Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 123: Chương 124:






Trường Nhạc Cung.
 
Hôm nay là đêm đầu tiên tú nữ tiến cung, dựa theo thường lệ, Hoàng Thượng sẽ lâm hạnh một vị tiểu chủ trong số đó.
 
Người khác có sốt ruột hay không thì Nhan Hoan Hoan không biết, nhưng Trường Nhạc Cung, khẳng định có người sốt ruột.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“….Đàn Văn, ta bảo em canh giữ ở bên ngoài bình phong, ta tắm bao lâu thì em lại tới đây đi qua đi lại bấy lâu, làm sao vậy? Không ngại thổ lộ với bổn cung tình cảm trong lòng…là tư xuân sao? Muốn bổn cung lâm hạnh em hửm?” Âm cuối kéo dài mang theo ý cười trầm thấp, tựa như đang trôi nổi trong nước, nhộn nhạo một hồ xuân thủy.
 
“Nương nương!”
 
Đàn Văn dậm chân: “Chẳng lẽ nương nương không suy nghĩ gì sao.…?”
 
“Ta có suy nghĩ gì? Có suy nghĩ với em?” Nhan Hoan Hoan khó hiểu: “Vào đây nói chuyện, giương giọng nói loại lời này, không cảm thấy thẹn sao.”
 
Sau khi Đàn Văn vượt qua bình phong, lúc tiến vào chỉ thấy một chiếc chân dài của nương nương kính yêu nhất trong lòng đang đặt bên bồn tắm, thoải mái lại kiêu ngạo, nhìn không sót một cái gì, tuy nàng ấy đã hầu hạ quen chủ tử, trong lòng cũng không thể không nhảy dựng lên. Thấy Đàn Văn tiến vào, Nhan Hoan Hoan cũng không hề có sự ngượng ngùng mà người hiện đại nên có, đôi mắt đẹp nhìn nàng ấy, vẫy vẫy tay: “Lại đây bóp vai nói chuyện.” 
 
“Lần này tiểu chủ mới tiến cung có những ai, nương nương cũng chưa nói với nô tỳ đâu.”
 
“……” Nhan Hoan Hoan ngẩng mặt, cười nhìn nàng: “Đàn Văn đang làm nũng với ta?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nương nương đang nghĩ lung tung cái gì thế? Nô tỳ là nghĩ, lỡ như có uy hiếp, tính toán một chút cho họ biết cố sủng * là như thế nào.”
 
(*: Địa vị được sủng ái kiên cố, vững chắc.)
 
Đàn Văn nói với vẻ nghiêm túc, dường như giây tiếp theo sẽ lưu loát nói ra một đống lý luận cung đấu, nàng ấy vốn chưa bao giờ bỏ qua chuyện lo lắng cho chủ tử, nhưng quả thật không được tính là thông minh. Nhan Hoan Hoan ngược lại chả sao cả, nghe một tiểu cô nương trung thành lẫm liệt nỗ lực vì mình mà suy nghĩ khổ não, ngoài miệng trêu chọc, trong lòng lại rất cao hứng.
 
Một ý niệm có chút thú vị hiện lên trong lòng nàng.
 
Nghĩ đến đây, nàng rũ mắt, ra vẻ ưu thương, kéo dài giọng điệu ủy khuất.
 
“Ừa, hỏi rất hay, ta cũng sợ rồi, sắp thất sủng rồi, aizz, không biết bây giờ Hoàng Thượng đang nằm trên giường của nữ nhân nào.…”
 
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành thành tựu [Ngăn chặn thị tẩm một vị phi tần có địa vị thấp] x1 của [Hoàng đế bá đạo đã yêu ta]].
 
‘Hả?’
 
Nhan Hoan Hoan vốn chỉ nổi hứng chơi đùa thì sửng sốt, nhưng đây chỉ là mở đầu, theo hiệu ứng âm thanh duang duang duang*, nhanh chóng lặp lại hơn hai mươi lần: ‘…Ha? Xảy ra chuyện gì thế? Ta cản người khi nào chứ?’

 
(*: Duang (đọc là Toang) là một từ mới tiếng Trung đã trở thành một từ mới được lan truyền mặc dù ý nghĩa của nó là không rõ ràng. Nó đã trở thành một hashtag phổ biến trên Sina Weibo với hơn 8.000.000 đề cập đến đầu tháng 3 năm 2015. Từ này bắt nguồn từ quảng cáo dầu gội đầu của Thành Long.)
 
Lúc này, một thân ảnh cao lớn tiến vào trong phòng, vượt qua bình phong, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, trong làn sương mù mịt mù là khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế.
 
“Trẫm không đi đâu hết.”
 
Triệu Trạm duỗi tay, nâng khuôn mặt nhỏ đang ngây ra của Nhan Hoan Hoan: “Nàng không thất sủng, sau này cũng sẽ không.”
 
Hoàng đế, đêm tân hôn, ngươi đang làm cái gì vậy?
 
“Hoàng Thượng….”
 
“Ừ, trẫm ở đây.”
 
“Lần sau trước khi Hoàng Thượng đến nhớ để hạ nhân thông truyền một tiếng nha,” Nhan Hoan Hoan lẩm bẩm: “Mấy lời nói nhỏ của thiếp với Đàn Văn đều bị Hoàng Thượng nghe thấy rồi.”
 
“Là trẫm không tốt.”
 
Chỉ là hắn cũng không định thay đổi.
 
Nhan Hoan Hoan thật sự là không dự đoán được đêm nay Triệu Trạm sẽ đến, nàng ngâm nước ấm đến mức đầu óc hơi choáng váng, hứng thú nổi lên, cũng mặc kệ ngày mai khi thỉnh an người mới sẽ oanh tạc như thế nào, bên môi xuất hiện ý cười ngọt ngào, chân dài gác ở bên cạnh thau tắm câu lấy lưng hắn: “Tối nay Hoàng Thượng tính ở lại Trường Nhạc Cung sao?”
 
“Nàng muốn không?”
 
Nàng ngẩng cổ, thoải mái mời sủng: “Thiếp muốn Hoàng Thượng ở lại với thiếp.”
 
“Được.”
 
Đàn Văn nghĩ thầm, ừm, hoa văn trên sàn nhà thật là đẹp.
 
Triệu Trạm bế Nhan Hoan Hoan đã tắm rửa sạch sẽ từ trong thau tắm ra, đích thân giúp nàng lau khô người, nàng bình yên hưởng thụ sự hầu hạ của đế vương, còn không an phận mà hôn trộm hắn, lúc hôn đến lần thứ ba, hắn đã đè nàng lại.
 
“Hoàng Thượng?”
 
Hoàng Thượng bá đạo, đến đây đi!
 
Không cần bởi vì nàng là một đóa kiều hoa mà thương tiếc nàng!
 

Tâm trạng Nhan Hoan Hoan cực tốt đã chuẩn bị xong tâm lý để nghênh đón một hồi bão táp.
 
“Đừng lộn xộn,” Triệu Trạm nâng cằm nàng lên, nhìn nàng chăm chú: “Để trẫm lau khô nhanh hơn chút.”
 
“Hoàng Thượng sốt ruột cái gì?” Hì hì.
 
“Nàng sẽ cảm lạnh.”
 
Biết thừa Hoàng Thượng ngươi đang nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ….Aiz? Nhan Hoan Hoan hơi ngây người nên nghe thấy Triệu Trạm sai người ôm tới một chiếc chăn khá dày, bọc lấy thiếu nữ sửng sốt nhưng vẫn gợi cảm thành một cái nem rán mới ra nồi rồi bế lên.
 
[Ký chủ, đây là kiểu bế công chúa trong truyền thuyết sao?]
 
“Cái này…”
 
Nội tâm Nhan Hoan Hoan tràn ngập dao động, cái gì kiều diễm cái gì mờ ám đều bị chiếc chăn này bao lấy chặt chẽ, nàng sâu kín liếc nhìn đường cong lưu loát của chiếc cằm cùng chiếc mũi cao thẳng của hắn, phác họa dáng vẻ thâm trầm mà xinh đẹp của nam nhân không có góc chết, mỗi một chỗ đều mang theo hormone khiến người khác mê muội. Cho dù ở loại thời điểm này, bờ môi hơi mím lại và khuôn mặt tuấn mỹ có vẻ dị thường mà nghiêm túc, tựa hồ bế một cái nem rán xinh đẹp cũng không khác gì khi thượng triều.
 
Hắn đặt nàng xuống giường.
 
Chất liệu chăn của hoàng cung vốn tốt, đắp một hồi đã ấm áp, bên ngoài lớp chăn quấn lấy nàng còn đắp thêm một lớp nữa, nàng chỉ để lộ đầu ra ngoài, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía hắn.
 
Triệu Trạm rất có cảm giác thành tựu, theo nàng chui vào ổ chăn.
 
“Hoàng Thượng, chàng không tính thả thiếp ra sao?”
 
“Nàng không lạnh sao?”
 
Cái này, xem ra cái nhìn của mọi người có chút không nhất trí đối với phương pháp giữ ấm.
 
Sau khi Nhan Hoan Hoan biểu đạt thật sự không lạnh, sắp nóng cháy cả người rồi, Triệu Trạm mới bán tín bán nghi giúp nàng giải phóng khỏi trạng thái nem rán, nàng tựa đầu vào ngực hắn: “Ôm lấy Hoàng Thượng liền không lạnh nữa.”
 
“….Ừm.”
 
Triệu Trạm đưa tay giữ chặt đầu nàng, động tác dịu dàng không tương xứng với thần sắc lãnh đạm vuốt ve tóc nàng từng chút một.
 
“Hoàng Thượng, tối nay sao lại đến đây vậy?”
 

“Trẫm không thể tới sao?”
 
Phương hướng hắn lý giải tựa hồ có chút sai lầm, nhíu mày nhìn xuống nàng đang nằm trong lòng hắn, khuôn mặt tuấn tú càng thêm hung dữ.
 
Chẳng lẽ rất muốn trẫm đến cung nữ nhân khác sao?
 
Tuy rằng, dựa vào truyền thống mà nói, tối nay quả thực nên ngủ ở chỗ của tân nhân mới tiến cung, hắn càng nghĩ càng không vui: “Trẫm không muốn đi, không ai có thể cưỡng bách trẫm, những chuyện này nàng không cần đến khuyên trẫm, khi tiền triều và đến Đông Hoa cung đã nghe qua mấy lời nói giống nhau vô số lần, trẫm biết đây là trách nhiệm của trẫm, trẫm sẽ đi…nhưng.…”
 
Triệu Trạm nhất thời nghẹn lời.
 
“Tóm lại đêm nay trẫm đã tới, nàng muốn đuổi trẫm đi sao?”
 
Những lời này từ trong miệng hắn nói ra, cũng không khác gì với việc la lối ăn vạ là mấy.
 
Nhan Hoan Hoan lần đầu tiên bị Triệu Trạm nổi nóng, trong lòng lại không sợ, nàng nhìn khuôn mặt bực bội của Hoàng đế, hung dữ thì có đó, nhưng lại có chút tủi thân.
 
Có vài thứ nàng nên sớm biết, cái nàng không muốn thừa nhận là tình cảm bị nàng cố ý xem nhẹ.
 
Nàng như vậy, có khác gì với Thái Hậu chứ?
 
Nhan Hoan Hoan bỗng nhiên cảm thán, Triệu Trạm thật sự là huyết quang tai ương* cả tám đời, hai nữ nhân mà mình yêu thương đều không phải thứ gì tốt, đều vì tư lợi của bản thân, bỏ qua cảm nhận của hắn.
 
(*: Ý chỉ gặp phải chuyện cực kỳ xui xẻo.)
 
Nhưng Hoàng Thượng đã có được nhiều thứ như thế sẽ luôn phải mất đi một vài thứ quan trọng.
 
“Hoàng Thượng.”
 
“Hửm?”
 
Ngườii nhìn có vẻ như sắp khóc tới nơi rồi.
 
Nhan Hoan Hoan nuốt xuống lời nói có chút buồn cười lại không cười nổi này, từ trong ổ chăn duỗi tay ra, bưng lấy khuôn mặt hung dữ của hắn, đầu ngón tay miêu tả ngũ quan của hắn: “Cho dù chàng hỏi bao nhiêu lần, đáp án của ta chỉ có một, ta vĩnh viễn sẽ không đuổi chàng đi, muốn chàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta, cho dù chàng đi đến bất cứ đâu, khi nào thì trở về, nơi có sự tồn tại của ta đều sẽ hoan nghênh chàng.”
 
Tình yêu là gì?
 
Tiêu tiền là yêu? Trả giá là yêu? Toàn tâm toàn ý là yêu? Một đời một kiếp là yêu?
 
Tiêu chuẩn của mỗi một thời đại về tình yêu đều không giống nhau, người hiện đại cảm thấy đế hoàng không có tình yêu thực sự, bởi vì hậu cung ba nghìn giai lệ, loại chuyện này đối với cổ nhân mà nói là thưởng thức, ở hiện đại là không đạo đức, không phù hợp với định nghĩa của tình yêu. Nếu như trái đất của một vạn năm sau, tiêu chuẩn của tình yêu thực sự là xem đối phương là bố, vậy chúng ta của ngày nay có phải cũng sẽ cảm thấy đây không phải là tình yêu, chỉ là đầu óc có vấn đề không?
 
Nhan Hoan Hoan vô ý đi định nghĩa tình yêu thực sự là gì, cho dù là thứ tình cảm một lòng hay là đào hoa, đối với nàng đều không có chút quan trọng gì.
 
Ngươi có yêu ta hay không, giờ khắc này, cảm giác của ta đối với ngươi như thế nào mới là chân thật.
 
Ngay cả cô nương đang xem tiểu thuyết, xem đến mức rơi nước mắt khi đọc được câu chuyện của người khác, thì tình yêu đối với nhân vật kia cũng là chân thật.

 
Cho dù ngắn ngủi bao nhiêu, chỉ cần đã từng tồn tại thì sẽ không thể nào phủ nhận được cảm nhận của bản thân.
 
Nàng là một người cực kỳ có thể từ bỏ tình cảm của bản thân, cho nên chưa bao giờ khổ sở vì tình yêu, mà có thể tham lam hưởng thụ niềm vui trong đó, cho dù ngẫu nhiên có chút khổ sở cũng sẽ rất vui vẻ. Đối với nam nhân ôm lấy nàng trước mắt này, nàng vẫn luôn rất thích, nhưng vẫn không so được với thứ nàng yêu nhất. Đó chính là bản thân mình.
 
Thứ Nhan Hoan Hoan vẫn luôn cố tình coi thường là tình cảm của Triệu Trạm đối với nàng.
 
“Hoàng Thượng.”
 
Nàng hôn khóe mắt hắn, giống như đang dỗ Tiểu Tố hiếu thắng không chịu khóc: “Thiếp yêu chàng.”
 
“…..Trẫm yêu nàng.”
 
“Thiếp biết.”
 
Gia hỏa có EQ bằng không này lại bỗng nhiên mẫn cảm: “Nàng không biết, nàng…nàng.…”
 
Triệu Trạm lại nghẹn lời lần nữa.
 
Hắn rất ít khi nghèo từ, khi bước lên vị trí tân đế cũng rất ít khi bị lão thần hỏi đến bí bách không trả lời được, chỉ có ở trước mặt nàng, ngay cả việc muốn trần thuật ý nghĩ của bản thân ra cũng chật vật đến vậy.
 
Hắn đã từng thẳng thắn mà thoải mái, không hiểu rõ sự nồng nhiệt, mà khi hắn phát giác ra, ngược lại liền trở nên ngượng ngùng, sẽ luôn cân nhắc câu từ, sợ nàng hiểu lầm hắn, sợ nàng không hiểu, sợ không cách nào để truyền đạt ý tứ của bản thân.
 
“Ừ?”
 
Nhan Hoan Hoan chờ hắn nói xong, hắn lại chôn mặt giữa cổ nàng, giọng nói trầm thấp như đang làu bàu: “Trẫm đã từng nói bao nhiêu lần, sự tùy hứng của nàng trẫm đều cho phép, nàng có thể thẳng thắn nói với trẫm, để Đàn Văn tới tìm trẫm, kêu trẫm đến Trường Nhạc Cung, nàng nhớ ta rồi, chỉ cần trẫm không phải đang bận rộn phê duyệt tấu chương, có cố gắng hết sức cũng sẽ trở về.…”
 
Lúc này còn nói công việc tương đối quan trọng, EQ vừa mới vọt lên của ngươi đâu rồi?
 
Cho chó ăn rồi hả?
 
“Là ta không tốt.”
 
Tuổi tâm lý của Nhan Hoan Hoan có đến hơn ba mươi năm, lúc này lại rất chân thành mà nhận sai: “Ta sai rồi, ta nên tùy hứng hơn một chút, càng nên tín nhiệm Hoàng Thượng hơn.”
 
Là nàng đã khinh thường EQ của Triệu Trạm rồi.
 
Khi yêu một người, tâm lý đối với đối phương sẽ thay đổi, sẽ mẫn cảm như vậy sao?
 
Bản thân ngược lại vẫn luôn cười hắn là boy chính trực, lại không chú ý nhìn thẳng vào phần tâm tình này, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
 
“Aiz.”