Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 137




Liên Xuân sợ tới mức choáng váng.

Trải qua thay đổi triều đại, có cơ may được lăn lộn thành quen trước mặt Thái Hậu mới nhậm chức, giành được sự yêu thích của bà ta bằng công phu chải tóc linh hoạt mà được nâng lên thành Đại cung nữ. Trong các giai cấp hạ nhân Đại cung nữ bên người Thái Hậu đã đủ để lên mặt khinh thường với đám người hầu rồi. Nàng ta cảm thấy vô cùng tự mãn, cảm thấy mình sống vô cùng tốt, ngay cả những đợt hoàng đế thay đổi người hầu cũng không quét tới nàng ta. Nhưng bản chất cuộc sống vẫn luôn nhiều biến cố, không có ai được yên bình mãi mãi, cũng chỉ là con kiến nhỏ bé nằm trên lá lục bình, con người thấy hứng thú ghé đầu vào thôi một hơi là đã khiến chúng gặp phải tai hoạ mất mạng rồi.

Không phải vậy sao? Cho dù ở thời đại không phải tự xưng mình là “nô tài”, nhưng số mệnh của những người này trong mắt những kẻ thống trị cũng không phải một sinh mạng quý giá.

Mà chỉ là phần lớn bên trong số lẻ mà thôi.

Liên Xuân từng gặp Nhan Quý Phi ở Đông Hoa cung, thấy nàng kiêu căng vô lễ, không biết tôn ti già trẻ mà ầm ĩ cùng Thái Hậu, sau đó phất tay áo bỏ đi. Thái Hậu tức giận đến mức ăn không ngon, chỉ có thể nhìn hạ nhân mà oán hận con trai bất hiếu. Sau khi nhận ra sự lạnh nhạt của hoàng đế với bà ta, giả vờ làm một Hoàng Hậu không biết gì cả, còn có Nhan gian phi đáng hận nhất, mê hoặc con trai bà ta đến mức thần hồn điên đảo.

Trong mắt Liên Xuân, Nhan Quý Phi là một chủ tử rất đáng sợ.

Bây giờ nàng ta đang phải đi lĩnh hình phạt của Nhan Quý Phi thay cho Thái Hậu vừa mắc lỗi đó sao?

“Hoàng Thượng, tần thiếp có cần phải xử trí nàng ta ngay lập tức không?”

“Tuỳ ý nàng đấy.”

Ý nghĩ xấu rần rần trong bụng, nàng cười dịu dàng, nói: “Hoàng Thượng có thể vào phòng trong chờ một chút được không?”

...

Trong lòng Triệu Trạm thật ra không vui lắm.

Nhưng yêu cầu của Nhan Hoan Hoan hợp lý, hắn cũng không muốn từ chối, đành phải gật đầu, gương mặt lạnh băng không còn nét lưu luyến, mà căng thẳng nói: “Đừng để trẫm phải chờ quá lâu.”

Lúc tạm biệt, khi Nhan Hoan Hoan rút tay ra khỏi lòng hắn, đầu ngón tay thoáng lướt qua mu bàn tay hắn với tốc độ rất nhanh. Trước khi hắn kịp phản ứng lại, nàng đã xoay người rồi. Ranh giới giữa dung tục và phong tình là vô cùng nhỏ bé, nàng luôn có thể làm ra những cử chỉ “không ngoan” một cách âm thầm, thuần thục. Triệu Trạm im lặng đi vào phòng ngủ, trên đường đi, vành tai dường như nóng lên, ngứa ngáy.

Dáng vẻ ái phi mỉm cười có thể tỏa sáng.

“Ngươi...”

Nhan Hoan Hoan vừa mới xoay người lại, húng hắng một tiếng, Liên Xuân lập tức quỳ xuống, đầu ngước lên rồi lại đập thật mạnh xuống nền đất. Dường như đó không phải là đầu của nàng ta, không phải một bộ phận có máu có thịt, mà chỉ là món đồ vật không vừa ý khiến cho chủ tử không vui. Là một ly sứ Thanh Hoa thì còn tiếc nó đắt đỏ, nhưng một nô tỳ đầu rơi máu chảy cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi.

“Này,” Nhan Hoan Hoan nhấc chân, lùi về sau chuẩn xác đá nàng ta một cái không nặng cũng không nhẹ, chút sức lực cỏn con của nàng không thể làm người khác bị thương được. Liên Xuân không dám né tránh, cứ thế hứng trọn cú đá này, người ngửa ra đằng sau, ngồi sụp xuống đất, mù mờ cúi đấu: “Nô tỳ nghe nương nương phân phó ạ.”

“Thật dễ nói chuyện, động một chút là dập đầu, có phải còn muốn thắp ba nén hương cho ta luôn không?”

“Nương nương minh giám, nô tỳ không hề có ý này ạ...”

Nói đoạn lại hốt hoảng dập đầu, Nhan Hoan Hoan bất ngờ, ngồi xổm xuống nói: “Còn dập đầu nữa, ta lập tức ném ngươi cho chó ăn.”

Quý Phi nương nương dung trang tuyệt sắc, khi nói năng nghiêm tục còn mang theo vài phần sát khí, làm cho Liên Xuân kinh hãi, phục tùng quỳ xuống, không khác gì cái xác không hồn.

Được lắm, Nhan Hoan Hoan ghét nhất là loại người liều mạng dập đầu trước mặt nàng. Thứ nhất, nàng không có thói quen lấy hành hạ đả thương người khác làm thú vui đặc biệt, thứ hai, dập đầu quá mạnh, nhìn thôi đã thấy đau rồi, chỉ tổ khiến mình ngột ngạt thêm: “Đại cung nữ Đàn Văn của ta bị Thái Hậu bạt tai mười cái, ta đây ghi hận trong lòng, nhưng không thể nào đáp lễ mười lần cho Thái Hậu. Ngươi nhận lương bổng của bà ta hàng tháng, cũng nên chịu khổ thay chủ tử chứ, mười cái tát chắc không quá đáng đâu nhỉ?”

“Không quá đáng, không hề quá đáng ạ.”

Liên Xuân đáp một tràng, đừng nói tới quá đáng, nàng ta quả thật mừng rỡ khôn nguôi!

Bị hoàng đế xách từ Đông Hoa cung tới Trường Nhạc cung để chịu phạt mà vẫn còn giữ được cái mạng nhỏ này, nàng ta đã cảm ơn trời đất rồi, tát mười cái đối với người làm thì đâu được coi là gì? Nàng ta lên chức Đại cung nữ chưa lâu, chưa trải nghiệm cảm giác chó cậy thế chủ được bao nhiêu lần, lúc này càng không cảm thấy mất thể diện gì cả, nhưng Thái Hậu chắc chắn lại ăn không ngon ngủ không yên nữa rồi.

“Mười cái tát này là đánh thay Tiểu Đàn Văn nhà ta. Trước mặt toàn bộ hậu phi, Thái Hậu đánh chó... cung nữ của ta, làm tổn hại tới tự tôn của ta, cộng thêm việc con người ta cũng không có bao nhiêu khoan dung tu dưỡng, ngươi đã hiểu chưa?”

“Nô tỳ không hiểu lắm, nhưng bất kể nương nương muốn nô tỳ làm gì, nô tỳ nhất định không nói hai lời.”

“Được,” Nhan Hoan Hoan thoả mãn gật đầu: “Lần quỳ lâu nhất của ngươi là bao lâu?”

“Nô tỳ từng quỳ qua một đêm.”

“Một đêm... bỏ đi, ngươi đi lĩnh một chiếc đèn lồng rồi cầm trong tay, quỳ gối bên ngoài Trường Nhạc cung. Quỳ hướng về phía cửa cung ta, quỳ hai canh giờ, giữa chúng ta coi như chưa hề xảy ra chuyện gì.”

“Nô tỳ tuân lệnh.”

Liên Xuân như thể đang nằm mơ vậy, hành lễ cáo lui, lĩnh đèn lồng đi ra ngoài, cho đến khi đầu gối nàng ta chạm vào mặt đất lạnh như băng, vẫn cảm thấy khó tin mình có thể qua nạn dễ dàng như vậy.

Lại nổi giận với người vừa dập đầu xin tha kia một trận, Nhan Hoan Hoan quay người đi vào phòng trong, người đang đợi nàng trong đó chính là hoàng đế mà cả hậu cung đều ngóng trông, thế nhưng nàng lại chẳng hề vội vã, vừa đi vừa nghĩ ngợi. Đàn Văn ở sau lưng nàng cứ không ngừng nghĩ về câu nói “đánh thay Tiểu Đàn Văn nhà ta”, như thể vừa được uống một bát nước đường lớn còn nóng hôi hổi, ngọt tận tim gan. Mọi chuyện đều thật ổn, có nương nương thì cái gì cũng tốt, nương nương là tốt nhất, ý thức cũng được hâm nóng thành một nồi cháo ngọt.

Khi hạ nhân đẩy cửa phòng ra, bên môi Nhan Hoan Hoan bắt đầu xuất hiện ý cười dịu dàng. Phòng trong rất ấm, Triệu Trạm đặt lò sưởi tay nho nhỏ mà mình vẫn cầm vào trong tay nàng, bụm tay nàng che thật kín đáo rồi mới kéo nàng vào trong lòng, Tuỳ Tỉnh đóng cửa lại.

“Cứ như vậy mà tha cho nàng ta sao?”

“Người đánh vào thể diện của ta cũng chẳng phải nàng, tội gì phải làm khó dễ một cung nữ cơ chứ.”

Nhan Hoan Hoan chui vào trong lòng hắn, chất vải long bào khá cứng, khi mặc vào cả người như pho tượng được điêu khắc. Nàng quen cửa quen nẻo, không quy củ mà cọ cọ vào lòng hắn, muốn tạo thành một hình bóng thuộc về riêng nàng. Hoàng đế biết trước đã xảy ra chuyện gì thì cũng không phải lạ, nàng cũng không quan tâm chuyện nhất cử nhất động của mình đều bị hắn nhìn thấy hết.

Bàn tay nhón một quả nho căng mọng trên bàn, muốn học theo Đát Kỷ đút cho Trụ vương ăn, mười ngón tay đã lâu không dính nước xuân, cho nên đến chút việc hầu hạ người khác như vậy cũng thật là vụng về. Triệu Trạm lấy quả nho trong tay nàng ra, nàng cho rằng hắn muốn “tự mình ra tay, cơm no áo ấm”, nhưng hắn lại lột lớp vỏ nho mỏng dính ra, đặt phần quả tròn tròn nho nhỏ vào trong môi nàng: “Không phải là muốn ăn sao?”

Nhan Hoan Hoan hớn hở “thụ lộc”.

Trước đây, nàng không thích ăn nho, cho dù có ăn cũng chỉ chọn giống không có hạt trong siêu thị, đến hạt mà nàng còn lười nhổ, chứ nói gì tới cưng chiều bản thân như lột vỏ nho. Có dùng nước sạch xối qua cũng được coi như là chú ý vệ sinh lắm rồi, có nhiều lúc thực sự rất lười động tay vào. Trong lòng thầm hô to một câu “người Hoa Hạ từng ăn cả bảng nguyên tố hoá học một lần rồi”, sao phải sợ còn có thuốc trừ sâu bên trong! Cứ thế mà nhấm nháp từng quả một.

Sau khi xuyên không, có nha hoàn, cung nữ hầu hạ, từ đó chỉ ăn phần quả được dâng tận miệng, còn có ai muốn sống qua loa như vậy nữa? Chẳng qua chỉ là ngại rắc rối mà thôi.

“Thích ăn không?”

“Thích lắm.”

Nhan Hoan Hoan ngậm quả nho, ngẩng mặt lên hôn hắn, đầu lưỡi cuộn một vòng đưa vào trong miệng hắn. Giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, phần thịt quả bị nghiền nát, nước trái cây trong veo mang theo vị chua chảy vào cổ họng, dường như nụ hôn này cũng mang theo vị ngọt của hoa quả. Nàng ngồi thẳng người lên, liếm liếm môi, trên gương mặt xinh đẹp vẫn mang ý cười dịu dàng. Nụ hôn vừa nãy có tính xâm lược mạnh mẽ, nàng cũng không tiến thêm một bước chọc ghẹo hắn, trái lại còn lùi về sau. Chẳng nhẽ màn công thành chiếm đất khi nãy chỉ là ảo giác của hắn thôi sao?

“Nho mùa này thật là ngon.”

“Nếu nàng thích ăn, để trẫm sai khố phòng mang thêm cho nàng mười cân nữa.”

Nàng mỉm cười cảm ơn hắn, không hỏi hắn đã xử lý chuyện Thái Hậu như thế nào, mặc dù d.ục vọng muốn hóng hớt chuyện thị phi của nàng đã vượt qua d.ục vọng muốn cùng hắn bạch bạch bạch, nhưng dù sao cũng là vết sẹo giữa mẹ con, nàng không thể vì chút ích kỷ của bản thân mà hỏi người ta: “Ôi chao, ta thật muốn hóng hớt chuyện mẹ con chàng lật mặt với nhau, có thể rạch vết thương ra cho ta xem mạch máu trông như thế nào được không?”

Đầu ngón tay lướt lên, giãn cơ mặt cho hắn.

“Làm sao vậy?”

“Tần thiếp muốn phân ưu cho Hoàng Thượng.”

Lời này vừa thốt ra, nàng bắt đầu cảm thấy hối hận. Thú vui lớn nhất của nàng là gây sự giữa chốn hậu cung, trá hình mua thêm việc cho hắn, nói như vậy không phải tự đào hố mình hay sao? Nàng liếc qua sắc mặt của hắn, thầm nghĩ lời tự mình nói, chẳng thế trách ai, nếu hắn dựa vào đó mà muốn mình an phận một chút, thì nàng cũng buộc lòng phải... nghe theo thôi.

Đối mặt với ánh mắt thật tâm của hoàng đế, nàng có chút không đành lòng trêu đùa hắn ngay ở những chuyện nhỏ nhất.

“Không ngại, nàng ở đây với trẫm đã là thay trẫm phân ưu giải buồn rồi.”

...

Hoàng Thượng, người nói như vậy làm sao nàng dám gây chuyện nữa đây?

“Đừng suy nghĩ nhiều như thế, trẫm đã giải quyết ổn thoả chuyện ở Đông Hoa cung rồi. Thái Hậu cũng đã suy nghĩ thông suốt, về sau sẽ không đối xử khắt khe với nàng nữa. Nàng có thể thả lỏng tinh thần mà đi thỉnh an, không cần lo lắng kinh sợ nữa.”

Mặc dù không biết hoàng thượng nghĩ ra dáng vẻ em bé đáng thương “lo lắng kinh sợ” của nàng ở đâu ra... Thôi được rồi, e rằng chỉ có người hầu Tiểu Đàn Văn trung thành ngốc nghếch mới cảm thấy nàng bị người khác bắt nạt thôi. Nhưng hắn luôn luôn bảo vệ nàng, cho dù là tảng đá thì cũng cảm thấy ấm áp, hơi ấm của lò sưởi tay truyền từ lòng bàn tay tới lồ.ng ngực, môi cười rạng rỡ như vầng sáng hình bông hoa, mê hoặc ánh mắt hắn.

Triệu Trạm cảm thấy loá mắt, ngắm nhìn lúm đồng tiền của nàng, nhịn không được đưa ngón trỏ xoa môi nàng.

Cách nụ hôn ban nãy còn chưa qua bao lâu, tất cả đều là nơi hắn vừa chạm qua.

Nhan Hoan Hoan để mặc hắn sờ loạn trên môi mình, chỉ nghiêng đầu một cái, đầu lưỡi lướt qua, liếm nhẹ lòng bàn tay hắn.

Nơi bị liếm qua giống như đang ở những ngày hạn hán khô hanh, không khỏi bị tĩnh điện chạy qua, hắn vô thức rụt tay về, trên gương mặt bình tĩnh của hắn chỉ có mỗi nàng nhìn ra nét thẹn thùng.

Thật là đáng yêu, đáng yêu tới mức phạm quy.

Thứ quay cuồng trong đáy mắt nàng chính là ý cười và dục niệm muốn dâng trào nhưng lại bị đè nén lại, tay đặt trên vai hắn, sắp không thể nhẫn nại thêm nữa rồi: “Có Hoàng Thượng ở đây, sao ta phải sợ cơ chứ?”

Trong lúc hai người ôn tồn thân mật không biết xấu hổ thì tin tức Đại cung nữ của Thái Hậu quỳ gối trước Trường Nhạc cung của Nhan Quý Phi cũng âm thầm xuyên qua mồm năm miệng mười của đám cung nhân mà truyền khắp hậu cung. Mỗi một cung tuy không đợi được Hoàng Thượng tới lâm hạnh, nhưng lại đợi được một tin tức riêng tư vô cùng đặc sắc.