Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 139




[Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt gói biểu cảm tạp hệ “ta chính là thích cách ngươi không ưa ta lại không thể loại bỏ được ta đó” sau khi ký chủ sử dụng gói biểu cảm này, ký chủ sẽ nhận được một lần sử dụng hiệu ứng lôi kéo thù hận. Ký chủ có thể lôi kéo thù hận của tất cả mọi người ở tại đó đẩy lên đầu một người. Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Nhưng mà dựa vào đạo hạnh của ký chủ, có thể không cần sử dụng đến kỹ năng này, thì thù hận đã chất thành một đống rồi!] 

“Ta luôn cảm thấy dạo gần đây các kỹ năng ngươi cho ta càng ngày càng không có tác dụng gì, ngươi có thành kiến gì với ta phải không?”

[Ký chủ hiểu nhầm rồi, trí tuệ nhân tạo không có cảm xúc yêu ghét của con người.]

Nhan Hoan Hoan lại không cho rằng như vậy.

Phục quý nhân tu dưỡng tốt, bị nàng không nói lý lẽ mà trêu cho một trận nhưng cũng không chịu thua, nàng ta khéo léo nở một nụ cười tử tế. Cũng có khả năng là do địa vị cách xa nên yếu thế, cơ bản không có tư cách lật mặt với nhau. Nàng ta bất ngờ nhướng mày: “Nương nương ngồi ở vị trí cao, cần gì phải chấp nhặt với tỳ thiếp? Tuổi trẻ sẽ sớm qua mau, nương nương có quyền có thế nhưng không chịu tha cho người khác, ngày khác thời thế thay đổi, e là sẽ gieo gió gặt bão đấy. Sao nương nương không kiềm chế tính khí nóng nảy của mình lại đối xử thân thiện với người khác chứ? Tỳ thiếp thành tâm khuyên nhủ nương nương, nếu nương nương không thích nghe những lời này thì có thể khiêm phạt tỳ thiếp không biết tự lượng sức mình, ngông cuồng dạy dỗ lại nương nương. Sau này tỳ thiếp tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”

“Phục quý nhân, e rằng ngươi đã hiểu nhầm một chuyện rồi.” Nụ cười vô cùng giễu cợt lúc đầu trong phút chốc lại dịu dàng đi một chút, Nhan Hoan Hoan trầm ngâm: “Đối với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mà nói việc hậu cung hoà thuận đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là cho dù hôm nay ta tươi cười chào hỏi mọi người, ngoan ngoãn cụp đuôi xuống sống qua ngày, không đùa giỡn với uy phong của Quý Phi thì cũng sẽ có một ngày mất đi thánh sủng, kết cục chắc chắn sẽ thê thảm. Ta chỉ sống thôi cũng đã làm cái đinh trong mắt những người khác rồi, ngươi có thể thân thiện với mọi người không phải vì ngươi khiêm tốn mà là vì ngươi không có con, cũng không có thánh sủng mà thôi.”

Nàng hiếm khi nói nhiều lời như vậy với hậu phi không có giao tình, cảm thấy có chút mới lạ. Nói xong rồi tâm trạng của bản thân là vô cùng tốt.

Những lời này tuy rằng nói trắng ra thì hơi ngại, nhưng chiến thắng lại ở sự chân thành. Phục quý nhân ở trước mặt đây đã nhẫn nhịn lắm rồi, đương nhiên sẽ không vì đôi lời "sự thật" mà lập tức nổi giận. Ngược lại nàng ta cảm thấy bất ngờ, vốn tưởng rằng Quý Phi chỉ là một người xuất thân thấp hèn, được sủng ái mà kiêu ngạo đến mức ngu ngốc, không nghĩ tới cũng biết nói tiếng người: “Nương nương không yên tâm về việc Thái Hậu quản lý hậu cung sao?”

“Ngươi hỏi cứ như trách phạt vậy, nhưng mà ta trả lời một chút cũng không phải là không thể.” Nhan Hoan Hoan nghiêng đầu một cái: “Ngoại trừ Hoàng Thượng ra, ta không yên tâm với bất cứ ai.”

Một câu cuối hoàn toàn chỉ mang tính chất thương mại.

Nàng hơi cúi người, kéo gần khoảng cách giữa hai người, duỗi tay đặt vào bả vai nàng ta. Sắc mặt của Phục quý nhân hơi cứng lại, tưởng rằng Quý Phi vì sẽ một lời nói không hợp ý liền ra tay đánh người, nhưng lại không ngờ tới nàng chỉ nhẹ nhàng cào một đường trên gò má phải của nàng ta, cảm giác vừa tê vừa ngứa: “Sự nhẫn nại của bổn cung đã dùng hết rồi, có duyên lại nói tiếp đi.”

Dứt lời, nàng quay người nhanh chóng rời đi.

Bầu không khí chỉ còn lại Ôn tài nhân, nàng ta đột nhiên phản ứng lại, nhỏ giọng kêu: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ đợi tỳ thiếp với!” kết hợp cùng với giọng nói thiếu thông minh nhưng lại hoạt bát của nàng ta là một luồng dư hương như có như không của Nhan Quý Phi. Nó giống như nhẹ nhàng xuyên qua, đọng lại ở trên gò má và chóp mũi của nàng ta, dây dưa không dứt, mãi lâu sau cũng không hề tiêu tan đi.

Phục quý nhân vô thức sờ một cái lên gò má mình, sợ rằng vết cào sẽ để lại vết thương. Vừa sờ, tay nàng ta đã tiếp xúc với một bề mặt trơn nhẵn mịn màng. Cuối cùng, nàng ta xác nhận nàng không muốn làm tổn thương nàng ta, chỉ là muốn trêu chọc nàng ta mà thôi.

“...”

“Chủ tử...”

“Không sao.”

Bảo cung nữ không cần lo lắng, nàng ta thu lại biểu cảm thâm trầm của mình lại, che lên đó một lớp biểu cảm dịu dàng dễ thân cận. Nàng ta bình tĩnh trở lại, vừa đúng lúc quay đầu liền nở ra một nụ cười. Nàng ta vẫn duy chỉ khoảng cách chủ tớ nhưng lại không tạo cho người ta cảm giác xa cách: “Quý Phi nương nương chỉ đùa với ta một chút mà thôi, không cần căng thẳng làm gì.”

Ở mái hiên bên kia.

“Tỷ tỷ, sao tỷ tỷ phải đi nhanh như vậy chứ! Không lên kiệu sao?”

“Đi bộ một chút cho tiêu cơm.” Nhan Hoan Hoan trừng mắt liếc nhìn nàng ta: “Làm màu bị bức bách mà không chạy, thì không hoàn mỹ rồi.”

“Tỷ tỷ, làm màu là gì vậy?”

“... Có thể giải thích là giả vờ giả vịt.”

“Thì ra là vậy.”

Đối với lời giải thích rất chiếu lệ, rõ ràng là lừa gạt cho qua của Quý Phi tỷ tỷ, Ôn tài nhân không hề nghĩ ngợi gì mà tin tưởng là sự thật ngay. Ở góc độ này của nàng ta, có thể nhìn thấy gò má tinh xảo của nàng, chiếc mũi vểnh lên với một độ cong hoàn mỹ ở khoảng cách rất gần. Nàng vừa nhấp môi, thấm ướt làn môi dưới như liế.m ra một lớp son bóng vô cùng đẹp mắt, cảm giác rất giống với món thạch cá mà thỉnh thoảng có bán ở quê nàng ta, không biết nếu chạm vào thì nó có đàn hồi được không nhỉ? Với cái ý nghĩ này, nàng ta lại nổi lên h.am muốn hôn lên đôi môi đó một cách khó hiểu.

Tất nhiên điều này không được phép, nhưng mà nghĩ thầm ở trong lòng cũng được mà.

Thế là tâm trí cứ hướng về suy nghĩ ấy, cho dù mỹ nhân có đổi trắng thay đen thì đều là chân lý.

“Hàm Chương cung không phải ở hướng này đâu?”

Bị mỹ nhân một lời vạch trần, Ôn tài nhân cười khà khà. Nhan Hoan Hoan bị chấn động bởi tiếng cười khủng khiếp của nàng ta, nàng thầm nghĩ rằng có phải những người khác cũng từng bị tiếng cười hèn mọn đến vô nhân đạo của nàng ta làm cho khiếp sợ hay không... Hơn phân nửa là báo ứng rồi.

“Bỏ đi, ngươi muốn đến thì ta cũng không để ý.”

Nhan Hoan Hoan cảm thấy không gì là không thể, tuy rằng nhiều lần không hiểu ý của nàng nhưng Ôn tài nhân tính tình hoạt bát, xuất thân bình dân cũng khiến góc nhìn thế giới của nàng ta khác biệt với kiểu tiểu thư con quan nửa mùa là nàng. Nghe nàng ta nói về những điều người nhà mình nhìn thấy nghe thấy thì cũng rất thú vị, có thể giải sầu.

Được Quý Phi tỷ tỷ cho phép, Ôn tài nhân vui mừng đến mức nhảy dựng cả lên, sợ rằng nàng mắng nàng ta phiền phức nhưng đôi mắt sáng ngời đã không giấu được sự vui mừng mà thể hiện hết ra bên ngoài rồi. Cung nữ sau lưng nàng ta ngoan ngoãn cúi thấp đầu, nhưng trong lòng lại không hề tôn trọng vị chủ tử dễ bị kích động này.

Lấy quy củ làm kiêu ngạo, chỉ là những quy tắc sẽ nuốt chửng người, nó sẽ ép cho mọi người, đặc biệt là phụ nữ đến mức già nua cằn cỗi.

Hiếm khi mới có một màu sắc tươi tắn, sống động, ai cũng sẽ thấy lưu luyến hơn một phần.

Chỉ là chuyện hai người "cùng chí hướng" truyền đến tai của những cung phi khác sợ rằng sẽ không thể tránh khỏi trở thành một loại giao dịch bẩn thỉu. Ôn tài nhân bán rẻ tôn nghiêm, tìm đủ mọi cách để lấy lòng Nhan Quý Phi. Từ Hoàng Hậu nghe xong cũng cười: “Làm khó Ôn tài nhân này rồi, nhưng nàng ta thật ra là một nhân tài đấy. Có thể chịu được việc mà người thường không thể chịu đựng được! Tính khí của Nhan Quý Phi này thật sự rất khó hầu hạ, nếu như có thể nhận được một chút thánh sủng thì cũng là chuyện tốt.”

Lưu mỹ nhân đến nay vẫn chưa được nhận thánh sủng âm thầm cắn răng, xác nhận Ôn tài nhân là nguyên nhân gây ra rắc rối. Ngày hôm trước thừa sủng là lập tức đến tìm nàng ta gây rắc rối rồi! Mà nàng ta đương nhiên sẽ không nghĩ rằng mình muốn dùng tiếng đàn xuất sắc để thu hút Hoàng Thượng. Tuy rằng mới tiến cung được nửa tháng thôi nhưng cũng có thể làm cho các cung phi có dã tâm sâu nặng cảm thấy khó chịu đựng.

Có tu dưỡng tốt đến thế nào cũng chỉ để cho trong lúc các nàng phải đối mặt với sự dày vò tâm lý vẫn có thể duy trì nụ cười và tư thái mà thôi. Tuy rằng nói muốn lấy lòng Quý Phi nhưng khi bị lời nói châm chọc đâm cho một nhát thì liền lập tức lui về, giữ gìn tôn nghiêm: “Chủ tủ không gấp gáp sao?” Ngày mai thỉnh an, lại phải hướng về phía Quý Phi nương nương...”

“Câm miệng!” Lưu mỹ nhân thoáng hiện lên vẻ giận dữ: “Ta không phải loại người bỉ ổi thấp hèn như Ôn tài nhân, bị người khác dồn hết tâm trí làm khó dễ như vậy vẫn có thể ngốc nghếch đi lấy lòng. Những lời này không được để ta nghe thấy lần thứ hai nữa, làm nhục nhà họ Lưu, lại càng làm nhục ta hơn!”

“Vâng, nô tỳ sai rồi.”

Vào lúc này, Lưu mỹ nhân cũng không phải đang chiến đấu một mình. 

Thiền điện.

Tuổi của Đại Lý Tự khanh Lưu Gia cũng mới xấp xỉ bốn mươi nhưng đã là quan tam phẩm. Ngoại trừ là một người "mê làm quan" ra thì hàng ngày đều nghiên cứu làm sao có thể bộc lộ ra công lao trước mặt Hoàng Thượng. Ngoài việc quả thật cũng có khá nhiều thành tích ra thì họ của ông ta cũng là một điểm cộng lớn. Gia tộc Phùng của tiền Thái Tử đã bị chèn ép cho suy yếu, Hoàng Đế nhất định phải nâng đỡ một gia tộc khác lên. Ngoại trừ Từ Quốc Công một lần nữa thành công lấy lòng Hoàng Thượng ra thì nhà họ Lưu cũng được Hoàng Đế có ý nâng đỡ để cân bằng giữa ba bên.

Hoàng Thượng cần ông ta, ông ta làm sao lại không cần Hoàng Thượng được cơ chứ?

Vì để quan hệ càng thêm chặt chẽ, ông ta không tiếc đem đích nữ xuất sắc nhất mà cũng là người ông ta sủng ái nhất tiến cung. Vốn tưởng rằng ở trong cung có thể dùng khuôn mặt xinh đẹp cùng sự thông minh lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, nhưng không ngờ rằng lại vẫn luôn không đạt được thánh sủng. Thay vào đó, đã bị một nha đầu xuất thân bình thường đoạt lấy trước, làm cho ông ta lo lắng không yên.

Hôm nay, sau khi bàn xong chuyện chính sự, ông ta không hề có ý cáo lui. Triệu Trạm vừa lật một mặt tấu chương nói: “Ái khanh còn có chuyện gì muốn nói?”

“Đúng là có.”

“Nhưng có trọng án nào mà khanh không thể định đoạt?”

“Hoàng Thượng cần chính, thần còn đem chuyện này làm phiền đến Hoàng Thượng, thần cảm thấy thật sự xấu hổ...”

“Ái khanh mời nói.”

Đối với người đắc lực giúp đỡ mình, Triệu Trạm thể hiện sự nhẫn nại hiếm thấy, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt ôn hoà nhìn về phía ông ta. Lưu Gia lặng lẽ nhìn thoáng qua hắn, thầm nghĩ vẫn còn có hy vọng: “Hoàng Thượng cũng biết, thần đã sắp ba mươi chín xấp xỉ bốn mươi tuổi, đến nay chỉ có duy nhất một đứa con gái, khó nhịn được nhớ thương. Thần có một thỉnh cầu vượt quá quy củ, không biết tiểu nữ ở trong cung có tốt không?”

“Ái khanh cứ yên tâm đi, trẫm tuyệt đối không để để cung phi thiếu thốn chuyện ăn chuyện mặc đâu.” Triệu Trạm cũng rất cố gắng quan tâm đến các vấn đề của thần tử: “Ái khanh là ngoại thần, để hai người các ngươi gặp mặt quả thực không thoả đáng. Nhưng nếu ái khanh quá lo lắng, trẫm thương xót lòng yêu thương con gái của ngươi, đặc biệt cho phép Lưu phu nhân tiến cung một chuyến.”

Hoàng Thượng, thần không phải có ý này.

Nhưng mà Triệu Trạm đã thật sự suy nghĩ cho ông ta rồi, hắn thương cảm cho hạ thần của mình.

Lưu Gia không còn cách khác, chỉ có thể đổi một các hỏi khác: “Trong nhà thần chỉ có một người con gái, từ nhỏ nó đã được nuôi dưỡng như châu như bảo, sợ rằng chiều hư nó rồi. Nếu như nó không thể hầu hạ Hoàng Thượng cho thật tốt thì tội của thần thật sự đáng chết vạn lần... Không biết Hoàng Thượng có chỗ nào không hài lòng với tiểu nữ không?”

Triệu Trạm vắt óc suy nghĩ, cũng không thể nói rằng cho đến tận bây giờ, trừ một lần tuyển chọn ra thì hắn còn chưa gặp qua con gái của ông ta một lần nào đi?

Bọn hắn quả thật không thân thiết mà!

“Nếu phải nói có gì không hài lòng...” Hắn như có suy nghĩ: “Lần trước, khi trẫm tới cung của Lưu mỹ nhân thì gặp được Ôn tài nhân, liên tục truyền đến tiếng đàn của Lưu mỹ nhân. Ái khanh dạy con rất tốt, kỹ năng đánh đàn của Lưu mỹ nhân cũng rất xuất chúng, chỉ có điều tài năng lại xuất hiện không đúng thời điểm, quấy rầy hứng thú của trẫm.”

Nghe vậy, vẻ mặt mang theo nụ cười của Lưu Gia cứng đờ lại.

Vừa rồi ông ta mới chỉ muốn ra ám hiệu và nói mấy lời khách sáo thôi, không ngờ tới Hoàng Thượng đối với cung phi lại cẩn thận như vậy, thật sự có chỗ không hài lòng. Thế là những lời nói bồi dưỡng tình cảm còn lại không cách nào có thể nói ra được nữa. Ông ta chỉ khom người xuống liên tục xin lỗi, chỉ thiếu mỗi điều lau nước mắt, thẳng thắn phê bình bản thân không biết cách dạy dỗ con gái. Cuối cùng ông ta nguỵ biện, xảo trá nói: “Hoàng Thượng thứ tội, thần cũng mặt dày thay tiểu nữ xin một cơ hội lấy công chuộc tội.”

Nghe đến đây, Triệu Trạm lập tức hiểu rõ ràng rồi.

Hắn cân nhắc: “Nếu ái khanh đã nói ra rồi, trẫm sẽ suy xét.”

“Thần tạ ơn Hoàng Thượng.”

Lưu Gia cũng hiểu đạo lý thấy được liền thôi, Hoàng Thượng đã cho ông ta sắc mặt tốt, ông ta không thể tiếp tục dây dưa nữa, chuyển sang nói đề tài mà Hoàng Thượng thích nghe. Không phải tâng bốc, cũng không phải chuyện vui, Hoàng Thượng chỉ thích bàn chuyện chính sự cùng với hạ thần. Thiên hạ rộng lớn thế nào đều là đất của Hoàng Thượng, nghiêm túc hơn mà nói, cho dù có làm việc liên tục mười hai tiếng cũng thể không làm hết việc. Hoàng Thượng xử lý xong còn phải tự mình xem lại mục đích, sau đó mới bắt đầu vươn tay ra những nơi khác, giống như một học sinh giỏi say mê giải bài khi gặp phải những bài toán mô phỏng nhà kho.

Đây cũng xem như là sở thích kỳ lạ nhất mà Lưu Gia từng gặp trong suốt hai mươi năm làm quan.