Gợn Sóng Nhỏ

Chương 5




Động tác thân mật nhỏ này khiến cho tư tưởng mọi người trong phòng họp vốn bình thường liền biến thành không hề bình thường nữa.

Kịp thời uống nước còn có thêm cả micro, phần tiếp theo của hội nghị Tô Uyển Âm hoàn thành rất nhẹ nhàng, đến khi hội nghị kết thúc cô không hề phạm phải sai lầm nào, từ những ánh mắt tán dương của một số người tham gia hội nghị nhìn cô cũng có thể cảm nhận được đích thực là rất ổn. Với màn biểu hiện lúc nãy cô cảm thấy bản thân xứng đáng 100 điểm.

Sau khi Sở Tư Niên tuyên bố giải tán, mọi người đều yên lặng rời khỏi hội trường, không hề bàn tán trêu ghẹo gì cả.

Vốn dĩ cho rằng mọi người tò mò chuyện cô và Sở Tư Niên, sau khi giải tán dù sao cũng sẽ hỏi mấy câu, nhưng không ngờ ý thức của người trong công ty lớn lại cao đến đáng sợ. Đương nhiên, cũng có khả năng là thái độ của Sở Tư Niên rất đáng sợ, người khác không dám hỏi.

Sắp xếp lại sổ ghi chép và tắt nguồn bút ghi âm, Tô Uyển Âm chuẩn bị rời khỏi phòng hội nghị, bởi vì lúc đứng dậy quá chăm chú mới nhìn thấy Sở Tư Niên vẫn ngồi ở vị trí đó như cũ, chống cằm lười biếng nhìn cô.

“Âm Âm à~”

Giọng nói trầm thấp mang theo một chút mập mờ.

Giọng nói điển hình của tra nam.

*Tra nam: những tên đàn ông cặn bã.

Nghĩ đến lúc ở hội trường cái tên này lén lút sờ tay của mình, Tô Uyển Âm nóng lòng muốn đi rửa tay bằng xà phòng. Trong lòng hàng ngàn câu mắng chửi anh ta, nhưng ngoài mặt không thể không lịch sự: “Sếp Sở có dặn dò gì sao?”

“Tại sao lại chọn chuyên ngành tiếng Pháp?”

“………”

Tại sao?



Tô Uyển Âm mím nhẹ mỗi, vốn dĩ định nói là rút thăm bốc đại được, nhưng khóe mắt thấy anh ta đang nhìn tay phải của mình, nghĩ đến bản thân lúc nói dối sẽ có động tác vô thức cấu vào tay. Cô cố ý tách hai ngón tay thích ở cùng nhau không có khả năng khống chế của mình ra. Đặt chúng ở hai bên góc dưới bên phải của cuốn sổ và kẹp vào đó.

“Bố tôi nói tôi có khả năng thiên phú về ngôn ngữ rất cao, khuyên tôi chọn một loại ngoại ngữ.”

“Ngoại ngữ nhiều như vậy tại sao lại chọn tiếng Pháp?” Sở Tư Niên chơi đùa cây bút bi, mắt nhìn chăm chú vào mắt cô.

Tô Uyển Âm không muốn nói.

Bị anh nhìn đến mức thiếu tự tin, nhưng lại không hề né tránh, phóng khoáng đón tiếp ánh mắt của anh.

Im lặng một lúc không đợi cô trả lời, anh thong thả bổ sung thêm một câu: “Âm Âm là vì anh nên mới chọn sao?”

“………….”

Hiện tại bị chỉ ra ý nghĩ không hề trưởng thành của bản thân lúc nhỏ, Tô Uyển Âm không hề thấy vui vẻ gì.

Đôi mắt ung dung tràn đầy ý cười của người đàn ông nhìn thế nào cũng giống như đã chắc chắn với suy đoán này.

Trạng thái cực kì không vui trực tiếp bị khơi dậy.

Cô lại nhìn về tay phải không nghe lời của mình, xác định ngón trỏ và ngón cái đã tách ra, mới nói: “ Bố tôi nói chọn ra một ngoại ngữ từ trong một số ngoại ngữ như tiếng Đức, tiếng Nhật, tiếng Pháp và tiếng Anh, tôi bốc bừa đã chọn được tiếng Pháp.”

Điệu cười gợi đòn vẫn như cũ hiện trên gương mặt của anh.

Cho dù anh không hề nói thêm một lời chất vấn nào, Tô Uyển Âm vẫn cảm thấy khó chịu khi những suy nghĩ của mình bị người khác nhìn thấu: “Không phải nguyện vọng của tôi.”

“Như vậy sao?”

Suy nghĩ đã bị bác bỏ, vẻ mặt của Sở Tư Niên cũng không nhìn ra vẻ tiếc nuối, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng: “Hóa ra anh và Âm Âm lại có duyên như vậy.”

Tô Uyển Âm ôm lấy máy tính của mình không muốn để ý đến anh. Nhiều năm không gặp, khí chất trên người của người đàn ông này càng ngày càng khó nắm bắt. Lúc nhỏ là một tên biến thái, bây giờ trưởng thành thì càng giống hình người, nhưng cô chỉ thấy rằng càng biến thái hơn.

Tâm tình của anh ta nhìn có vẻ rất tốt, còn Tô Uyển Âm thì ngược lại. Trước khi đi cực kì tức giận rất muốn chỉ vào mũi anh chửi mấy câu “vô liêm sỉ”, lại sợ sau khi nói ra cái tên nhỏ nhen Sở Tư Niên này sẽ gây khó dễ với mình, cô vẫn chọn lựa khuất phục. Điều cuối cùng thốt ra từ miệng là một câu có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng: “Sếp Sở à, anh nghĩ nhiều cũng không tốt, sẽ có hại cho sức khỏe.”

*

Tô Uyển Âm rời khỏi phòng họp, đang đi trên hành lang thì bị người khác gọi lại.

Nhị thế tổ ở trong cuộc họp đang ngậm điếu thuốc dựa vào lan can hút thuốc, thấy cô rời khỏi, ngón tay dài lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, vẫy tay về phía cô: “Hey, người đẹp, em là cô thư kí dính người mà Sở Tư Niên đặc biệt tuyển dụng đúng không?”



Toàn bộ dáng dấp không chỉ giống như nhị thế tổ, mà còn mang đậm phong cách của một tên ăn chơi.

Nhưng mà, thư kí dính người là cái quần què gì vậy. Cô là thư ký tiếng Pháp chuyên nghiệp lại bị anh ta nói thành một chức vị khó mà miêu tả được.

Có thể kêu thẳng tên của Sở Tư Niên, còn quang minh chính đại đi muộn ở phòng họp, không cần nghĩ cũng biết đây là một người có người đằng sau chống lưng. Dù không thoải mái, Tô Uyển Âm vẫn kiên nhẫn giải quyết chuyện công việc: “Chào anh, cho hỏi có chuyện gì sao?”

“Haizz, em gái xinh đẹp, câu nói này của em, không có chuyện gì cũng không thể tìm em được sao?” Nhị thế tổ đi đến trước mặt cô, cúi nhẹ nhìn vào khuôn mặt của cô quan sát: “Không cần cẩn thận vậy đâu, tôi tên là Bùi Lâm, là đối tác của hạng mục lần này của công ty bọn em. Anh không phải người của công ty bọn em, em có lẽ là nhỏ hơn anh, có thể gọi anh là anh trai.”

Đối với khuôn mặt này, Tô Uyển Âm gọi không nổi hai chữ anh trai. Nghĩ đến bản thân ngồi sai vị trí trong cuộc họp, đến nỗi khiến anh ta hạ mình ngồi vào vị trí của một phiên dịch, anh ta không tức giận còn đưa micro cho mình. Tô Uyển Âm chuẩn bị gọi một tiếng “Ngài Bùi” đúng chuẩn mực xã hội, còn chưa kịp nói, cả người liền bị một người kéo sang một bên, cách xa Bùi Lâm.

Giọng nói hờ hững của người đàn ông nghe không ra là đang vui hay tức giận: “Ôm người đẹp trong lòng mà quên cả lối về?”

“Hửm?”

Đối với người đột nhiên xuất hiện này Bùi Lâm không phản ứng kịp, vô thức phát ra tiếng.

Cả người Sở Tư Niên chặn trước mặt Tô Uyển Âm: “Đêm qua cậu rất mệt sao? Hôm nay đến cuộc họp muộn hơn 40 phút.”

Đây là lần đầu tiên Bùi Lâm được bạn bè quan tâm chu đáo như này

Sở Tư Niên luôn đối với chuyện tình cảm nam nữ luôn lạnh lùng xa cách, ngày thường những người gần gũi với anh chỉ có mấy người anh em quen biết đã lâu, thậm chí còn có tin đồn nói anh là gay.

Mỗi lần bọn họ ôm người đẹp thì chỉ có mình hắn một cô đơn một mình, có một đoạn thời gian Bùi Lâm bắt đầu nghi ngờ tin đồn là thật. Sau khi thử nghiệm bạn mình đối với gương mặt đẹp trai của bản thân có hành vi nào vượt quá mức cho phép không, anh mới yên tâm.

Không ngờ hôm nay tâm tình tốt đến mở cuộc họp lại gặp được màn kịch lớn như thế này.

Cậu ấy vậy mà lại tuyển thư ký bên người, người thường khắt khe và tỉ mỉ trong công việc lại có thể làm ra những hành vi mập mờ tán tỉnh trong cuộc họp.

Nhìn thấy người bạn chắn trước mặt cô gái nhỏ như bảo vệ thức ăn, Bùi Lâm cố ý thở dài: “Cái gì mà ôm người đẹp chứ, tớ lúc nãy bị kẹt xe, cậu sao có thể nói tớ như vậy trước mặt người đẹp chứ?”

Anh nhìn Tô Uyển Âm nói: “Người đẹp à, biểu hiện hôm nay của em rất tốt, công ty của anh cũng đang thiếu một người giỏi như em. Hay là em đến chỗ anh làm việc đi, anh trả lương cho em gấp đôi.”

Trông giống như con công vậy, Tô Uyển Âm im lặng suy nghĩ. Nhưng mà… lương một tháng ở Thần Ảnh là 20 vạn nhân dân tệ, còn chưa cộng thêm thưởng cuối năm và các thưởng lặt vặt khác. Nếu như gấp đôi…

Ừm, hình như là một con số không nhỏ.

Ánh mắt Tô Uyển Âm khẽ lay động.



Sở Tư Niên nghiêng đầu thấy mắt của cô gái nhỏ sáng rực như đang khao khát vậy, anh nhăn mày: “Sếp Bùi hôm qua lúc dẫn mấy người đẹp về nhà “ nghiên cứu thảo luận” cũng không thấy nói như này.”

Mấy người đẹp…

Tô Uyển Âm kinh ngạc nhìn Bùi Lâm.

Giống như nghe thấy một tin tức động trời gì đó.

Bùi Lâm cũng bất ngờ khi bị bạn tốt bịa đặt.

Anh ta dẫn mấy người đẹp về nhà hồi nào?

Được thôi, mặc dù anh ta phong lưu, nhưng mỗi đoạn tình cảm cũng đều “chỉ yêu mình em”, loại chuyện một chân đạp hai thuyền này anh khinh thường!

Không đợi anh ta phản bác, Sở Tư Niên đưa tay giữ lấy đầu của Tô Uyển Âm đi về phòng làm việc: “Đừng nói chuyện với cậu ta, cậu ta tí nữa trong đầu sẽ toàn là nghĩ làm sao để lừa em làm vợ lẽ nhỏ 18 tuổi đó. Em đi với anh đến phòng làm việc một chuyến.”

“…….”

Cái gì gọi là vợ lẽ nhỏ 18 tuổi.

Bùi Lâm chưa kết hôn đột nhiên cảm thấy, bạn mình ngày xưa nhạt nhẽo lạnh lùng với bây giờ không phải là cùng một người, lớn lên thì giống người nhưng có thể là một con chó.

Chó má thật đó.

*Chó ở đây nghĩa là mắng người nào đó chơi mình một cú thật đau á~