Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 158




Ngày hôm sau, Tưởng Quốc nhận được thông tin đầy đủ nhất có thể về đội TQ và HQ. Cậu ta đặc biệt chú ý tới Tư Đồ Tĩnh. Tưởng Quốc có một linh cảm kỳ lạ về con người này ngay từ lần đầu Văn Đoàn cho xem ảnh của anh ta.

Tưởng Quốc nói với Văn Đoàn:

- Công việc ngoại giao với đội NB em sẽ để cho anh với Mỹ Quyên.

Văn Đoàn hỏi:

- Chú lại tính toán gì đấy?

Tưởng Quốc khẽ lắc đầu:

- Giao cho anh, em hoàn toàn yên tâm. Mỹ Quyên là một nhân tài, nhưng em nghĩ thử thách thêm một chút vẫn tốt hơn. Em cần thêm người giúp đỡ ở phía bên kia.

- Em tính xây dựng thế lực riêng đó hả?

Tưởng Quốc gật đầu:

- Ngoài ra, em có một việc quan trọng muốn đi làm.

Văn Đoàn khá ngạc nhiên:

- Lại còn có việc gì khiến em quan tâm hơn cả việc liên minh cơ à?

Tưởng Quốc nói:

- Quan tâm hơn thì không phải. Chỉ là người này…

Tưởng Quốc đưa tập hồ sơ của Tư Đồ Tĩnh qua cho Văn Đoàn:

- Từ lúc nhìn thấy bức ảnh của người này, em cứ có tâm trạng bất an. Em muốn quan sát kỹ hơn anh ta để tìm ra vấn đề là gì. Hi vọng là sẽ có kết quả khiến em hài lòng.

Văn Đoàn không có ngăn cản Tưởng Quốc, dù sao thì trong thế giới ngầm này, linh cảm gì đó vẫn là thứ gì đó tương đối đáng tin cậy.

Theo tình báo thu được, sáng hôm sau, Tưởng Quốc tới một quán cà phê trên một khu phố đông đúc. Cậu ta thay đổi một thân trang phục theo lối ăn mặc của người Nhật, đeo lên một cặp kính phong cách Nobita; mái tóc bạc trắng tiêu biểu cũng được thi phép để đổi thành màu đen quen thuộc nhất với người châu Á.

Gọi một ly cà phê và lấy một tờ tạp chí, Tưởng Quốc ngồi tại một góc đối diện cửa ra vào. Sau nửa giờ, nhóm người TQ lục tục xuất hiện. Đi đầu là Lý Hạo, thủ lĩnh của nhóm người. Tưởng Quốc có thể cảm nhận được, kẻ này cũng không tệ, ít ra thì so với độ tuổi của hắn. Có điều, trong mắt Tưởng Quốc, thì kẻ đi phía sau của hắn vài bước mới là kẻ khiến cậu ta chú ý.

Tưởng Quốc cuối cùng cũng biết được cảm giác bất an của mình tới từ đâu. Nếu hôm nay không đích thân đi một chuyến, cậu ta chắc chắn sẽ sai lầm trong việc đánh giá thực lực của đối thủ. Theo như lời của Văn Đoàn, Tư Đồ Tĩnh chỉ mạnh ngang ngửa, hoặc mạnh hơn một chút xíu. Nhưng hiện tại, có vẻ như con người này giấu diếm còn sâu hơn người khác tưởng tượng rất nhiều.

Hắn mạnh hơn Văn Đoàn không chỉ một chút. Tưởng Quốc có thể cảm nhận rõ sự nguy hiểm của hắn, con người này có thể uy hiếp tới bản thân. Điều mà Văn Đoàn không có khả năng làm được.

Tư Đồ Tĩnh đột ngột có cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bản thân kể từ lúc bước chân vào quán. Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn khắp xung quanh một vòng, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở cái bàn nơi Tưởng Quốc đang ngồi uống cà phê.

Lý Hạo quay đầu lại, hắn hỏi:

- Có việc gì sao “đại sư huynh”?

Ba chữ “đại sư huynh” được hắn đặc biệt nhấn mạnh.

Tư Đồ Tĩnh thu hồi ánh mắt, giọng nhàn nhạt:

- Không có gì!

Sau đó tiếp tục đi thẳng lên tầng trong con mắt khó chịu của Lý Hạo.

Lý Hạo người này tâm nghi kỵ rất nặng, hắn là đệ tử thủ tịch đệ tử của Côn Lôn nhưng Tư Đồ Tĩnh mới là đại sư huynh. Điều này khiến cho Lý Hạo luôn ngứa mắt Tư Đồ Tĩnh, hắn cảm thấy Tư Đồ Tĩnh có âm mưu tranh đoạt vị trí với mình. Đồng thời, tính cách quái gở của Tư Đồ Tĩnh cũng khiến hắn càng khó chịu. Nhớ tới hắn, Lý Hạo, ở trong Côn Lôn, địa vị cao cả, đệ tử nào không phải nịnh bợ. Chỉ duy có Tư Đồ Tĩnh là luôn không mặn không nhạt. Có thể nói, nội bộ lục đục.

Tưởng Quốc khẽ giơ khóe miệng, gã Lý Hạo này cho nó biết thêm vài thông tin khá thú vị. Tưởng Quốc đột nhiên có chút chờ mong, liệu hôm nay bản thân có thể thu hoạch thêm thứ gì đáng giá hay không.

Ngay sau khi đám người TQ lên lầu được vài phút, Văn Đoàn, Mỹ Quyên dẫn theo một người thanh niên xuất hiện ở cửa quán. Tưởng Quốc đã đọc qua hồ sơ của anh ta, Manaka Junpei. Người thanh niên có dáng người không quá cao lớn, anh ta chỉ cao hơn Văn Đoàn vài centi. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, thậm chí có phần hơi mềm mại thiên hướng nữ tính. Ánh mắt của anh ta đặc biệt linh động, bước đi thẳng tắp, ngực ưỡn phía trước, đầu hơi giơ cao. Tất cả cho thấy đây là một con người cực kỳ tự tin vào bản thân. Có điều, lần này anh ta đã rơi vào kế hoạch của Tưởng Quốc mà không hay biết.

Hôm qua, sau khi suy tính, Tưởng Quốc và Văn Đoàn thống nhất dẫn Manaka Junpei tới đây, nhất cử lưỡng tiện, Tưởng Quốc cũng có thể xem xét đầu lão của đội NB. Tưởng Quốc đột nhiên nghĩ tới, đám người TQ đang ở đây, nếu hai bên chạm mặt… Đến lúc đó, Tưởng Quốc thực sự muốn biết tính tình hẹp hòi Lý Hạo đội trưởng sẽ làm thế nào.

Có điều Tưởng Quốc thực sự không quá rõ ràng. Một kẻ hẹp hòi như Lý Hạo, chỉ cần không phải mắt mù đều có thể nhìn ra không phải là một kẻ thích hợp làm lãnh đạo. Thế nhưng hắn lại trở thành lãnh đạo của đội nhóm TQ, chí ít là của gần 30 người trong số 40 người của cả đội. Hoặc là Lý Hạo có gì đó đặc biệt, hoặc là bọn người TQ này đang có âm mưu gì khác. Dù sao thì nói tới độ âm hiểm, người TQ nhận thứ 2 thì không ai thứ nhất.

Tưởng Quốc cho rằng bản thân không thích cái gọi là âm mưu, cậu ta có tính toán, có bày mưu tình kế nhưng tuyệt đối không thích cái gọi là âm mưu. Như việc bản thân tính toán làm gì, tính liên hợp với NB, cậu ta cũng sẽ chẳng giấu diếm. Dẫn người tới quán này, cũng là công khai, còn việc bọn người TQ có suy nghĩ thế nào, thế thì cóc phải việc bản thân cần để ý.

Tưởng Quốc thích thú đưa ly cà phê lên thưởng thức, nụ cười của cậu ta giống hệt như một đứa trẻ con phát hiện ra món đồ chơi thú vị. Đột nhiên, nụ cười trên mặt Tưởng Quốc đọng lại. Cậu ta tiếp tục nhấp thêm một hớp cà phê nữa. Tưởng Quốc tràn đầy ngạc nhiên, không nghĩ tùy tiện đi theo dõi cũng có thể phát hiện ra một quán cà phê ngon như vậy. Tuy không có bán kem, nhưng cà phê ngon cũng có thể thay thế chút đỉnh.

Đột nhiên có nhiều niềm vui, Tưởng Quốc cảm thấy mọi thứ trở lên đẹp đẽ, kể cả cái nắng trang trang ngoài đường cùng với những đôi chân trắng bóng lộ ra dưới lớp váy ngắn kia cũng trở nê thật mĩ lệ.

Sau một hồi, có một loạt tiếng bước chân từ dưới trên tầng xuống, bước chân của người đi đầu mạnh hơn rất nhiều, hiển nhiên tâm tình không ổn định, dẫn tới khó mà khống chế bình thường.

Tưởng Quốc quay lại nhìn đám người, Lý Hạo đi đầu, khuôn mặt dù cố gắng làm vẻ bình thường. Nhưng sự phẫn nộ trong mắt không giấu đi đâu được. Tưởng Quốc nheo mắt, xem ra Lý Hạo có thể trở thành dẫn đoàn, bản thân cũng không kém cỏi. Tuy tâm tính hẹp hòi, nhưng cũng không có tệ hại tới mức cư sử thất thố, vẫn còn biết nín nhịn.

Tưởng Quốc đứng dậy, cậu ta khoan thai vươn người. Tưởng Quốc đột ngột nảy ra một ý tưởng thú vị. Cậu ta thong thả bước tới, nhưng bước chân lại nhanh chóng đuổi kịp đoàn người TQ, đuổi kịp kẻ đi sau cùng.

Tư Đồ Tĩnh hiển nhiên nhận ra bất thường, hắn ngừng lại, quay người nhìn lại chằm chằm vào người thiếu niên đang áp sát họ. Rất nhanh, Tư Đồ Tĩnh nhận ra Tưởng Quốc, hoặc là nhận ra ánh mắt của Tưởng Quốc. Cảm giác này rất tương tự với lúc nãy khi Tư Đồ Tĩnh cảm nhận được khi mới bước vào tiệm.

Tưởng Quốc bước tới, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tư Đồ Tĩnh. Tuy mái tóc đã che mất đôi mắt, nhưng Tưởng Quốc vẫn có thể cảm giác được sự sắc bén như hóa thành thực chất toát ra đó. Cậu ta nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, dùng đôi mắt của mình đánh giá thật kỹ kẻ đang đứng trước mặt.

Tư Đồ Tĩnh kéo căng thần kinh, bản năng võ giả đang mách bảo hắn, người thiếu niên trước mặt này rất nguy hiểm, thậm chí vượt quá bất cứ người nào hắn từng đối diện trước đây. Nhưng Tư Đồ Tĩnh vẫn hoàn toàn bình tĩnh, dò hỏi:

- Cậu cần gì?

Tưởng Quốc mỉm cười, kẻ này rất thông minh, hắn đã nhận ra bản thân không phải đồng hương.

Tưởng Quốc đáp lại bằng tiếng Anh:

- Anh có thể nói tiếng Anh chứ? Nếu không chúng ta sẽ rất khó giao lưu.

Tư Đồ Tĩnh khẽ gật đầu. Hắn cũng muốn biết kẻ này rốt cuộc muốn gì.

Lúc này, đám người thuộc đội TQ đã quay lại, đứng đầy xung quanh Tư Đồ Tĩnh. Lý Hạo đi đầu lên tiếng:

- Đại sư huynh, đây là ai?

Tư Đồ Tĩnh đáp lại bằng giọng nhàn nhạt:

- Ta không biết.

Tưởng Quốc hoàn toàn làm lơ đám người thuộc đội TQ, cậu ta tháo kính mắt xuống, đôi mắt ba màu đặc biệt của nó nhìn thẳng về phía Tư Đồ Tĩnh.

Tư Đồ Tĩnh giật mình, cặp mắt ba màu của Tưởng Quốc thực sự quá ấn tượng:

- Ngươi là…

Tưởng Quốc đáp lại bằng một khuôn mặt tươi cười:

- Xin tự giới thiệu, tôi là Thomas D.Walker. Hoặc anh có thể gọi tôi là Trần Tưởng Quốc.

Tư Đồ Tĩnh cũng đã nhận ra Tưởng Quốc, dù sao cậu ta cũng là thành phần tương đối đặc biệt trong đoàn VN. Còn mái tóc, một phù thủy muốn thay đổi màu tóc quả thực dễ dàng, biến thành một người hoàn toàn khác cũng chẳng phải là việc gì khó.

- Ngươi tìm ta có việc gì?

Tưởng Quốc vẫn giữ cái nụ cười hòa nhã của mình, nhưng thái độ không nhìn thẳng của cậu ta với đoàn người phía sau Tư Đồ Tĩnh cũng đã nói rõ, bản thân kẻ tới chẳng hòa nhã như cái vẻ ngoài đang thể hiện.

- Tôi có nghe nói về anh. Tôi muốn anh gia nhập vào tiểu đội của tôi.

P/s: Hôm nay tác có việc bận, cn sẽ bù chương.