Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 198




Tưởng Quốc bắt đầu kể chuyện bằng một chất giọng đều đều như muốn ru ngủ người khác. Nếu như không phải hiện tại bầu không khí đang vô cùng căng thẳng thì có lẽ đã có người buồn ngủ với cái lối dẫn chuyện buồn tẻ đó.

- Mọi chuyện bắt đầu tại một ngôi làng trong núi của Trung Quốc. Nơi đây là nơi cư chú qua nhiều đời của một gia tộc đúc kiếm cổ xưa. Tổ tiên của họ từng là đồ đệ của Âu Dã Tử, bởi trốn tránh kẻ thù mà ẩn cư trong núi sâu.

Tưởng Quốc dừng lại, rút đũa phép của mình ra, sử dụng phép biến hình tạo một chiếc cốc và một chiếc bàn tròn nho nhỏ. Sau đó, hơi nước mong manh trong không trung bắt đầu ngưng tụ thành một quả cầu nước nho nhỏ và rót đầy chiếc cốc.

Nhấm một ngụm nước trơn họng, Tưởng Quốc tiếp tục:

- Những người hậu nhân tiếp nối truyền thống của cha ông, tiếp tục giữ gìn và phát triền nghề rèn của mình. Họ cũng giống như các vị, mong ước một ngày có thể rèn đúc ra những thanh kiếm vượt xa tổ tiên, thậm chí là vượt qua bảo kiếm của Âu Dã Tử...

Hơn 15 năm trước đây, một người trong thôn khi du lịch tìm kiếm quặng hiếm đã vô tình lọt vào một ngôi mộ cổ. Ở đó, ông ta bất ngờ tìm thấy một mảnh đá Triết gia. Quá vui mừng với thu hoạch của mình, sau khi rời khỏi ngôi mộ cổ, ông ta lập tức khởi hành trở về.

Khi về tới làng, người đàn ông đó không hề giấu diếm việc mình thu được báu vật mà đem việc đó công khai với dân làng. Ngài có đoán được điều gì đã xảy ra không?

Trưởng làng Tokuda Shinichi lắc đầu, ông thực sự không có tâm trạng gì để dự đoán câu chuyện của Tưởng Quốc.

Tưởng Quốc cũng không có ý muốn ông ta trả lời, tiếp tục kể câu chuyện của mình:

- Những người trong làng khi biết được kỳ ngộ của người đàn ông đều vô cùng hâm mộ vận may của ông ta. Có lẽ do tất cả đều là người thân, hoặc do dân phong thuần phác. Không có cái gọi là tranh chấp hay ganh ghét diễn ra.

Người đàn ông cũng là một thợ rèn, nhưng ông ta biết trình độ của mình không thể nào tận dụng được hết một nguyên liệu trân quý như đá Triết gia. Sau khi cân nhắc hồi lâu, người đàn ông đã tới gặp trưởng làng và đưa ra đề nghị muốn hợp sức cả làng để đúc tạo một thanh thần binh có thể sánh ngang với những thanh vũ khí tiền nhân đã từng đúc tạo.

Người trưởng làng vô cùng bất ngờ và kích động trước quyết định của người đàn ông. Ông triệu tập cả làng để công bố quyết định của người đàn ông sở hữu mảnh đá Triết gia.

Sau ngày hôm đó, cả ngôi làng hoàn toàn thay đổi. Họ từ chối những đơn hàng vũ khí từ bên ngoài. Tất cả thợ giỏi và nguyên liệu tốt nhất đều được tập trung cho việc rèn đúc thần binh.

Công việc diễn ra vô cùng thuận lợi. Nhưng thảm kịch của ngôi làng lại bắt đầu từ việc phân chia quyền sở hữu của thanh thần binh.

Ngày thanh thần binh chuẩn bị ra đời, những người trong làng một lần nữa họp mặt để quyết định quyền sở hữu thanh kiếm. Nếu như ban đầu người đàn ông tự rèn kiếm thì quyền sở hữu thanh kiếm không có gì phải bàn cãi. Nhưng thanh kiếm hiện tại đã trở thành công sức và của cải của toàn bộ ngôi làng.

Sau một quãng thời gian dài tranh luận, tất cả mọi người đã đi tới một quyết định. Thanh kiếm sẽ không thuộc về bất cứ cá nhân nào. Nó sẽ được bảo quản và gìn giữ bởi trưởng làng, vị trí thuộc về người đức cao vọng trọng nhất.

Còn người đàn ông đã mang về mảnh đá Triết gia. Với công lao lớn nhất, gia đình ông có được vinh dự cao nhất. Con trai của ông ta, khi tròn 15 tuổi, sẽ được quền sử dụng thanh kiếm trong vòng 50 năm.

Với quyết định của hội nghị, số phận của thanh kiếm đã được xác lập. Tuy nhiên không phải ai cũng hài lòng với quyết định đó.

Trong ngôi làng, có một người vô cùng phẫn nộ với quyết định của những người trong làng. Y là một trong số những thợ rèn trực tiếp rèn đúc ra thanh thần kiếm.

Tưởng Quốc đưa đũa phép chỉ vào một trong 2 gã đàn ông đầy vết thương. 3 thầy trò Tokuda Shinichi ngay lập tức có thể đoán ra hắn chính là gã thợ rèn trong lời của Tưởng Quốc.

Bản thân là một kiếm si, gã si mê vô tận với công việc rèn kiếm và những thanh kiếm được gã tạo ra, khi nhìn thấy thanh bảo kiếm ra đời, gã thợ rèn nọ đã đem lòng si mê nó. Gã cho rằng thanh kiếm đó thuộc về bản thân. Theo gã, nếu không có tài nghệ của vô song của mình thì thanh kiếm kia sẽ không bao giờ có thể ra đời.

Phẫn nộ với quyết định của dân làng, gã thợ rèn đã quyết định chiếm đoạt thanh thần kiếm. Nhưng gã biết với khả năng của bản thân thì không có khả năng thực hiện tham vọng. Thế là gã đã đi tìm một kẻ có thể hợp tác.

Tưởng Quốc đưa tay chỉ vào gã đàn ông còn lại.

Một ngôi làng rèn binh khí lịch sử lâu đời như vậy thì tất nhiên có mối giao lưu rộng rãi với giới võ giả. Trong số những kẻ mà gã thợ rèn quen biết, gã lựa chọn một kẻ chuyên sưu tầm bảo kiếm.

Gã thợ rèn cầm theo một bản khế ước ma thuật cổ tới tìm kẻ sưu tầm bảo kiếm. Về thỏa thuận chi tiết thì không ai rõ ràng.

Sau đó, hai tên tội phạm đã cùng nhau giết sạch toàn bộ ngôi làng trong một đêm mưa giông tăm tối. Gã thợ rèn hạ độc vào nguồn nước trước đó để triệt hạ đa số những người trong làng. Tiếp theo, khi đêm đến, tên sưu tầm bảo kiếm tiến tới, hai bọn chúng cùng nhau giết sạch toàn bộ những người sót lại.

Tội ác của 2 gã ác nhân có lẽ không được trời cao dung thứ. Trong cái đêm định mệnh, đứa con trai của người đàn ông tìm được mảnh đá Triết gia, người chủ sở hữu hợp pháp của thanh kiếm đã sống sót nhờ trốn dưới một giếng cạn.

Tưởng Quốc chỉ vào người đàn ông trên mặt đầy sẹo, nói:

- Sau đó thì mọi việc diễn ra trong tiểu thuyết kiếm hiệp báo thù, người con trai điên cuồng luyện võ để trả huyết thù. Đáng tiếc hắn không phải nhân vật chính. Ừm... thiên phú của hắn không cao nên luyện võ tiến bộ chậm chạp. Bào thù vô vọng kiến hắn điên cuồng. Chính vào thời khắc đó, người của ta tìm thấy hắn và cho hắn cơ hội.

Tưởng Quốc đứng dậy, xua tan phép biến hình và xoay người đi tới trước mặt của 3 thầy trò Tokuda Shinichi. Cậu ta nở một nụ cười và hỏi:

- Ba người bọn họ chính là nguyên liệu cuối cùng để luyện kiếm. Ngài Shinichi, ngài có đoán ra tôi định làm gì chưa?

Trưởng làng Tokuda Shinichi khẽ run rẩy, ông nói một cách khó nhọc:

- Một kẻ vì kiếm và tham lam bất chấp đạo đức; một kẻ vì kiếm mà si cuồng đến mất hết tính người; một kể bởi vì kiếm mà thù hận tới điên loạn. Tham... sân... si... tam độc tề tụ... Ngài... ngài tính dùng máu tế kiếm.

- Haha... hahaha... – Tiếng cười vang vọng khắp hang động, dung nham nóng bỏng dường như sôi trào đột ngột theo sự kích động của Tưởng Quốc.

- Không hổ danh là đệ nhất thợ rèn của NB. Kiến thức của ngài rộng rãi tới đáng kinh ngạc. Không sai! Tôi đã phải vô cùng vất vả mới tìm được 3 người này. Với máu của họ, thần kiếm sẽ thuận lợi đản sinh.

Trong mắt của Tưởng Quốc lúc này tràn đầy cuồng nhiệt:

- Thế nào? Quá tuyệt vời phải không? Chúng ta sắp được chứng kiến một nghi lễ mà vốn dĩ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Và nhờ nó mà thanh thần binh mà ngài đúc thậm chí sẽ vượt xa cổ nhân.

Trưởng làng Tokuda Shinichi lảo đảo lùi lại. Ông run giọng:

- Không... không đúng. Sao ngài có thể tin vào truyền thuyết và thực hiện nghi thức tà ác đó được. Đó chỉ là chuyền thuyết... chỉ là truyền thuyết...

Tưởng Quốc khẽ lắc đầu, cậu ta chẳng muốn phí công giải thích điều gì. Với cậu ta thì điều này chẳng có gì tà ác. Máu của 2 kẻ ác nhân kiểu gì cũng phải đổ, người đàn ông kia tuyệt đối sẽ không tha mạng cho chúng. Thay vì để dòng máu kia tưới đất một cách lãng phí thì dùng để tế kiếm không phải là vật tẫn kỳ dụng hay sao.

Còn máu của người đàn ông báo thù. Tưởng Quốc đã cho ông ta sức mạnh, cho ông ta cơ hội để trả thù cho dân làng. Hiện giờ muốn một chút máu thì cũng có sao, đâu phải là muốn mạng người khác. Chỉ là thuận mua vừa bán, đồng giá trao đổi mà thôi.

Lúc này, thanh kiếm chợt rung động. Tưởng Quốc giật mình nhìn lại.

- Đến rồi! Âu Dương Thù!

Theo tiếng gọi của Tưởng Quốc, người đàn ông mặt đầy sẹo tiến lên, chậm rãi rút thanh kiếm đang cầm trong tay và đi về phía hai gã đàn ông đang bị trói gô trên đất.

Thanh kiếm mà người đàn ông cầm trên tay lúc này phát ra một thứ ánh sáng đỏ đậm như màu máu. Ánh sáng đó khiến 3 thầy trò Tokuda Shinichi vô cùng bất an.

- Từ từ! – Tưởng Quốc cắt ngang hành động của người đàn ông.

Người đàn ông sững sờ, sau đó dùng đôi mắt tràn đầy nghi hoặc xen lẫn với phẫn nộ nhìn về Tưởng Quốc.

Tưởng Quốc không quay người lại, sự chú ý của cậu ta hoàn toàn bị thanh kiếm hấp dẫn.

- Ngươi trước.