Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 226




Thomas kéo cái cửa toa ra một bên và nhìn thấy một đám người đang co rúm vào một chỗ và run lẩy bẩy.

“Cái quái gì đã xảy ra vậy? Mấy cậu đang thi kể chuyện ma hả? Ừm… Gs. Lupin đâu?” – Thomas cố tỏ ra kinh ngạc.

Đám bạn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hermione kể lại cho Thomas toàn bộ những gì đã xảy ra trong lúc cậu ta vắng mặt.

Ron nói:

“Cậu không thể tưởng tượng được cái gì đã xảy ra lúc đó đâu. Thật khủng kiếp!”

Neville nói với cái giọng eo éo:

“Thực sự kinh khủng! Mấy cậu có cảm thấy lạnh như thế nào không khi viên giám ngục Azkaban bước vô đây?”

Ron nhún vai một cách khó chịu:

“Mình cảm thấy hết sức quái đản, như thể mình sẽ không bao giờ vui lên được nữa…”

Ginny co rúm ở một góc, Harry đang ngồi cạnh, vòng tay ôm lấy Ginny và an ủi cô bé dù dáng vẻ của cậu ta hiện tại đang vô cùng thê thảm.

Thomas nhướng mày, có vẻ như Harry có vẻ ra dáng một quý ông hơn cậu ta tưởng. Tuy vận mệnh không phải là cố định, tương lai không phải bất biến, nhưng có vẻ như sức mạnh của nó thực sự là đáng sợ. Thomas chỉ đơn giản gợi ý và tạo một vài cơ hội cho Harry và Ginny hẹn hò, nhưng thực sự họ gắn kết với nhau nhanh và mạnh mẽ hơn cậu tưởng.

Harry làu bàu:

“Nhưng… các cậu đâu có ai lăn quay ra sàn phải không?”

Ron nhìn qua Harry:

“Không. Cậu là người duy nhất, còn Ginny thì cũng chẳng thua kém bao nhiêu.”

Harry không thể hiểu nổi. Cậu cảm thấy run rẩy, mệt mỏi, như thể vừa trải qua một cơn sốt cúm tệ hại. Và cậu ta cũng bắt đầu cảm thấy ngượng. Không ai bị sao hết trong khi bản thân lại thảm hại như vậy!

Thomas tiến tới, cau mày nhìn kỹ Harry và Ginny:

“Không phiền nếu mình xem xét tình trạng của hai người chứ?”

Harry khẽ gật đầu, sau đó buông Ginny ra.

Sau một hồi kiểm tra, Thomas ngồi trở lại ghế của mình. Cậu ta nhìn qua đám bạn và nói:

“Trước hết, mình khuyên các cậu nên ăn miếng chocolate đó đi. Nó có tác dụng vô cùng tốt đối với tình trạng hiện tại của các cậu.”

Mọi người nhanh chóng xử lý mẩu chocolate trong tay, trong số đó thì Harry có cảm giác mãnh liệt nhất. Cơ thể lập tức ấm lên, hơi ấm lan ra đến từng đầu ngón tay ngón chân.

Hermione thốt lên:

“Thật đáng kinh ngạc! Mình không thể tưởng tượng được chocolate còn có tác dụng này.”

Thomas khẽ nhún vai:

“Lũ giám ngục hút đi hạnh phúc của con người, nhiệt độ tụt là sản phẩm phụ. Vừa lúc chocolate này bổ sung cả đôi, dù khá ít ỏi. Nó thực sự rất thích hợp trong trường hợp này.”

Hermione vỡ lẽ, cô có biết về công dụng của chocolate nhưng lại không quá rõ ràng về lũ giám ngục. Hermione âm thầm hạ quyết tâm tìm hiểu thêm về lũ sinh vật hắc ám này. Cô nhớ tới lời Thomas từng nói: không sử dụng nhưng nên biết để đề phòng.

Harry lúc này đã hồi phục đôi chút, hỏi:

“Vậy mình thì sao? Tại sao mình lại bị tác động mạnh tới vậy?”

“Cậu hả? Ừm… có đôi chút suy đoán. Tuy cần phải nghiên cứu và chứng thực nhưng mình nghĩ cũng không sai lệch bao nhiêu đâu.”

Harry gấp gáp:

“Mình thế nào?”

Đám bạn xung quanh cũng hiếu kỳ quan sát, họ không tin là Harry lại nhát gan hơn những người ngồi đây.

“Cậu và Ginny đều không khác nhiều lắm đâu. Cả hai…”

Tiếng mở cửa cắt đứt lời nói của Thomas, Gs. Lupin trở lại. Ông dừng một chút khi bước vào trong toa tàu, nhìn quanh, rồi mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Coi bộ các trò đã thưởng thức chỗ chocolate rồi. Cảm giác thế nào, đặc biệt là con, Harry?”

Harry không hỏi làm sao mà giáo sư Lupin biết được tên của mình, cậu đáp với giọng đầy ngượng ngùng:

“Dạ, con khỏe.”

Gs. Lupin tiến tới, ngồi xuống chỗ của mình, lúc này đoàn tàu tiếp tục chuyển động. Gs nói:

“Chúng ta sẽ đến trường Hogwarts trong vòng mười phút nữa. Các con có thể thu dọn hành lý trước.”

Thomas cho Harry và Ginny một cái tin nhắn, nói rằng vấn đề của hai người sẽ để bàn lại khi tới trường. Cậu ta cũng không quên nhắc với Neville giữ im lặng về những gì đã xảy ra trong toa tàu. Tuy Thomas không sợ việc người khác sẽ nghi ngờ mình đã bắt một gã giám ngục nhưng rõ ràng là giảm được chút phiền toái nào thì hay chút đó.

Trong suốt chặng đường ngắn còn lại, không ai nói chuyện gì nữa. Cuối cùng, khi đoàn tàu dừng lại ở ga Hogsmeade, một cảnh hỗn loạn táo tác diễn ra: cú kêu inh tai, mèo ngao nhức óc, và dưới cái nón của Neville là con cóc của nó cũng bắt đầu rên lên ộp ộp. Trên sân ga nhỏ, trời lạnh buốt, mưa vẫn đang rủ xuống những tấm màn lạnh giá.

Thomas chạy đi một chỗ khác, cậu ta không yên tâm cho lắm về cái mồm của Neville.

“Học sinh năm thứ nhất đi theo lối này!”

Nghe giọng nói quen thuộc ấy, Harry, Ron và Hermione cùng quay đầu nhìn lại, và nhìn thấy hình dáng đồ sộ của lão Hagrid đứng ở tuốt đầu kia của sân ga. Lão đang ra hiệu và hướng dẫn mấy đứa lính mới, mặt mày hãi sợ đi tiếp hành trình "truyền thống" băng ngang mặt hồ. Lão gào qua đầu đám đông:

“Ba đứa bây khỏe hết hả?”

Cả ba đứa giơ tay vẫy chào lão Hagrid, nhưng chúng chẳng thể có cơ hội nào để nói chuyện gì với lão cả, vì đám đông chung quanh tụi nó cứ ép đẩy tụi nó tiến dọc theo sân ga. Cùng với tất cả học sinh còn lại của trường Hogwarts, Harry, Ron, và Hermione bước ra một con đường lầy lội, nơi có ít nhất hàng trăm cỗ xe đang đậu sẵn, chờ đưa đám học sinh từ năm thứ hai trở lên về lâu đài.

Thomas gặp lại ba đứa bạn trước khi lên xe, cậu ta thực sự có một quyết định sáng suốt khi đi bịt mồm Neville. Khi Thomas tìm thấy Neville, cậu đang lắp bắp tính kể chuyện đã xảy ra trên toa tàu với đám bạn cùng nhà Gryffindor.

Thomas không cho rằng Neville là kẻ lắm mồm, cậu ta càng tin vào việc Neville đã quên béng lời căn dặn của mình.

Không chút do dự, Thomas âm thầm cho Neville một phát bùa chú sai trí nhớ để điều chỉnh lại ký ức của cậu ta. Theo Thomas thì đây là cách nhanh gọn nhất.

Sau khi giải quyết xong vấn đề về Neville, Thomas nhanh chóng rời xa hiện trường. Tuy nhiên có một cặp mắt sợ hãi đã nhìn thấy hành động của cậu ta từ xa. Thomas cảm giác được có kẻ theo dõi, cậu dừng lại, nhìn ra xa, khẽ nhếch miệng cười rồi sau đó biến mất trong làn mưa.

Draco Malfoy tin rằng hôm nay là ngày điên rồ nhất mà nó từng trải qua. Ngay vừa rồi, khi còn trên tàu, nó đã nhìn thấy một kẻ học cùng trường với nó tóm gọn và giam giữ một gã giám ngục, cái thứ sinh vật đáng sợ tới mức chỉ nghĩ tới thôi nó đã lạnh cả người.

Draco Malfoy không biết Thomas có nhìn thấy nó không, nhưng Draco cầu nguyện rằng kẻ đáng sợ kia không phát hiện ra mình. Sự hoảng sợ khiến nó luôn để mắt tới Thomas ngay khi cậu ta xuất hiện trong tầm mắt của mình. Và nếu như có thể làm lại, Draco thề nó tuyệt đối sẽ nhắm mắt quay đi ngay khi thấy Thomas.

Ngay vài giây trước thôi, Draco đã bắt gặp Thomas ra tay với Neville Longbottom. Và quan trọng hơn là, Thomas đã phát hiện ra nó đang theo dõi.

Draco không thể nào quên được cái giây phút đó, chỉ một cái nhìn thoáng qua của Thomas khiến toàn thân nó lạnh buốt. Ánh mắt đó như xuyên thấu tâm can của Draco. Nụ cười của Thomas khiến nó có cảm giác như mình đang bị một con quái thú theo dõi, như thể bản thân là gã giám ngục xấu số bị Thomas tóm gọn ban nãy.

Chân của Draco nhũn ra, nó lảo đảo ngã về phía sau. May mắn thay hai thằng bạn Crabbe và Goyle đã đón được nó.

Draco ngồi trên xe, cái không khí trong xe cũng không xua tan được sự sợ hãi trong lòng của nó. Draco đột nhiên nhớ lại những gì cha nó kể về sự đáng sợ của Chúa tể Hắc ám Voldemort, nhưng theo nó, Thomas còn đáng sợ hơn thế. Chí ít thì Draco không cho rằng Chúa tể Hắc ám thời còn đi học cũng có thể nhẹ nhàng tóm lấy giám ngục Azkaban giống như Thomas đã làm.

Thomas cùng những người bạn của mình gặp Draco trước cửa của lâu đài, ngay khi Ron và Hermione nhảy ra khỏi xe.

Draco sắc mặt trắng bệch nhìn Thomas, sau đó nó vội vàng kéo hai thằng bạn của mình chạy trốn.

Ron ngơ ngác:

“Nó uống nhầm thuốc hả?”

Harry hiện tại vẫn chịu ảnh hưởng của gã giám ngục, tâm trạng không được tốt cho lắm, cậu nhún vai:

“Ai biết được.”

Hermione như có điều suy nghĩ nhìn sang Thomas, hỏi:

“Cậu đã làm gì nó hả?”

Thomas lắc đầu, vể mặt tỉnh bơ:

“Không liên quan tới mình. Có lẽ giống Ron nói, nó uống nhầm thuốc.”

“Có chuyện rắc rối gì đó?” – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Gs. Lupin bước xuống từ một cỗ xe vừa chạy đến.

Thomas mỉm cười:

“Không có gì ạ. Chỉ là chút xung đột cỏn con với đám giun đất nhà Slytherin thôi thưa giáo sư.”

Sau vài lời dạy bảo nhẹ nhàng, Gs. Lupin cho cả đám rời đi. Hiển nhiên thầy không có vấn đề gì với việc học sinh nhà Gryffindor đối đầu với học sinh nhà Slytherin. Dù sao thì đó cũng là truyền thống của Hogwarts.

Sau khi được đặc xá, cả bốn người Thomas, Harry, Ron và Hermione nhanh chóng hòa vào đám học sinh đông đúc kéo đàn kéo lũ lên các bậc thềm, bước qua cánh cửa đồ sộ bằng gỗ sồi, đi vào tiền sảnh có hình cái hang được những ngọc đuốc cháy bập bùng thắp sáng rực. Cuối hành lang này là những bậc thang cẩm thạch dẫn lên các tầng lầu.