Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 23




“Không phải nội công? Thế nó là cái gì ạ?”

“Khí là một dạng năng lượng giống như ma lực vậy. Sự khác biệt ở đây là khí sinh ra từ thể xác còn ma lực sinh ra từ linh hồn.” – Ông Phong uống một ngụm trà rồi bắt đầu bài dạy của mình. Còn bản thân Quốc thì có thể nói hôm nay nó đã được mở rộng tầm hiểu biết.

Hai loại năng lượng khác biệt lên chia ra làm hai loại hình khác nhau đó là võ giả và ma pháp sư. Dĩ nhiên ở tùy mỗi nơi sẽ có các loại cách gọi khác nhau. Hai loại năng lượng này có khởi nguồn khác nhau lên cách chúng tác động lên cơ thể cũng khác biệt. Khí sinh ra từ cơ thể, luyện tập đến mức độ nhất định khí sẽ cường hóa cơ thể làm thân thể trở lên mạnh mẽ. Đến cấp độ cao hơn, khi thân thể đến một mức độ nhất định sẽ phản hồi lại linh hồn lên các võ giả cấp cao đều có thể xử dụng pháp thuật.

Còn ma lực bắt nguồn từ linh hồn. Cùng với sự trưởng thành của ma lực thì linh hồn cũng từ từ lớn mạnh. Khi đến một mức độ nhất định thì linh hồn sẽ ảnh hưởng đến thân thể, khiến thân thể lột xác. Chính vì điều này lên các phù thủy dù rất ít rèn luyện cơ thể nhưng vẫn khỏe mạnh chả kém thậm chí vượt qua cả người thường.

Cả hai loại sức mạnh đều liên quan đến nhau như cách mà linh hồn liên quan với thể xác. Vì vậy các phù thủy hay các võ giả hùng mạnh đều có tuổi thọ cực cao và cực kỳ hiếm khi bệnh tật.

Hai loại sức mạnh đều có ưu điểm của riêng mình lên rất khó có thể nói rằng cái nào là tốt hơn.

Trước tiên nói về ma lực. Thứ này hoàn toàn dựa vào bẩm sinh, rất khó để tăng trưởng bằng cách luyện tập. Có thể nói là khuyết điểm rất rõ. Tuy nhiên nó lại rất dễ để xử lý nếu có năng khiếu. Ngoài ra có rất nhiều cách để đạt được sức mạnh nhanh chóng bằng đường tắt. Thậm chí nếu thiên phú tốt và tri thức đầy đủ, các phù thủy có thể sở hữu sức mạnh vượt xa khả năng của những người cùng độ tuổi.

Quốc đồng ý với quan điểm của ông Phong. Bản thân nó, giáo sư Dumbledore, Voldemort hay Grindelwald đều có mức độ ma lực vượt xa đồng bạn cùng lứa tuổi, ngoài ra ba người còn lại còn có lượng tri thức khổng lồ được tích lũy theo năm tháng mà bản thân Quốc còn phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể theo kịp.

Còn về khí. Yêu cầu kiên trì và nỗ lực. Không có đường tắt để mạnh lên nhanh chóng. Đối với khí, thiên tài và người thường khác biệt lớn nhất nằm ở một người đi xe đạp và một người đi xe máy. Có thể nói khuyết điểm của luyện võ là tốn thời gian, mồ hôi và cần sự kiên trì cực lớn. Tuy nhiên ưu điểm của nó cũng rất rõ ràng, nó có phương pháp cụ thể để rèn luyện và chỉ cần không phải quá mức kém cỏi thì đều có thể luyện tập.

Các võ giả mới khởi đầu không quá mạnh mẽ, nhưng sẽ mạnh dần lên theo quá trình luyện tập. Bình thường thì võ giả sẽ mạnh hơn phù thủy trong khoảng thời gian thiếu niên, thanh niên sẽ bị phù thủy siêu việt, từ độ tuổi từ 30 đến 60 thì sẽ lại vượt qua các phù thủy, tuy nhiên khi về già sức chiến đấu của các võ giả sẽ kém các phù thủy rất nhiều bởi yêu cầu về thể lực đã không còn theo kịp. Tuy nhiên khi các võ giả đột phá được giới hạn về thể xác, ảnh hưởng được đến linh hồn và sinh ra ma lực thì có thể sử dụng được ma thuật. Đến lúc đó, chiến lực sẽ có sự tăng vọt, thậm chí mạnh mẽ đến mức vượt xa các phù thủy bình thường. Ở phương đông, các phù thủy mạnh mẽ nhất trên cơ bản đều xuất thân từ võ giả. Hơn nữa, nhờ quá trình luyện tập khốc liệt về thể xác, cùng với khả năng khống chế khí tinh tế lên khi các võ giả có được ma lực đều có thể khống chế rất tốt. Tỉ lệ sử dụng được ma pháp không cần đọc ma chú hay sản sinh ra phù thủy có thể thi pháp không cần ma trượng ở phương đông cũng cao hơn rất nhiều.

Võ thuật tu luyện bắt đầu từ luyện thể, khi thể phách đủ lớn mạnh, các võ giả sẽ được dạy thiền định học tập phương pháp hô hấp riêng biệt của các võ phái hay các gia tộc. Qua quá trình học tập hô hấp, đến khi nào có thể cảm nhận được mỗi khi hít sâu mà cơ thể có cảm giác sinh ra một cỗ khí ấm ở bụng thì đó là bước đầu tiên cảm nhận được khí. Làm đến bước này có thể coi là chính thức nhập môn võ thuật.

Bước tiếp theo của tu luyện võ thuật – học tập điều khiển khí trong cơ thể. Bắt đầu với trạng thái tĩnh, các võ giả học các đưa dòng khí ấm trong cơ thể đến các chi sau đó là toàn thân. Dòng khí này có khả năng điều hòa cơ thể khi ở trạng thái tĩnh, có thể cảm nhận rõ nhất nếu ở khí trời lạnh lẽo, việc điều khiển được dòng khí khiến cơ thể tăng cao khả năng chịu lạnh, làm tứ chi không bị tê cóng. Khi đã thành công trong việc điều khiển dòng khí ở trạng thái tĩnh, tiếp theo là trạng thái động.

Trong khi chiến đấu, điều khiển dòng khí sẽ khiến sức mạnh, sức chịu đựng, sức bật cùng sức phòng thủ tăng cao một cách đáng kể. Mỗi lần hít sâu, không khí đưa vào cơ thể có tác dụng như nguyên liêu để đốt cháy, sản sinh năng lượng bùng nổ ra sức mạnh. Tu vi của võ giả càng sâu thì lượng khí có thể điều động trong càng nhiều, sức mạnh có thể phát ra càng lớn. Thậm chí có thể lên đến vài tấn trong một cú đấm.

Ban nãy khi ông Phong giao đấu với con trai, ông chính là sử dụng khí để bộc phát sức mạnh vật lý vượt qua khả năng chịu đựng của khiên ma thuật qua đó đập nát nó như đập nát thủy tinh. Nắm tay đỏ rực đó là biểu hiện của khí được thôi động đến một mức độ siêu việt hạn mức của thường nhân.

Mức độ cao cấp hơn của võ thuật, dùng khí phụng thân, dụng thân dưỡng hồn. Qua quá trình hô hấp đặc biệt, người luyện võ làm lớn mạnh dòng khí trong cơ thể, dòng khí sau khi lớn mạnh sẽ quay ngược lại tẩm thân thể làm cơ thể khỏe mạnh hơn, không chỉ tăng cường chiến lực, khí lớn mạnh sẽ làm tăng sức chống chịu của cơ thể với môi trường và bệnh tật. Cơ thể mạnh mẽ sẽ có tác dụng kéo theo sự tăng trưởng của cả mật độ lẫn dung lượng của linh hồn. Thân xác và linh hồn khỏe mạnh sẽ tăng cao tuổi thọ cho bản thân.

Cách nhận biết của việc linh hồn lớn mạnh rất dễ. Nếu như để ý kỹ sẽ thấy các võ giả mạnh mẽ đều có linh giác cực kỳ nhạy bén, không chỉ đơn giản là từ thân xác mà một phần do linh hồn đem lại, một số người có thể cảm nhận nguy hiểm hay phát hiện có người nhìn lén mà không cần phải dùng đến mắt hay tai nghe ngóng.

Ngoài ra, cái gọi là quyền ý, kiếm ý, đao ý... hay uy áp cũng là có thật. Lý giải thì rất đơn giản, đó là các võ giả mạnh mẽ mỗi khi điều động sức mạnh thì linh hồn của họ cũng theo đó mà động. Chính linh hồn mạnh mẽ của họ tạo áp lực lên linh hồn của đối thủ chứ không có gì khó giải thích. Còn cái gọi mỗi người lĩnh ngộ ý cảnh khác nhau mà hay nói trong tiểu thuyết võ hiệp thì hoàn toàn là tinh tướng. Trên thế gian không có 2 người hoàn toàn giống nhau, linh hồn càng là độc nhất vô nhị. Vì thế, cái gọi là sự khác biệt giữa ý cảnh chẳng qua là sự khác biệt giữa linh hồn và sự cảm nhận về linh hồn của mỗi người mà thôi.

Trí tưởng tượng của Quốc bị bố nó tàn phá ghê gớm. Mới cách đây vài tiếng nó còn đang tưởng tượng đến nội công rồi thì võ hiệp thế mà...

“Giờ thì hiểu tại sao bố yêu cầu con phải tập võ rồi chứ? Thiên phú của con rất tốt, thậm chí còn có cả thiên phú về ma thuật. Đây là điều rất hiếm thấy. Chưa có người có thể lý giải nhưng thiên phú ma thuật và võ thuật rất hiếm khi song hành. Bỏ phí tài năng của mình là không tốt.” – Ông Phong khuyên bảo con trai.

Thực sự là hiếm khi nào có một võ giả nào có thiên phú ma pháp, hầu hết đều phải tu luyện đến mức có thể từ thân xác tăng cường ngược lại thân thể mới có thể sử dụng được ma pháp.

“Con hiểu. Theo cách bố nói thì con đã đến bước cảm nhận được khí, nếu vậy thì bước tiếp theo là dẫn khí. Từ đó luyện khí mạnh mẽ thân thể, thân thể ảnh hưởng làm linh hồn tăng trưởng từ đó gián tiếp cường hóa ma lực.” – Quốc phản ứng kịp ngay những gì ông Phong nói. Nếu như vậy thì nó có thể đi xa hơn trên con đường ma pháp rất nhiều.

Ông Phong gật đầu xác nhận.

“Đây cũng là một trong số những lý do gọi con về. Trong quãng thời gian ở nhà, bố sẽ dạy con phương pháp hô hấp được truyền thừa của giòng họ ta. Con hãy cố gắng mà ghi nhớ.”

“Rõ thưa sếp!” – Quốc đã không thể chờ đợi để học tập cách điều động nguồn sức mạnh này. – “Mà đó chỉ là một lý do, còn lý do khác con được gọi về là gì ạ? Con nghĩ đấy mới là nguyên nhân chính đúng không ạ?”

Ông Phong gật đầu có chút trầm ngâm. Có vẻ ông đang nghĩ làm thế nào để giải thích cho con trai dễ hiểu.

“Một thời gian nữa bố và mẹ sẽ về Việt Nam. Con bởi vì việc học lên sẽ xắp xếp sau. Chúng ta sẽ để con tự lựa chọn theo chúng ta về bên đó hay tiếp tục ở lại đây, lần này gọi con về chính là để thông báo về việc này.”

“Bố nói là về Việt Nam? Con không có nghe nhầm chứ ạ? Rốt cục việc này là sao? Tại sao con chẳng hề được thông báo trước gì về việc này?”

Chẳng trách Quốc có phần thất thố. Trước đây mỗi lần nó hỏi về việc về thăm Việt Nam là bố nó liền chuyển đề tài. Thế mà giờ đây đùng một cái lại nói về Việt Nam, mà theo ý nó hiểu là sẽ định cư bên đó luôn.