Draco Malfoy lúng túng:
“Không… không có… chỉ là tôi…”
Thomas cắt ngang:
“Muốn tranh thủ nhiều lợi ích hơn? Ta có thể hiểu được lí do của các người. Nhưng dựa vào đâu ta lại phải chia cho các người lợi ích lớn hơn những người đã đi theo ta từ sớm? Dựa vào cái danh thuần huyết và truyền thống ngả theo chiều gió của bọn bây hả?”
Ánh mắt lạnh lùng của Thomas khiến cả người của Draco Malfoy lạnh buốt. Dư âm của trận chiến buổi sáng vẫn đang còn nguyên trong đầu của nó.
Draco không giống với những kẻ thiếu kiến thức khác, nó không dựa vào phạm vi phá hoại mà Thomas gây ra mà phán đoán sức mạnh của cậu ta. Draco hiểu rất rõ khả năng phòng thủ của lâu đại Hogwarts là mạnh mẽ thế nào, hiểu rằng để gây ra những phá hủy lớn tới mức cả tòa lâu đài không thể tự hồi phục cần ma chú mạnh mẽ tới đâu.
Khi cha của Draco, Lucius Malfoy biết về trận chiến này, ông ta gần như không có bất cứ do dự nào khi quyết định chọn phe. Lucius thậm chí còn yêu cầu Malfoy không tiếc bất cứ giá nào để lấy lòng Thomas.
Thomas đọc rõ những suy nghĩ đang lưu chuyển trong đầu Draco Malfoy, thấy rõ những gì mà 2 cha con họ trao đổi. Xem ra cuộc chiến bất ngờ này mang tới nhiều lợi ích hơn là Thomas tưởng.
Khi đã xác định thái độ của nhà Malfoy, Thomas quyết định thay đổi một chút phúc lợi với bọn họ.
“Nghe, Malfoy!”
Tiếng gọi của Thomas đánh thức Malfoy khỏi những suy nghĩ miên man của bản thân.
“Nếu như muốn chiếm được nhiều lợi ích hơn thì tự mình đoạt lấy. Bản thân ngươi đã sở hữu lượng tài nguyên và quan hệ lớn hơn người khác vô số lần, thế mà vẫn còn để thua những người đi lên từ hai tay trắng. Thế thì ngươi chỉ là rác rưởi vô dụng. Mà ta thì không cần rác rưởi. Hiểu không?”
Draco Malfoy gian nan gật đầu.
Thomas tiến tới, đưa tay vỗ nhẹ lên vai của Draco:
“Ta không cho rằng ngươi là một kẻ vô dụng. Chứng minh cho ta, chứng minh cho mọi người thấy giá trị của ngươi, Draco…”
…
Sau khi Draco Malfoy rời khỏi hơn nửa giờ, Thomas chuẩn bị nghỉ ngơi, cậu ta đón một vị khách bất ngờ.
“Ngọn gió độc nào thổi cậu tới đây thế Ron?” – Thomas hỏi.
Trong bóng tối, Ron từ từ xuất hiện, cậu ta bỏ cái áo choàng tàng hình của Harry qua một bên, trên mặt tràn đầy hiếu kỳ, hỏi:
“Làm sao mà cậu có thể phát hiện được? Tớ dám chắc là đã vô cùng cẩn thận rồi cơ mà.”
Thomas cười nhạt, hiện tại cậu ta có cả tá cách để phát hiện một người tàng hình, dù cho là núp dưới áo choàng tử thần đi nữa.
“Lọ mọ đi đêm thế này hình như không phải là phong cách của cậu. Nói đi, tìm mình có việc gì?”
Ron ngập ngừng:
“À… thì…”
Thomas lẳng lặng nhìn Ron vò đầu bứt tai. Phải kiềm chế lắm cậu ta mới không sử dụng triết tâm trí thuật để xử lý tình huống trước mắt.
Khẽ tặc lưỡi, Thomas lên tiếng:
“Nếu cậu mà không nói lẹ lẹ lên thì có thể sẽ chả nói được nữa đâu. Đừng quên đây là địa bàn của ai.”
Ron giật mình, trong đầu hiện ra hình ảnh của bà Pomfrey, nữ y tá khủng bố của trường học, người mà kể cà Gs Dumbledore cũng không dám cãi lời khi ở trong phòng y tế.
Ron vò mạnh đầu mình, làm cái đầu vốn rối bời lại càng thêm bù xù. Trong mắt Thomas, Ron giống như đang đội trên đầu 1 cái tổ chim màu đỏ.
Dường như đã quyết định, Ron ngồi thụp xuống cái giường đối diện Thomas, nói với giọng đầy quả quyết:
“Mình muốn trở lên mạnh mẽ hơn. Thomas, chỉ cho mình!”
Thomas giật mình nhìn về phía Ron, đây là điều chưa từng xuất hiện trong bất kỳ dòng thời gian nào mà cậu ta từng biết.
Dùng ánh mắt đầy hào hứng nhìn về phía Ron, Thomas hỏi:
“Tại sao?”
Ron ngập ngừng, cậu nói:
“Mình không muốn bị bỏ lại phía sau.” – Ron mím chặt môi – “Hermione và cậu thì không nói, nhưng gần đây Harry cũng dần thay đổi. Mình sợ…”
Ron không nói hết, hoặc cũng có thể là không mở miệng ra nổi.
Trong nhóm 4 người, Ron là người kém tự tin nhất, thậm chí là tự ti. Cậu dường như không có bất cứ tài năng nào đáng kể, tài lẻ duy nhất là đánh bài thì nói một cách sòng phẳng ra cũng chẳng thể đưa lên mặt bàn.
Trước đây, khi Harry vẫn bình bình như thường, Ron không có cảm thấy áp lực bao nhiêu, cũng không cho rằng mình vẫn tiếp tục như trước thì có gì không ổn. Nhưng hiện tại, dưới tác động của Thomas, Harry đang dần tiến lên phía trước và dần dần bộc lộ những tố chất ưu việt của mình.
Ron lúc này bắt đầu hoảng sợ, sợ mình sẽ không theo kịp bước tiến của bạn bè, sợ bị bỏ rơi. Ron sợ mình sẽ lại trở thành một thằng nhóc không ai để ý tới như những ngày còn bé.
Thomas khẽ thở dài, tiến tới ngồi cạnh Ron:
“Mình hiểu tại sao cậu lại bất an như vậy. Có một điều mình dám đảm bảo với cậu: dù là mình, Hermione hay Harry thì đều sẽ không bao giờ từ bỏ cậu chỉ vì cậu không đủ mạnh mẽ. Không bao giờ!”
Ron cảm động gật đầu, cậu có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Thomas. Nhưng chỉ như vậy thì chưa thể đủ để đuổi đi những bất an của cậu.
Thomas đứng dậy:
“Mình cũng hoàn toàn đồng ý về việc cậu cần mạnh mẽ hơn. Sắp tới sẽ có rất nhiều biến động xảy ra. Không chỉ Harry, mà kể cả mình cũng sẽ cần tới sự giúp đỡ. Đến lúc đó…” – Thomas nhìn chằm chằm vào Ron – “… mình hi vọng cậu có thể giúp mình 1 tay.”
Ron giật mình nhìn về phía Thomas và sững sợ trước vẻ mặt nghiêm trọng của cậu ta.
Ron không hiểu được tại sao Thomas lại có thái độ nghiêm trọng như vậy, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc cậu bài tỏ quan điểm của mình.
“Cứ giao cho mình!”
Thomas hài lòng nhìn Ron. Xem ra trong quãng thời gian này, không chỉ bản thân tiến bộ, những người bạn cũng có những bước tiến dài trên con đường của mình.
Trở lại giường của mình, Thomas lục lọi túi cái áo chùng đang vắt trên đầu giường và lôi ra một quyển sổ da to đùng.
Ước lượng một chút quyển sổ, Thomas đưa nó cho Ron.
“Đây là?” – Ron khó hiểu nhìn quyển sổ dầy cộp trong tay.
“Kiến thức về chế tạo bùa chú và thức thần của phương đông, mình nghĩ nó sẽ hợp với cậu.” – Thomas đáp – “Mình đã tổng hợp lại tất cả những gì mình biết về những thứ đó ở trong quyển sổ, từ những thứ cơ bản nhất.”
Ron gian nan nuốt nước bọt khi nhìn về quyển sổ trong tay, sau đó nhìn về phía Thomas:
“Không có cách khác à? Cậu biết đấy, mình không giỏi đọc sách…”
Thomas lắc đầu:
“Cậu không thể không trả giá để có được sức mạnh, đây là cái giá rẻ nhất. Có cách khác để mạnh lên, nhưng cái giá phải trả đảm bảo cậu sẽ không muốn biết. Cậu có 2 lựa chọn, cầm quyển sách đó và mình sẽ dốc hết khả năng giúp cậu trở lên mạnh mẽ; hoặc bỏ lại nó và ra về, mình sẽ coi như chưa có gì xảy ra.”
Sự im lặng bao phủ căn phòng, Ron bắt đầu do dự, do dự lựa chọn giữa cuộc sống an nhàn hiện tại và cuộc sống vất vả theo đuổi sức mạnh.
Thomas lẳng lặng quan sát sự tranh đấu trong con người của Ron. Nói thực thì Thomas khá bất ngờ khi Ron tìm tới, nhưng cậu cũng chẳng có bao nhiêu hi vọng vào việc Ron sẽ thay đổi. Dẫu sao thì, có mấy người có thể thực sự nỗ lực và thay đổi chính mình.
Thomas chỉ coi những gì Ron đã nói là cảm xúc nhất thời, cậu ta có lẽ bị kích động khi nhìn thấy cuộc chiến hồi sáng. Và việc cậu ta nói vài lời động viên Ron chỉ đơn giản là không muốn thằng bạn của mình thất vọng.
Không sử dụng Triết Tâm Trí thuật cộng thêm việc đã quá quen với tính cách của Ron khiến Thomas đánh giá nhầm người bạn của mình. Quyết tâm của Ron lần này lớn hơn Thomas đã tưởng rất nhiều.
Ron cũng không biết những gì mà Thomas đang suy nghĩ, cậu ta đang tự tranh đấu với bản thân mình.
Có lẽ không nhiều người đánh giá cao Ron, không ai cho rằng Ron có thể trở thành 1 kẻ mạnh. Cậu ta không thông minh như Hermione, thiên phú thua xa Thomas, thậm chí là người cùng lứa như Draco hay Harry cũng có tài năng vượt trội hơn Ron rất, rất nhiều.
Tuy nhiên, ở Ron có 1 phẩm chất mà thế gian này không mấy người có thể sánh được, đó là nghĩa khí, là sự dũng cảm sẵn sàng hi sinh vì bạn bè. Cái cách mà cậu ta vác thân mình đi theo Harry vào đủ mọi nguy hiểm thực sự khiến người khác ngả mũ thán phục.
Bàn tay cầm sách của Ron bắt đầu thả lỏng, xem ra việc thay đổi là quá sức đối với cậu.
Thomas cũng không có ngoài ý muốn, trong mắt cậu ta thì đó mới là Ron Weasley mà cậu biết.
“Cậu có quyết định chưa?” – Thomas hỏi – “Bà Pomfrey có thể tới bất cứ lúc nào.”
Ron không trả lời Thomas, cậu đột ngột hỏi:
“Cậu đã phải trả giá những gì vậy Thomas?”
Một lần nữa Thomas bị Ron làm kinh ngạc, đây đã là lần thứ 2 trong tối hôm nay. Tuy nhiên, cũng nhờ vậy và lần đầu tiên Thomas thực sự nhìn thẳng vào quyết tâm của người bạn mình.
“Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?” – Thomas có phần hiếu kỳ.
Ron đáp:
“Hiếu kỳ đơn thuần. Dù sao thì cậu… sức mạnh của cậu… thực sự khiến người khác hâm mộ.”
Thomas trầm mặc, không phải không muốn trả lời hay trốn tránh câu hỏi của Ron mà chính Thomas cũng chưa bao giờ tự hỏi mình đã bỏ ra những gì để có được sức mạnh hiện tại.
Ron lần này phá lệ kiên trì, cậu lẳng lặng chờ đợi Thomas trả lời câu hỏi của mình.
Sau một quãng thời gian, Thomas lấy lại tinh thần, quay sang Ron, trả lời:
“Sinh mạng! Đó là cái giá phải trả. Mình đã đánh cược giữa sống và chết để có được sức mạnh. Và thật may mắn. Mình đã cược thắng.”
“Như sáng nay?”
“Phải!”