Gục Trước Dịu Dàng

Chương 22




“60 triệu lần thứ hai.”

Người chủ trì cuộc đấu giá thông báo lần thứ hai, Ngôn Tuyển nhẹ nhàng rút tay ra.

Vượt quá giới hạn rồi…

Ý nghĩ này lướt qua trong đầu, Tư Họa từ từ thả lỏng ngón tay, hốt hoảng di dời tầm mắt.

Ngôn Tuyển có mua bức tranh này hay không thực ra chẳng liên quan gì đến cô cả, người ta không thiếu tiền, cho dù là mua chơi cũng có sao đâu.

Vả lại, cô chẳng có chứng cớ gì mà phủ định một câu, dựa vào cái gì mà muốn người khác phải tin chứ?

Cô chỉ cảm thấy có người kiếm tiền bằng cái danh hiệu tác phẩm cuối cùng của Susan, mà những người khác lại không phân biệt cẩn thận, đã hùa theo đám đông để tranh giành một bức tranh, không đáng.

“60 triệu…”

Tiếng báo giá của người chủ trì buổi đấu giá vang lên lần nữa, Tư Họa đã cụp mặt nhìn thẳng vào lưng ghế hàng phía trước, không muốn suy tính so đo nữa.

Cho đến khi chủ trì buổi đấu giá thông báo lần thứ ba… “60 triệu lần thứ ba! Đấu giá thành công!”

Tư Họa theo phản xạ quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Anh vậy mà… lại tin cô?

“Anh thật sự… không mua nữa?” Sự việc đã đâu vào đấy, nhưng Tư Họa vẫn cảm thấy có chút không chân thực, đôi tay giấu trong chiếc áo khoác cứ xoắn xuýt lại với nhau, tâm trạng phức tạp không cách nào nói rõ được.

“Không phải em nói đây không phải là tác phẩm cuối cùng Susan sao?” Ngôn Tuyển khẽ cười, bỏ tấm bảng số ở trong tay xuống, vẻ mặt tự nhiên, bình thản, quyết định mấy chục triệu vừa nãy không mang đến cho anh chút ảnh hưởng nào: “Nếu đã không phải thì đó không phải là thứ tôi cần.”

“Ồ…” Cô giả vờ bình tĩnh, chỉ là khóe miệng hơi cong lên để lộ ra cảm xúc chân thực. Cảm giác được người khác tin tưởng vô điều kiện trong thời gian ngắn ngủi thật là… tuyệt vời khó mà hình dung được!

Hai người trò chuyện với nhau không thèm đếm xỉa đến cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, Ngôn Hy chau mày, gương mặt căng thẳng, xem ra đã gấp lắm rồi: “Anh, anh làm cái gì đó?!”

“Bà nội muốn tác phẩm cuối cùng của Susan, nếu như đã không phải thì việc gì phải mang về để chọc cho bà không vui.” Ngôn Tuyển bình tĩnh giải thích nguyên do sự tình, ánh mắt quét qua gò má điềm tĩnh của người bên cạnh rồi thẳng lưng ngồi lại.

“Không phải hả?” Ngôn Hy chớp chớp mắt, trong đôi mắt to tròn ấy ngập tràn sự nghi hoặc.

Tư Họa lắc đầu giải thích thêm: “Là tác phẩm của Susan, nhưng không phải là tác phẩm cuối cùng.”

Nguyên nhân cụ thể hiện giờ cô không cách nào nói rõ, nếu như Ngôn Hy không tin, vì đó mà trách cô thì cô cũng đành chịu.

“Chị Tư Họa, chị lợi hại quá điiii! Ngay cả cái này cũng biết luôn!” Ngôn Hy chắp hai tay phía trước, hớn hở phấn khích mà khen ngợi. Tâm tư phức tạp trong lòng Tư Họa bỗng chốc được thổi bay.

“Chị…” Vẻ mặt Tư Họa cứng ngắc, đột nhiên không biết đáp lại sự nhiệt tình của cô nhóc này thế nào.

Hai anh em nhà này, cách suy nghĩ cũng thống nhất như vậy sao?

Giọng điệu vừa tin tưởng vừa ngưỡng mộ của cô nhóc làm cho Tư Họa thích thú, cô không thể kìm được mà mỉm cười: “Tin tưởng chị như vậy à?”

Ngôn Hy ngay lập tức gật đầu: “Anh trai em thông minh lắm, anh ấy cũng tin chị, vậy thì những gì chị nói nhất định là không sai!”

Chắc chắn một điều, cô gái này có lẽ là một người cuồng anh trai.

Chắc những người khác cũng không ngờ rằng ông lớn đã giơ bảng nhiều lần lại bỗng nhiên bỏ cuộc, cuối cùng bức tranh đó được tổng tài của tập đoàn Hạ Thị, Hạ Diên Tiêu mua lại với giá 60 triệu tệ.



Buổi đấu giá kết thúc, Ngôn Hy vui mừng ôm lấy bình hoa nhỏ giống như đang ôm bảo bối quý giá trong tay.

Nhìn cô nhóc ôm mãi không rời, Tư Họa cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi: “Thích cái bình hoa này như vậy hả?”

“Chị không thấy nó rất đáng yêu sao?” Ngôn Hy ôm bình hoa, ngón tay gõ nhẹ vài tiếng.

“… Rất là… đáng yêu!” Tư Họa lập tức phụ họa theo, không để lộ dấu vết của việc hùa theo nịnh nọt.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người khen bình hoa đáng yêu.

Một cô nhóc 17, 18 tuổi không thích đồ trang sức mà lại yêu bình hoa, Tư Họa cũng rất ít khi nhìn thấy, nhưng điều này không ngăn cản việc thiện cảm của cô đối với Ngôn Hy ngày càng tăng lên. Ít nhất thì một tiếng gọi “Chị Tư Họa” đầy ngọt ngào, cũng đủ làm trái tim cô mềm nhũn.

Lúc định rời đi, Ngôn Hy nói muốn đi nhà vệ sinh. Để tránh việc cô nhóc không đáng tin này đi lạc một lần nữa, Tư Họa liền đi cùng với cô nhóc. Chỉ một đoạn đường ngắn thôi mà cái miệng nhỏ của Ngôn Hy liên tục nói không ngừng nghỉ: “Đây là lần đầu tiên em tới Dung Thành đó, đồ ăn ở đây thiệt là ngon…”

“Em thích khẩu vị của Dung Thành à? Chị có thể giới thiệu cho em vài nơi, danh tiếng và hương vị đều rất ok.” Nhà hàng cao cấp hay quán ăn bình dân cô đều đã từng thưởng thức qua với bạn mình.

“Chị Tư Họa là người Dung Thành ạ?” Ngôn Hy thuận miệng hỏi.

Tư Họa thản nhiên đáp: “Chị từng sống ở đây vài năm.”

Hai người nói chuyện đến tận nhà vệ sinh, Ngôn Hy đi vào trong còn Tư Họa đứng đợi ở ngoài cửa.

Không nghĩ tới là sẽ gặp phải Quý Anh.

Từ đầu đến chân là một bộ trang phục màu trắng thuần khiết, khác hẳn với chiếc váy đen tối nay của Tư Họa. Hôm nay Quý Anh búi tóc cao, trên tai đeo một đôi khuyên ngọc trai lóng lánh.

“Tư tiểu thư, có rảnh nói chuyện chút không?” Quý Anh bày ra dáng vẻ thân thiện.

“Xin lỗi, hình như tôi không có chuyện gì cần nói với Quý tiểu thư cả.” Tư Họa cất điện thoại, tắt màn hình rồi quay đầu nhìn qua hướng khác.

Bị người khác phớt lờ, Quý Anh không hề khó chịu, ngược lại còn mỉm cười nhẹ, không vội vàng mà lôi ra thứ hấp dẫn người khác: “Chuyện liên quan đến A Diên, Tư tiểu thư cũng không quan tâm sao?”

Bước chân khẽ di chuyển, Tư Họa quay người đối mặt với Quý Anh không chút sợ hãi, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi và Hạ Diên Tiêu đã chia tay rồi, nếu như giữa hai người có vấn đề gì thì tự mình giải quyết đi, đừng kéo tôi vào.”

Ngôn Hy đã bước ra từ trong nhà vệ sinh.

“Mong Quý tiểu thư hãy tự trọng.” Tư Họa không muốn dây dưa với Quý Anh nữa, không ngoảnh đầu lại mà bước về phía Ngôn Hy đang đi tới.

“Chị Tư Họa, đó là bạn chị sao?”

“Chị không quen cô ta.”

Âm thanh cuộc đối thoại loáng thoáng truyền tới, Quý Anh đứng nguyên tại chỗ tức giận giậm chân, năm ngón tay nắm chặt thành nắm đấm.

Tại sao?

Rõ ràng cô ta đã dễ dàng đuổi Tư Họa rời khỏi Hạ Diên Tiêu, tại sao phản ứng của hai người đó lại không giống những gì mà cô ta dự liệu?

Lúc đầu khi cô ta rời đi, tất cả mọi người đều nói Hạ Diên Tiêu nhung nhớ không quên, kể cả việc sau đó Hạ Diên Tiêu xây dựng “Anh Viên”, nuôi Coco ở bên mình, tìm một cô gái có điểm tương đồng với cô ta để đập tan những lời đàm tiếu. Những điều này đều chứng tỏ cô ta mới là người trong lòng Hạ Diên Tiêu.

Thế nhưng, giây phút mà cô thực sự trở về, Hạ Diên Tiêu hoàn toàn từ bỏ chấp niệm với quá khứ, chuyển sự chú ý sang Tư Họa âm thầm lặng lẽ ở bên cạnh.

Hiện giờ cô ta chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn nhỏ là có thể dễ dàng tạo nên vách ngăn giữa hai người họ, Tư Họa nhanh chóng đề nghị chia tay. Kết quả lại một lần nữa kích động ham muốn được mất của Hạ Diên Tiêu. Tư Họa của bây giờ đã trở thành Quý Anh thứ hai, cô đi càng xa thì Hạ Diên Tiêu lại càng nhung nhớ.



Nghĩ thông suốt mọi thứ, Quý Anh hối hận bản thân mình đã quá vội vàng. Thế nhưng cô ta cũng không ngờ được rằng, Tư Họa nhẫn nhục chịu đựng ở cùng Hạ Diên Tiêu ba năm, thế mà lại có thể nhanh chóng buông tay như vậy? Là ham tiền tài danh vọng? Hay là có mục đích khác?

Nếu như là vế trước, vậy thì không thể không nói Tư Họa có chút thủ đoạn, là cô ta đã khinh địch rồi.

Theo tình hình trước mắt, khả năng lớn là Tư Họa vẫn chưa từ bỏ, cố ý giấu mình đi, không để cho Hạ Diên Tiêu tìm thấy, thế nhưng lại xuất hiện dưới tầm mắt bọn họ.

Nghĩ như vậy, Quý Anh nhắm mắt hít sâu một hơi, nhanh chân rời đi.

*

Tư Họa đưa Ngôn Hy đi vệ sinh không làm tốn quá nhiều thời gian, lúc quay về thì buổi đấu giá đã kết thúc, cũng có quá nửa người rời đi rồi.

Tư Họa ôm áo khoác, chuẩn bị nói lời tạm biệt với hai anh em thì Ngôn Tuyển lại lên tiếng mời trước: “Thời gian vẫn còn sớm, cùng nhau ăn bữa tối đi?”

“Hả? Vừa nãy Tiểu Hy nói hai người trước khi tới đây đã ăn rồi mà?” Vừa nãy nghe Ngôn Hy kể tới kể lui, trong đó nhắc đến trước khi tới buổi đấu giá đã tới một nhà hàng nào đó rất vừa ý.

Ngôn Tuyển đơ ra, giơ tay vỗ vỗ vai Ngôn Hy, cười nói: “Con nhóc này đang tuổi lớn, rất nhanh đói.”

“Khụ…”

Ngôn Hy suýt chút nữa vung tay ném chiếc bình hoa bảo bối của mình ra ngoài.

Dưới ánh mắt quan tâm của Tư Họa, Ngôn Hy nở nụ cười, cố gắng làm cho khóe miệng cong lên hết sức: “Đúng, đúng rồi chị, em vẫn còn nhỏ, đang tuổi lớn, phải ăn nhiều…”

“Chị, đi ăn cơm, em đóiiii.” Ngôn Hy bình thường mỗi bữa chỉ ăn một chén nhỏ, giờ đây đang chăm chú nhìn chị dâu tương lai, còn thiếu mỗi việc dán câu “Đi ăn tối với anh trai em đi” lên mặt.

Cô ấy trời sinh vốn đã đáng yêu, lúc làm nũng trông không hề giả tạo chút nào, Tư Họa thật sự không nỡ từ chối lời thỉnh cầu của cô nhóc: “Vậy được rồi, vừa hay đưa em đi nếm thử quán ăn mà chị vừa nói.”

Thân là một “Bóng đèn” đầy kinh nghiệm, vào những lúc cần thiết nên kịp thời cất giấu ánh sáng của chính mình.

Lúc lên xe, Ngôn Hy nhanh chân chạy tới chiếm vị trí ghế phó lái, đẩy hai người ra ngồi phía sau: “Em ngồi trước ôm bình hoa của em, tránh bị va đập vỡ mất.”

“Em ôm bình hoa như vậy không tiện, hay là cất nó cẩn thận trước đã?” Tư Họa thấy cô nhóc thật lòng yêu thích cái bình hoa đó, chân thành đưa ra ý kiến.

Chỉ là Ngôn Hy hoàn toàn không nghe, nhất quyết phải ôm chặt bình hoa không rời: “Em muốn ôm bình hoa của em đi ăn cơm cùng, như vậy thì ăn mới ngon.”

Tư Họa: “…?”

Là vậy… sao?

“Mặc kệ nó đi, trẻ con nên nhiều ý tưởng kỳ lạ vậy đó.” Ngôn Tuyển đứng bên cạnh xe, thờ ơ bổ sung thêm câu, lịch sự mở cửa sau rồi làm ra động tác mời với Tư Họa.

“Cảm ơn.” Tư Họa thu lại ánh mắt, cúi người lên xe.

Hạ Diên Tiêu vừa bước ra từ hội trường buổi đấu giá, thấp thoáng nhìn thấy một góc nghiêng quen thuộc. Lúc anh ta định bước lên một bước để nhìn cho kỹ, thân hình một người đàn ông cao lớn lại chắn ở cửa, không biết đã nói gì đó rồi đóng cửa xe.

Chiếc xe màu bạc đã đi mất, nhưng Hạ Diên Tiêu vẫn còn đứng nguyên tại một lúc lâu.

“Chiếc xe đó, là của nhà ai vậy?”

“Hình như không phải là người Dung Thành.”

“Đi điều tra.”

Là vì anh ta muốn tìm thấy Tư Họa quá rồi nên sinh ra ảo giác sao? Với địa vị hiện tại của Tư Họa trong xã hội, một nhà thiết kế nhỏ không tên tuổi, rời khỏi anh ta, làm sao có thể tới được những buổi đấu giá như thế này?

Vốn định cùng nhau trở về biệt thự nhà họ Hạ, giữa đường Hạ Diên Tiêu lại thay đổi: “Em về trước đi.”

“Không phải là nói cùng nhau về biệt thự sao? Anh, anh định đi đâu?” Hạ Vân Tịch khẽ chau mày.

“Có việc.” Sau khi đưa Hạ Vân Tịch về đến nhà, Hạ Diên Tiêu liền bảo tài xế lái xe đi tới Anh Viên.

Chính xác mà nói, nơi này hiện giờ đã đổi tên thành “Tư Họa Viên”.

Biết là Tư Họa để ý đến sự tồn tại của Quý Anh nên Hạ Diên Tiêu đã có ý định đổi nhà mới, thế nhưng lại nghĩ đây là nơi duy nhất mà Tư Họa và anh ta cùng nhau chung sống, dưới chủ ý của Tần Tục, anh ta đã đổi tên “Anh Viên” thành từ đồng âm với tên của tên Tư Họa, vừa mang ý nghĩa tương tư, nhớ nhung.*

(*Chữ Tư (思) trong Tư Họa Viên, chữ Tư (司) trong tên của Tư Họa)

Chỉ tiếc là, Tư Họa không về dù chỉ một lần.

Người quán xuyến việc trong nhà vẫn là vú Tưởng. Sau khi Tư Họa rời đi, vú Tưởng thường xuyên cảm thấy trong nhà thật vắng vẻ và lạnh lẽo.

Lúc mới đến Anh Viên, vú Tưởng đã quen với việc Hạ Diên Tiêu không về buổi tối, nuôi Coco bên cạnh thỉnh thoảng cũng có thể giải sầu. Sau khi Tư Họa chuyển vào thì dường như mỗi ngày về nhà đều có người bầu bạn, đôi khi còn có thể ngồi nói chuyện với nhau. Bây giờ Coco cũng bị cho đi rồi, Tư Họa cũng không biết đang ở đâu, đối diện với ông chủ cảm xúc không ổn định, ngay cả tên của Tư Họa vú Tưởng cũng không dám nhắc đến.

“Hạ tiên sinh.” Vú Tưởng xem xét thời gian rồi đến trước mặt Hạ Diên Tiêu, ngập ngừng dò hỏi: “Chỉ còn một tháng nữa là đến Tết, năm nay tôi muốn về ăn Tết với mấy đứa nhỏ, không biết có thể xin nghỉ vài ngày không?”

“Trước đây như thế nào thì năm nay vẫn như vậy.”

Ngày thường công việc bận rộn như vậy, Hạ Diên Tiêu hơi sức đâu mà nhớ đến công việc của một quản gia nhỏ.

“Nhưng mà…” Vú Tưởng định nói lại thôi, thầm nghĩ năm nay sợ là bà không xin nghỉ được rồi.

“Có chuyện gì thì bà cứ việc nói!” Cái tính ăn nói ngập ngừng, mãi không sửa được.

“Là như thế này, hai năm trước bởi vì phải chăm sóc Coco, ngài tăng lương gấp 10 lần để tôi ở lại làm thêm.” Vú Tưởng ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Năm ngoái có Tư tiểu thư ở đây, từ hôm mùng 1 cô ấy vừa quay lại là luôn ở Anh… Tư Họa Viên, vậy nên ngài cho phép tôi được nghỉ một tuần.”

Có Tư Họa ở Anh Viên, mặc dù không thể tiếp xúc với Coco nhưng có thể thay nước và đồ ăn cho nó, vú Tưởng có được thời gian nghỉ một tuần.

Trước đây Hạ Diên Tiêu dùng mức lương gấp 10 lần bảo bà làm thêm, bà cũng bằng lòng. Thế nhưng năm ngoái cháu nội chào đời, tuổi tác càng lớn mới càng thấy tình thân đáng quý, bà thà rằng không cần mức lương gấp 10 lần kia, muốn được về nhà ở bên cháu nội.

Ý cũng không phải là nói Hạ Diên Tiêu có thể ép bà ở lại làm thêm, nhưng nếu như làm trái ý chủ, người ta chỉ cần mở miệng một câu là có thể khiến bà mất đi công việc lương cao này. Thế nên vú Tưởng chỉ có thể hy vọng Hạ Diên Tiêu sẽ cho phép bà nghỉ.

“Năm ngoái, từ mùng 1 cô ấy đã luôn ở đây?” Hạ Diên Tiêu bỗng chốc nắm bắt được trọng điểm.

Vú Tưởng gật đầu: “Vâng, lúc đó tôi lo lắng Tư tiểu thư không chăm sóc được cho Coco, cô ấy vì muốn cho tôi an tâm, ngày nào cũng quay lại video của Coco cho tôi xem.”

Vú Tưởng chỉ kể lại những việc mà mình biết, nhưng lại không biết chỉ một câu nói đơn giản đã khiến cho lòng Hạ Diên Tiêu dậy sóng.

Trước đây rốt cuộc anh ta… đã làm cái gì vậy?

Anh ta lờ mờ nhớ lại, hình như Tư Họa có gọi cho anh ta vài cuộc điện thoại. Nhưng lúc đó anh ta còn đang bận kết giao với mấy người quyền quý, bị Tần Tục lôi kéo đi tụ tập nhậu nhẹt, thứ duy nhất dành cho Tư Họa, có lẽ là bảo trợ lý chọn cho cô một món quà năm mới đắt đỏ.

Thế nhưng món quà đó là gì thì anh ta lại không thể nhớ ra, bởi vì món tiền đó đối với anh ta mà nói, căn bản không xứng để nhắc đến.

Lực của ngón tay đang vịn trên sofa dần lớn hơn, để lại dấu vết hằn sâu trên sofa.

Vú Tưởng nhìn biểu cảm thay đổi trên gương mặt Hạ Diên Tiêu, thầm nghĩ mình nói sai rồi, hận không thể tự tát vào miệng, thu hồi lại những lời đó.



Vào lúc vú Tưởng cho rằng kỳ nghỉ năm nay vậy là đi tong, thì bỗng nghe thấy một thanh âm vang lên: “Bà muốn nghỉ, thì nghỉ đi.”

Ông chủ lạnh lùng đột nhiên thấu tình đạt lý, vú Tưởng lại bắt đầu lo lắng có phải là ông chủ muốn cho bà nghỉ luôn hay không?

Tiếp tục nhìn, Hạ Diên Tiêu lần nữa mở miệng: “Hết kì nghỉ quay lại, nhớ dọn dẹp sạch sẽ phòng của cô ấy.”

“Dạ vâng, dạ vâng.” Vú Tưởng lập tức thở phào một hơi, vui sướng vô cùng.

Lúc này, người đàn ông đang ngồi trên sofa chợt đứng dậy, cầm bức tranh trị giá mấy chục triệu đi khỏi Tư Họa Viên.

*

Tại nhà hàng.

Ngôn Hy ôm theo cái bụng đã no lưng lửng đi theo phía sau hai người.

Đừng hỏi, có hỏi thì là cô tự nguyện ôm bình hoa nhỏ đi theo sau, giẫm lên từng vết chân!

Cô lặng lẽ nghe anh chị ở đằng trước nói chuyện từ bình hoa đến đồ trang sức, từ đồ trang sức nói đến thư họa, trong lòng âm thầm bật ngón tay cái.

Vốn dĩ người nhà còn lo lắng anh trai quá thông minh sẽ không tìm được người vợ phù hợp, đây không phải là vừa ra cửa đã gặp được rồi hay sao!

Trước đây Ngôn Hy luôn cảm thấy anh trai nhà mình rất thần kì, có thể không tinh thông mọi thứ nhưng anh sẽ đi học. Ở bên ngoài cho dù là bất cứ chủ đề gì anh cũng đều có thể tiếp được, tất cả mọi người đều rất khâm phục anh.

Anh có thể ôn hòa nhã nhặn trò chuyện vui vẻ với mỗi người, nhưng đi kèm với đó là sự cô đơn trống trải. Người khác có thể cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc với anh, nhưng anh lại không thể tìm được một nửa linh hồn có thể cùng chung sống với mình.

Nhưng bây giờ, hình như là có chuyển biến rồi?

Lúc trước đều là lợi dụng cô để tránh ong tránh bướm, thế mà bây giờ lại dùng cô làm cái cớ để tạo cơ hội hẹn hò cho mình…

Khá đấy, có tiến bộ, gián điệp hai mang cô đây có thể về nhà báo cáo với bà và mẹ rồi!

Ngôn Hy âm thầm lặng lẽ tự tán thưởng.

“Em làm thế nào nhận ra bức tranh đó không phải là tác phẩm cuối cùng của Susan vậy?”

“Nếu như tôi nói, tôi là một trong hai người duy nhất nhìn thấy tác phẩm cuối cùng của Susan khi còn sống, anh có tin không?” Tư Họa hỏi ngược lại anh.

“Tôi tin.” Ngôn Tuyển lập tức trả lời, gần như không có chút do dự nào.

“Ngôn Tuyển, câu trả lời không thận trọng như vậy không giống phong cách của anh.” Trong lời của Tư Họa rõ ràng là có mang theo ý cười, vẻ mặt để lộ sự thoải mái

“So với phong cách hành xử cá nhân thì tôi tin em hơn.” Ngôn Tuyển nhìn vào mắt cô, ánh mắt chân thành tự nhiên.

“Ding…”

Thang máy xuống đến nơi.

Ba người bước vào trong thang máy, đợi Ngôn Tuyển ấn số tầng xong, cửa thang máy từ từ khép lại.

Ba người ở chung trong một nơi khép kín, bầu không khí bỗng trở nên trầm mặc. Ngôn Hy ôm theo bình hoa nhỏ của mình đứng lùi vào trong góc, thốt lên vài câu “Hơ hơ hơ” cổ vũ: “Hai người tiếp tục, tiếp tục đi…”

Xin lỗi, em không nên bước vào cái thang máy này!

Chủ đề nhạy cảm như vậy tất nhiên là không thể nào tiếp tục được nữa, Tư Họa nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt: “Sắp tới rồi, chắc là Tiểu Hy đói lắm rồi nhỉ?”

“Cũng bình thường ạ…” Cô nhóc len lén liếc anh trai nhà mình một cái, nhìn thấy anh ở phía sau lưng Tư Họa giơ lên hai ngón tay. Ngôn Hy nghi hoặc, cho đến khi động tác trên tay Ngôn Tuyển biến thành số “5”, cô nhóc lập tức thay đổi: “Vâng, đói lắm luôn ạ, nhưng mà cũng may là có chị Tư Họa đưa em đi thưởng thức món ngon.”

Lúc động tác tay Ngôn Tuyển từ “2” biến thành “10”, Ngôn Hy kích động đến mức hận không thể quăng đi bình hoa trong tay mình mà chạy đến nắm tay Tư Họa: “Ngày mai chị có rảnh không ạ? Ngày kia có rảnh không ạ? Hay là chúng ta đi thử thêm vài nhà hàng nữa đi? Em thích chỗ này quá đi mất!”

Cầu xin hai người đừng có mang em ra làm chủ đề nói chuyện nữa, cảm ơn! Nhưng mà nếu như có trả phí, thì em nghĩ là em vẫn có thể chấp nhận được đó.

Bữa tối này, Ngôn Hy ăn đến no say, hao tổn tinh thần. Sau đó cô ấy nằng nặc đòi trở về khách sạn, trả lại không gian riêng cho hai người.

“Tôi tự mình gọi xe là được rồi.” Tư Họa từ chối để Ngôn Tuyển đưa cô về.

“Là bởi vì những lời mà Tiểu Hy nói tối nay sao?” Ngôn Tuyển chủ động nhắc đến điểm khiến hai người gượng gạo, vẫn giữ thái độ hòa nhã như cũ.

Tư Họa khẽ cắn môi, biểu cảm ngưng trọng, nghĩ xem nên trả lời như nào.

Lúc này Ngôn Tuyển dùng một câu đùa giỡn để phá vỡ bầu khí ngượng ngùng này: “Người lớn trong nhà đều lôi chuyện tôi độc thân từ lúc sinh ra đến giờ để nói, trẻ con ham chơi, vậy nên khi gặp người cùng tuổi thì sẽ nghĩ đến một mối quan hệ khác.”

“Độc thân từ lúc sinh ra đến giờ?” Khó mà tưởng tượng được, một người đàn ông ưu tú thế này mà lại không có lịch sử tình trường.

“Khó tin vậy sao?” Ngôn Tuyển không hề kiêng dè mà nhắc đến chuyện tình cảm của mình: “Chỉ là tôi cảm thấy, chuyện tình cảm không thể tạm bợ, thời gian chờ đợi dài một chút cũng không vấn đề gì.”

“Đúng…” Chuyện tình cảm không thể tạm bợ, Tư Họa cũng cho rằng như vậy.

Lời nói và hành động của Ngôn Tuyển vô cùng thẳng thắn, nếu so sánh thì rõ ràng cô là một người thích tự mình làm khổ mình, Tư Họa nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái: “Vậy thì làm phiền Ngôn tiên sinh rồi.”

Về phương diện đàm phán, khó mà thắng được Ngôn Tuyển, chỉ cần cho anh cơ hội là anh có thể xoay chuyển tình thế trong thời gian ngắn nhất.

Rất nhanh, Tư Họa đã chủ động khai báo: “Tôi không phải người Dung Thành, nhưng có học tập và sống ở đây vài năm, hiện giờ tạm thời đang ở nhà bạn.”

“Em dự định lúc nào sẽ quay lại Bốn Mùa?” Ngôn Tuyển vô ý dẫn dắt chủ đề về tới điểm chung của hai người.

“Chắc khoảng hai ngày nữa, tuy trường học bên đó vẫn đang tạm dừng giờ học mỹ thuật, nhưng tôi cũng có chút chuyện cần phải xử lý.” Từ khi xuống núi tuyết đến bây giờ, cho dù trường dừng tiết học, nhưng theo lý thì cô vẫn nên đến trường điểm danh. Cũng may cô không có yêu cầu gì quá cao đối với mức lương của công việc đó.

“Vậy thì vừa hay, ảnh chụp lần trước đi núi tuyết tôi đã xử lý xong rồi, lúc nào quay lại Bốn Mùa sẽ đưa cho em.” Mặc dù gần đây luôn phải chạy tới chạy lui khắp nơi nhưng Ngôn Tuyển vẫn không quên sắp xếp đống ảnh chụp đợt đi núi tuyết, hơn nữa còn tự mình lựa chọn, chỉnh sửa, lồng chữ rồi rửa ra thành một cuốn album.

“Vậy thì tốt quá rồi!” Những bức ảnh giúp Tư Họa nhớ lại kí ức vui vẻ của chuyến đi núi tuyết lần đó, thế nhưng ngoài những bức ảnh đẹp, cô đặc biệt chú ý một điểm khác: “Anh sẽ không rửa cả những ảnh chụp xấu của tôi đó chứ?”

Ngôn Tuyển hơi ngây ra, lập tức trêu chọc thuận theo lời cô: “Không phải là bị em lén lút xóa hết rồi sao?”

“Anh còn nói nữa! Rõ ràng là anh có sao chép thêm bản phụ!” Tư Họa giơ tay vẽ một hình tròn nho nhỏ: “Nếu như anh dám rửa ảnh chụp xấu của tôi thì tôi sẽ dán ảnh anh và cục đất anh nặn ở cổng vào của Bốn Mùa, để cho bọn họ xem ông chủ của Bốn Mùa xấu hổ thế nào!”

“Thật sao?” Ngôn Tuyển khẽ thở dài, một tay chống cằm giả vờ suy nghĩ đối sách ứng phó: “Thế nhưng hiện giờ có ít nhất một người thật sự cho rằng em là bà chủ của Bốn Mùa, em muốn cùng tôi chịu mất mặt hả?”

“Ồ, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi. Trước khi dán ảnh tôi nhất định sẽ tìm cô gái ngực bự trang điểm lộng lẫy đó để thanh minh, sau đó sẽ cổ vũ cô ấy không được bỏ cuộc!” Giống như là đã nắm được điểm yếu của đối phương, Tư Họa dương dương tự đắc.

Trong lúc hai người chuyện trò vui vẻ, chiếc xe đã chầm chậm dừng lại bên ngoài tiểu khu của Kha Giai Vân. Tư Họa mỉm cười, nói lời tạm biệt với Ngôn Tuyển, đúng lúc định xuống xe thì lại phát hiện một bóng hình quen thuộc đang đứng cách đó không xa.

Giây phút đó, nụ cười trên gương mặt Tư Họa bỗng vụt tắt không thấy đâu nữa. *Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay nhắc nhở nhẹ một chút, thuận tiện mọi người giảm đường, ví dụ như, mỗi câu nói của ông chủ Ngôn hôm nay đều có ý nghĩa sâu xa.

Tiếp nữa là khen ngợi em gái Ngôn Hy xinh đẹp của chúng ta. Cuối cùng, cô gái dịu dàng tốt bụng của tôi, Hạ chó không xứng!