Gục Trước Dịu Dàng

Chương 69: Ngoại truyện 4




Gần đến tháng 7, nhà trẻ sắp cho nghỉ hè, thậm chí Tư Họa đã dành ra một tuần để chuẩn bị dắt hai đứa nhỏ đến Dung Thành gặp Kha Giai Vân.



Nào biết được tên vua gây chuyện lại âm thầm battle với bạn học ở trường với nội dung nhảy từ bậc thềm xuống, té bị thương ở chân.



Khi nhận được điện thoại từ giáo viên ở nhà trẻ, Tư Họa vội vã vứt công việc trong tay xuống chạy ngay đến phòng y tế của nhà trẻ đón bé, rồi đem bé đến bệnh viện khám. Sau khi có kết quả mới biết là bị trật chân và cả ngoại thương do dập đầu gối.



“Ngôn Tư Mộ!” Sau khi xác nhận con mình không có vấn đề gì, người mẹ từ trước tới giờ luôn dịu dàng lại lần đầu tiên thực sự nổi giận với con gái mình: “Bình thường bố mẹ có dạy con rằng không được leo lên những chỗ cao, không được đứng trên nơi cao mà nhảy xuống hay không?”



“Huhuhu…” Tiễu Tiễu bình thường vốn chẳng hề sợ đau, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ mẹ mình hung dữ đến vậy, tự biết bản thân đã làm sai, ngồi trên giường vừa không dám động đậy vừa không dám nói gì, chỉ liên tục chùi nước mắt.



“Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa mà.” Ngôn Tư Niên, người đi cùng em gái đến bệnh viện nắm chặt lấy một tay em, hai mắt nhìn Tư Họa, trông có hơi bất lực.



Bé cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, dù có nói lời nghe thuận tai thế nào cũng không thay đổi được sự thật em gái nghịch ngợm rồi bị thương.



“Con đừng có mà bênh em nữa, bình thường nói bao nhiêu cũng không nghe lọt tai, bây giờ mới biết đau à?” Tư Họa nghiêm mặt nặng lời.



“Mẹ ơi, con đau…” Lặng lẽ chìa tay ra đòi mẹ ôm.



Đọc Full Tại Truyện Full



Tất nhiên là Tư Họa sẽ không ôm cô bé vào lúc này.



“Mẹ xấu.” Mẹ trở nên hung dữ rồi, mẹ sẽ không bao giờ ôm bé cười với bé nữa, trong lòng thầm sợ muốn chết.



“Mẹ xấu? Mẹ đã dạy con biết bao nhiêu lần, bảo con đừng có chạy nhảy lung tung, phải chú ý an toàn, mà con thì…” Nhìn bộ dạng đáng thương của đôi trai gái ỷ lại lẫn nhau, Tư Họa muốn nói lại thôi, cuối cùng lại nhịn đến mức hai mắt đỏ hoe.



“Mẹ ơi, đừng khóc mà.” Ngôn Tư Niên lại chạy đến nắm lấy tay mẹ. Tay của bé nhỏ quá, bé dùng luôn cả hai tay rồi nhưng vẫn chẳng thể bao hết tay mẹ như cách mà bố thường làm với mẹ.



Tư Niên muốn an ủi mẹ bé.



Bé không muốn thấy mẹ khóc.



Ngôn Tuyển ở nơi xa hơn cuối cùng cũng vội chạy đến bệnh viện, vừa vào cửa đã thấy ba mẹ con mặt đối mặt, mắt ai nấy cũng đỏ hoe.



“Họa Họa.”



Ngôn Tuyển đi đến cạnh bên vợ trước, kéo cô vào lòng nhẹ giọng an ủi: “Không sao, không sao rồi, anh đến rồi đây.”



Trên đường tới đây anh đã nhận được tin về kết quả kiểm tra của con gái, tảng đá lớn treo trong lòng rơi xuống được một nửa, đồng thời cũng đoán được cảm xúc của Tư Họa có thể sẽ không ổn lắm, nào biết được sẽ khóc luôn chứ.



“Sao giờ anh mới tới, em sợ muốn chết rồi đây này.” Tư Họa nắm chặt lấy áo anh, ngón tay co lại. Như thể cô tìm được người đáng tin cậy, cuối cùng đã có thể trút xuống sự mệt mỏi từ tận thể xác và tinh thần.



Ai cũng không biết được tâm trạng của cô khi nghe tin con gái mình bị ngã từ trên cầu thang xuống, giống như có ai đó bóp chặt lấy tim cô, thở không ra hơi.



Có đôi khi sinh mệnh mong manh lắm, mà Tiễu Tiễu lại còn nhỏ như vậy, cô thật sự rất sợ con gái gặp chuyện.



“Xin lỗi em, anh đến muộn rồi.” Ngôn Tuyển ôm lấy vợ, đúng lúc nhìn rõ được con gái đang ngồi trên giường bệnh và con trai đứng bên cạnh giường.



Hai đứa nhỏ chắc là cũng bị dọa sợ không dám hé miệng. Tiễu Tiễu ấm ức cắn môi, đôi mắt màu trà di truyền hoàn mỹ từ bố đã phủ đầy nước sương lất phất.



Mặc dù không còn khóc lớn tiếng nữa, nhưng tiếng nức nở vẫn rõ như cũ. Tư Họa nghe thấy cả trong tim cô cũng lo đến hoảng, nhẹ nhàng đẩy Ngôn Tuyển ra: “Em ổn rồi, lúc nãy… em hung dữ với con, anh qua xem con trước đã.”



Tránh né ánh nhìn của con gái, Tư Họa xoay người vào phòng vệ sinh để rửa sạch nước mắt. Ngôn Tuyển vỗ nhẹ vai con trai, ra hiệu con đi theo cô.



Ngôn Tư Niên lon ton chạy theo bước chân của mẹ, chìa bàn tay nhỏ nhắn ra nắm lấy tay mẹ, im lặng đi theo bên cạnh cô.



Tư Họa đứng bên cạnh bồn rửa mặt, vốc một chút nước lên xoa mặt, hai má ướt đẫm vương đầy giọt nước, thế này đã không nhìn ra là cô vừa mới khóc rồi. Cô lấy giấy vệ sinh ra lau, sửa sang lại dung nhan, nhìn vào gương mà thở dài.



“Mẹ, mẹ đừng buồn mà.” Ngôn Tư Niên thăm dò thử kéo vạt áo mẹ.



Bên cạnh truyền đến tiếng an ủi non nớt của con trai, Tư Họa chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bé, nhẹ giọng hỏi: “Lúc nãy mẹ trông dữ lắm đúng không, làm con và em sợ rồi nhỉ?”



Tư Niên vội vã lắc đầu: “Mẹ không dữ, là do mẹ quan tâm em mà thôi.”



“Con đang bảo vệ em gái, làm tốt lắm.” Mặc dù lúc tức giận có bảo bé không được nói hộ em gái, nhưng cô vẫn công nhận tình cảm giữa hai đứa nhỏ.



“Chỉ là em gái con nghịch quá, luôn tự làm mình bị thương, Tư Niên có thể giúp bố mẹ một việc được không? Sau này khi bố mẹ không có ở bên cạnh, con hãy chú ý đến em nhiều hơn nhé, được chứ?”



“Dạ dạ! Con là anh trai, con sẽ bảo vệ em gái.” Tư Niên trịnh trọng gật đầu.



“Cũng phải tự bảo vệ bản thân cho tốt, bất luận là con hay là em gái bị thương thì bố mẹ đều sẽ rất lo lắng.”



Hai đứa nhỏ chỉ cách biệt có mấy phút đồng hồ, nhà bọn họ trước giờ chẳng rao giảng việc làm anh là phải nhường em hay chăm sóc em gì cả. Nhưng đứa nhỏ này trời sinh đã biết săn sóc người khác, những gì từng nói với bé thì bé đều sẽ ghi nhớ rất kỹ, Tư Họa vì vậy mà cảm thấy rất vui vẻ an tâm.









Sau khi hai mẹ con rời đi, Ngôn Tuyển sải bước đến bên cạnh con gái: “Tiễu Tiễu.”



“Bố.” Bé chớp chớp mắt, môi nhỏ mím lại, những giọt nước mắt cứ thế lăn xuống.



Anh nhìn thoáng qua nơi bé bị thương, xung quanh đỏ ửng, vết thương trên đầu gối đã được thoa thuốc. Nói nghiêm trọng thì cũng không đến nỗi, nhưng đối với một đứa bé mà nói, như thế này rất khó chịu.



“Còn đau không?” Anh kiên nhẫn nói chuyện với con gái.



“Còn.” Tiễu Tiễu mở miệng nói, chậm rãi nhả ra một chữ, còn kèm theo tiếng nức nở, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng lau nước mắt.



Ngôn Tuyển lấy khăn giấy ra giúp cô bé lau nước mũi, tiếp tục nói: “Mẹ con cũng đau.”



“Mẹ hung dữ.” Tiễu Tiễu ép giọng xuống phản bác.



Ngôn Tuyển thuận theo lời của bé mà hỏi: “Con cảm thấy mẹ hung dữ với con thì là không thương con nữa rồi sao?”



“Tiễu Tiễu không nghe lời, nên mẹ không thích Tiễu Tiễu nữa.” Tiễu Tiễu vừa khóc vừa lau nước mắt, trong lòng đầy tủi thân. Vì bé chưa từng thấy dáng vẻ đó của mẹ bao giờ, nên sợ cực kỳ.



“Lúc nãy mẹ cũng khóc đó.” Ngôn Tuyển lấy tay bé ra, để bé nhìn thẳng vào vấn đề này: “Tiễu Tiễu vì đau mà khóc, vậy con có cảm thấy mẹ cũng sẽ vì đau mà khóc chứ?”



Tiễu Tiễu ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, ngọng nghịu mà hỏi: “Mẹ cũng bị ngã sao bố?”



Ngôn Tuyển chỉ vào vị trí tim mình rồi nói với con gái: “Vì mẹ rất lo cho Tiễu Tiễu, vậy nên chỗ này của mẹ khó chịu, đau đến khóc luôn.”



Tiễu Tiễu vẫn không thể nào hiểu được đau lòng là cái đau như thế nào, bé chỉ nhớ bé đã tận mắt thấy mẹ rơi nước mắt, vậy thì chắc chắn là đau như vết thương của bé đang đau vậy.



Thấy con gái đã ngừng khóc, lòng Ngôn Tuyển liền biết những lời lúc nãy bé đã thấm rồi, lại tiếp tục dẫn dắt: “Bố lại hỏi con lần nữa, con cảm thấy việc nhảy từ cầu thang xuống để rồi bị ngã là đúng sao?”



Tiễu Tiễu lắc đầu.



“Nếu con đã sai, thì phải làm thế nào?” Ngôn Tuyển dạy bé phân biệt đúng sai.



“Nói xin lỗi ạ.” Đã làm sai thì phải nhận sai, nhận sai rồi thì phải nói xin lỗi.



“Biết sai mà sửa thì vẫn là một đứa bé ngoan, đợi chút nữa mẹ quay trở lại thì con phải nói cho mẹ nghe.” Ngôn Tuyển nhẹ nhàng dùng khăn giấy giúp cô bé lau những vệt nước mắt đọng trên mặt.



Đợi khi hai bên giải thích được khá ổn, Tư Họa mới nắm tay con trai quay về giường bệnh. Cô nhìn vào mắt Ngôn Tuyển, thấy đối phương gật đầu với cô, để cô an tâm.



Đọc Full Tại Truyện Full



“Mẹ ơi…” Tiễu Tiễu ngồi trên giường chìa tay ra đòi ôm, Tư Họa vội vàng đi đến giữ bé lại: “Đừng có động đậy lung tung, đừng để cọ trúng thuốc trên chân.”



Tiễu Tiễu quay đầu lại nhìn bố mình. Thấy bố thầm gật đầu cổ vũ bé, cái tay nhỏ nhắn của Tiễu Tiễu chống lên ngực mẹ. Giọng trẻ con mềm nhũn có hơi mơ hồ, nhưng Tư Họa vẫn nghe rõ ràng, con gái đang nói rằng: “Mẹ không đau nữa.”



Con gái móc lấy ngón tay út của cô, nói nhỏ bên tai lời xin lỗi: “Tiễu Tiễu không nhảy nữa đâu, mẹ ơi con xin lỗi.”



Tư Họa ngồi nghiêng ôm lấy con gái, trong mắt đầy thương xót: “Mẹ cũng xin lỗi con, mẹ không nên hung dữ với con.”



Hai mẹ con làm hoà, hai bố con bên cạnh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.



Vết thương trên chân Tiễu Tiễu không nghiêm trọng lắm, không cần phải nhập viện. Ngôn Tuyển ôm bé lên xe, về đến nhà lại ôm bé về thẳng phòng của bé, để người khác trông nom.



Sau khi bị thương không tiện đi lại, chỉ có thể ngồi trên giường. Ngôn Tư Niên còn đặc biệt cầm một quyển truyện cổ tích rồi xách một chiếc ghế đẩu nhỏ đến ngồi xuống cạnh bé, kể chuyện cho bé nghe.



Tư Niên không hoàn toàn đọc được hết những chữ trong truyện, có lúc phải nhìn theo bính âm mà học từ từ. Nhưng cậu vẫn rất kiên nhẫn mỗi ngày thay đổi từng cách mà dỗ cho em gái vui lên, tiếng cười của Tiễu Tiễu thỉnh thoảng lại vang lên từ trong phòng.



Đêm đến, khi các con đều đã ngủ, vợ chồng hai người mới chuẩn bị đi nghỉ ngơi.



Phòng ngủ tách biệt tạo ra một thế giới riêng của hai người, Tư Họa ngồi ở đầu giường, không chơi điện thoại cũng không làm gì khác, chỉ ngồi dựa ở đó xuất thần.



Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một màu sáng chói, là hai nhánh hoa tươi kiều diễm, hấp dẫn tầm mắt của Tư Họa. Ngôn Tuyển nắm lấy tay cô, đặt hai nhánh hoa vào lòng bàn tay cô rồi lấy lòng: “Đừng lo lắng thế nữa.”



Từ sau khi biết con gái bị thương đến giờ vẫn chưa hề cười lần nào, là anh biết cô vẫn còn đang sợ hãi. Lúc lên lầu anh đã bẻ hai cành hoa, nhưng vẫn không thể đổi lấy gương mặt tươi cười của cô.



“Em không sao.” Đoá hoa trước mắt vừa kiều diễm lại ướt át, còn rất tươi mới, Tư Họa cắm chúng vào bình hoa.



Cô thích hoa, sau này Ngôn Tuyển đã trồng đủ các loại hoa khắp trong vườn. Những bình hoa trong phòng luôn được cắm đầy bằng những bông hoa tươi kiều diễm, mấy năm nay chưa hề thay đổi.



Những chi tiết dịu dàng của Ngôn Tuyển luôn có thể lấp đầy nỗi bất an trong lòng cô, đem đến cho cô sự ấm áp và an toàn vô thời hạn. Những khi có anh bên cạnh, cô sẽ có thể bỏ xuống hết mọi thứ, không cần phải lo lắng về điều gì cả.




“Em vẫn còn nhớ, khi Tiễu Tiễu còn rất nhỏ thường thích bò lên sô pha, giẫm lên đó rồi nhảy xuống. Em sợ nó ngã, sau này đã đặc biệt nhờ người ta nới rộng diện tích ghế ra…” Cho dù ở nhà luôn có người trông coi, nhưng vẫn phải đề phòng tai nạn xảy ra.



“Nhìn chúng nó lớn lên từng chút mỗi ngày, rồi bỗng dưng phát hiện nguy hiểm thật sự lại ở nơi mà em không thấy được, em không có cách nào để đảm bảo rằng con luôn an toàn.”



“Cảm giác bản thân mình làm vẫn chưa đủ tốt, hôm nay nóng giận với Tiễu Tiễu, còn khóc trước mặt Tiễu Tiễu và Tư Niên. Em là một người mẹ, không nên yếu đuối như thế, lúc đấy em không kìm chế nổi.” Lúc đó cô nghĩ rằng có phải bản thân đã quá nuông chiều con rồi hay không, không dạy dỗ con đàng hoàng, thế nên bé mới làm ra hành vi nguy hiểm như vậy.



Lúc nãy giọng điệu cô quá gay gắt, trong lòng cô cũng khó chịu, không hiểu sao lại đỏ cả mắt.



“Con người có lúc bi quan cũng là bình thường thôi mà, em cũng mới lần đầu tiên làm mẹ, không cần thiết phải chấp hành theo phương thức giáo dục hoàn mỹ như trong lý tưởng kia.” Cứ luôn học cách làm sao để trở thành một người mẹ tốt có thể dạy dỗ con cái đàng hoàng, chữ trên sách thì đọc rõ ràng rành mạch, nhưng khi sự cố xảy ra, đối mặt với tình huống đột ngột xuất hiện, tâm trạng của một người làm mẹ không cách nào khắc hoạ được như nội dung trên sách.



Tư Họa ngước mắt lên: “Anh biết không? Lần đầu tiên em nghe Tiễu Tiễu nói em xấu, em rất sợ rằng nó ghét một người mẹ như vậy.”



Tuy Tiễu Tiễu là bé gái, nhưng lại không hề yếu ớt, những cú ngã, cú đụng đều không hề sợ đau, bình thường rất hiếm khi rơi nước mắt, hôm nay lại bị cô mắng mà khóc. Lúc đó cô thật sự vừa thương vừa tức, sợ con gái lành thương rồi lại tiếp tục nghịch ngợm, lại sợ con gái bị thương.



“Không đâu, con nít thiếu hụt vốn từ, chữ xấu mà con nói chỉ là cảm thấy mẹ của lúc đó không giống với người mẹ dịu dàng lúc bình thường. Em thương Tiễu Tiễu, Tiễu Tiễu cũng thương mẹ, sau đó con còn nhận lỗi với em, là hành động xuất phát từ chính nội tâm của con đấy.”



Thế nên không phải là ghét mẹ, mà là thương mẹ.



Vì chuyện của con gái, Tư Họa đã ủ rũ không vui cả một ngày trời. Không gì may mắn hơn khi có một người chồng dịu dàng săn sóc như thế ở bên cạnh mình, an ủi và giúp cô thông suốt, giúp cô hiểu được vấn đề.



Cô vòng tay qua cổ Ngôn Tuyển, ngồi lên chân anh, vùi đầu vào hõm vai anh, hít một hơi thật sâu: “Ngôn Tuyển, thật tốt khi có anh bên cạnh.”



“Giờ mới biết à?” Hai tay Ngôn Tuyển vòng lấy eo cô, để cả người cô tựa hết vào anh.



Cô lắc đầu: “Em luôn biết điều đó mà.”



“Vậy thì giờ cho anh một khuôn mặt tươi cười được chưa nào?” Ngôn Tuyển dẫn dắt từng bước.



Khóe miệng cô giương lên, quay đầu lại hôn lên má người đàn ông.



“Này là gì?”



Cô chớp chớp mắt nói: “Quà cảm ơn.”



“Cục cưng, quà cảm ơn thế này vẫn chưa đủ đâu.” Anh đột nhiên buông tay ra rồi xoay người đè cô xuống.



Màn đêm sâu thẳm.



*



Do vết thương trên chân Tiễu Tiễu, kế hoạch đi Dung Thành vốn đã định trước chỉ có thể huỷ bỏ. Tháng 8 Kha Giai Vân có đến Cảnh Thành một chuyến, cùng Tư Họa dắt hai đứa nhỏ đi công viên giải trí.



Lúc này chân Tiễu Tiễu đã hồi phục từ sớm, bé nhảy nhót khắp sân chơi rộng lớn như một con ngựa hoang được xổng chuồng.



Khi Kha Giai Vân khen Tiễu Tiễu dễ thương hoạt bát, Tư Họa đưa tay lên vỗ trán, bỗng nhiên có hơi nhớ đứa con gái một tháng trước còn ngoan ngoãn ở nhà…




“Nếu cậu thích thì mau kết hôn đi rồi sinh một đứa.”



“Sắp rồi.” Kha Giai Vân nhướn mày, trong mắt cô ngập tràn vui vẻ: “Mới tuần trước, anh ấy đã cầu hôn mình.”



“Quao.” Là một người phụ nữ đã kết hôn, lúc nghe thấy tin này cô vẫn rất kích động và thấy vui cho bạn mình: “Sao cậu không nói cho mình biết sớm hơn.”



Lúc đầu Kha Giai Vân và bạn trai đã hai lần chia tay vì chuyện gia đình, nhưng cả hai đều không buông bỏ được nhau.



Kha Giai Vân không muốn nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ, mà bạn trai cô ấy cũng rất bản lĩnh, dựa vào thực lực của chính mình mà vươn lên một chức vị tốt, nhận được sự công nhận của bố mẹ Kha Giai Vân. Trải qua sự tiếp xúc và thay đổi mấy năm nay, hai người cuối cùng cũng đạt thành chính quả.



Tư Họa chúc mừng lia lịa: “Nhớ mời mình uống rượu mừng đấy.”



Kha Giai Vân cười haha, thoải mái nói: “Chắc cú rồi, thiếu ai thì thiếu chứ không thể nào thiếu cậu được.”



Sau khi kết hôn và có gia đình của riêng mình, lại thêm công việc bận rộn, cũng đã lâu rồi cô và Kha Giai Vân không có gặp mặt nhau như bây giờ. Ngày hôm nay chơi rất mệt, nhưng cũng rất vui.



Đọc Full Tại Truyện Full



Nháy mắt đã tới tháng 9 thu vàng, hai đứa trẻ đã phải trở lại trường mẫu giáo, Tư Họa chỉ muốn vỗ tay tán thưởng.



Hai đứa nhỏ sắp lên bốn, tuổi tác ở lúc này thì nửa vời. Lo lắng đến tính cách hiếu động của Tiễu Tiễu, cô giáo đề nghị Tiễu Tiễu tiếp tục ở lại lớp Mầm, còn Tư Niên thì lên lớp Chồi.



Bọn họ làm bố mẹ thì chẳng có ý kiến gì nhưng cũng không tùy tiện quyết định, mà là hỏi ý của hai đứa nhỏ trước. Tư Niên thì nhất quyết phải ở bên cạnh em mình, thế là hai đứa tiếp tục học lại lớp Mầm.



Lúc này lớp mới có rất nhiều bạn mới, mỗi lần Tiễu Tiễu về nhà đều đọc ra những cái tên khác nhau, nói đó đều là những bạn mà bé mới quen.




Thoáng chốc, Tiễu Tiễu gần như đã biến toàn bộ bạn nhỏ trong lớp thành “Bạn thân” của bé, chỉ duy nhất một người là trường hợp đặc biệt.



Lớp bọn họ có một cậu bé tên Trần Mặc sáng nào cũng đến muộn, nhưng giáo viên lại chẳng bao giờ phê bình cậu.



Tiễu Tiễu nhớ rõ ràng là bố mẹ và cô giáo đã dạy, phải tuân thủ thời gian, mà tuân thủ thời gian là sao nào? Chính là mỗi sáng không được ngủ nướng, coi như muốn ngủ đi nữa thì cũng phải dậy sớm đến trường học thôi.



Tên Trần Mặc đó không tuân thủ, bé không thích làm bạn với người như vậy.



Tiễu Tiễu là người sôi nổi nhất trong lớp, rất hào phóng với bạn bè, là thủ lĩnh của nhóm trẻ con. Dần dà, đến thầy Chu chủ nhiệm cũng phát hiện, các bạn nhỏ cố ý bài xích Trần Mặc, cái này không có lợi cho sự phát triển lành mạnh về thể chất và tinh thần của trẻ nhỏ.



Thế là thầy Chu tìm ra được đầu sỏ Tiễu Tiễu, hỏi tại sao bé không chơi với Trần Mặc.



Tiễu Tiễu trả lời với lời lẽ chính nghĩa: “Thầy ơi, ngày nào Trần Mặc cũng đi học trễ.”



“Vì nhà Trần Mặc cách trường rất xa, mà bạn ấy mỗi ngày đều phải đi bộ đến trường, phải đi lâu lắm luôn.”



“Vậy sao bạn ấy không đi xe đến trường ạ?”



Điều kiện gia đình Trần Mặc không tốt lắm, không giống như hai anh em họ Ngôn mỗi ngày đều có xe chuyên đưa đón. Mà xe buýt của trường là để tiện cho mọi người, nhà Trần Mặc lại khá xa, thời gian đón cũng không kịp.



Những lời thế này thầy cũng không biết nên giải thích thế nào cho một đứa trẻ bốn tuổi, chỉ nói với bé rằng: “Nhà Trần Mặc không tiện lái xe, nên chỉ có thể đi bộ thôi.”



Nói thế này luôn tốt hơn là nói cho bạn nhỏ biết rằng, do bạn ấy không có tiền để đi xe đến.



“Ngày nào Trần Mặc cũng phải đi bộ một quãng đường rất dài để đến trường, Tư Mộ à, lúc em chơi với các bạn nhỏ khác cũng dắt theo cả bạn ấy chơi cùng nhé?” Ngày nào Thầy chủ nhiệm cũng phải quan sát tình trạng của các bạn nhỏ, đương nhiên biết Tiễu Tiễu cố ý bài xích Trần Mặc.



Tiễu Tiễu đã hiểu rõ nguyên nhân khẽ gật đầu: “Trần Mặc thật đáng thương, phải chơi cùng bạn ấy.”



Bé mà đi bộ một đoạn đường dài thì chân sẽ bị đau, mà ngày nào Trần Mặc cũng phải đi như thế, há chẳng phải rất đáng thương sao?



Tiễu Tiễu trở lại lớp mầm. Đang giờ ra chơi nên các bạn nhỏ nhốn nháo thành tụm, Tiễu Tiễu chạy về chỗ ngồi của mình sờ những món đồ chơi mà buổi sáng bé đã lén nhét vào cặp, rồi bước thẳng đến hàng cuối cùng tìm cậu bé trai tên Trần Mặc: “Cậu muốn chơi cùng bọn tớ không?”



Cậu bé kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bé, cậu rất bất ngờ.



Tiễu Tiễu nhìn không hiểu vẻ mặt của cậu, bé chỉ biết khi kết bạn là phải tặng quà gặp mặt. Bé có rất nhiều đồ chơi, vậy nên bé tặng cho toàn bộ các bạn trong lớp, chỉ bỏ sót một mình Trần Mặc, nên bây giờ bé phải bù lại cho bạn ấy.



Ngôn Tư Niên ở hàng trước quay đầu lại, im lặng nhìn chằm chằm hai bé. Sau khi thấy Trần Mặc lắc đầu xua tay từ chối, rồi cậu bé lại tận mắt thấy em gái mình nhét đồ chơi vào gầm bàn người ta, còn kéo tay người ta cưỡng ép kết bạn…







Mùa đông đến, Cảnh Thành nhiều mưa. Ngày nào đó, Trần Mặc đến trường vẫn đến rất muộn, cậu cởi áo mưa giày đi mưa ra, cả đồ cũng hơi ướt.



Tiễu Tiễu sửng sốt há to miệng, nhìn thầy dắt Trần Mặc ra ngoài, một lúc sau mới quay lại. Áo khoác đã được thay thành quần áo của người lớn, bao hết cả người Trần Mặc lại.



“Đồ của cậu đâu?”



“Cởi ra rồi.”



Thầy đang giúp cậu hơ khô quần áo.



Trần Mặc mặc tạm áo khoác do thầy giáo đưa cho, thân hình nhỏ nhắn bị bọc trong bộ áo bông to lớn, những bạn nhỏ khác đều đang cười cợt cậu.



Trần Mặc có hơi tự ti, lặng lẽ vùi đầu xuống luyện viết trên vở.



Tiễu Tiễu có một ham muốn đặc biệt là bảo vệ kẻ yếu, bé không thể đứng nhìn các bạn khác cười cợt Trần Mặc, nên chạy đến phòng làm việc tìm thầy, lại nghe thấy hai giáo viên đang nhắc đến tên Trần Mặc: “Đứa trẻ đó cũng thật đáng thương, mưa lớn thế này mà vẫn phải đi bộ đến trường.”



“Không còn cách nào mà, bây giờ nhà trong thành phố đắt như thế, những khu tốt tí thì người thường nào có mua nổi.” Câu này ám chỉ gia đình Trần Mặc đã bất lực, mà cũng tự cảm thán bản thân.



Tiễu Tiễu bám ngoài cửa, những câu khác bé không hiểu, nhưng hai chữ “Nhà ở” này thì bé hiểu rõ lắm!



Bởi vì nhà bé có rất nhiều căn to đẹp.



Mục đích Tiễu Tiễu chạy đến đây là để đòi quần áo, lại đã bị bé quên sạch sành sanh mất. Bé chạy trở lại phòng học, kéo ghế của mình đến cạnh chỗ ngồi của Trần Mặc, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Trần Mặc, cậu thích có nhà không?”

*Tác giả có lời muốn nói:



Phiên ngoại bánh bao nhỏ chỉ còn một chương nữa là kết thúc rồi, trong đó có cả lời giải thích về chuyện của Hạ Diên Tiêu. Sau đó có cả một vài phần bí mật bất ngờ, tiêu đề của mỗi chương sẽ được ghi rõ ràng, có muốn xem hay không thì tự bản thân chọn là được.



Cuối cùng là viết phiên ngoại về Ngôn Hy, đại khái là vậy thôi.