Gục Trước Dịu Dàng

Chương 76: Thế giới song song 6




Khách đến quán rượu rất đông, uống chút rượu, nghe khúc nhạc, cùng với người thân bạn bè ngồi bên nhau chuyện trò vui vẻ.



Ngôn Tuyến dùng mất nửa phút đồng hồ để tiêu hóa được ý nghĩa của hai câu nói đó.



Đừng nhìn?



Đừng nhìn cái gì?



Cô cũng biết chơi đàn tỳ bà.



Nối lại với nhau ý là: Đừng nhìn người khác chơi đàn tỳ bà, nhìn cô?



Là… như vậy sao?



Ngôn Tuyển không quá chắc chắn về cách nghĩ trong lòng Tư Họa, điều duy nhất có thể khẳng định là, cô thật sự hơi say rồi, trở nên không giống với lúc bình thường.



“Tôi không nhìn người khác, không phải là cô khát rồi sao? Tôi đi lấy nước cho cô nhé?” Cánh tay bị cô tóm lấy rất chặt, Ngôn Tuyển thử rút tay ra, lại không thể dùng sức quá nhiều với cô.



“Không cần.” Tư Họa lắc đầu, từ chối không chút do dự.



Ánh mắt rơi vào giữa những ngón tay thon dài trắng ngần, Ngôn Tuyển thuận thế ngồi lại vị trí vừa nãy, chính là chỗ bên cạnh Tư Họa. Bàn hai người ở hai bên đối diện đều có ghế dài, vừa hay thích hợp.



Tư Họa hơi buông lỏng ngón tay rồi lại cầm lấy rượu, Ngôn Tuyển giữ chặt bình rượu không cho cô động vào nữa. Đúng lúc đồ ăn cũng lần lượt lên đủ, làm phân tán sự chú ý của Tư Họa.



Nắp thủy tinh trong suốt đậy trên chiếc đĩa tròn màu đen, đặt lên bàn rồi mới bỏ ra. Đá khô tràn ra những làn khói bay lượn, khói trắng lui đi, để lộ ra miếng thịt màu đỏ tươi ngon.



Chiếc đĩa màu trắng bên cạnh được phủ một lớp rau màu xanh, miếng thịt hun khói được cắt thành từng miếng bày trên đĩa, toàn bộ đều là thịt nạc.



Vỏ trứng sạch sẽ được cắt đi một phần ba, đặt trên bốn chiếc ly rượu nhỏ trong suốt. Mở chiếc đĩa hình chữ nhật ra, bên trong vỏ trứng là lòng trắng trứng được chế biến đặc biệt đang khẽ đong đưa, trong suốt nhìn thấy tận đáy.



Tóm lại, các món ăn trên bàn khiến cho người nhìn vừa thấy đã muốn ăn ngay.



Trước khi động đũa, Ngôn Tuyển không quên chụp ảnh lại, lỡ đâu Tư Họa cảm thấy đẹp, sau khi tỉnh rượu phát hiện ra mình quên không chụp ảnh làm kỉ niệm sẽ nuối tiếc thì sao?



Cất điện thoại đi, Ngôn Tuyên quay đầu lại liền nhìn thấy Tư Họa dùng một tay thử chọc vào vỏ trứng, trong đôi mắt sáng ngời toát lên vẻ nghi ngờ: “Đây là cái gì thế?”



Nụ cười bất giác tràn ngập cả gương mặt.



Anh cũng không biết, sau khi uống rượu Tư Họa lại đáng yêu như vậy.



Đọc Full Tại Truyện Full



“Nếm thử đi.” Anh lấy vỏ trứng từ trong ly thủy tinh xuống, đẩy đến trước mặt cô. Cô gái vươn hai tay đón lấy, ngón tay cầm lấy vỏ trứng nhỏ xinh, hàng mi dày cong cong khẽ động đậy, ngửa đầu, đổ vào trong miệng.



“Ngon không?”



“Ngon.”



“Vậy ăn thêm một quả nữa.” Ngôn Tuyển lại đưa quả thứ hai tới cho cô, Tư Họa dùng cách thức giống như cũ ăn hết, vẫn còn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi.



Khi Ngôn Tuyển định đưa quả thứ ba tới thì Tư Họa vô cùng có nguyên tắc, lắc đầu từ chối: “Không thể ăn thêm nữa.”



Tổng cộng có bốn quả, chia đều mỗi người hai quả, cô đã ăn hết phần thuộc về mình rồi.



“Không sao, tôi tự nguyện cho cô mà.”



Cô vẫn lắc đầu, có sự kiên trì của riêng mình.



“Được rồi, chúng ta thử món khác đi.” Ngôn Tuyển đưa đũa cho cô, lúc ăn cơm phần lớn sự chú ý đều dồn lên người Tư Họa. Còn về sân khấu kia, anh không liếc nhìn thêm lần nào nữa.



Vốn cũng chẳng phải để cho người khác xem, người biểu diễn chắc là những người chuyên nghiệp, chỉ đơn thuần thưởng thức âm nhạc mà thôi.



Vừa ăn được mấy miếng thịt, Tư Họa lại với tay tới bình rượu trước mặt, mắt thấy sắp chạm tới rồi thì Ngôn Tuyển bỗng nhiên lại cầm bình rượu đi mất: “Không được uống thêm nữa, Họa Họa.”



“Đồ keo kiệt!”



Anh để bình rượu ra góc xa nhất, không cho Tư Họa sờ đến nữa. Cô gái nhỏ thấy hơi tức giận, bưng bát ngồi dịch ra xa, tự mình lặng lẽ ngồi đó ăn cơm.



Ngôn Tuyển phì cười.



Ăn uống no say, Tư Họa không quên sứ mệnh của mình, đặc biệt chạy tới quầy lễ tân thanh toán, quay đầu lại nói với anh: “Tôi mời anh ăn cơm rồi nhé.”



“Đúng vậy đó.”



Phía sau quầy lễ tân là một tủ sát tường, bên trên bày đủ các loại bình rượu khác nhau. Tư Họa vừa giơ tay chỉ, nhân viên phục vụ đã nhiệt tình hỏi xem cô muốn loại rượu nào.



“Xin lỗi, tạm thời chúng tôi không cần, cảm ơn.” Ngôn Tuyển nói rõ ý của mình với nhân viên của quán rồi kéo Tư Họa rời đi.



Cô vẫn có chút không nỡ, cứ ngoái đầu lại nhìn. Ngôn Tuyển đã không thể nhìn tiếp được nữa: “Cô là con sâu rượu sao?”



“Tôi không phải!” Câu nói đó không biết đã kích động trúng sợi dây thần kinh nào của Tư Họa, cô lầm bầm phản bác: “Không phải là con sâu rượu, tôi, không uống rượu.”



“Ừ, không uống rượu.” Thế là anh đã nhẹ nhàng đạt được mục đích.



Xung quanh đây không tiện bắt xe, cần phải đi về phía trước thêm một đoạn nữa. Ở bên ngoài một cửa hàng sáng rực, Tư Họa bỗng dừng chân lại.



Thuận theo ánh mắt của cô nhìn qua, bên trái là một cửa hàng bánh ngọt, logo bằng tiếng anh đang phát sáng, vô cùng rõ ràng.



“Muốn mua bánh kem?” Đây là chuỗi cửa hàng mà anh đã mua bánh kem cho Tư Họa hai lần trước đó. Bánh kem ở cửa hàng trong nội thành có nhiều chủng loại hơn, cho khách hàng có thể thoải mái lựa chọn.



Ngôn Tuyển dắt cô đi vào trong tiệm, mục tiêu của Tư Họa rất rõ ràng, những thứ khác không muốn, chỉ nhìn những loại bánh kem nhỏ mà anh đã từng mua.



“Tôi muốn cái này.” Cô chỉ vào một chiếc bánh mousse màu đỏ phân tầng, bên trên rắc những hạt lựu vụn, lóng lánh đầy đặn, mịn màng trong suốt.



Con gái quả nhiên đều thích những thứ có vẻ đẹp cao, nhân viên cửa hàng lấy chiếc bánh tươi mới từ trong tủ kính ra, Ngôn Tuyển vui vẻ thanh toán.



Quay đầu nhìn thấy cô gái đang nhíu mày: “Lại nợ anh một bữa cơm rồi.”



Anh không kìm được mà giơ tay xoa đầu cô: “Tặng cô đó, không cần mời ăn cơm.”



“Phải mời chứ, có qua có lại.” Cô vừa nói vừa gật đầu, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.



Ngôn Tuyển coi như đã hiểu rõ, bây giờ cách suy nghĩ của Tư Họa vừa rõ ràng lại mới lạ, tranh luận thế nào thì cô cũng sẽ dựa theo cách của riêng mình để hành sự.



Vừa mới ăn xong, Ngôn Tuyển đặc biệt bảo nhân viên cửa hàng gói chiếc bánh kem lại. Cuối cùng vừa bước ra khỏi cửa hàng chưa được mấy bước, Tư Họa đã đòi lấy chiếc bánh.



Bánh kem cùng với những hạt lựa cùng được cho vào miệng, nhai mấy cái, Tư Họa chợt “Ah” lên một tiếng.



Ngôn Tuyển quay đầu, nhìn thấy cô đang cau mày lại: “Lưỡi, đau.”



“Tôi xem nào.” Ngôn Tuyển cúi đầu, Tư Họa tự nhiên há miệng, hơi thè lưỡi ra.





Vừa bị cắn vào nên sẽ thấy đau, kỳ thực thì không có gì nghiêm trọng, nhìn bên ngoài cũng không phát hiện ra, chỉ có chiếc lưỡi nhỏ hồng hồng để dưới môi, lặng lẽ mê hoặc.



Cô gái dưới tác dụng của rượu nên phản ứng có chút chậm chạp, nhưng anh thì lại rất tỉnh tảo, cực kỳ tỉnh táo, không có khoảnh khắc nào rõ ràng hơn lúc này, trái tim rung động.



Con tim anh đang đập rộn ràng.



Bầu không khí tế nhị bao trùm lấy hai người, chàng trai lại gần hơn một chút, thời khắc sự ám muội chuẩn bị thăng cấp thì Tư Họa chợt lùi về phía sau, bàn tay che trước mũi hắt hơi một cái: “Hắt xì——”



Ngôn Tuyển: “…”



Bầu không khí mãnh liệt chớp mắt bị phá tan.







Khi đưa người về đến trường học, chiếc bánh kem còn lại quá nửa vẫn đang nằm trong tay Ngôn Tuyển.



Đèn đường bên ngoài ký túc xá nữ tối nay không sáng, anh không yên tâm để Tư Họa đi lên một mình nên bảo Tư Họa gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, đối phương nghe xong nguyên do liền biểu thị rằng mình sẽ xuống ngay lập tức.



Kha Giai Vân đang nằm trong ký túc cày phim, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tư Họa gọi tới. Nghe điện thoại mới phát hiện người nói chuyện là một chàng trai, trong lòng lờ mờ phỏng đoán, cô vội vàng khoác thêm áo rồi đi xuống dưới.



Từ xa nhìn về phía bên ngoài ký túc thấy có mấy bóng người đang đứng đó, đều có đôi có cặp cả, không lại gần thì thật sự không phân biệt được đâu là Tư Họa.



Chỗ bên cạnh bồn hoa, Tư Họa vẫn còn đang lải nhải với Ngôn Tuyển: “Tôi biết chơi đàn tỳ bà.”



“Họa Họa lợi hại như vậy sao?”



“Tất nhiên! Tôi giỏi lắm luôn đó.” Giọng điệu vô cùng tự hào.



“Vậy lần sau, Họa Họa đàn cho tôi nghe nhé?” Chàng trai không vội vàng, dẫn dắt từng bước.



“Được!” Cô rất hào phóng, đồng ý một cách cực kỳ dứt khoát.



Đọc Full Tại Truyện Full



Kha Giai Vân từ từ đi lại gần, cũng là dựa theo tiếng nói để xác nhận thân phần hai người phía trước.



“Tư Họa?”



Tư Họa bị gọi tên liền quay người lại, nhận ra người quen trước mặt: “Giai Vân.”



Đón được bạn rồi, ánh mắt của Kha Giai Vân tự khắc rơi trên người chàng trai bên cạnh. Gương mặt chói lóa này quả thực khiến cho người nhìn phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của nó, nếu như người này không phải “Đối tượng mập mờ” của Tư Họa thì có lẽ cô ấy sẽ đơn thuần mà thưởng thức.



“Hai người đi uống rượu hả?” Câu nói này của Kha Giai Vân là nói với Ngôn Tuyển.



“Xin lỗi, Họa Họa ở quán rượu đã uống nhầm rượu có nồng độ cao, nhưng không say hoàn toàn.” Ngôn Tuyển lên tiếng giải thích.



“Tôi không uống say.” Cô gái bên cạnh lập tức phản bác.



Ngôn Tuyển cầm túi giấy lên giao cho cô, kèm theo dặn dò: “Cầm bánh kem cho chắc, lúc về nhớ chú ý một chút.”



Sau đó, anh lại ân cần nhờ vả Kha Giai Vân: “Đoạn đường phía trước ánh sáng không được tốt lắm, buổi tối cô ấy không nhìn rõ đường, hy vọng có thể chú ý nhiều hơn chút. Làm phiền rồi, cảm ơn cô.”



Nhìn thấy Ngôn Tuyển nói lời tạm biệt với mình, Tư Họa dường như có chút không vui, Ngôn Tuyển lại nhẫn nại dỗ dành cô.



Kha Giai Vân đứng bên cạnh cảm thấy bản thân mình sáng chói vô cùng.



Chàng trai này nói chuyện thật dễ nghe, thanh âm cũng rất hay, lướt vào tai cảm giác rất dễ chịu, thảo nào Tư Họa lại bị hạ gục.



Trên đường quay về phòng ký túc, Kha Giai Vân nắm lấy cánh tay của Tư Họa, đề phòng cô vấp ngã vì không nhìn rõ đường.



Tư Họa trông thì cũng không khác gì bình thường, cũng không gây náo loạn, Kha Giai Vân đột nhiên rất hoài nghi: “Họa Họa, cậu rốt cuộc là có say không?”



“Mình đâu có say.” Cô phủ nhận, miệng lưỡi rõ ràng, nghe rất tự nhiên.



“Vì vậy vừa nãy cậu…” Trong lòng Kha Giai Vân nảy ra một phỏng đoán táo bạo: “Là đang giả vờ say?”



“Mình đâu có say.” Tư Họa lắc đầu, vẫn là cùng một đáp án.



Kha Giai Vân: “…”



Được rồi, cô ấy hiểu ý của Ngôn Tuyển rồi. Không say hoàn toàn, chỉ là đầu óc có chút mơ hồ.



Từ dưới tầng cho đến khi lên đến phòng ký túc, Kha Giai Vân đã dụ dỗ Tư Họa nói rất nhiều, cũng hoàn toàn hiểu được Tư Họa sau khi uống rượu là trạng thái như nào, cười vui đến không ngừng lại được: “Họa Họa, cậu sau khi uống rượu xong cứ ngây nga ngây ngô, cũng không sợ bị người ta lừa.”



“Anh ấy sẽ không lừa mình đâu.” Tư Họa nhớ rất rõ người uống rượu cùng mình là ai.



Không cần gọi rõ tên, Kha Giai Vân cũng hiểu.



Vừa định mở miệng thì Hạ Vân Tịch ở phòng ký túc sát vách đột nhiên kéo cửa đi ra, nhìn thấy hai người đi trên hành lang: “Họa Họa, Giai Vân? Hai người các cậu vừa mới về?”



“Vân Tịch, chào buổi tối nè.” Tư Họa lịch sự chào hỏi người khác.



Hạ Vân Tịch giật mình.



Giọng nói vừa nãy mềm mại vô cùng, lại còn rất nũng nịu. Lần đầu tiên cô ấy nghe thấy Tư Họa dùng giọng nói như vậy để nói chuyện, tâm trạng rất tốt sao?



Hạ Vân Tịch nhìn về phía Kha Giai Vân, khéo léo nói: “À, mình có chút chuyện muốn nói với Họa Họa.”



Ở ngay cửa phòng ký túc rồi, rất an toàn, không có vấn đề gì cả. Bạn bè người ta nói với nhau những lời thì thầm, Kha Giai Vân cũng không có lý do để ngăn cản, gật đầu quay về phòng trước.



Hạ Vân Tịch kéo Tư Họa đến đầu kia hành lang, thăm dò hỏi: “Họa Họa, Giáng Sinh này cùng nhau đi chơi thì thế nào?”



“Giáng Sinh?”



“Đúng vậy, còn một tuần nữa là đến Giáng Sinh rồi, chúng ta cùng nhau đi chơi đi.” Hạ Vân Tịch khoác lấy cánh tay cô: “Mình đã xem lịch rồi, hôm đó không phải là cuối tuần, cậu không phải đi làm thêm, buổi chiều cũng không có tiết, chúng ta đi chơi.”



Bên tai Tư Họa luôn vang vọng lại câu nói “Giáng Sinh cùng đi chơi”, lại là bạn bè đang ở bên rủ đi, cô mơ mơ hồ hồ liền gật đầu đồng ý.



“Tốt quá rồi!” Hạ Vân Tịch hưng phấn vỗ tay, trong mắt là niềm vui thắng lợi.



Về đến phòng của mình, Hạ Vân Tịch không chờ đợi được mà nói cho Hạ Diên Tiêu biết tin tức tốt lành này.



Hoàn thành nhiệm vụ anh trai giao phó, không chừng sau khi Giáng sinh qua đi, cô và Tư Họa sẽ không chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè nữa.







Tư Họa vừa đẩy cửa phòng mình ra thì bị tiếng hét bên trong phát ra làm cho giật mình sững sờ.



Đọc Full Tại Truyện Full




“Cái gì? Tay bị thương? Đúng lúc then chốt thế này thì tay lại bị thương? Làm thế nào vậy hả?”



“Bây giờ phải làm thế nào? Cô ấy không sao chứ?”



“Ít nhất phải nghỉ ngơi dưỡng thương một tháng? Ôi mẹ ơi…”



“Được rồi, được rồi, người không sao là tốt rồi, để tôi nghĩ cách khác.”



Tư Họa đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn Kha Giai Vân đang cầm điện thoại đi loanh quanh trong phòng.



Nhà trường sắp xếp tổ văn nghệ của các khoa tổ chức một chương trình biểu diễn, khoa bọn họ đã chuẩn bị một điệu múa cổ điển, lúc đó trong tổ văn nghệ có một em gái đã chủ động giơ tay nói mình biết chơi đàn tỳ bà.



Năm nay, người biết chơi đàn tỳ bà còn hiếm hơn cả đàn tranh, lúc đó đã quyết định để cô ấy đệm giai điệu cho vũ đạo.



Nội dung tiết mục đã báo lên trên, giờ cũng chỉ còn lại có mười ngày, đột nhiên tay bị thương, đợi hồi phục thì không kịp nữa rồi. Người biết tài nghệ không ít nhưng bị loại đi bởi hết lý do này đến lý do khác, số còn lại thật sự khó chọn.



Bây giờ trong đầu Kha Giai Vân chỉ toàn là đàn tỳ bà, miệng cũng liên tục càm ràm, chợt nghe thấy một giọng nói mềm nhẹ nhưng rất kiên định.



“Mình biết chơi đàn tỳ bà.”



“Mình biết.”



Tư Họa luôn tâm niệm về việc này.



Kha Giai Vân quay đầu nhìn cô gái đang nói chuyện, ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Họa Họa, cậu vừa mới nói cái gì? Đàn tỳ bà? Cậu thật sự biết chơi đàn tỳ bà?”



“Ừ, biết.” Một tay cô chống lấy đầu, cực kỳ nghiêm túc, bắt đầu đọc tất cả thông tin liên quan đến đàn tỳ bà trước mặt Kha Giai Vân.



Kha Giai Vân vỗ tay hét lên, suýt chút nữa thì quỳ xuống luôn rồi: “Tạ ơn trời đất, được cứu rồi.”



*



Nơi ở tạm thời cách đại học Dung Tây không xa, đi bộ là có thể về được. Vừa mới về tới nhà không lâu, Bùi Vực ở Cảnh Thành đã gọi điện tới hỏi: “Anh Ngôn, Giáng Sinh anh có quay về không?”



“Có việc rồi.” Anh lời ít ý nhiều, từ chối.



“Anh đã ở bên Dung Thành ở bao lâu rồi vậy rồi? Bên đó có báu vật vẫn chưa đào xong hay là có chuyện gì vậy?”



Chàng trai thấp giọng cười: “Là phát hiện ra một báu vật rất tuyệt vời.”



Anh muốn từng bước từng bước lại gần báu vật ấy, cuối cùng đem hộp kho báu quý giá ôm trong lòng bàn tay, bây giờ lại kìm không được mà muốn mở báu vật đó ra rồi.



Tuần sau, là Giáng Sinh.



Mặc dù là một ngày lễ của phương Tây, nhưng là thời cơ tốt để hẹn hò và tỏ tình.



Ngôn Tuyển đi tới cạnh bàn, mở một chiếc hộp được đóng gói vô cùng tinh xảo ra, bên trong chứa một sợi dây được đặt làm riêng cực đẹp. Đây vốn là món quà chuẩn bị cho Tư Họa, nhưng trải qua tối hôm nay, có muốn tặng hay không, anh lại rất do dự.



Từ những tiếp xúc thường ngày có thể nhìn ra được, Tư Họa không muốn chiếm lợi của người khác, về vấn đề tiền bạc rất rõ ràng rạch ròi. Người khác tặng cô, nếu như cô nhận thì cũng sẽ dùng một cách khác để trả lại.



Mặc dù là mẫu đặt riêng sẽ không tra ra được giá tiền nhưng không nhất định có thể lừa được Tư Họa, cô gái ấy thông minh hơn so với tưởng tượng của anh.



Anh dùng một chút tâm tư để nói bóng nói gió với Tư Họa, phát hiện ra cô cũng có hiểu biết về trang sức: “Bình thường thì tôi tiếp xúc với vật thực là có thể phân biệt rõ đó là chất liệu gì.”



“Vậy thì người khác tặng cô trang sức, không phải là nhìn một cái là có thể phân biệt được thật giả rồi sao.” Anh cố ý nói đùa.



“Đúng vậy, đúng vậy, lần sau tôi sẽ kiểm nghiệm.” Tư Họa cười gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ lanh lợi.



Ngôn Tuyển tiện thể thăm dò: “Kiểm tra được là thật rồi thì sẽ nhận sao?”



Cô trưng ra bộ mặt nghiêm túc, đứng đắn nói: “Không nhận, không trả lại được.”



Ngôn Tuyển: “…”



Thất bại thế nào cũng không thể bị thất bại bởi vấn đề tiền bạc!



Tặng bút máy là sự lựa chọn thứ hai của anh, nhưng không phải là lựa chọn tốt nhất trong lòng anh.



Ngày thứ ba, anh phát hiện trên cổ tay Tư Họa có một chiếc vòng vặn thừng màu đỏ, bên trên còn treo một đồng tiền lắc la lắc lư.



Khi anh hỏi thì Tư Họa giải thích rất qua loa: “Mua đồ được tặng đó, đơn giản mà cũng rất đẹp nữa.”



Kết quả ngày thứ tư, chiếc vòng trên tay đã không thấy đâu.




“Sao lại không thấy nữa rồi?” Ngôn Tuyển quan tâm đến từng chi tiết thay đổi của cô.



“Hôm qua đi dạy, Tiểu Viện nói rất thích nên tôi tặng cho con bé rồi.” Tiểu Viện là cô bạn nhỏ mà cô phụ trách dạy kèm.



Loại đồ vật này cũng không có hàm ý gì đặc biệt, cô cũng là cảm thấy đẹp nên nhất thời đeo thôi, không định đeo nó lâu dài, chi bằng tặng cho cô bạn nhỏ.



Ngôn Tuyển quét mắt nhìn cổ tay trắng ngần, cúi xuống suy nghĩ gì đó.



Hôm ấy, anh mua về một gói lớn dây thừng màu đỏ, cả đêm ngồi học theo các clip trên điện thoại hết lần này đến lần khác. Sáu tiếng đồng hồ trôi qua, chàng trai tay chân vụng về cuối cùng cũng bện được một chiếc vòng vặn thừng màu đỏ ưng ý.







Trước Giáng Sinh ba ngày, Tư Họa lại hoàn thành một mẫu thiết kế rồi gửi đi.



Hạ Vân Tịch ở sát vách tới tìm cô, hỏi cô muốn xem bộ phim nào.



“Xem phim gì?” Tư Họa ló đầu ra, có chút nghi ngờ.



“Thì Giáng Sinh mà, chúng ta không phải đã hẹn xong rồi sao?” Hạ Vân Tịch đưa điện thoại tới trước mặt cô, để cô chọn: “Không phải là cậu thích đi xem phim à? Hôm Giáng Sinh sẽ rất đông người, vậy nên tốt nhất là đặt vé trước.”



“Chúng ta, hẹn lúc nào vậy?” Tư Họa sững sờ ngay tức thì.



Hạ Vân Tịch nhắc lại: “Mấy ngày trước đó, hôm cuối tuần.”



Kí ức quay trở về, lại là cái ngày say rượu đó.



Sau hôm quay về từ quán rượu, Kha Giai Vân đã kéo cô tới phòng tập luyện. Lúc đó cô cũng ngơ ngác, Kha Giai Vân liền đưa một đoạn video tới trước mặt cô, là đoạn video cô đọc thuộc những gì liên quan đến đàn tỳ bà.



Kha Giai Vân cười vô cùng đắc ý: “Vốn dĩ mình chỉ nghĩ là cậu lúc đó thú vị quá, muốn quay lại cho cậu xem thôi, bây giờ thì nó được trực tiếp thăng cấp thành bằng chứng luôn rồi. Họa Họa, cậu đừng mong chạy được!”



Tư Họa: “…”



Bây giờ Hạ Vân Tịch lại chạy tới tới nói đích thân cô đồng ý Giáng Sinh sẽ cùng đi chơi, vậy nên, ngày đó cô rốt cuộc đã đồng ý bao nhiêu việc vậy?



Việc đã thành ra như vậy, trước mặt bạn tốt cũng ngại nuốt lời, đành cầm điện thoại nghiêm túc chọn một bộ phim.




Hạ Vân Tịch tỏ ý không vấn đề gì.



Dù sao anh trai cô đã nói, Tư Họa chọn cái gì thì chính là cái đó.



Tiếp theo là phải chọn giờ chiếu và chỗ ngồi, ngón tay trượt trên màn hình, kéo đến một hàng dài thời gian. Ánh mắt Tư Họa rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn vào Hạ Vân Tịch: “Mình vẫn còn chút chuyện, có thể chọn thời gian sau được không?”



“OK.” Hạ Vân Tịch tưởng rằng cô còn đang bận chuyện bản thảo thiết kế gì đó, cũng không cố hỏi, dù sao thì Tư Họa cũng đã đồng ý Giáng sinh ra ngoài cùng với cô ấy.



Nói đến Giáng sinh, Tư Họa thật sự không quan tâm đến ngày lễ. Tuần này cô chỉ ở trong trường, ký túc, giảng đường, phòng tập luyện và thư viện. Bốn điểm đến một cung đường, làm gì còn tinh thần và thể lực đi quan tâm chuyện khác nữa. Nếu như không phải là Hạ Vân Tịch nhắc đến thì e rằng chắc đến ngày hôm đó cô mới nhớ ra mất.



Bây giờ cô đã biết rồi.



Giáng Sinh, Ngôn Tuyển sẽ hẹn cô đi chơi chứ?



Cô đã đồng ý với Hạ Vân Tịch rồi, làm thế nào đây?



Không đúng, không đúng, Vân Tịch chỉ rủ cô cùng đi xem phim, một suất chiếu phim là hai tiếng đồng hồ, có lẽ cô vẫn có thể rút ra vài tiếng đồng hồ để đi làm chuyện khác.



Trong lòng Tư Họa đang không ngừng tự tìm lý do cho mình. Khi cô tính toán xong tất cả thời gian thì phát hiện… điện thoại vẫn tĩnh lặng, không hề có thông tin gì liên quan đến Giáng Sinh.



Cách Giáng Sinh chỉ còn ba ngày, Ngôn Tuyển cũng không nói là mời cô đón lễ cùng, cô tự mình đang nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ.



“Họa Họa, ngày kia là Giáng Sinh, không cần tập luyện nữa. Nộ phận của chúng ta vẫn rất có tình người, cho mọi người nghỉ ngơi một hôm, muốn đi chơi thì đi chơi, muốn hẹn hò thì hẹn hò.” Kha Giai Vân đẩy cửa bước vào, lại nhắc đến Giáng Sinh.



Ò, suýt chút nữa thì quên luôn chuyện tập luyện, cũng may hôm đó được nghỉ.



Tư Họa nằm dài trên giường, rõ ràng là đang không tập trung.



“Cậu sao thế? Được nghỉ mà còn không vui?”



“Không phải.” Tư Họa lắc đầu: “Mình chỉ đang nghĩ, sẽ đón Giáng Sinh như nào.”



“Hey.” Hai tay Kha Giai Vân cùng bò dài bên giường cô: “Cậu đang giỡn mình hả? Giáng Sinh không đi hẹn hò với anh đẹp trai khoa tài chính của cậu sao?”



“Hẹn hò gì chứ!” Tư Họa hoảng sợ lập tực ngồi bật dậy.



“Aiyoyo, cuống lên rồi này.” Kha Giai Vân vội vàng giữ chặt lấy cô: “Nói thật mau, hai người vẫn chưa biểu lộ rõ ràng?”



“Biểu lộ… cái gì.” Rõ ràng khi hỏi ra câu hỏi này, trong lòng cô đã có đáp án rồi.



Kha Giai Vân trợn mắt, lại là cái vẻ “Cậu giỡn mình hả”, cố ý không thèm tiếp lời.



Tư Họa lại nằm bò dài, hai tay chống bên giường: “Được rồi, mình hiểu ý của cậu.”



“Vậy là đúng rồi đó.” Nhìn vào gương mặt trái xoan của cô gái, Kha Giai Vân lại nhẹ nhàng phun ra một câu: “Nói mau, hai người các cậu rốt cuộc đã phát triển đến bước nào rồi hả?”



“Mình cũng không biết.” Tư Họa kể lại đại khái tình hình gần đây một lượt, bắt đầu vặn vẹo ngón tay, lòng dạ có chút hoang mang rối bời.



“Hiểu rồi, trên tình bạn, dưới tình yêu.” Kha Giai Vân chớp chớp mắt: “Anh ấy không bày tỏ gì hả?”



Tư Họa rũ mắt xuống.



Bày tỏ, thật sự là không có bày tỏ rõ ràng gì.



Khi tiếp xúc với nhau lúc xa lúc gần, dường như gần gũi hơn bạn bè bình thường một chút, nhưng lại không có hành vi nào vượt quá giới hạn.



Luôn lo lắng, là tự mình nghĩ nhiều.



“Hơn nữa, anh ấy không phải là người Dung Thành.”



Đợi đến khi kỳ thực tập kết thúc, Ngôn Tuyển sẽ rời khỏi đây.



Có lẽ cô chỉ là một người bạn không đến nỗi tệ mà anh quen được khi tạm thời ở đây, bởi vì nói chuyện được với nhau, nên mối quan hệ mới thân hơn chút xíu.



“Hóa ra là cậu đang lo lắng về vấn đề yêu xa.”



“Mình không có.” Sự việc còn chưa rõ đầu đuôi, làm gì đã đến lượt chuyện lo lắng hiện giờ của cô.



“Được, mình đổi cách hỏi khác, nếu như anh ấy tỏ tình với cậu, cậu có đồng ý không?”



Ngón tay Tư Họa vẽ vòng tròn: “Có, chắc là có đi.”



Cô không giỏi nói dối, tâm tư trong lòng rất rõ ràng.



“Cậu xong đời rồi Tư Họa, cậu thật sự thích anh ấy rồi.”



“Ầu…” Vốn dĩ cô cũng đâu có phủ nhận.



“Chuyện này mình cũng không biết nên nói thế nào, nếu như cậu để ý (Đến việc yêu xa) thì mau chóng giữ vững khoảng cách, đừng để đến cuối cùng phải thêm đau khổ. Còn nếu như cậu thích thì yêu thôi, cho dù có kết quả hay không, bắt đầu rồi cũng tốt hơn là phải nuối tiếc.” Kha Giai Vân đưa ra hai ý kiến cho cô lựa chọn.



“Còn chưa chắc là người ta cũng thích mình mà.”



“Cậu thăm dò một chút là biết ngay thôi.”



“Thăm dò thế nào?”



Kha Giai Vân cúi đầu nghĩ: “Cậu nói là có một bạn nam khác hẹn cậu đi cùng đi chơi Giáng Sinh, nhưng cậu không biết nên quyết định thế nào, xem phản ứng của anh ấy ra sao. Nếu như anh ấy thích cậu thì nhất định sẽ bảo cậu đừng đi.”



“Bạn nam khác hẹn mình đi chơi Giáng Sinh, mình không quyết định được thì tại sao lại hỏi anh ấy?” Tư Họa đang tìm một logic hợp lý.



Kha Giai Vân quả thực là muốn nhảy lên kí đầu cô: “Cậu ngốc à, câu hỏi kiểu này căn bản là không cần logic, chỉ là để xem phản ứng của anh ấy thế nào. Theo như cậu nói người đó rất thông minh, cậu hỏi như vậy, thái độ của anh ấy sẽ được làm sáng tỏ rồi.”



Cần chính là kiểu câu hỏi mập mờ như thế, bất kể là Ngôn Tuyển ủng hộ hay đồng tình, Tư Họa đều có thể nhìn thấy được đáp án từ trong đó.



“Vậy không tốt đâu…” Tư Họa rất do dự, điện thoại để dưới cánh tay chợt rung lên. Cô cầm lên, vừa nhìn một cái ánh mắt lập tức hướng sang Kha Giai Vân, khóe miệng khẽ run: “Anh ấy gọi điện tới rồi…..”



Nói đến cái gì thì cái đó xuất hiện liền, cuộc điện thoại này Tư Họa nghe cực kỳ thiếu tự nhiên, quanh co mãi không bật ra được hai từ.



Kha Giai Vân vẫn luôn ở bên cạnh âm thầm nhắc nhở, mở miệng dùng khẩu hình: Hẹn hò, hẹn hò~



“Họa Họa? Cô có đang nghe không?”



Giọng nói từ đầu kia truyền tới dường như đang thúc giục cô đáp lại, ánh mắt của Tư Họa vẫn luôn dán chặt vào Kha Giai Vân: “Hẹn, hẹn, hẹn hò sao?”

*Tác giả có lời muốn nói:



Hạ chó: Lâu lắm rồi tôi chưa xuất hiện đó!



La La: Ờ, quên mất.