Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 111




Người đàn ông run rẩy quỳ trên tấm tatami, vừa cố gắng nén nước mắt vừa mặc lại quần áo cho chỉnh tề. Bên cạnh anh, một người đàn ông mang gương mặt âm nhu ngồi dựa bên cửa sổ gỗ, ánh chiều tà hắt từ sau lưng hắn, sự tương phản mãnh liệt khiến không ai nhìn rõ vẻ mặt hắn bấy giờ. Hắn chậm rãi lau khô vệt dịch thể bên miệng, nghiêng đầu nhìn Bạch Ân, hất hất mái tóc dài, nói: “Lâu rồi không gặp.”

Bạch Ân gật đầu bình tĩnh.

Thực ra, ông cũng không ngờ mình lại gặp gỡ Bạch Thần Mộ tình cờ như thế.

Bạch Thần Mộ nâng chiếc chân đang đặt lên vai người đàn ông, người đó đang định đứng lên, ngay sau đó, Bạch Thần Mộ đạp thẳng một cước, khiến anh lăn quay sang một bên, đập vào chân bàn, xớt xát. Hắn như nhìn thấy thứ gì buồn cười lắm, đôi mắt yêu dã cong lên, miệng cười không ngừng.

Bạch Ân thấy nhưng không nói gì, ông cầm lấy chiếc ghế bị người đàn ông va vào, đặt trước mặt Bạch Thần Mộ, ngồi xuống.

Người đàn ông tóc đen nhìn Bạch Ân đầy cảm kích, sau đó, anh chạy ra ngoài.

Bạch Thần Mộ vẫn chìm trong ánh hoàng hôn, hắn nhẹ nhàng che miệng, bờ mi cong cong như của vị mỹ nhân tuyệt thế nào bước ra từ bức tranh sơn thủy, cười vui vẻ. Bạch Ân không thể nào hiểu nổi niềm vui sướng đó.

Thực ra, Bạch Ân nghĩ rằng mình bình thường đa phần là do đám người so với ông càng bất bình thường này mà ra.

Ví dụ như vị gia chủ này, tâm thần phân liệt cường độ thấp cùng với khuynh hướng bạo *** mạnh mẽ, nếu không có người gia sư vẫn luôn ở bên từ nhỏ, chắc chắn sẽ tự sát. Lưu ý thêm, người đàn ông tóc đen, vừa bị đánh và chạy ra ngoài, chính là vị gia sư ấy.

Bạch Ân không hiểu, nếu đã thích người ta, sao phải đánh đập như thế. Nhưng là, chân lý là để nói với người. Bạch Ân cảm thấy, cả đám lợn trong gia tộc này không xứng để mình nói tiếng người. Vậy nên ông không đề cập gì tới chuyện khi nãy.

Bạch Thần Mộ cười đủ rồi, mới nói: “Tôi cứ tưởng anh không đến, nghe Bạch Nhuận Trạch nói anh mới kiếm được một tình nhân rất vừa ý, chúc mừng.”

Cái vẻ nho nhã đầy giả dối này, quả là học trò ưu tú của Bạch lão gia tử. Vẻ mặt Bạch Ân dịu đi, giọng điệu cũng tốt hơn: “Cám ơn, lâu lắm rồi không về, gần đây gia phụ mang bệnh nhẹ, nên anh về thăm.”

Bạch Thần Mộ lại nói: “Anh đúng là có lòng, ừm….câu đó nói thế nào ấy nhỉ? Thôi, cũng không quan trọng lắm,” Bạch Thần Mộ nhún vai: “Thực xin lỗi, tiếng Trung của tôi không tốt lắm.”

Bạch Ân cười cười, nói: “Tiếng Trung không giỏi cũng không sao, chỉ cần ít nói chuyện với Bạch Nhuận Trạch hơn là được.”

Bạch Thần Mộ không hiểu.

Bạch Ân nói: “Nước C có câu ngạn ngữ: gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, nghĩa là chỉ cần em bơ Bạch Nhuận Trạch đi, tiếng Trung sẽ giỏi lên.”

Bạch Thần Mộ thán phục: “Ra là thế, anh họ đúng là uyên bác, văn hóa của nước C cũng thực thần kỳ, cổ nhân có thể đoán được mối quan hệ giữa tiếng Trung của Bạch Nhuận Trạch và tôi cơ đấy.”

Bạch Ân nói: “Càng học càng tốt.”

Bạch Nhuận Trạch đứng ngoài cửa, nghe hết từ đầu chí cuối. Cậu nén giận, dắt Evan đi.

Cha! Cha xuyên tạc thành ngữ như thế, còn là đại trượng phu sao??