Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 213




Bạch Ânkéo tấm rèm.

Nương ánh trăng, ông đổ nước thuốc ra, cẩn thận tẩm vào bông, lau lên cổ Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa ngủ say sưa, khóe miệng có vết nứt, cậu muốn há miệng thở mà lại đau chết người. Bạch Ân vội khép miệng cậu lại, nhẹ nhàng bôi thuốc giảm đau, rồi mới buông tay.

Ông kéo chiếc chăn phủ trên người Trịnh Hòa xuống, dưới ánh trăng, ông lờ mờ thấy một vài viết thương nhỏ cùng với vệt xanh tím như bị ngược đãi, ông cố gắng nhớ kỹ hình ảnh này, rồi mới bôi thuốc. Ông thở rất khẽ, sợ sẽ đánh thức người mình muốn bảo vệ này.

Ông cứ ngỡ đây là một giấc mộng. Trong mộng, ông và Trịnh Hòa ăn cơm trưa, sau đó, hai người cùng nhau vui cười như mọi ngày, sau đó, ông nói ông mệt, Trịnh Hòa dìu ông lên lầu, ông lại chụp khăn tẩm thuốc mê lên mặt cậu.

Ông cởi sạch quần áo của cậu, cột cậu vào giường, lấy điện thoại di dộng, chụp những tấm ảnh kinh khủng.

Ông ôm cậu, lặp đi lặp lại câu: “Tôi yêu em”.

Trịnh Hòa tỉnh, tuy cậu thực sợ hãi nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, làm dịulại người đàn ông đang không khống chế được cảm xúc trước mặt mình.

Sau đó, Bạch Ân bắt đầu thương tổn Trịnh Hòa như phát điên, điên cuồng khát cầu cậu, điên cuồng tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình trên thân thể cậu.

Ông cứ ngỡ đó là một giấc mộng đẹp, nhưng sau khi tỉnh lại, nhìn Trịnh Hòa như hấp hối nằm cạnh mình, mộng đẹp vỡ tan, hiện thực còn đáng sợ hơn cả ác mộng.

Bạch Ân cũng không biết mình để Trịnh Hòa đi vào lòng mình từ bao giờ, ông vốn chỉ coi cậu là bạn giường, cô đơn quá lâu khiến ông cần một người bên cạnh, chính Trịnh Hòa đã khiến khái niệm ‘ai cũng được’ trở nên độc nhất vô nhị.

Ông nghĩ, khi mình hết bệnh rồi, sẽ chấm dứt mối quan hệ này, đầu tư cho Trịnh Hòa, giúp cậu tìm được một đoàn làm phim tốt, dốc toàn lực để giúp người thanh niên đã cứu vớt mình một lần đó.

Nhưng giờ, ông lại làm hại cậu.

Trịnh Hòa tốt như thế, ở bên cạnh ông, sớm muộn rồi sẽ xảy ra chuyện, việc hôm nay chỉ là một sự cảnh cáo mà thôi.

Phải buông tay thôi.