Cả Trịnh Hòa và Bạch Ân đều bắt đầu bận bịu với công việc, nhoáng một cái, đã trôi qua 2 tuần.
Bạch Ân vẫn mang thái độ lạnh nhạt để giao thiệp với những người khác trong giới. Có lẽ vì tâm tình không tốt, bệnh của ông vẫn cứ chập chờn, bất ổn, luôn đứng trên lằn ranh cần điều trị, khiến cho các bác sĩ không biết làm sao. Trịnh Hòa từng về nhà một lần, nghe theo lời đề nghị của Tang Bắc, cậu xin nghỉ một ngày để ở bên ông.
Điều thú vị là, hôm trước cậu đã lên lịch hết rồi. Sáng 7h30 hai người dậy, cùng ăn sáng rồi xem tiết mục có mặt Trịnh Hòa được phát lại. Sau đó, cả hai sẽ dạo một vòng quanh biển, rồi thuê phòng khách sạn abc gì đó. Đến hôm nay, Bạch Ân tỉnh lại rất đúng giờ. Ông nướng hai miếng bánh mì và chuẩn bị sữa cho Trịnh Hòa, tìm kênh chiếu tiết mục của cậu, ghi lại, sau đó về giường nằm, lẳng lặng nhìn vẻ mặt ngủ chảy nước miếng của người yêu.
Trịnh Hòa dậy muộn hơn dự tính chừng 1 tiếng, cậu hoảng hốt xuống lầu định làm bữa sáng thì Bạch Ân đã bưng đĩa tới: “Cho em.”
Trịnh Hòa không thể tin nổi, xoa xoa hai mắt mình: “Em đang mơ sao?”
Bạch Ân nhìn cậu đầy thâm ý: “Chẩng nhẽ em vẫn chưa tỉnh ngủ? Ngủ thêm nữa là thành con lười đấy.”
Bữa sáng khiến Trịnh Hòa vui vẻ nên cậu không thèm so đo lời châm chọc của Bạch tiên sinh, cậu phết bơ lạc lên, rồi ngoạm một miếng to: “Em cũng muốn thành con lười lắm, tiếc là không có đại thụ để emôm mà không ngã.”
“Ừm, em nói cũng phải, ” Bạch Ân nói như thật: “Em nhiều thịt thế, đừng có tùy tiện ôm cây, cây nó cũng có sinh mệnh, bị em đè chết thì khổ.”
Trịnh Hòa nhét một miếng bánh mì vào miệng Bạch tiên sinh: “Không muốn khen em thì đừng mở miệng nữa, mới sáng sớm đã chọc em rồi, ăn đi.”
“Chẳng ngoan gì hết.” Bạch Ân xoa xoa mặt Trịnh Hòa,