Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 266




Trịnh Hòa nói việc của Bạch tiên sinh cho bên đoàn làm phim. Sau khi đạo diễn và nhà sản xuất thương lượng một hồi, họ bảo Trịnh Hòa không được đem người nhà tới.

Bạch Ân gõ gõ ngón tay, nói: “Tôi là nhà đầu tư.”

“Nhưng là….” Trịnh Hòa cũng đang rất lo lắng. Danh tiếng của đạo diễn trong giới này không tệ. Chỉ một tuần nữa thôi phim sẽ khởi quay, nếu hiện tại cậu rút, họsẽ phải chọn diễn viên khác, rồi phải định trang, làm quen với kịch bản, huấn luyện lại một lần nữa, không biết sẽ tốn thêm bao nhiêu thời gian. Như thế, mình không chỉ bị mất kịch bản hay mà còn đắc tội ông ta.

Bạch Ân kéo chăn lên, nằm trên ghế sa lông nói: “Thôi, tôi không đi cũng không sao.”

Trịnh Hòa day day đầu, nếu bên đoàn làm phim không nhận nhượng, cậu đành rút khỏi phim vậy. Dù sao giờ Bạch tiên sinh đang bệnh,cần có người ở bên, ông ấy là kim chủ của mình, chỉ cần Bạch tiên sinh muốn giúp mình nổi tiếng thì vẫn còn hi vọng.

Cả ngày nay Bạch Ân chưa ăn gì, Trịnh Hòa pha chén đường gluco cho ông: “Ông thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Bạch tiên sinh không nói gì.

Thực ra Trịnh Hòa còn một phương án khác, để Bạch Ân tới nhà nghỉ suối nước nóng gần trường quay, nhưng sức khỏe của Bạch Ân giờ đang yếu, Trịnh Hòa sợ ông lại xảy ra chuyện không lường trước được.

“Trường quay của “Oan gia ngõ hẹp” nằm ở ngoại ô thành phố H, gần Đức viên, em nghe bọn họ nói ở Đức viên có suối nước nóng, là nơi nghỉ dưỡng lý tưởng, còn đang định dẫn ông đi cùng, nhưng là…..aiz.” Trịnh Hòa ngồi bên người Bạch tiên sinh, đặt đầu ông gối lên đùi mình, chậm rãi mát xa.

“Đạo diễn không cho em đi cơ mà.”

“Chúng ta có thể ở nhà nghỉ suối nước nóng nha.”

Ánh mắt Bạch Ân tối sầm lại: “Em định dẫn tôi đi cùng?”

Trịnh Hòa gật đầu, có chút ngượng ngùng: “Vâng, để tiện chăm sóc ông. Đạo diễn Hà nói có thể xếp cảnh của em lên đầu, chỉ cần 2 tuần là quay xong, chẳng phải ông đã phân hết việc cho cấp dưới sao, dù sao nghỉ dưỡng ở đâu cũng thế, suốt ngày ở trong biệt thự, người khỏe rồi cũng ốm.”

Ngón tay Bạch Ân nhẹ xoa một vòng trong lòng bàn tay Trịnh Hòa, cuối cùng thì vẻ mặt ông cũng dịu đi.