Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 301




Trong lúc Trịnh Hòa quậy cùng Bạch Nhuận Trạch, Bạch tiên sinh ngồi trước màn hình máy tính nói chuyện với vợ cũ.

Mẹ của Bạch tiên sinh là trưởng nữ của gia tộc Tos, tính ra thì Angelina là em họ của ông. Năm đó, Angelina ngốc nghếch yêu phải một chàng lãng tử phong lưu, hai người thề nguyền sẽ bên nhau mãi mãi. Đúng lúc ấy Bạch Ân lại đang tĩnh dưỡng ở nước Y, Angelina liền bỏ con lại, trốn đi. Ai ngờ, chưa đến nửa năm, chàng lãng tử kia đem lòng yêu người khác. Hai người chia tay rồi lại tái hợp, tra tấn nhau hồi lâu. Một ngày, Angelina giật mình nhận ra Bạch Ân mới là tình yêu đích thực của mình. Nàng rưng rưng chạy tới nước C, nhưng chờ đợi nàng là cảnh Bạch Ân nghiêm mặt, dạy thằng con Bạch Nhuận Trạch – lúc ấy đang cảm sốt, khi gặp nguy hiểm thì bắn (súng) thế nào.

Angelina: “…..”

Phụ nữ vừa mất đi tình yêu là đáng sợ nhất. Thấy cảnh đó, Angelina liền chuyển sang trạng thái cứu rỗi. Vì tương lai của đứa con mà mình đã trót thua thiệt, một tay cô cầm giấy ly dị, một tay dắt Bạch Nhuận Trạch lên máy bay. Trong thâm tâm, cô cũng biết chuyện mình làm năm đó không thể tha thứ được, nên bao lâu nay, cô vẫn cố gắng không quấy rầy cuộc sống của Bạch Ân. Dù Bạch Ân có đánh thằng con yêu quý của mình thì cũng không trách cứ câu nào. Cô muốn bù lại sai lầm của mình.

“Angelina.” Bạch Ân mở miệng.

“Ừm.” vẻ mặt Angelina đột nhiên trở nên căng thẳng: “Bạch, Bạch Ân, Bạch Nhuận Trạch đã nói hết mọi chuyện với anh rồi?”

“Ừm.” Bạch Ân không làm khó ngay từ đầu, mà hỏi rất bình tĩnh: “Cô có thể cho tôi biết, cô nghĩ thế nào về chuyện này sao?”

Angelina lộ vẻ sầu khổ: “Tôi chứng kiến Evan lớn lên từng ngày, nói không có cảm tình thì là giả. Nhưng Bạch Ân, anh không biết, tôi nhìn chúng từng chút, từng chút có cảm tình rồi đến với nhau, Evan….nó, aiz.”

Bạch Ân hỏi dò: “Nó từng yêu người khác?”

Angelina lắc đầu: “Nó chủ động quá, chính nó kéo con mình nhảy vào hố lửa.”

Bạch Ân nói rất lý trí: “Tôi thấy cô không nên quản hai thằng bé chặt quá. Trước tôi đã nhắc rồi, Bạch Nhuận Trạch không hấp tấp như vẻ bề ngoài. Cô ngẫm lại xem, từ lúc nó nói với cô: nó muốn cho Evan một đứa trẻ thụ tinh ống nghiệm, rồi dàn xếp ổn thỏa cho Evan, một mình tới nước J, cô có nghe được tin gì báo lại không?”

Angelina lắc đầu, cô vẫn chưa từ bỏ quan điểm của mình: “…Điều này đâu chứng minh được gì, chỉ cần Evan rời khỏi con tôi, nó sẽ tốt hơn.”

“Cô thực thiển cận, ” Bạch Ân chỉ ra điểm khả nghi nhất trong chuyện này: “Chẳng nhẽ cô không nhận ra, nó dàn xếp xong cho Evan rồi mới một mình tới nước J sao? Nó đã đoán trước được phản ứng của cô, xem, nó đi rồi, cô đâu làm khó Evan nữa? Đấy là chỗ thông minh của nó. Angelina, năm đó cô quá ngu xuẩn, chỉ thấy được cái trước mắt, chưa từng nghĩ tới sau này. Bao năm rồi, cô phải khôn lên chứ.”

Bị Bạch Ân nói thế, mặt Angelina khi đỏ bừng, khi trắng bệnh, cô thì thào: “Thế, chỉ có thể để yên sao?”

“Đây là quyết định của bọn nhỏ.” Bạch Ân nói: “Điều duy nhất cô có thể làm là tôn trọng sự lựa chọn của chúng.”