Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong cuôi, Bạch Ân bắt đầu cầu hôn Trịnh Hòa.
Ông chọn một cặp nhẫn bạch kim mình thấy vừa mắt ông ký nhận thịt bò – cho bữa tối lung linh ánh nến – được chuyển bằng máy bay tới ông hẹn báo thức để lúc đó có thể lấy chai rượu quý nhất trong tủ rượu của mình, để còn decanting (2) đúng lúc điều quan trọng nhất là – trang trí cho văn phòng trên tầng BEACHER cao nhất của ông.
Đây là nơi Bạch Ân thích nhất, mỗi lần nhốt mình trong căn phòng kín mít và tối om này, ông lại thấy thực thoải mái.
Ông chuẩn bị đủ loại dụng cụ lên tường, kê một cái giường thật lớn, được đóng định chặt xuống sàn. Để Trịnh Hòa khỏi trốn, ông còn khóa chặt còng tay vào chân giường. Trừ phi cậu ấy thành đại lức sĩ, không thì chạy đằng trời.
Bạch Ân bận bịu mấy ngày rồi cũng xong. Ông thực hài lòng với sự chuẩn bị của mình. Ít nhất thì, dù Trịnh Hòa không chấp nhận lời cầu hôn, ông có thể khóa chặt cậu trong căn phòng này, khiến cậu mãi mãi thuộc về mình.
Ông cảm thấy điều này thực lãng mạn, Trịnh Hòa chắc chắn sẽ kinh – hỉ. Tiếc là, sau này Trịnh Hòa nhớ lại, ‘kinh’ thì có, còn ‘hỉ’, buồn quá hóa ‘hỉ’ có tính không?
Bữa tối diễn ra đúng theo kế hoạch. Trịnh Hòa nhận thấy trạng thái cảm xúc rất tốt của Bạch Ân, hỏi: “Có chuyên gì thế? Sao bỗng dưng ông vui vậy.”
Khóe miệng Bạch Ân cong lên: “Sao em đoán được tôi đang vui?”
“Cần gì đoán? Liếc cái là thấy mà.” Trịnh Hòa nói.
“Em luyện kỹ năng này từ lúc nào thế? Sao tôi không biết.”
Trịnh Hòa nói: “Đương nhiên rồi, ‘hỏa nhãn kim tinh’(3) của em dùng để đối phó ông mà. Cho ông biết thì chẳng phải công cốc sao, em không ngu thế đâu.”
“Tôi không tin em chỉ liếc mắt một cái là biết tôi vui hay buồn.” Bạch Ân hồi đáp.
“Em không những thấy được cảm xúc của ông, còn thấy được suy nghĩ của ông nữa.” Trịnh Hòa chỉ vào hai mắt của mình, “Siêu năng lực đó, ông biết không? Về sau đừng có giở trò sau lưng em, em liếc cái là biết tất!” Trịnh Hòa cố tình nói thật huyền diệu.
“Thế em biết tôi đang nghĩ gì sao?” Bạch Ân ung dung nhìn Trịnh Hòa. Giờ trong đầu ông tràn ngập ý nghĩ, sau khi cầu hôn, mình sẽ hoàn toàn có được cậu rồi phải làm sao để in dấu vết của mình lên người cậu. Đôi khi, chính Bạch Ân cũng không chịu nổi bản thân mình, nhưng ông không thể thay đổi.
Trịnh Hòa nhìn bữa tối trước mặt, nói như đúng rồi: “Ông đang nghĩ xem vị của miếng thịt bò đó có ổn không. Một mặt chín một mặt sống, ông nghi ngờ vị của nó, thế nên đang suy nghĩ rất nghiêm túc về chuyện này.”
“Gần gần thế.” Lòng dạ ông không đặt trên đĩa ăn, ông đang nghĩ, mình cần tìm cơ hội nào để chuốc thuốc Trịnh Hòa, ông phải dẫn cậu tới BEACHER, ông không hài lòng với bất kỳ chỗ nào khác, ngay cả trong căn nhà này.
“Ông thấy chưa, em hiểu ông lắm mà.” Trịnh Hòa cười hì hì, dường như khi Bạch tiên sinh vui, cậu cũng vui theo.
Bạch Ân rót rượu cho Trịnh Hòa, hỏi: “Sao em không uống?”
Trịnh Hòa bối rối: “Em không biết uống.”
Phần mép ly rượu Trịnh Hòa cầm đã bị Bạch tiên sinh bôi thứ thuốc ngủ ông thích nhất. Ông lặng lẽ cầm bình rượu lại, đứng lên, nói: “Thế tôi đi lấy trước trái cây cho em, em thích vị gì? Nho nhé?”
Đêm nay, Bạch Ân nhất quyết phải thực hiện được kế hoạch. Ông cảm thấy, nếu bỏ lỡ cơ hội này, mình sẽ bỏ lỡ rất nhiều thức khác. Nếu Trịnh Hòa không nắm chặt tay mình, ông sẽ dùng dây thừng để trói họ lại với nhau.
—— Bạch Ân bỗng nhiên ngộ ra.
Có lẽ đây chính là cách yêu một người của ông. Dù có chút tàn nhẫn và cố chấp, nhưng đây quả thật là lần duy nhất từ trước đến giờ, Bạch Ân hiểu rõ thế.
Ngáo:
(1) Lôi Phong là tấm gương người tốt việc tốt cực kỳ tiêu biểu của Trung Quốc. Có một bộ tên là ‘Trọng sinh chi Lôi Phong hệ thống’ thì phải.
(2) Cái vụ decanting này có thể lật lại>.
Chương trướcChương tiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.