Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 464




Bộ phim điện ảnh “Oan gia ngõ hẹp” của Trịnh Hòa được chiếu lại sau đợt Trung thu. Scandal ‘ngoại tình’ đã qua lâu nên hiện mọi người có thể thưởng thức nó một cách khách quan nhất và đưa ra nhận xét. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, điểm đánh giá của bộ phim đã tăng từ 3.2 lên 8.9, thậm chí một tạp chí tương đối uy tín và có tầm ảnh hưởng lớn trong giới giải trí cũng review đây là một bộ phim hay. Trịnh Hòa không biết kết quả này có phải do công ty của Bạch tiên sinh làm ra hay không, nhưng quả thật là nó đã trở nên rất nổi tiếng.

Việc tốt thành đôi, sang năm mới, Thành thiếu báo cho Trịnh Hòa rằng “28 giờ sau gặp lại” đã trúng cử.

Trịnh Hòa không còn cơ hội đạt được giải: “Diễn viên mới xuất sắc nhất”, cậu nhìn danh sách những bộ phim trúng cử, cố tình xem kỹ từng phim một. Thực ra cậu cũng không chắc phim mình đóng có được đạt giải hay không, dù nó dựa trên câu chuyện có thật trong lịch sử, nhưng có rất nhiều chi tiết được thêm vào để lấy đi nước mắt, nụ cười của khán giả, vậy nên nó còn có vẻ không chân thật bằng mấy câu chuyện được viết ra.

Độ nổi tiếng của Trịnh Hòa tăng lên, công việc của những người phụ trách cậu cũng tăng gấp đôi. Để giữ bí mật, ngày trao giải Trịnh Hòa không tới, cậu nói với đạo diễn Vi rằng nếu cậu được giải thật thì nhờ ông cầm hộ.

Bạch tiên sinh mở đường link xem trực tiếp trên mạng, hai người và ba con chó ngồi quanh màn hình máy tính. Trịnh Hòa hết chịu nổi ba cái còn này, bình thường tranh nhau điều khiển TV cũng hư rồi, đằng này hôm nay cũng qua chiếm chỗ.

“Thôi, kệ chúng nó đi.” Bạch tiên sinh quấn thảm quanh Trịnh Hòa, bật nút bắt đầu xem.

Màn mở đầu khá mới mẻ, người ta cắt nối những cảnh trong tất cả những phim trúng cử để tạo thành một bộ phim ngắn, rồi kết hợp với âm nhạc và vũ đạo.

Trịnh Hòa chăm chú xem, bỗng nhiên Bạch tiên sinh nói: “Giải ‘Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất’ hình như đã được quyết định trước rồi, gọi là Nhiên gì đó.”

“Trần Băng Nhiễm?” Trịnh Hòa nói.

“Hình như thế.” Bạch tiên sinh hỏi: “Em biết cô ta à?”

“Bọn em từng diễn chung trong “Xuân Kiếp” mà, nhưng sau đó không liên lạc với nhau nữa, dạo này cũng có thấy cô ấy đóng bộ nào mới đâu.” Trịnh Hòa đáp.

“Phim cũ, có người mua tin tức từ chỗ tôi nên tôi mới nhớ.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Bạch tiên sinh, cậu bồn chồn: “Thế ông có biết em có nhận được giải gì không?”

Bạch tiên sinh nói: “Giải đã được định trước thì tôi biết, nhưng không có mấy giải em để ý, tôi cũng không bảo người điều tra, hay giờ tôi bảo họ làm?”

“Thôi, thôi! Quên đi, ” Trịnh Hòa chuyển tầm mắt về phía màn ảnh, nói: “Chút nữa là biết thôi mà, không cần rắc rối thế.”

Bạch tiên sinh nhướng mày, nhìn góc phải của màn hình: “Còn mười bảy phút nữa, bộ phim của em nhận được giải ‘Đạo diễn xuất sắc nhất’ và ‘Nhạc phim hay nhất’. Đó là những giải ở nước C, những cái khác tôi không điều tra, nhưng có lẽ cái giải tổ chức vào tháng 6 năm sau cũng có thể vào tay.”

“Xem ra đạo diễn Vương lại sắp làm ầm lên rồi.” Trịnh Hòa nói không chút để tâm, vừa lúc đến thời điểm công bố giải ‘Nhạc phim hay nhất’, cậu nhìn MC mỉm cười, dùng tiếng Anh nói ra cái tên “28 giờ sau gặp lại”.

“Bạch tiên sinh, ông giỏi thật đấy!” Trịnh Hòa nói.

Bạch tiên sinh nhìn xuống mặt Trịnh Hòa, trong lòng mềm nhũn: “Thôi, không trêu em nữa, giải em muốn nhất là ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ phải không?”

“Bạch tiên sinh, đừng bảo là….” Trịnh Hòa mới nói đến một nữa, Bạch tiên sinh đã nói ra đáp án: “Em nhận được.”

Trịnh Hòa: “…”

Cậu bỗng nhiên cảm thấy mình sắp ‘nước mắt chảy thành sông’ đến nơi.