Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi - Chương 7: Rốt cuộc cũng nói chuyện được với học tỷ




Cao Tĩnh Kỳ thấy Ôn Liễm sau khi nói xong thì cất bước đi về phía hành lang, cho là cô đã quyết tâm đi, ai ngờ Ôn Liễm đứng lên hít một cái rồi lại ngồi xuống, nói “Hay là chúng ta thảo luận một chút đầu tiên nên nói cái gì đi.” Trong ánh mắt trong ánh mắt theo khẩn trương và khẩn cầu.

Cao Tĩnh Kỳ và Lâm Tuyết Tuệ bị nhìn như vậy đều bất đắc dĩ thở dài một hơi, bình thường thấy cô ấy rất tùy tiện, không ngờ bây giờ chỉ là trò chuyện với học tỷ mà cô lại như vậy. Rụt rè e sợ sao.... Oán thầm thì oán thầm, nhưng các nàng vẫn phải thay Ôn Liễm nghĩ biện pháp.

Ba người đau khổ suy nghĩ, đột nhiên trong đầu Cao Tĩnh Kỳ toát ra một ý, kích động nói với Ôn Liễm “Ôn Liễm tôi có ý này nè.”

Ôn Liễm mắt sáng lên hỏi “Ý gì?”

Lâm Tuyết Tuệ vỗ nhẹ trán Cao Tĩnh Kỳ nói “Cậu đừng bày ra mấy cái ý tưởng nhảm nhí cho Ôn Liễm nha.”

“Đương nhiên là không rồi!” Cao Tĩnh Kỳ sờ sờ cái trán nói. Lâm Tuyết Tuệ không tin bỉu môi, nghiêng người lắng nghe nàng bày chiêu cho Ôn Liễm.

“Cậu có xem qua mấy cái tiểu thuyết tình cảm chưa?” Cao Tĩnh Kỳ hỏi “Trong mấy cái tiểu thuyết tình cảm đó lúc nam chính và nữ chính gặp mặt đều là vô tình đụng nhau không phải sao. Hay là cậu đi tới cố ý đụng học tỷ một cái, sau đó thu hút sự chú ý của nàng.”

Khi nàng nói đến tiểu thuyết tình cảm, lòng Ôn Liễm liền lạnh đi phân nửa, nghe tới đoạn sau đúng là không đáng tin cậy rồi. Lắc đầu nói “Tiểu thuyết là tiểu thuyết, thực tế là thực tế, tình tiết trong tiểu thuyết làm sao có thể dùng trong thật tế được.”

“Cậu không thử một chút làm sao biết!” Chủ ý của bản thân bị bác bỏ, Cao Tĩnh Kỳ bỉu môi tức giận nói.

Ôn Liễm tiếp tục nói “Hơn nữa học tỷ đứng ở trên bục giảng, ở trước mặt mọi người mà đụng nàng thì... sẽ bị người ái mộ học tỷ đánh đó.”

“Cậu có thể chờ học tỷ đi rồi đụng cũng được mà.”

“Cũng đúng.” Ôn Liễm ở trong đầu suy tính, phương pháp kia đáng tin à nha.

“Nếu không cậu thử làm cái này xem.....” Cao Tĩnh Kỳ lại nói mấy cái tình tiết mà nam chính nữ chính gặp nhau trong tiểu thuyết tình cảm, nhìn một cái cũng biết nàng xem không ít tiểu thuyết tình cảm.

Ôn Liễm nghe Cao Tĩnh Kỳ ra mấy loại phương thức không đáng tin cậy, nhất thời lỡ lời nói “Hey, tôi chỉ muốn qua cua nàng chứ không phải qua để....” Lời còn chưa nói hết, Cao Tĩnh Kỳ và Lâm Tuyết Tuệ dùng ánh mắt vi diệu nhìn cô.

Ôn Liễm bị các nàng nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi mới phát hiện mình lỡ lời, vội vàng đính chính “Tôi nói nhầm, tôi chỉ muốn qua đó làm quen với nàng không phải đi cua nàng, cần gì dùng mấy chiêu thức trong tiểu thuyết ngôn tình chứ.”

Cao Tĩnh Kỳ nắm tay đặt ở trên vai cô, thở dài một cái, giả bộ rất thất vọng nói “Ôn Liễm a, không nghĩ tới cậu là loại người như vậy nha. Còn chưa quen người ta liền muốn cua người ta.” Lâm Tuyết Tuệ cũng theo nàng lắc đầu nói “Tôi lúc nào cũng nghĩ cậu là một người đứng đắn...Haiz thất vọng a.””Không phải! Tôi không thích con gái! Tôi đối với học tỷ là tình cảm trong sáng, không có...” Ôn Liễm nóng nảy, tay chân luống cuống muốn giải thích.

Cao Tĩnh Kỳ mang nụ cười nhìn Lâm Tuyết Tuệ một cái, ở trong mắt nàng thấy được hai người đang âm mưu ngầm gì đó, vỗ một vai Ôn Liễm cắt đứt lời của cô nói, dùng giọng đùa giỡn nói “Cậu yên tâm! Tôi và Tuyết Tuệ sẽ không xem thường cậu đâu, mặc dù cậu thích con gái nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt, bọn tôi sẽ không vứt bỏ cậu. Tới đây! Có phải là cậu vừa ý học tỷ hay không? Bọn tôi sẽ giúp cậu theo đuổi!”

“Phi! Các cậu nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó!” Ôn Liễm trăm miệng cũng không thể bào chữa, dứt khoát không giải thích, đứng lên nói “Mặc kệ các cậu! Tôi phải đi làm quen với học tỷ!” Cô quyết định không suy xét nữa, đi bắt chuyện trước, đến lúc đó tùy cơ ứng biến thôi.

Nói xong liều mạng lao xuống bậc thang phòng học đi tới trước giảng đài hỏi Cố Tiện Khê “Học tỷ có cần em giúp gì không?”

Cố Tiện Khê vẫn nhìn chằm chằm mấy nam sinh đang từ trên bục giảng cầm sách đi xuống, nghe có người đang gọi mình, ngẩng đầu lên, nguyên lai là người mới vừa rồi vẫn nhìn chằm chằm vào nàng cười nói “Không cần đâu.”

Chỉ còn dư lại một chồng sách nói “Chỉ còn lại một bộ sách chưa phát, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Một nam sinh cầm chỗi và cái ki muốn đi qua quét dọn rác rưới còn lưu lại thấy Ôn Liễm đứng bên cạnh Cố Tiện Khê, không kiềm được tâm hoa nộ phóng.

Ở trong mắt hắn Ôn Liễm vô cùng cao lãnh, bình thường ít khi thấy cô cười, cộng thêm mỗi lần cô xuất hiện thì bên người đều có những người khác, bọn họ muốn tiếp cận cũng khó. Hôm nay lại có thể gặp cô một mình ở đây, đây là chuyện vô cùng hiếm có.

Cộng thêm Cố Tiện Khê bên cạnh, hai người đều có thể xưng là nữ thần, một người ôn nhu làm ai cũng thích, một người kiêu ngạo cao lãnh, hôm nay đứng chung một chỗ, hình ảnh kia tự nhiên đẹp không thể tả. Nam sinh kia chỉ nhìn thôi mà nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi.

Nam sinh kia dương dương tự đắc thầm nói, nếu như có thể ở trong hai người chọn một người, vô luận chọn ai cũng đều lợi cả. Không nghĩ tới lại gặp cơ hội tốt như vậy, không quý trọng chính là có lỗi với bản thân!

Đối với nam sinh đại học năm thứ nhất đói khát mà nói, vô luận là bạn học cùng lớp hay là học tỷ, chỉ cần đẹp thì sẽ là mục tiêu của bọn họ, một chút cũng không thể bỏ qua.

Vì để lưu lại ấn tượng tốt trong mắt hai nữ thần, hắn buông đồ đang cầm xuống, chỉnh sửa lại dáng vẻ một chút sau đó đi tới bên cạnh hai người, đối với Ôn Liễm tận lực lấy lòng nói “Ôn Liễm cậu cũng ở đây à? Có cần mình giúp gì không?”

Còn không chờ Ôn Liễm trả lời, hắn liền nói tiếp “Bên này có chúng ta là đủ rồi, cậu vào vị trí ngồi đi.”

“Vậy coi như xong.” Ôn Liễm thật vất vả mới lấy được dũng khí, giờ lại bị hắn chen ngang, nhất thời liền xì hơi, nói với Cố Tiện Khê “Học tỷ nếu một hồi nữa có chuyện gì cần giúp cứ nói với em một tiếng.”Cố Tiện Khê suy nghĩ một chút, mặc dù không còn gì để cho cô giúp nhưng nàng không thể phụ lòng hảo ý của bạn học, liền vểnh môi gật đầu một cái “Cám ơn hảo ý của bạn học, khi cần chị sẽ nhờ em giúp.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Cố Tiện Khê xong, Ôn Liễm xoay người đi xuống giảng đài.

Nam sinh kia không nghĩ tới hắn mới vừa chen vào một câu Ôn Liễm liền đi, kinh ngạc há to miệng, lại lập tức khép lại. Không sao, không phải là vẫn còn một người nữa sao, học tỷ cũng không tệ. Cười híp mắt hỏi Cố Tiện Khê “Cố học tỷ biết Ôn Liễm lớp chúng ta à?”

“Ôn Liễm là ai?” Cố Tiện Khê đối với lớp này còn không quá nhiều, cũng không biết hắn nói người nào.

“Chính là nữ sinh mới vừa rồi đó.” Nam sinh tỏ ý nhắc tới Ôn Liễm.

“Nga. Không biết.” Cố Tiện Khê lắc đầu một cái, lãnh đạm nói.

Nam sinh mới vừa muốn tiếp tục nói, Cố Tiện Khê không chờ hắn đem lời nói ra khỏi miệng liền chỉ lên bục giảng đang bừa bộn nói “Em mau lên trên bục giảng quét sạch sẻ những thứ linh tinh kia đi. Quét dọn xong mọi người liền có thể đi.” Nói xong cũng xoay người đi làm những chuyện khác, không cho nam sinh cơ hội mở miệng lần nữa.

Ôn Liễm thất hồn lạc phách trở lại vị trí, Cao Tĩnh Kỳ bát quái dính sát hỏi “Thế nào?” Các nàng ngồi xa giảng đài trong lớp lại ồn ào, cho nên nàng và chỉ nhìn thấy Ôn Liễm đang đối thoại với học tỷ thối, cũng không có nghe được nội dung là gì.

Ôn Liễm thở dài một hơi lắc đầu, ngồi xuống. Lâm Tuyết Tuệ thấy dáng vẻ kia của cô cũng biết kết quả là gì, thay cô trả lời vấn đề của Cao Tĩnh Kỳ “Bị từ chối rồi.”

Cao Tĩnh Kỳ đẩy Ôn Liễm một cái hỏi “Cậu nói gì với học tỷ vậy?”

Ôn Liễm đem đối thoại giữa mình và học tỷ thuật một lần, sau đó nói “Chính là như vậy.”

“Chỉ như vậy?” Cao Tĩnh Kỳ mặt đầy không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, nói “Tôi mới vừa rồi có chỉ cho cậu mấy chiêu đó, chẳng lẽ không hữu dụng?”

Ôn Liễm biểu lộ ánh mắt sinh không thể yêu, ý của nó không cần nói cũng biết.

Cao Tĩnh Kỳ cũng biết sẽ kết quả như vầy, đề nghị cô “Vậy thì thêm QQ của học tỷ đi, dù sao QQ của nàng có trong ban rồi, muốn thêm là có thể thêm.”

“Đúng vậy.” Ôn Liễm khôi phục thần thái, vỗ trán nói “Sao tôi lại quên cái này!”

“Cậu ngốc quá!” Cao Tĩnh Kỳ khinh bỉ nói.

Ôn Liễm mặc cho Cao Tĩnh Kỳ mắng, vui vẻ lấy điện thoại di động ra, gửi lời mời kết bạn với học tỷ.

Cố Tiện Khê chờ sau khi phát sách xong, vỗ cái bàn trên giảng đài một cái, nói “Các bạn học yên lặng, nghe chị nói xong mấy lời là có thể đi.”

Nàng phát ra tiếng động lập tức thu hút chú ý của mọi người, Tiện Khê liền nhanh chóng nói “Chúng ta tổng cộng có tám quyển sách, mỗi quyển là một môn, mọi người đếm kỹ, không được lấy dư hay lấy thiếu, kiểm tra xong là có thể đi về. Trước khi đi hãy dọn chỗ ngồi thật sạch, không nên để lại bất kỳ đồ gì.”

Sợ các nàng không nghe, lại bổ sung “Nơi này là phòng học cố định của các bạn, sau này nếu có tiết tự học buổi tối thì cũng ở đây, cho nên các bạn hãy yêu quý nó.”

Tất cả mọi người đứng lên chuẩn bị đi, nghe tới ba chữ học buổi tối, lập tức rên rỉ than thở nói “Sao đại học cũng có học buổi tối nữa vậy a!”

“Đây là dĩ nhiên, bởi vì các bạn là sinh viên khoa lâm sàng, trách nhiệm gánh trên vai cũng không nhẹ.” Cố Tiện Khê nhìn dáng vẻ muốn sống muốn chết của bọn họ, không khỏi tức cười nói.

Một người đặt câu hỏi “Vậy học tỷ có học buổi tối không?”

Cố Tiện Khê gật đầu một cái nói “Dĩ nhiên là có, chỉ là không nhiều như các bạn thôi.” Phía dưới lại là một trận than thở.

Ngay cả Ôn Liễm cũng không nhịn được than thở giống bọn họ, nói đến nghiên cứu y học chính là vào năm hai năm ba, tuy chưa vào học nhưng cô cũng đã thấy được sự nghiêm khắc của khoa lâm sàng, xem ra những ngày kế tiếp không dễ chịu lắm.

Khi Ôn Liễm các nàng ra khỏi phòng học, vẫn chưa đi xa lắm thì bầu trời âm u cả ngày đột nhiên giáng xuống liên tiếp tiếng sấm tia chớp xé rách một góc bầu trời, ngay sau đó mưa như thác lũ từ mây đen trút xuống.

Ba người Ôn Liễm vội vàng trốn dưới mái che thư viện. Cao Tĩnh Kỳ đứng ở trên hành lang nhìn mưa ào ào trút xuống, nổi giận đùng đùng nói “Ngọa tào! Nói mưa liền mưa! Tôi quên mang dù rồi! Sao trở về được đây!” Biểu tình dữ tợn, còn kém giơ ngón tay giữa lên thôi.

Hồng Mạn Văn sớm đi chung với những người khác, cho nên bây giờ chỉ có ba người các nàng.

Lâm Tuyết Tuệ dựa lưng vào tường, ôm tay thản nhiên nói “Tôi không phải đã nhắc dự báo thời tiết nói hôm nay mưa sao?”

Cao Tĩnh Kỳ cắn răng nghiến lợi nói “Ai biết dự báo thời tiết lại chính xác đột ngột như vậy!”

“Yên tâm, yên tâm.” Lâm Tuyết Tuệ trấn an nàng đạo “Tôi có mang dù.”

Cao Tĩnh Kỳ chợt xoay người nói với Lâm Tuyết Tuệ “Cậu có dù không nói sớm a! Còn không mau lấy ra, nếu không muốn đứng ngốc ở đây bao lâu a!”

Lâm Tuyết Tuệ một chút ý định lấy dù ra cũng không có, nói “Nhưng bây giờ mưa lớn như vậy, cậu đi về thì cũng ướt hết thôi, hay là chúng ta chờ mưa nhỏ rồi về.”

“Cũng đúng.” Cao Tĩnh Kỳ gật đầu một cái, các nàng trước khi tới đây đã tắm rửa sạch sẽ rồi, nếu là cứ trở về như vậy cho dù không bẩn cũng sẽ ướt, vậy thì phải tắm thêm lần nữa quá.

Quay đầu nhìn về phía bên kia, Ôn Liễm đang cúi đầu suy nghĩ về phương xa nào đó, nàng tò mò hỏi “Ôn Liễm cậu đang đang suy nghĩ gì đấy?”

Ôn Liễm ngay lúc bị nàng hỏi làm ra quyết định phải quay lại phòng học một chuyến. Không đáp lời Cao Tĩnh Kỳ, trực tiếp lấy dù đưa cho hai người kia nói “Các cậu về trước đi, tôi phải quay lại phòng học một chuyến.” Lúc đi nàng thấy bầu trời âm u nên cố ý mang dù theo, không nghĩ tới lúc này có ích như vậy.

Lâm Tuyết Tuệ không hiểu hỏi “Cậu muốn quay lại đó làm gì?”

Ôn Liễm thuận miệng nói “Tôi làm rơi đồ ở phòng học nên tới lấy.”

“Bọn tôi có thể chờ cậu mà.” Cao Tĩnh Kỳ vẫn chưa nói hết, Ôn Liễm liền cắt ngang “Không cần, các cậu về trước đi.” bung dù ra chạy trong mưa.

Cao Tĩnh Kỳ và Lâm Tuyết Tuệ nhìn nhau một cái, không hiểu Ôn Liễm tại sao phải gấp gáp quay lại phong học như vậy.