Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

Chương 26: Ghen?




Edit: Be Lười



Những cơn mưa giữa ngày hè giống y như tính khí nóng nảy của phụ nữ, nói đến là đến.



Tư Tiểu Trần cẩn thận từng li từng tí, đỗ xe vào bãi đỗ, sau đó đi vào thang máy.



Lúc cô ấn chuông cửa, Nguyễn Tư Nhàn vừa mới ăn cơm xong, đang dọn bàn.



Tư Tiểu Trân vừa đi vào đã nhìn thấy đống đồ ăn thừa trên bàn.



Đống đồ ăn này cơ bản chưa động vào tý nào, màu sắc vẫn còn rất tươi ngon, Nguyễn Tư Nhàn mở tủ lạnh nhét đồ ăn được một nửa thì phát hiện không còn chỗ nữa.



Tư Tiểu Trên lại giúp cô bỏ đô ăn vào hộp nhỏ, hỏi: “Một mình cậu sao gọi nhiều đồ ăn thế?”



Cô bê đĩa lên nhìn thoáng qua, “Hơn nữa còn là đồ ăn của Tây Sương Yến, cậu xa xỉ thật.”



“Người khác gọi.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Không phải một mình tớ ăn.”



“Ai đến vậy?” Tư Tiểu Trân đóng tủ lạnh, quay đầu lại thấy hộp cơm hộp trên àn trà, “Sao lại còn có cả cơm hộp nữa?”



Nguyễn Tư Nhàn lau bàn, động tác lưu loát, không trả lời mà hỏi lại: “Sao cậu lại đến đây? Lấy thùng rác cho tớ.”



Tư Tiểu Trân nghe lời đi lấy, còn lẩm bẩm: “Hôm nay bên chỗ cầu vượt xảy ra tai nạn, tớ nhìn thấy có vẻ sẽ chặn đường rất lâu, lại đổ mưa to, nên dứt khoát đến chỗ cậu nghỉ chân một lúc. Ôi, vừa xong tớ còn nhìn thấy tổng giám đốc Yến của Bắc Hàng ở bên ngoài đấy.”



Nguyễn Tư Nhàn “A” một tiếng, Tư Tiểu Trân lại hỏi: “Có phải anh ta vẫn còn theo đuổi cậu hay không?”



Nói xong, Tư Tiểu Trân dừng một lúc, “Chẳng lẽ cậu vừa mới ăn cơm cùng anh ta?”



“Không phải, sao có thể, tớ đã nói rõ với anh ta, chỉ là tối nay anh ta uống nhiều quá gọi điện cho tớ, không gặp mặt.”



Nguyễn Tư Nhàn dọn bàn sạch sẽ, đi vào bếp, vứt lại một câu: “Đến ăn cơm là Phó Minh Dư.”



Cho đến khi cô rửa tay xong đi ra, Tư Tiểu Trân vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trên mặt là biểu tình ‘Đậu xanh, cậu đừng có mà đùa tớ’.



“Cậu làm gì?”



Nguyễn Tư Nhàn hỏi.



“Cậu làm gì ý?” Tư Tiểu Trân hỏi lại, “Tổng giám đốc Phó đến nhà cậu ăn cơm?”



“Đúng vậy, chính là anh ta, cậu không nghe nhầm.”



“Vì sao anh ta lại đến đây?”



Trong một lúc Nguyễn Tư Nhàn không trả lời được.



Vì sao lại đến?



Bởi vì tớ cảm thấy anh ta muốn tán tỉnh tớ.



“…Nói chuyện công việc.”



“…?”



Tư Tiểu Trân trố mắt mất nửa ngày, kêu một tiếng để bày tỏ cảm xúc của cô ấy.



“Á?”



“Nói chuyện công việc vì sao lại muốn đến nhà để nói?”



“Không phải, vì hôm nay tớ mệt quá, nên anh ta mới đến đây.”



Tư Tiểu Trân nửa tin nửa ngờ gật đầu nhẹ, suy nghĩ một lúc, lại mập mờ nhìn Nguyễn Tư Nhàn: “Tổng giám đốc Phó thật sự rất chăm sóc nhân viên đấy nha.”



Nguyễn Tư Nhàn ném một ánh mắt qua, Tư Tiểu Trân lập tức nghiêm túc nói: “Vậy tại sao hai người các cậu đều không ăn tý nào?”



“Đây không phải điều quan trọng, hôm nay tức chết tớ rồi.”



“Á? Gì cơ?”



Nguyễn Tư Nhàn kéo Tư Tiểu Trân ngồi xuống, nói chuyện xảy ra hôm nay với cô ấy, đồng thời giải thích vì sao cái bàn đồ ăn này gần như là không động đũa.



Cô phát hiện hôm nay trí nhớ của cô tốt một cách kỳ lạ, kể lại từng câu từng chữ mà cô và Phó Minh Dư đã nói.



Nhưng mà.



Kể lại gân hết, giọng của cô nhỏ lại dần, cuối cùng sờ sờ ngực, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hôm nay tớ cáu kỉnh như vậy có phải không tốt lắm hay không?”



“Tớ không biết cậu cáu kỉnh tốt hay không tốt, nhưng tớ cảm thấy tổng giám đốc Phó lúc tức giận vẫn rất tốt.”



Lúc này tỉnh táo nghĩ lại, phát hiện hình như đúng là như vậy.



Nguyễn Tư Nhàn lại sờ sờ bụng dưới, “Có phải bà dì của tơ sắp tới hay không?”



Nói xong cũng không đợi Tư Tiểu Trân trả lời, mở phần mềm ghi chú nhìn một chút, thật đúng là vậy.



Ở bên cạnh Tư Tiểu Trân vẫn còn đang lải nhải: “Tớ hỏi cậu, tự nhiên cậu tức giận cái gì? Mặc dù ngữ khí của anh ta không tốt lắm, nhưng tớ cảm cảm thấy cậu chính là vì giận Trịnh Ấu An mà trút lên người anh ta, ôi, tớ cảm thấy cậu chính là…”



Tư Tiểu Trân nói một nửa, nhìn sắc mặt Nguyễn Tư Nhàn một chút, ngừng câu chuyện, không nói bốn chữ kia ra nữa.



Người khác không hiểu rõ, nhưng cô quen biết như vậy là đủ để hiểu Nguyễn Tư Nhàn.



Mười bốn tuổi cô ấy bắt đầu sống một mình với cha, năm mười tám tuổi cha cô ấy mất vì bệnh, cô ấy chỉ có một mình bắt đầu đi nơi khác học đại học. Tiền cha cô ấy để lại chỉ đủ tiền học phí trong bốn năm, tất cả tiền sinh hoạt là cô ấy tự đi làm thêm. Trong nhà không có họ hàng, cô ấy lại không muốn sống với mẹ, loại tình huống này, một cô gái xinh đẹp lại không tiền không thế cuộc sống luôn khó khăn hơn người bình thường một chút, bởi vì luôn có người không có ý tốt nhìn chàm chằm.



Hoàn cảnh như vậy làm cô ấy độc lập hơn so với người khác, cũng càng khó tin tưởng người khác, rất nhiều lúc có cảm xúc tâm tình gì đều luôn im lặng chịu đựng, thể hiện ra bên ngoài thì lại là dáng vẻ năm tháng tốt đẹp.



Loading...



Nhưng sống như vậy trong lâu dài, một khi gặp được người có thể vô điều kiện cho cô ấy buông thả, chịu đựng cảm xúc của cô ấy, cô ấy sẽ càng quá đáng hơn dồn hết tất cả các loại cảm xúc tính khí nóng nảy của của cô ấy vào người đấy.



Cho nên Tư Tiểu Trân cảm thấy Nguyễn Tư Nhàn chính là đã có thói quen vì Phó Minh Dư luôn dễ dàng tha thứ cho cô ấy, nên cô ấy đã trút tất cả khó chịu với Trịnh Ấu An và tức giận với Đổng Nhàn lên người Phó Minh Dư.



Cũng có câu tục ngữ nói là…



“Cậu nói xong rồi?” Nguyễn Tư Nhàn đợi nửa ngày không thấy Tư Tiểu Trân nói tiếp, hỏi, “Cậu nói tớ cái gì?”



“Tớ cảm thấy cậu chính là…” Tư Tiểu Trân đột nhiên tăng tốc độ nói, “Cậy sủng mà kiêu.”



“Cậu nói cái gì?”



“Tớ nói cậu cậy sủng mà kiêu! Cậy sủng mà kiêu!”



Nói xong, trong phòng đột nhiên im lặng.



Nguyễn Tư Nhàn nhìn Tư Tiểu Trân, hai người mắt đối mắt, không ai nói chuyện.



Chỉ có chính Nguyễn Tư Nhàn biết, trong nội tâm cô bị rung động một chút.



“Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy?” Nguyễn Tư Nhàn lườm cô một cái, “Biết vài cậu tục ngữ đã không kịp đợi mà khoe khoang rồi.”



Tư Tiểu Trân nhún nhún vai, cũng trợn trắng mắt mỉm cười, “Tùy cậu, hôm nay tớ không về nữa, tớ đi tắm trước đây.”





Đi hai bước, cô quay đầu lại nói: “Tớ nghĩ cậu nên đọc Nonviolent Communication(1)”



(1) Bản dịch sách xuất bản tiếng Việt là “Lựa lời mà nói”, trong truyện tác giả để tiếng Trung nhưng bản edit tớ để tiếng Anh vì sách này xuất bản ở nhiều nước trên TG rồi, tớ để tên này cho thông dụng.



“Sao hôm nay cậu lại nói nhiều thế chứ?”



“Biết rồi, biết rồi!”



Tư Tiểu Trân vào phòng tắm, ‘Phanh’ một tiếng đóng cửa lại.



Trong phòng khách lại rơi vào im lặng.



Nguyễn Tư Nhàn co chân, rụt vào trên sofa, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở Baidu ra, tra Nonviolent Communication.



Xem mục lục



Chương 1, “Hãy để tình yêu dung nhập vào cuộc sống”.



Chương 2, “Tình yêu mù quáng là gì?”.(2)



Đây là sách gì vậy?



Cái gì mà yêu với cả không yêu?



Nguyễn Tư Nhàn tức giận đóng website, mở Tiêu Tiêu Lạc(3) ra chơi.



Một cửa đánh mấy lần cũng không qua, cái trò chơi nát này không hay.



Nguyễn Tư Nhàn thoát game, mở Wechat, lướt vòng bạn bè, lần đầu tiên nhìn thấy Phó Minh Dư đăng status.



Chia sẻ một bài viết, “Kho chứa máy bay mới lớn nhất Châu Á ở thành phố Giang – Thế Hàng thành phố Giang chính thức không giới hạn xây dựng căn cứ sân bay mới tiến vào một giai đoạn mới”.



Thật đúng là sống lãnh đạm, giữ mình, cuồng công việc mà.



Nếu không cô like cho anh ta một cái đi, dù sao hôm nay vì “bà dì” sắp đến nên cô đã nổi nóng với anh ta.



Nguyễn Tư Nhàn giật giật ngón tay, cảm thấy hình như vẫn chưa dủ thành ý.



Mặc dù bình thường cô luôn “xù lông” với Phó Minh Dư, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, hôm nay Phó Minh Dư xác thực rất vô tội.




Thế là Nguyễn Tư Nhàn lại comment một cái: 【 Like 】 【 Like 】 【 Like 】



Cô sờ sờ mũi, nghĩ rằng Phó Minh Dư không phải là một người sẽ trả lời bình luận của bạn bè, huống chi lại là cái bình luận vô bổ như thế.



Đợi một lúc, quả nhiên không thấy gì.



Bỗng nhiên Nguyễn Tư Nhàn phát hiện, cô hình như chưa bao giờ xem qua tài khoản của Phó Minh Dư, cũng không biết người như anh ta bình thường sẽ đăng những gì.



Nhấn đi vào xem.



Năm tháng trước: “Thế Hàng tôt chức hội nghị xúc tiến sản phẩm hàng không mùa xuân”.



Một năm trước: “Thế Hàng mở cửa đối ngoại HCC(4), khám phá bí mật hoạt động hiệu quả của thành phố Giang vào mùa hè”.



(4) Mức hạ cất cánh, tui tra tiếng Việt được vậy, mà nó chắc là từ chuyên ngành hàng không, nên tui xin phép bỏ qua nhé.



Hai năm trước: “Thế Hàng và hàng không Qatar ký kết hợp tác, đạt thành hợp tác cùng chia sẻ và cùng hưởng.”



Rất tốt, tổng giám đốc là người sắt không ngã.



Tuối còn trẻ, mới 28 tuổi mà đã sống như 48 tuổi.



Thoát ra khỏi wall của Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn hơi chần chờ, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn cho anh.



Nguyễn Tư Nhàn ]: Thật xin lỗi.



Đối diện rất mau trả lời lại.



[ Phó Minh Dư ]:?



[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Hôm nay tâm tình không tốt, không phải cố ý nóng nảy với anh.



Đợi mấy giây, Nguyễn Tư Nhan nhìn thấy một hàng chữ “đối phương đang soạn tin”.



Nhưng đợi một lúc lâu, lại nhận lại được một câu “Đang họp, biết rồi.”



“…”



Được rồi.



Ngày hôm sau cũng cũng là ngày nghỉ của Tư Tiểu Trân, dù so người cũng đã đến, cô đương nhiên sẽ không buông tha Nguyễn Tư Nhàn, kéo cô ấy đi ra ngoài.



Nguyễn Tư Nhàn mệt, không muốn động, thế là buổi chiều hai người liền đi xem phim.



Sau khi xem phim xong như mong muốn của Tư Tiểu Trân đi ăn lẩu.



“Ôi, no quá, đi dạo một lúc đi, chỗ Biện Toàn vẫn chưa mở cửa đâu.”



“Tớ muốn về nhà!”



“Một ngày cuối tuần đẹp thế này, đừng làm cụt hứng.”



Tư Tiểu Trân nhất định muốn đi lên tầng ba xem quần áo, thấy quán nào thì thử quán ấy, một lần cầm những bốn năm bộ đi thử.



Trong thời gian chờ Tư Tiểu Trân, Nguyễn Tư Nhàn ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại.



Đánh mấy cửa Tiêu Tiêu Lạc(, lướt vòng bạn bè, lại xem Taobao một lúc, Tư Tiểu Trân vẫn chưa đi ra.



Nguyễn Tư Nhàn nhàm chán, lại mở Weibo, xem qua tất cả tin mới một lần.



Có đôi khi hình thành thói quen, lướt Weibo xong, cô lại sẽ vào “lịch sử xem gần đây” rồi nhấn vào Weibo của Trịnh Ấu An.



Mới ngày hôm qua, Trịnh Ấu An mới cập nhật Weibo, khoe một tấm ảnh chụp minh tinh ký tên.



“A a a a a!!! Mẹ tôi ra nước ngoài tham gia triển lãm, lại còn giúp tôi xin chữ ký!!! Tôi yêu ma ma!!!



Đúng lúc này Tư Tiểu Trân đi ra khỏi phòng thử, mặc một chiếc váy liền mày đen, đứng trước mặt Nguyễn Tư Nhàn.



Nguyễn Tư Nhàn khóa màn hình điện thoại, gật gật đầu nói: “Cũng được.”



“Tốt, vậy lấy cái này, không phân vân nữa.”



Tư Tiêu Trân lại vào phòng thử, Nguyễn Tư Nhàn mở điện thoại ra, không xem nữa, thoát Weibo.



Mua xong quần áo đi, trên đường đến quán Biện Toàn, Tư Tiểu Trân phát hiện Nguyễn Tư Nhàn hình như vẫn luôn buồn bực sầu não.



“Sao vậy?”



Nguyễn Tư Nhàn đi chậm rì rì.




Chợ đêm náo nhiệt phồn hoa, mùi khói dầu bay ra bốn phía, đầy khói lửa, cũng làm người ta thoải mái.



“Không sao, hơi mệt.”



Mắt thấy đã nhanh đến quán của Biện Toàn, Tư Tiểu Trân do dự một lát, nói: “Nếu không thì về nhé?”



Ngẩng đầu liền có thể trông thấy biện quầy rượu của Biện Toàn.



Nguyễn Tư Nhàn lắc đầu: “Đến đều đến rồi, vào ngồi một lát đi.”



Tư Tiểu Trân chần chờ gật đầu: “Được... Đêm nay có ban nhạc biểu diễn, chúng ta đi ngồi một lúc.”



Vừa đẩy cửa ra, Biện Toàn đang bưng khay đi qua mặt các cô.



“Đến rồi? Mau giúp tớ dọn quầy bar một chút đi, loạn hết rồi!”



Nói xong cũng đi ngay, không lưu tình chút nào.



Nguyễn Tư Nhàn và Tư Tiểu Trân vẫn thật thành thành thật đi dọn quầy bar cho cô ấy.



Ước chừng mười phút sau, Biện Toàn cười híp mắt đi tới, chen đến bên người Tư Tiểu Trân và Nguyễn Tư Nhàn, “Hôm nay mời hai cậu nếm thử sản phẩm mới, còn chưa bán ra, hai cậu là người đầu tiên uống đấy.”



Động tác cô ấy rất sạch sẽ, pha rượu thêm đá lắc lắc, chỉ chốc lát sau đã làm xong hai ly rượu màu cam.



“Sản phẩm mới hoàn toàn, Sunset, nếm thử đi?”



Tư Tiểu Trân dẫn đầu uống một ngụm.



“Cái này bao nhiêu độ vậy?”



“Ừm...” Biện Toàn nghĩ nghĩ, “Chắc là không kém trà đá trường đảo mấy đâu.”



Tư Tiểu Trân thiếu chút nữa phun ra ngoài.



“Trường đảo trà đá? Đây chính là rượu mạnh đấy! Sao cái này uống ngọt như vậy?”



“Thế nào, không tệ chứ?” Biện Toàn nhíu nhíu mày, “Khách nữ nhất định thích, vùa đủ độ, vị lại tốt.”



“Cũng được.” Tư Tiểu Trân lại nhịn không được nếm thử một ngụm, quay đầu hỏi Nguyễn Tư Nhàn, “Cậu muốn uống thử một ngụm không?”



Nguyễn Tư Nhàn lấy tới uống một hớp lớn, cho đến khi nuốt xuống một lúc lâu sao, mới nháy nháy mắt, “Đây thật là rượu? Sao ngọt vậy?”



Bị hai cô gái nói như vậy, Biện Toàn cũng hơi chần chờ, lấy tới uống một ngụm, lúng túng nói: “Á, tớ cho mật ong nhiều quá...”



“...”



“...”



“Coi như là nước mật ong nước đi! Đẹp da lại dưỡng nhan!”



Biện Toàn nói liền muốn đi đổ đi, “Được rồi, tớ lại làm lại một ly.”



“Đừng lãng phí, đưa đây.”



Nguyễn Tư Nhàn đưa tay với cô, “Tớ cũng chỉ có thể uống cái này miệng mới có cảm giác.”



Biện Toàn đương nhiên vui lòng, đưa ly cho Nguyễn Tư Nhàn, lại quay đầu nói với Tư Tiểu Trân: “Tớ làm lại một ly cho cậu nhá.”



Không bao lâu, ban nhạc ra biểu diễn, không khí quanh quầy bar nóng lên.



Tư Tiểu Trân bưng rượu, ngồi trong quầy bar ngâm nga theo ban nhạc cả một một bài hát.



“Ôi, lần này anh chàng hát ở đây hơi bị đẹp trai, chính là hơi lùn một chút, nếu cao hơn...” Cô vừa nói vừa nhìn về phía Nguyễn Tư Nhàn, “Sao cậu lại uống hết rồi?”



Tư Tiểu Trân không thể tin cầm ly rượu không trước mặt cô lên, “Cái này mặc dù uống giống như nước mật ong, thế nhưng nó là rượu đấy! Là rượu đấy!”



Lúc này nói cái gì đều vô dụng, dù sao khuôn mặt người trước mặt đã đỏ lên hết rồi.



“Ừm... Khá dễ uống.”



Nguyễn Tư Nhàn chống cằm nhìn cô cười, “Sao cậu không uống vậy?”



Tư Tiểu Trân: “... Có phải hôm nay không tâm trạng không tốt không?”



Nguyễn Tư Nhàn cười lắc đầu, “Không có mà!”



“Cậu thành thật nói cho tớ, có cái gì không thể nói với tớ?” Tư Tiểu Trân đưa thay sờ sờ mặt của cô, hơi nóng lên, “Có phải là mẹ cậu đến tìm cậu rồi không?”



Nguyễn Tư Nhàn vẫn lắc đầu: “Không có mà!”




Tư Tiểu Trân đột nhiên im lặng lại, nhìn Nguyễn Tư Nhàn con mắt, trong lòng có đủ loại cảm xúc.



Một câu “Không có mà”, cô nghe quá đau lòng.



“Không có việc gì đâu Nguyễn Nguyễn.” Tư Tiểu Trân giúp cô sửa tóc, “Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.”



“Đã về rồi sao?”



“Đi thôi, ngủ sớm một chút, không lại choáng đầu.”



“Ừm, được.”



Nguyễn Tư Nhàn cũng không muốn ở lại thêm, bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu choáng váng, cầm túi xách của mình đứng lên.



Tư Tiểu Trân đưa tay muốn dìu cô, cô khoát tay một cái.



Cô còn không đến mức uống một ly rượu đã không đi được.



Nhưng Tư Tiểu Trân vẫn không quá yên tâm, vãy đưa cô về cổng nhà trọ Danh Thần.



“Cậu đi chậm một chút.”



Nguyễn Tư Nhàn khoát khoát tay với cửa sổ xe: “Ừm, cậu về sớm một chút, đến nơi thì nói với tớ.”



“Được.”



Đều đã đến cửa, Tư Tiểu Trân cũng không có gì không yên tâm. Mà lại cô đã gặp qua dáng vẻ uống rượu của Nguyễn Tư Nhàn, biết cô mặc dù tửu lượng không tốt, nhưng là hành động lực và năng lực suy nghĩ sẽ không mất hết.



Mà khi cô ấy uống rượu sẽ trở nên ngốc ngốc mềm mềm, đặc biệt dịu dàng.



Đưa mắt nhìn xe taxi lái đi ra khỏi ánh mắt, Nguyễn Tư Nhàn quay người về nnhaf mình.



Tối hôm nay gió rất dễ chịu, chỗ ánh đèn đường có rất nhiều côn trùng nhỏ bay thành một vòng, giống khi còn bé ở trong ngõ hẻm kia, ngọn đèn đường áng nhất kia luôn luôn hấp dẫn nhiều con muỗi nhất, Nguyễn Tư Nhàn mỗi lần đi qua nơi đó đều sẽ vô ý thức tránh khỏi.



Nhưng có đôi khi cũng sẽ không có chú ý, đâm đầu đụng vào, dọa gần chết.



Giống như bây giờ.



Nguyễn Tư Nhàn liên tục không ngừng đi lách qua.




Đi qua hai bước, cô quay đầu nhìn lại một cái.



Khi còn bé đi đường không nhìn đường, Đổng Nhàn kiểu gì cũng sẽ vỗ nhẹ đầu cô một chút, nhưng xưa nay sẽ không mắng cô.



Bà ấy là một người mẹ rất dịu dàng, tính tình tốt đến mức mấy đứa trẻ nhà hàng xóm đều rất hâm mộ Nguyễn Tư Nhàn.



Xưa nay không mắng con, cũng không đánh con, càng sẽ vì sau khi thi cầm bài thi về nói những lời khó nghe.



Bà ấy vẫn luôn rất kiên nhẫn giảng đạo lý.



Có một người mẹ như vậy, có đứa trẻ nào mà không hâm mộ.



Cho nên thật ra Nguyễn Tư Nhàn cũng rất hâm mộ Trịnh Ấu An.



Vẫn luôn rất hâm mộ.



Đi thang máy lên lầu, Nguyễn Tư Nhàn đứng trước cửa thang máy vịn tường đứng một lát.



Cô rất ít khi uống rượu, cũng không biết thật ra say rượu rất kiêng kị hóng gió.



Đặc biệt là là những người có tửu lượng không tốt như cô, gió thổi vào đầu, cảm giác chóng mặt càng nặng hơn.



Cô cúi đầu chậm rãi đi đến cửa nhà, đèn điều khiển bằng âm thanh sớm đã sáng lên, trước của có một bóng người.



Nguyễn Tư Nhàn nhìn chăm chú một chút.



Phó Minh Dư.



Sao anh ta lại ở chỗ này?



Trong lúc Nguyễn Tư Nhàn ngây người một lát, Phó Minh Dư quay người nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, đi về phía cô.



Dừng lại trước mặt cách cô một bước.



Nguyễn Tư Nhàn đang muốn mở miệng hỏi, anh lại đột nhiên cúi người xích lại gần Nguyễn Tư Nhàn, gần đến mức Nguyễn Tư Nhàn có thể cảm giác được hơi thở của anh.



“Cô uống rượu?”



Phó Minh Dư chậm rãi đứng thẳng, nhìn Nguyễn Tư Nhàn.



“Ừm.”



“Tại sao lại uống rượu?”



Lại?



Năm nay tổng cộng cũng chỉ uống qua hai lần, một lần là lúc tốt nghiệp ở học viên phi công liên hoan với bạn học, còn một lần chính là hôm nay, đâu được gọi là “lại”.



Nguyễn Tư Nhàn cúi thấp đầu không nói chuyện.



Đèn điều khiển bằng âm thanh bởi vì hai người im lặng mà tắt, trước mắt thấy không rõ, chỉ còn khứu giác cảm nhận được hương vị của Phó Minh Dư.



Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, thế là dậm chân, bật lại đèn điều khiển bằng âm thanh, đồng thời thấp giọng nói: “Tâm trạng không tốt.”



Từ góc độ của Phó Minh Dư chỉ có thể nhìn thấy lông mi rủ xuống của Nguyễn Tư Nhàn, chiếu xuống mí mắt ánh lờ mờ.



Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”



“Chính là tâm trạng không tốt.”



“Vẫn còn giận sao?”



Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn anh, trong con mắt là sương mù mông lung, hai gò má ửng hồng, không có khí thế như lúc bình thường kia.



“Sao anh lại ở đây?”



“Tôi gửi tin nhắn cho cô, cô không trả lời.”



“À, tôi không xem điện thoại, anh tìm tôi có việc sao?”



Ánh mắt Phó Minh Dư rơi vào trên mặt Nguyễn Tư Nhàn, dò xét một chút, phát hiện trên tóc cô dính một cái lá rụng.



Anh đưa tay lấy xuống, cũng đồng thời hỏi: “Có phải cô vẫn còn giận không?”



Mùi thơm của cây linh sam trên người anh theo động tác này cùng nhau tới gần Nguyễn Tư Nhàn.



Cô sửng sốt một chút, cổ tay Phó Minh Dư đưa qua mặt cô, mùi thơm của cây linh sam lưu lại thật lâu.



“Ừm?”



Nguyễn Tư Nhàn hỏi, “Tôi giận cái gì?”



“Trịnh Ấu An.”



Nguyễn Tư Nhàn há to miệng, trong lòng đột nhiên bị chọc một cái.



Đồng thời cũng rất nghi ngờ, Phó Minh Dư biết cái gì sao?



Cô không hiểu nhìn Phó Minh Dư: “Tôi giận cô ta cái gì?”



Phó Minh Dư nhìn cô, ánh mắt như có điều suy nghĩ.



“Vậy mấy ngày nay sao cô lại nóng tính thế?”



Nguyễn Tư Nhàn suy nghĩ kỹ càng câu nói này.



Tức giận với Trịnh Ấu An?



Gây chuyện, tính khí nóng nảy?



Chẳng lẽ...



Suy tư trong mấy giây, trong đầu Nguyễn Tư Nhàn muốn bốc khói lên luôn rồi.



Cho nên, mấy ngày nay Phó Minh Dư vẫn cho là cô đang ghen?



Ghen với Trịnh Ấu An?



Ghen vì anh ta?



“Anh... Đời trước là cái đĩa sao? Sao da mặt lại dày như thế?”



Chú thích:



(2) So với tên chương trong bản dịch tiếng Việt thì khác hẳn nghĩa, nhưng tớ nghĩ để như này thì hợp với truyện hơn, với lại tớ nhìn nghĩa tiếng Trung mãi mà vẫn không cảm giác có thể ra nghĩa giống như bản dịch tiếng Việt được, nên tớ cũng hoang mang lắm.



Trong bản dịch tiếng Việt là Chương 1: Cho đi bằng cả trái tim; Chương 2: Giao tiếp nào cản trở lòng trắc ẩn?