Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

Chương 29: Anh Muốn Làm Bạn Trai Tôi?




dit: Be Lười



Một trăm hai mươi phút sau, máy bay chuẩn bị cất cánh một lần nữa.



Bởi vì sân bay Phủ Đô có chi nhánh Thế Hàng, rất nhanh liền sắp xếp đến một cơ phó khác.



Bảy giờ tối, chuyến bay lần này trở về sân bay thành phố Giang.



Cơ trưởng Phạm dọn dẹp một chút liền dẫn Nguyễn Tư Nhàn đến văn phòng Phó Minh Dư.



“Người thế nào?”



Phó Minh Dư hỏi.



Cơ trưởng Phạm đứng trước bàn làm việc của Phó Minh Dư, thành thật trả lời: “Viêm cấp tính túi mật, đã phẫu thuật, bây giờ tình huống đã ổn định.”



“Ừm.”



Nguyễn Tư Nhàn đi theo Cơ trưởng Phạm đứng sau, đầu hơi thấp, toàn bộ hành trình nghe Cơ trưởng Phạm thương lượng với Phó Minh Dư, chưa hề nói một câu.



Mười phút sau, Bách Dương gõ cửa đi vào, cắt ngang lời một chút.



Cậu mở miệng nhìn Nguyễn Tư Nhàn ở đằng trước một chút.



Nguyễn Tư Nhàn chú ý tới ánh mắt của cậu, cho rằng cậu đây là đang chào hỏi, liền gật gật đầu với cậu.



Bách Dương mím môi, đi đến bên cạnh Phó Minh Dư.



“Tổng giám đốc Phó, Trịnh tiểu thư tới.”



Trịnh tiểu thư?



Mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, Nguyễn Tư Nhàn vô ý thức liền hiểu, nhất định là Trịnh Ấu An.



Cô cúi đầu gảy gảy móng tay.



Sao cô ta lại tới đây?



Nhưng sự nghi ngờ này cũng chỉ là chợt lóe lên.



Cái này cũng không quan trọng, người ta có chuyện của người ta.



Sau đó, Bách Dương nghiêng đầu liếc mắt Nguyễn Tư Nhàn một chút, đi đến bên cạnh Phó Minh Dư nói nhỏ.



Nguyễn Tư Nhàn đứng cách Phó Minh Dư xa mấy mét không nghe được Bách Dương nói gì, chỉ thấy Phó Minh Dư gật đầu nói: “Biết rồi, cậu để cho người đi sắp xếp đi.”



Sau khi Bách Dương đi, Phó Minh Dư lại tiếp tục hỏi tình huống với Cơ trưởng Phạm.



Nói xong lời cuối cùng, Cơ trưởng Phạm nói: “Lần này lúc dùng phanh giảm tốc, lực đẩy động cơ đã vượt qua 66%, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”



Nguyễn Tư Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cơ trưởng Phạm.



Ý của chú ấy chính là, lần này chuẩn bị hạ cánh tạo thành chuyện QAR cấp ba tính ở trên người chú ấy?



Phó Minh Dư vuốt cây bút trong tay, trầm ngâm một lát, giống như là không nghe thấy lời Cơ trưởng Phạm, chỉ nói: “Ừm, tình huống tôi đã biết.”



Báo cáo dừng ở đây, Nguyễn Tư Nhàn đi theo Cơ trưởng Phạm đi ra ngoài.



Từ đầu tới đuôi, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư không trao đổi bất kỳ cái gì, thậm chí ngay cả tro đổi ánh mắt đều không có một cái.



Nguyễn Tư Nhàn thật cảm thấy có chút kỳ lạ, hôm kia còn quấn lấy, đến nhà cô đợi nửa ngày, chịu mệt nhọc, bị cô giận nửa ngày ngay cả ngọn lửa đều không có bốc lên.



Xem tình huống trước mắt, ngọn lửa của anh ta cuối cùng cũng bị cô trực tiếp dập chết rồi?



Nhưng mà đi tới cửa, lại nghe được người ở phía sau gọi một tiếng “Nguyễn Tư Nhàn”.



Mặc dù gọi là Nguyễn Tư Nhàn, nhưng cơ trưởng Phạm vẫn vô ý thức dừng bước, nhìn Nguyễn Tư Nhàn một chút, lại nhìn Phó Minh Dư một chút, ánh mắt đảo đi đảo lại dò xét một vòng, sau đó nghênh ngang rời đi, còn quan tâm đóng cửa cho bọn họ.



Lúc đầu Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy Phó Minh Dư đột nhiên gọi cô lại cũng không có gì, nhưng Cơ trưởng Phạm làm như vậy, cô không hiểu tự dưng lại cảm thấy có chuyện gì không tốt xảy ra.



Cô quay người hỏi: “Sao?”



Phó Minh Dư vừa mở máy tính, vừa nói: “Trong vòng hai ngày nữa, chắc cô sẽ nhận được thông báo, công ty sắp bắt đầu tuyển học viên ở học viên phi công trong cả nước, cần quay một video, bộ phận phi công chọn cô để quay.”



Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại, cười đến vui vẻ: “Có thể.”



Lên video, đại biểu hình tượng công ty, ai không vui.



Ngay sau đó, Phó Minh Dư còn nói: “Người quay phim là Trịnh Ấu An.”



Nguyễn Tư Nhàn kinh ngạc một chút, nhưng chỉ hơi dừng lại đã hiểu.



Trịnh Ấu An học chụp ảnh, chủ yếu là ảnh người, lại có quan hệ không ít với nhà họ Phó, để cô ta đến phụ trách lần quay chụp này là rất bình thường.



Nguyễn Tư Nhàn hỏi: “Sao vậy?”



Phó Minh Dư ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt có gợn sóng rất nhỏ hiện lên, cụp mắt nói: “Nếu như cô không muốn, tôi để bộ phận phi công đổi người quay phim.”



Ta vì sao không muốn?



Nếu như tôi không muốn, anh đổi phi công là được, sao phải đổi người quay phim.



Nguyễn Tư Nhàn cẩn thận dò xét anh ta, lập tức hiểu.



Ồ!



Loading...



Anh lại bắt đầu đúng không!



Vẫn cảm thấy tôi ghen với Trịnh Ấu An đúng không?!



Tên cẩu nam nhân này...



Nguyễn Tư Nhàn giả vờ như không hiểu nhìn Phó Minh Dư, hỏi: “Vì sao không muốn? Tôi rất muốn đấy.”



Phó Minh Dư nhìn mắt của cô, sau khi xác nhậ, thở dài thườn thượt một hơi, “Được.”



Lúc trước để Trịnh Ấu An đến quay video này, là Phó Minh Dư đồng ý ngay trước mặt giám đốc Trịnh.



Vốn không phải lầ chuyện to tát gì, bình thường cũng là mời một người quay phim không tồi là được rồi, cho nên nhờ vào đó nể mặt mũi tổng giám đốc Trịnh cũng không việc gì.



Nhưng khi biết quan hệ của Nguyễn Tư Nhàn với Trịnh Ấu An lại là chuyện sau đó.



Bình thường anh mặc kệ những việc nhỏ không đáng kể này, như sau khi hạng mục khởi động, anh cố ý hỏi người phụ trách chuyện này. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, bộ phận phi công chọn Nguyễn Tư Nhàn quay video.



Anh nghĩ rằng, nếu như Nguyễn Tư Nhàn không muốn có tiếp xúc gì với Trịnh Ấu An, anh thậm chí có thể nói không giữ lời đổi Trịnh Ấu An, sau đó lại dùng cách của anh tạ lỗi với tổng giác đốc Trịnh đổng là được.



Thật ra anh biết còn một cách khác, chính là để bộ phận phi công đổi Nguyễn Tư Nhàn, chọn phi công khác là được



Đơn giản bớt việc.





Nhưng từ đầu tới cuối anh chưa hề nghĩ đến dùng cách này.



Mà sở dĩ chủ động hỏi cô trước, là vì anh không muốn lại tự mình đa tình, tự tiện chủ trương.



Nhưng cũng có một loại cảm giác không hiểu muốn thể hiện trước mặt cô.



Nhưng mà nhìn Nguyễn Tư Nhàn đúng là dáng vẻ không để ý chút nào.



Không ngại gì cả.



Sáng hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn quả nhiên nhận được thông báo của bộ phận phi công, để cô chuẩn bị một chút rồi quay Video tuyển dụng học viên năm nay.



Mặc dù người quay phim là Trịnh Ấu An, nhưng từ lần trước say rượu, tích tụ tron lòng cô đã gảm rất nhiều, cũng chỉ là chụp ảnh mà thôi, không có gì.



Chỉ là hôm nay nhiệt độ lại bắt đầu tăng lên độ cao mới, Nguyễn Tư Nhàn lại không thể không ăn mặc đồng phục đi ra ngoài.



Áo sơmi sơ vin chỉnh tề, quần Tây kín không kẽ hở, xoay người dưới ánh mặt trời giống như con cá lật người trên vỉ nướng vậy.



Hết lần này tới lần khác bây giờ còn khó đặt xe, cô đi từ trong nhà ra cổng rồi mà vẫn chưa có lái xe nào nhận đơn.



Đứng ngoài cổng chờ mấy phút, Nguyễn Tư Nhàn cảm giác mình đã chín được năm phần rồi…(1)



(1) Chỗ này còn một câu, tui nhìn từng chữ Trung thì hiểu, mà dịch thành câu thì lại không dịch được, hơi phân vân nên không dám dịch – 喜欢生的人可以直接上口了. Có cao nhân nào đi qua giúp tui nhé.



Lúc Yến An lái xe từ bãi đỗ ra, liền trông thấy Nguyễn Tư Nhàn kẹp mũ phi công đứng ở cổng, sắc mặt bực bội.



Anh ta bất tri bất giác đạp phanh lại, dừng xe cách Nguyễn Tư Nhàn khoảng hơn mười mét.



Từ lần trước sau khi gọi một cuộc điện thoại vào ban đêm, Yến An vẫn chưa từng tới nhà trọ Danh Thần.



Dù sao người ta đã từ chối rõ ràng, anh ta tiếp tục dây dưa nữa chỉ càng khó coi, cho dù thỉnh thoảng sẽ bực bội khó chịu, nhưng cũng kiềm chế mình muốn chủ động liên lạc.



Nhưng giờ phút này nhìn thoáng qua, lần đầu tiên thấy cô mặc đồng phục, dáng người thẳng tắp, làn da dưới ánh mặt trời phát sáng, lại không hiểu sao trong lòng thấy ngứa ngáy khó nhịn.



Có lẽ không có được luôn luôn là tốt nhất, hoặc là không cam tâm, tóm lại, giờ phút này anh ta rất khó thuyết phục mình cứ như vậy làm như không nhìn thấy.



Sau khi dừng xe ba phút, Yến An mới chậm rãi lái xe đến bên cạnh Nguyễn Tư Nhàn.



“Đi đâu vậy?”




Yến An hạ cửa kính xe xuống hỏi.



Nguyễn Tư Nhàn gặp lại Yến An, ngạc nhiên một chút, “Tổng giám đốc Yến?”



“Ừm, đến Thế Hàng sao?”



Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, “Tôi...”



“Lên xe đi, tôi tiện đường.” Yến An nói, “Tôi muốn đến khu vực sân bay, đưa cô đoạn đường đi.”



Thấy Nguyễn Tư Nhàn giống như đang do dự, Yến An nhếch miệng cười cười, “Không phải đâu, ngay cả xe tôi cũng không muốn lên? Thật sự là tiện đường đưa cô một đoạn đường, chúng ta không phải nói làm bạn bè sao?”



Làm bạn bè sao đêm hôm khuya khoắt anh còn gọi cho tôi.



Nguyễn Tư Nhàn phỉ nhổ trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là cười cười, nói: “Ta đặt xe, lập tức tới ngay.”



Nụ cười của Yến An biến mất, không kiên nhẫn nhấn nhấn vô lăng, lái xe đằng sau đang ấn còi thúc giục.



“Đừng tự làm khổ mình nữa, lên đây đi, chuyện gì to tát đâu, cô nhìn phía sau đi lái xe muốn xuống xe đánh người rồi.”



Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn đường một chút, ngay cả cái bóng của xe taxi cũng không có.



Mà phía sau đã có ba chiếc xe nhấn còi.



Ánh nắng sáng chói mắt, nhiệt độ nóng đến bực bội, nàng kéo kéo tóc, đầu ngón tay đã có mồ hôi.



Được thôi.



Cô kéo cửa xe ngồi lên ghế phụ.



Lúc cô cúi đầu thắt dây an toàn, Yến An nghiêng đầu nhìn cô một cái, mấp máy môi, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.



Hai người cứ như vậy im lặng đến cổng Thế Hàng, Yến An chậm rãi dừng xe.



Nguyễn Tư Nhàn nói cảm ơn, lúc xuống xe, Yến An lại gọi cô.



Nguyễn Tư Nhàn vịn cửa xe xoay đầu, “Sao vậy?”



Yến An ở trong xe thở hắt ra, nhẫn nhịn mấy giây, nói: “Trời nóng nực, chú ý đề đừng để bị cảm.”



Nguyễn Tư Nhàn gật gật đầu, quay người đi vào bên trong.



Sau lái xe rời đi, cô quay đầu nhìn thoáng qua.



Cái tên Yến An này, sao lại có cảm giác chưa từ bỏ ý định đâu nhỉ?



Nguyễn Tư Nhàn và mấy cơ phó, cơ trưởng trẻ tuổi đi đến.



Lần này nhìn thấy Trịnh Ấu An, cô ta đã ăn mặc nhẹ nhàng rất nhiều, áo khoác quần jean, tóc kẹp cao lên, khuôn mặt banh ra trong phòng chụp ảnh xuyên thẳng qua.



Công việc không nhiều, nhưng cô ta lại trọn vẹn mang theo ba người trợ lý.



Trịnh Ấu An thấy Nguyễn Tư Nhàn, không để ý, nhưng đi vài bước, lại đột nhiên lụi lại đến trước mặt cô, thẳng thắn nói: “Chúng ta có phải đã gặp qua hay không?”



Không đợi Nguyễn Tư Nhàn trả lời, cô ta còn nói: “À, tôi nhớ ra rồi, tháng trước ở sân bay chỗ đứng chờ chúng ta đã gặp qua một lần.”



“Ừm.” Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, “Đúng là đã gặp qua.”



Trịnh Ấu An dò xét Nguyễn Tư Nhàn từ trên xuống dưới, cười như không cười nói: “Cô hẳn là rất ăn ảnh đấy, công ty của các cô thật tri kỷ, người cũng chọn tốt, trực tiếp giúp tôi bớt đi không ít chuyện đâu.”



Nghe giống như có chút để ý bộ phận phi công trực tiếp chọn người ra cho cô ta, không cho cô ta quyền lựa chọn, cho nên lời khích lệ nghe cũng không phải chuyện gì hay ho lắm.



Trợ lý cô ta mang đến sau lưng đột nhiên ngầm châm chọc cười: “Cũng không phải, cũng không phải nhìn xem là công ty nhà ai, có thể không giúp chị bớt việc sao?”



Trịnh Ấu An quay đầu trừng cô ta một chút, lại mỉm cười mắng: “Câm miệng!”



Nguyễn Tư Nhàn vài giây đã hiểu cô ta đang nói cái gì, không phải là đang nói Trịnh Ấu An và Phó Minh Dư sao.



Vừa nói mình không có quan hệ với cô ta, một bên lại hết lòng hết dạ giúp đỡ.



Tên đàn ông chó này thật không phải là người.



Nguyễn Tư Nhàn chép miệng, không biết nên nói cái gì, liền đứng im lặng.



Đứng đấy đứng đấy, trong lòng lại bắt đầu mắng Phó Minh Dư.



Tên đàn ông chó này thật không phải người, hai ngày trước còn giả mù sa mưa hỏi cô muốn đổi người chụp ảnh không.



Dối trá.




Tra nam.(2)



(2) Tra nam là một cụm từ Hán Việt, trong đó tra có nghĩa là dơ bẩn, không trong sạch. Tra nam trong truyện tiểu thuyết ngôn tình thường là những đấng nam nhi không có tính tốt, nhân cách xấu xa, bỉ ổi



“Nào, vào trang điểm.” Trợ lý của Trịnh Ấu An đột nhiên phất tay với Nguyễn Tư Nhàn, “Chúng ta để con gái trước nha.”



Sau khi trang điểm xong, nên bắt đầu chụp ảnh.



Trước kia Nguyễn Tư Nhàn làm tiếp viên cũng từng lên báo của Thế Hàn, đội chụp ảnh cũng là mời từ bên ngoai, cho nên cô tự nhận là tương đối quen thuộc với quá trình quay chụp.



Nhưng Trịnh Ấu An có lẽ không giống với những người dựa vào chụp ảnh mà sống, chỉ là ở chỗ trang điểm cô ta đã chỉ trỏ hồi lâu.



Lúc thì chê mắt đậm rồi, lúc laị chê lông mày quá lớn, mấy phi công nam khác đã trang điểm xong chờ ở đấy, mà Nguyễn Tư Nhàn lại ngồi trước gương trang điểm hai tiếng đồng hồ.



Không phải chỉ là tuyên truyền tuyển dụng sao?



Sao lại làm như là lên tạp chí thời thượng tạp chí vậy?



Đến cuối cùng Nguyễn Tư Nhàn sắp ngồi không yên, Trịnh Ấu An mới miễn cưỡng gật gật đầu, “Cứ như vậy đi, qua loa.”



Nguyễn Tư Nhàn: “...”



Không phải tôi nói này, cô gái nhỏ như cô sao tính cách không giống vẻ bề ngoài tý nào thế? Chòm sao Xử Nữ à?



Cho đến quay chụp, quá trình vẫn không giống như trong tưởng tượng của Nguyễn Tư Nhàn mà thuận lợi.



Chỉ riêng tấm phản quang Trịnh Ấu An đã để trợ lý loay hoay hồi lâu, một tư thế vừa đi vừa về,điều khiển từng li từng tí mấy chục lần, mặt Nguyễn Tư Nhàn sắp cười cứng lại rồi.



Năm giờ chiều, tất cả mọi người cho rằng sắp xong rồi, kết quả Trịnh Ấu An đóng máy ảnh, nói: “Đi, chúng ta đi chụp ngoại cảnh.”



Nguyễn Tư Nhàn:?



Không phải, với thời tiết 38oC cô muốn đi ra ngoài chụp ngoại cảnh?



Ngoại trừ Nguyễn Tư Nhàn, những người khác đương nhiên cũng không quá vui lòng.



“Chỉ mấy tư thế chụp vài cái ảnh, chụp ngoại cảnh cái gì, không phải có hậu kỳ sao?”



“Có thể giống nhau sao?” Trịnh Ấu An giống như nghe dduwoj truyện cười, “Hậu kỳ photoshop trời xanh mây trắng có thể giống thật sao? Từ trước tới nay tôi không dùng hậu kỳ photoshop.”



Nguyễn Tư Nhàn im lặng ngưng nghẹn, lần thứ một trăm tám mươi muốn nói cho cô ta đây chỉ là một tấm poster tuyển dụng, không phải tác phẩm nghệ thuật cô ta muốn mang đi tham gia triển lãm.



Ngay từ đầu mấy anh phi công nhìn thấy Trịnh Ấu An dáng dấp thanh thuần đáng yêu, từng người còn ân cần cực kì, bị tra tấn đến chiều cũng bắt đầu quanh quẩn ở biên giới muố nổi giận.



Bọn họ không nói lời nào, Nguyễn Tư Nhàn cũng không tỏ thái độ, Trịnh Ấu An nhìn bọn họ, giằng co nửa phút, nói: “Mấy người cũng không muốn đúng không?”



Được, không so đo với phụ nữ.



Mấy nam phi công kia bực bội gật đầu: “Chụp chụp chụp!”



Trịnh Ấu An lại nhìn về phía Nguyễn Tư Nhàn, “Cô thì sao?”



Nguyễn Tư Nhàn ôm cánh tay, nhìn ánh nắng gay gắt phía bên ngoài, cau mày gật đầu, “Được thôi.”



Chỉ cần không phải Phó Minh Dư, nhiều chuyện cũng nhịn cô.



Trịnh Ấu An ngẩng đầu, “Vậy đi thôi.”



Đoàn người đi ra ngoài cho đến khi mặt trời sắp xuống núi mới chụp xong, đồng phục củaNguyễn Tư Nhàn trước sau ướt mấy lần, uống một hơi cạn sạch chai nước khoáng được đưa.



Mà Trịnh Ấu An lật ảnh chụp, tự nhủ: “Ảnh chụp thật đúng là không có tý quyến rũ nào “



Nguyễn Tư Nhàn: “...”



Chị gái này là người bảo vệ của chòm Xử Nữ rồi.



Cô không còn kiên nhẫn lại đợi ở chỗ này, nhìn Trịnh Ấu An hết sức chuyên chú lật xem ảnh chụp, đoán chừng cũng không có tâm trạng nói tạm biệt với bọn họ.



Thế là Nguyễn Tư Nhàn cầm túi chuẩn bị tạm biệt.



Chỉ là lúc đi qua sau lưng Trịnh Ấu An, nghe thấy một trợ lý của cô ta nói: “Chị cũng quá cẩn thận rồi, chỉ là cái Video, cũng không phải phim bom tấn nghệ thuật.”



Hờ, may còn có người hiểu chuyện.



Trịnh Ấu An lại nói: “Video thì sao, đây là anh Minh Dư muốn xem, chị phải làm tốt nhất.”



Nguyễn Tư Nhàn: “...”



Bước chân cô không ngừng, lông mày lại nhíu càng chặt, trong lòng còn khó chịu hơn lông mày.




Sau khi hít sâu một hơi, Nguyễn Tư Nhàn vẫn không thể điều chỉnh tốt tâm trạng.



Giỏi, anh Minh Dư à, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ tính hết lên đầu anh.



Trong phòng bao Xuân Giang Dạ, chóp mũi Phó Minh Dư đột nhiên hơi ngứa, ngón trỏ sờ sờ cái mũi, ho nhẹ.



“Sao vậy? Điều hoà mở thấp quá sao?”



Chúc Đông nói liền muốn để cho người vào, Phó Minh Dư vội vàng ngăn cản, “Không sao.”



“Gần đây thời tiết quá nóng, đầu tuần tớ nóng bị cảm, hai ngày trước mới khỏi.”



Chúc Đông bưng bầu rượu trước mặt lên rót cho mình và Phó Minh Dư, “Gần đây cậu bận nhiều chuyện quan trọng, nhưng tuyệt đối đừng làm hỏng thân thể đấy.”



Phó Minh Dư cầm chén rượu, ánh mắt rơi vào phía trên, lại giống như đang thất thần.



“À, cậu muốn cải cách phẩm chất giám sát phi hành, anh cậu với bố cậu biết không?”



Phó Minh Dư gật đầu.



Chúc Đông lại hỏi: “Họ nói thế nào?”



Phó Minh Dư híp mắt nhìn bình phong sau lưng Chúc Đông, hững hờ nói: “Bọn họ phản đối cũng vô dụng.”



Chúc Đông cười cười, cầm chén rượu lên uống một ngụm, “Xem ra cậu muốn hăng hái chiến đấu một mình à.”



Anh ta nâng lên ly, “Anh em, tớ ủng hộ cậu bằng tinh thần.”



Thấy Phó Minh Dư không động đậy, không hứng thú lắm với đề tài này, anh ta lại chuyển chủ đề, “Cậu đoán hôm nay tớ ở cổng Thế Hàng trông thấy ai?”



Phó Minh Dư trừng mắt nhìn mảnh vải, không nói tiếp.



“Tên tiểu tử Yến An kia.” Chúc Đông nói, “Đưa nữ phi công của công ty cậu đấy.”



Anh ta nói xong liền nở nụ cười, “Cậu nói ngươi lúc trước tốn sức cướp người với tên đó làm gì, dù sao cũng thân ở doanh Tào doanh lòng ở Hán, làm cả hai đều bị dày vò. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Yến An là không thể tin, nói cái gì không theo đuổi, lúc đầu tớ đã nói, anh ta có thể buông xuống mới là lạ, anh ta có vì phụ nữ uống rượu bao giờ, ngày đó tôi đã nhìn ra anh ta không bình thường.”



Thấy người đối diện hình như cũng không hứng thú với đề tài này, Chúc Đông cũng bất đắc dĩ, lười nhác nói tiếp, chuyên tâm ăn.



Phó Minh Dư rủ mắt, ánh mắt tĩnh mịch, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười một tiếng, bưng ly rượu trước mặt lên.




Sau khi quay chụp xong Nguyễn Tư Nhàn về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó Tư Tiểu Trân lái xe tới đón cô, hai người ra ngoài ăn cơm, lại đưa cô về, vừa đi vừa về tốn không ít thời gian, về nhà trọ Danh Thần đã là mười giờ đêm.



Đèn đường kéo thân ảnh mệt mỏi của cô ra rất dài, lúc đi tới cửa, lại gặp được mấy nhà dắt chó, đứng dưới mái hiên nhìn chó chơi đùa.



Nguyễn Tư Nhàn muốn đi qua mà không dám đi, đứng dưới ánh đèn đường một lúc, thấy họ trong thời gian ngắn sẽ không đi, cô mới cực lúng túng lên tiếng, muốn bọn họ dắt chó ra.



Mấy người chủ của đám chó kia còn cảm thấy cô thật kỳ lạ, nhìn cô chằm chằm sau đó kéo cho của mình đi.



Hết lần này tới lần khác lúc Nguyễn Tư Nhàn đi qua, một con chó lông vàng vẫn luôn đặc biệt phấn khích xông lại, dọa cô lảo đảo một chút.



Mắt thấy muốn vấp một phát, bả vai được người vững vàng đỡ lấy.



Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu, dưới ánh đèn đại sảnh sáng sủa, vội vàng không kịp chuẩn bị chạm vào ánh mắt Phó Minh Dư.



Hình như anh ta uống rượu, Nguyễn Tư Nhàn ngửi thấy mùi rượu.



Cồn làm mặt anh càng trắng hơn, không có màu máu, trong mắt lại phản chiếu lại ánh đèn, ẩn ẩn nhảy lên.



Nguyễn Tư Nhàn vô ý thức hỏi: “Sao anh lại ở đây?”



Nói xong Nguyễn Tư Nhàn liền hối hận.



Anh ta có phòng trên tầng, xuất hiện ở đây rất bình thường.



Nguyễn Tư Nhàn vẫn nhếch miệng, cảm thấy mình hôm nay khẳng định là bị phơi nắng choáng đầu.



Lúc nghiêng đầu, lại trông thấy tay Phó Minh Dư vẫn đặt trên người cô.



Nguyễn Tư Nhàn tránh sang một bên.



Động tác này làm ánh mắt Phó Minh Dư trầm xuống, mở miệng nói; “Tôi đang chờ em.”



Tiếng nói khi say rượu đặc biệt trầm thấp, nhưng lại rất rõ ràng, Nguyễn Tư Nhàn cũng không thể thuyết phục mình là nghe lầm.



Nàng kỳ quái đánh giá Phó Minh Dư: “Anh đợi tôi làm gì?”



Anh nhìn về một bên, để gió đêm thổi vào mặt của hắn.



“Hôm nay em đi đâu?”



Không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này Nguyễn Tư Nhàn liền tức giận.



Em gái Ấu An của anh ta vì muốn thể hiện, quả thực là hành hạ cô đến trưa, anh ta còn không biết xấu hổ mà hỏi cô.



“Tôi có thể đi đâu chứ, ngoại trừ đi chỗ người quay phim chụp ảnh của anh còn có thể đi chỗ nào đây?”



Phó Minh Dư cúi đầu nhìn thẳng cô, “Em biết tôi nói không phải cái này.”



Nguyễn Tư Nhàn không rõ, “Không phải cái này còn có thể là cái gì? Ta hôm nay chính là đi quay chụp, không tin anh đi hỏi người khác.”



Nói xong cô lại nói thầm: “Nếu biết sớm người ta chính là vì anh, tôi sẽ không đi chen vào.”



Cằm đột nhiên bị ngón tay của anh nâng lên, Nguyễn Tư Nhàn không thể không cùng anh đối mặt, sắc mặt lại bởi vì động tác đột nhiên này dừng lại hai giây.



“Anh làm gì vậy?”



“Hôm nay em ở một chỗ với Yến An?”



“Đúng vậy.” Nguyễn Tư Nhàn quay mặt, cằm tránh ra khỏi đầu ngón tay của anh, “Anh ta tiện đường đưa tôi, làm sao?”



Ngón tay Phó Minh Dư thất bại, không chỗ để, đầu ngón tay lại nóng lên.



Anh nhìn Nguyễn Tư Nhàn, trong mắt không hiểu dần dần không còn kiềm chế.



“Vì sao?”



Vì sao đều đã như vậy còn có thể vừa nói vừa cười với anh ta, lại muốn cách anh xa ngàn dặm?



“Sao cái gì mà sao?”



Nguyễn Tư Nhàn nói, “Tôi đã nói anh ta tiện đường đưa tôi mà.”



Nói xong, Nguyễn Tư Nhàn liền hối hận.



Sao cô phải giải thích với anh ta nhiều như vậy.



Nguyễn Tư Nhàn quay đầu bước đi, “Uống nhìn nhiều thì đi ngủ sớm một chút đi tổng giám đốc Phó.”



Phó Minh Dư đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô, sức lực hơi lớn, lòng bàn tay anh ta rất nóng, làm Nguyễn Tư Nhàn không hiểu có một loại cảm giác không ổn.



Người đàn ông uống nhiều rất nguy hiểm, từ xưa đến nay chính là như vậy.



Nguyễn Tư Nhàn quay đầu trừng anh: “Làm gì đấy! Ngay cả việc tiếp xúc với ai anh cũng muốn quản sao? Có phải anh quản hơi nhiều rồi không? Anh là cấp trên của tôi, cũng không phải cha tôi.”



Trong lúc Phó Minh Dư im lặng, trong đầu Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.



Cô chậm rãi nhếch môi, “Sao vậy? Tổng giám đốc Phó, anh không muốn làm cấp trên của tôi à?”



“Quản nhiều như vậy, muốn làm bạn trai tôi ư?”



Như nàng dự đoán, cô nhìn thấy ánh mắt Phó Minh Dư dần dần sâu.



“Không bằng anh hãy nằm mơ đi.”



“...”



Không giờ phút nào thoải mái hơn giờ phút nào.



Ý cười trên khóe miệng Nguyễn Tư Nhàn càng sâu, hất tay Phó Minh Dư ra, nghênh ngang rời đi.



Nhưng mà mới vừa đi ra một bước, tay lại bị người giữ chặt lần nữa.



Lần này sức lực càng lớn, trực tiếp nhấn Nguyễn Tư Nhàn vào tường.



Nhiệt độ trong tay anh dần lên cao, hô hấp cũng quanh quẩn trên chóp mũi Nguyễn Tư Nhàn.



Hơi nóng, còn có chút nóng bỏng.



“Thật sự...” Anh nói, “Không có một chút cảm giác nào với tôi sao?”



Hai mắt anh thâm thúy, lúc chuyên chú nhìn một người, đen nhánh giống biển sâu, sóng ngầm phun trào ở trong con ngươi.



Độ cong trên khóe môi Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi biến mất.



Đúng lúc này, Nguyễn Tư Nhàn cảm giác lực đạo trên tay anh lại tăng lên, cầm thật chặt.



“Em chần chờ, phải không?”