Hạ Đỏ

Chương 28: Chương 29




Chương 29

Tôi lại ngồi bó gối bên chân cầu, nhìn nước chảy. Hệt như hôm nào. Chỉ khác một điều, lần trước tôi đón đường Út Thêm để làm quen, còn hôm nay tôi gặp nó để giã từ. Giữa lần gặp gỡ đầu tiên và lần gặp gỡ cuối cùng là mùa hè dang dở. Dù cho tiếng ve trên cành phượng trước sân nhà Út Thêm nỉ non chưa dứt, sáng ngày mai tôi cũng phải ra đi.

Gần trưa, Út Thêm đi chợ về ngang. Đong đưa trên tay nó vẫn là chiếc giỏ ngày nào tôi lén lút bỏ thư.

Nhác thấy tôi ngồi trên bãi cỏ, Út Thêm đứng sững lại và mừng rỡ kêu lên:

- Anh Chương!

Tôi đứng lên và lững thững tiến lại gần:

- Út Thêm đi chợ về đó hả ?

Út Thêm không trả lời câu hỏi của tôi. Mà xịu mặt xuống:

- Sao mấy hôm nay anh không ghé nhà Út?

Tôi thở dài:

- Tôi bận.



Út Thêm nhìn tôi đăm đăm:

- Anh bận chuyện gì?

- Tôi sắp về lại thành phố.

- Anh nói thật hả ?

- Thật.

- Chừng nào anh về?

- Sáng mai.

- Sáng mai ? - Út Thêm sững sờ.

- Ừ, - tôi hắng giọng - Vì vậy hôm nay tôi ngồi đây chờ Út Thêm để từ giã.

Út Thêm chớp mắt:

- Sao anh không ghé nhà?



- Tôi đã nói rồi. Tôi bận.

Giọng Út Thêm ngập ngừng:

- Chứ không phải anh giận gì Út hả ?

Tôi lắc đầu:

- Tôi có giận gì đâu!

Út Thêm thở phào:

- Vậy mà mấy hôm nay Út cứ tưởng anh giận Út!

- Giận chuyện gì?

- Út không biết. Út chỉ tưởng vậy thôi.

Nói xong, Út Thêm mỉm cười. Nụ cười răng khểnh của nó khiến tôi nghe nhói cả lòng. Đã tự bao giờ, nụ cười dễ thương đó không thuộc về tôi nữa. Mãi mãi, nó chỉ là hình ảnh trong những giấc mơ tôi.

Buổi chia tay hôm đó, tôi chẳng nói với Út Thêm được gì. Cũng có thể tôi chẳng còn gì để nói. Tôi chỉ biết đứng im tại chỗ, ngậm ngùi nhìn Út Thêm băng qua cầu tre để trở về căn nhà bên kia trảng cỏ, nơi những cánh phượng hồng đang vẫy gọi khôn nguôi.