Hà Mộ Sanh Tiêu Bảo Bối

Chương 9




Tháng ba năm ấy, ngày xuân thật đẹp, bởi vì có anh.Gặp anh, cuộc đời tôi mới trở nên sáng hơn.

Ba mẹ chuyển công tác, tôi đến thành C, chuyển đếntrường học khó quên suốt đời.

Trong trường học, bạn có thể không biết Tô Thức, cóthể không biết Hủ Bách Tai, Lâu Lan Cữu, có thể không biết cái gì là công cáigì là thụ, nhưng bạn phải biết một người -- hội trường hội học sinh Hà Mộ Sanh

Khó có thể quên lần đầu nhìn thấy người kia, một thânáo trắng, cùng quần dài xanh hải quân, dáng người cao ráo, trên tay cầm nokialoại mới, dáng vẻ gọn gàng, lông mày mảnh khảnh, môi không dày không mỏng, dángvẻ thật là rất đẹp! Tôi luôn vô cùng tự tin với dung mạo của mình, nhưng đốimặt với anh, tôi tự biết xấu hổ

Tôi cứ si mê như thế, cho đến khi có người vỗ vai anh,gọi anh: “Mộ Sanh!” Tôi mới biết anh là hội trưởng Hà đỉnh đỉnh đại danh.

Tôi không biết vì sao lại nghĩ trăm phương ngàn kế vàohội học sinh, cũng không rõ tại sao lại dùng toàn lực lên phó hội trưởng, nhìnbóng dáng gầy yếu lại gắng gượng của anh, cảm thấy đi theo anh, dù đi đến chỗcao nào cũng có thể.

Lại về sau, chúng ta cùng nhau ăn cơm cùng chơi bóng,cùng chơi trò chơi, rõ ràng hiểu đề mục thuộc đã lâu, còn muốn cố chấp hỏi anh,càng ngày càng chìm đắm trong giọng nói dịu dàng của anh...... Anh cũng sẽ mỉmcười dịu dàng với người khác, làm mê mẩn cả đám nữ sinh trường tôi, nhưng anhtâm sự với tôi, vui đùa với tôi, anh gọi tôi, là anh em. Anh nói: “Lưu Cảnh,cậu là anh em tốt nhất của tớ.” Trời biết lòng tôi điên cuồng mà hò hét, tôikhông muốn, không muốn làm anh em với anh......

Đây là lần đầu tiên tôi nhận thức rõ được tình cảm củamình với anh, trước kia có vài nữ sinh ở trường học đàn coi chúng tôi là mộtđôi, anh là công, tôi là thụ, ban đầu tôi không rõ khái niệm này, vì anh, màdần dần sáng tỏ. Tình cảm cấm kỵ này, tôi vẫn giấu ở trong lòng, không dám nóivới bất kỳ ai, cũng bao gồm anh, chỉ có thời khắc nhàn hạ, đi xem các bạn ‘Hủnữ’ bàn luận không ngớt về ‘Mộ Sanh’, Mộ Sanh và Lưu Cảnh.

Tất cả vẫn như cũ, quan hệ của tôi và Mộ Sanh, giốngnhư trước đây..... Thân mật, thậm chí càng tiến triểu hơn, nếu thời gian dừnglại, thật là tốt biết bao, tôi hy vọng mãi mãi như thế với Mộ Sanh, cho đếnkhi…

“Abg Lưu Cảnh, anh thích Mộ Sanh phải không?”

Tôi giật mình, Phong Duyệt Sam, thanh mai trúc mã củaMộ Sanh, Phong gia và Hà gia quen nhau từ sớm. Tôi thường đứng cạnh Mộ Sanh, tựnhiên cũng quen cô bé kia “Thích à, chẳng lẽ em không thích Mộ Sanh?”

Cô bé kia gãi đầu, giải thích: “Không phải thíchkia, là ‘love’ ấy.”

“Ha ha” Tôi chỉ có thể cười hàm hồ: “Nhóc con còn tuổinhỏ, học cái đó ở đâu......”

Tôi có lẽ thật sự nên lo lắng cho tương lai của tôi vàanh, tương lai của Mộ Sanh và Lưu Cảnh

...........

Khi nhận được điện thoại, tôi sắp điên rồi -- Mộ Sanhbị tai nạn xe cộ. Ngay cả áo khoác cũng chưa kịp mặc, liền đến thẳng bệnh viện,Mộ Sanh, Mộ Sanh của tôi, anh đừng có việc gì......

Đến bệnh viện, bất chấp chật vật, vội vàng hỏi phòngbệnh rồi đi đến, mở cửa phòng, chú Hà và cô Hà không ở đó. Mộ Sanh nằm một mìnhtrên giường bệnh, thần sắc tái nhợt, tôi vuốt mặt anh, hết sức dịu dàng, cứ ngơngác nhìn anh như vậy, mãi mãi sánh cùng đất trời ......

Phía sau truyền đến tiếng khàn vỡ vụn, tôi vừa quaymạnh đầu, chú Hà đứng ở cửa, vẻ mặt hờ hững.

Lòng tôi tan nát cúi đầu, đứng lên, nhường lại vị trícho chú, chú đi tới, kéo kéo góc chăn của Mộ Sanh. Chậm chạp mở miệng: “Vừa rồichú đưa mẹ nó về nghỉ......” Chú nhìn Mộ Sanh liếc mắt một cái, rồi sau đó nhẹgiọng nói với tôi: “Tô Lưu Cảnh, chúng ta nói chuyện.”

Tôi không dám đối mặt chú, nhìn gương mặt tương tự MộSanh kia, tôi kinh hoảng nhưng tôi không thể không đối mặt, chú, là ba MộSanh......

Trên hành lang bệnh viện lạnh lùng đáng sợ, mùi khửtrùng tràn ngập miệng mũi

“Tô Lưu Cảnh, tôi không hy vọng con tôi đồng tínhluyến ái, nhưng nếu nó thích. Tôi cũng sẽ không phản đối.” Lời của chú Hà làmtôi rung động, như vậy có phải chứng tỏ, giữa tôi và Mộ Sanh bớt đi một phầnchướng ngại không.

Nhưng chuyện tiếp theo, khiến tôi im miệng: “Vấn đềbây giờ là, con tôi nó không thích cháu, hoặc là nói nó chỉ có cảm tình vớicháu, so với cháu với nó, là không giống nhau. Hai người không thể nào có kếtquả, sớm thu tay lại, bớt thương tổn cho mình một chút.” Tôi không biết nên trảlời chú Hà ra sao, chú là một vị luật sư lời nói sắc bén, nhưng đây là sự thật,hàng ngày tôi ở cạnh Mộ Sanh, tự nhiên biết anh không phải gay, nhưng chỉ làbên cạnh anh không có bạn gái, tôi còn có cơ hội.

Vì thế tôi nói với chú Hà: “Cháu thật sự yêu Mộ Sanh ,cháu sẽ để Mộ Sanh, để cậu ấy quyết định ."

Chú Hà có thâm ý khác nhìn tôi “Mộ Sanh không phải đứangốc, nó hiểu được, “ Rồi không nói nữa, xoay người bước đi

Tôi không biết mình đứng ngây người ở hành lang baolâu, cho đến khi nghe được giọng nói trong trẻo: “Anh Lưu Cảnh, sao anh lại ởđây? Tiểu Mộ đã tỉnh chưa.” Là cô bé Phong gia, tôi nói: “Duyệt Nhi, nếu anhthật sự thích Mộ Sanh, nên làm gì bây giờ?” Cô bé ngẩng đầu, trong mắt tràn đầynghiêm túc: “Anh Lưu Cảnh, nếu Tiểu Mộ cũng thích anh, em sẽ chúc phúc cho cácanh.”

Cô bé cũng nói như vậy, nói cách khác chỉ cần Mộ Sanhcũng thích tôi, là tôi có thể ở cùng anh, nhưng Mộ Sanh rốt cuộc có thích tôikhông? Tôi cũng không biết, không có cách, nếu như ngả bài với anh, nhưng, bụngtràn đầy thâm tình, nên cho anh biết sao đây?

Trong phòng bệnh kia, tôi nói hết tình yêu với anh,mặt anh vẫn nhẹ nhàng, Anh nói: “Lưu Cảnh, tôi sớm nói qua, cậu sớm nói qua,cậu là anh em tốt nhất của tôi.” Tôi nói: “Mình không muốn chỉ làm anh em vớicậu.” Gương mặt đẹp của anh lạnh đi vài phần: “Chỉ làm kim lan, không tốt sao?Duy trì hiện trạng không phải tốt ư? Lưu Cảnh, tôi thích con gái, không phải làđàn ông.”

Tôi như dự đoán anh sẽ nói lời này, nhưng vẫn khôngkhỏi có điểm thất vọng nhỏ, cũng không kinh ngạc: “Cậu sớm biết tôi có ý vớicậu.”

Hắn cười nhìn tôi, không nói. Tôi nóng nảy: “Tôi chờcậu, tôi không cần kim lan, chỉ cần cậu, tôi sẽ chờ cậu.”

Sau, đó là thi vào trường đại học, tôi muốn học chungđại học với anh, anh với tôi, lại như gần như xa, tôi lần lượt nhắc nhở anh, ámchỉ tôi thích anh cỡ nào, anh đều nhìn như không thấy, nhưng tôi không nóngnảy, bởi vì anh, vẫn mãi không có bạn gái .

Thật ra chờ đợi và thực tiễn không quan hệ, nó là mộtloại thói quen, tự do sinh trưởng, không thể ức chế, một năm, hai năm. Ngườikhông tình nhạt theo năm tháng, ngược lại còn dày lên…

Trong trò chơi, anh là giáo chủ Đông thần giáo hùng bávõ lâm, mà tôi cầm đầu Lục Yên Các đối đầu khắp nơi với anh, vì hấp dẫn chú ýcủa anh, nên mọi thủ đoạn tôi đều dùng, chuyện nên làm tôi đều làm, bất đắc dĩngười nọ lại như không thấy.

Sau lại, cô xuất hiện , người con gái thuộc về SanhLi. Cuối cùng tôi bùng bổ, đối với con gái, Mộ Sanh luôn nhẹ nhàng, cho dù làtrong trò chơi, cũng như thế. Cô là người con gái đầu tiên Mộ Sanh chấp nhận,nguy cơ của tôi càng ngày càng nặng, vì thế tôi dẫn người đi chém giết.

Mộ Sanh lại giết tôi, quyết định của anh khiến tráitim vốn không trọn vẹn của tôi nát tan, nhưng, tôi vẫn không cam lòng, vẫn muốncướp anh đi khỏi tay cô gái tên Bảo Bối kia. Cha cô là Nhất Tiếu Nại Hà cũngthật làm tôi giật cả mình, cô được cha cô cứu sống, nhưng lại chạy tới quyếtđấu với tôi, không biết trời cao đất rộng, tôi thật bội phục dũng khí của cô,nhưng làm sao cô có thể là đối thủ của tôi chứ? Cho dù mặc tử tiên bào, tôi vẫnnắm chắc phần thắng như cũ.

Kỹ thuật của cô cũng quả thật tốt, so với những gamernữ tôi gặp thì cao siêu hơn, nhưng so với tôi, cô còn kém, cùng đấu, trong mộtchớp mắt, tôi hoàn toàn có thể một kiếm hạ gục cô. Nhưng, ma xui quỷ khiến ,tôi lại không xuống tay, chiêu ‘F1’ này, tôi vẫn không dùng, cuối cùng, tôithua rồi, tôi cho cô đánh bại, là tôi thua chínhmình.

Ai biết được? Rõ ràng tôi có cơ thẳng, lại để côthắng. Không muốn đuổi nữa, trái tim mệt mỏi, hay là lthương anh, đến mức tôikhông tưởng nổi ...... Có lẽ, nhiều năm qua như vậy, si ngốc chờ đợi như tôi,một công đạo, sự cố chấp, tất cả đã giải thoát…

Sau khi quyết đấu, tôi nhận được bốn bức thư, nộidung, đều chỉ có hai chữ -- cám ơn

Ha ha, Nhất Tiếu Nại Hà, Đông Phương Bảo Bối, ĐôngPhương Sanh Li, Đông Phương Duyệt, cám ơn tôi làm gì, tôi, muốn đến cướp ngườithân của các người mà, lão tử thua tâm phục khẩu phục. Cho nên, Hà Mộ Sanh, anhnhất định phải hạnh phúc.

Hôm nay rất nhiều năm về sau, tôi và vợ cùng cười thờitrẻ lông bông, vợ lạnh nhạt nói: “Khi đó tuổi quá trẻ, ai chưa từng điên cuồng,bây giờ, đố dám nói đùa nữa......”

Đúng vậy, thiếu niên không phong lưu, uổng người sốngthời gian, mà năm đó tôi phong lưu, chỉ vì Hà Mộ Sanh. Mộ tẫn sanhhoa, duy thừa Lưu Cảnh

[ năm xưa tựa như gấm ] -- end