Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 24: Không phải là duy nhất




“Hôm qua anh uống nhiều lắm đấy nhé, về hành em cả buổi tối. Hôm nay đừng uống nữa không tốt cho dạ dày đâu.”

“Anh biết rồi vợ.”

Tiếng bố mẹ tôi nói chuyện với nhau ngoài cửa làm tôi tỉnh giấc, tôi với điện thoại đầu giường xem mấy giờ rồi. Trời ơi, mới có 5 giờ sáng mà tôi đã bị đánh thức rồi. Tôi vươn mình tỉnh dậy, gấp gọn chiếc chăn màu hồng, vệ sinh cá nhân, thay đồng phục rồi đi xuống nhà.

Hôm nay hình như mẹ tôi có cuộc họp hay sao ấy, thấy bà ăn mặc sang trọng lắm, tóc còn búi gọn phía sau, để lộ ra khí chất của người lãnh đạo, bố tôi vẫn mặc vest như thường ngày, mẹ đang giúp bố chỉnh lại chiếc cà vạt.

“Khả Tiên, sao hôm nay con dậy sớm thế?” Bố tôi bất ngờ khi nhìn thấy tôi đi xuống. Bình thường cũng phải 6 giờ tôi mới xuống nhà.

“Dạ, nay con có chút việc trên trường nên đi sớm ạ.”

“Có cần bố đưa đi không?”

“Dạ không cần đâu ạ.”

“Vậy ăn sáng xong rồi đi.”

“Dạ thôi ạ, con đi trước đây.”

Nói xong tôi tạm biệt bố mẹ khoác cặp trên vai đi tới nhà xe, dắt chiếc xe đạp điện, mở cửa bước ra ngoài.

Tôi dừng lại ở cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn.

“Huy Anh ơi, cậu có muốn ăn gì không tớ mua cho nay tớ không mang cơm sáng đi được.”

Tôi vừa gửi tin nhắn cho Huy Anh, đúng lúc đó có một giọng nói vang lên, tôi quay người lại là Huy Anh và Nhã Thanh.

“Hi, Khả Tiên.” Nhã Thanh vẫy chào tôi, Huy Anh mở điện thoại ngơ ngác quay lại.

“Vết thương của cậu sao rồi, còn đau không?” Tôi chạy lại hỏi.

“Không sao, vết thương ngoài da ấy mà. Hôm qua cảm ơn hai cậu nhé. Các cậu chọn món đi xem thích ăn gì tớ đãi các cậu một bữa.”

“Ui không cần đâu, thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp ấy mà.”

“Không được. Để tớ đãi đi mà, hôm nay Huy Anh còn tốt bụng qua chở tớ đi học nữa.”

Nghe tới đây lòng tôi có một chút gì đó buồn, trước đây mỗi sáng Huy Anh đều chờ tôi đến trường, đều nghe những câu thả thính, những lời nói nhảm của tôi vậy mà giờ đây cậu ấy đã chở người khác rồi. Tôi biết Huy Anh rất tốt với mọi người chứ không chỉ với mình tôi. Tự nhiên tôi thấy mình giống redflag quá, tối qua còn sang nhà anh Đạt dỗ dành ông hết giận, hôm nay lại buồn khi Huy Anh quan tâm người con gái khác. Tôi cũng không biết rõ cảm xúc hiện tại của mình dành cho hai người này như nào nữa.

“Làm gì mà đứng đơ thế?” Nhã Thanh đập vào vai tôi khiến tôi giật mình.



“À không có gì, chúng ta chọn đồ thôi.”

Chúng tôi chọn đồ, cả 3 người đi lên cầu thang, chắc do bọn tôi đi sớm nên tầng 2 chỉ có mấy người thôi, tôi chọn một bàn ngồi có thể ngắm cảnh sắc bên dưới, nhìn dòng người, đoàn xe đi lại khá vui mắt. Từ lúc gặp Huy Anh, tôi không thấy cậu ấy nói chuyện, có lẽ cậu ấy ngại nên tôi đã lên tiếng trước:

“Huy Anh, đưa giúp tớ hộp giấy bên cạnh cậu.”

Huy Anh quay lại phía sau lấy hộp giấy đưa cho tôi.

“Nhã Thanh ơi, cầm giúp tớ đồ ăn với, tớ lau cái bàn.”

Tôi định đưa đồ ăn cho Nhã Thanh nhưng Huy Anh đã nhanh tay cầm lấy.

“Để tớ cầm cho. Cậu đang bị thương mà.”

Khoảnh khắc đấy tôi bị đứng hình, Huy Anh đang quan tâm Nhã Thanh ư? Mấy hôm trước cậu ấy còn lạnh nhạt lắm mà sao hôm nay lại như này mà cũng phải một người con gái xinh đẹp, làn da trắng, lông mi dài, đôi mắt đen láy rất dễ khiến người ta rung động và có lẽ Huy Anh cũng không ngoại lệ sau chuyện tối ngày hôm qua. Tôi bình tĩnh lại, lấy hộp giấy bên cạnh lau bàn.

“À, Khả Tiên, hôm qua cậu trả tiền giúp anh tớ, khi nào có tiền tớ gửi lại sau cho cậu được không?”

Tôi đang ngồi ăn nghe thấy Nhã Thanh nói vậy, vội vàng bỏ chiếc đùi gà đang cắn dở xuống, đưa tay quơ quơ phía trước:

“Không cần đâu, cũng không đáng bao nhiêu mà.”

“Không được.”

“Coi như bữa ăn này cậu trả là chúng ta hết nợ rồi.”

“Sao có thể thế được.”

“Được mà, đừng nghĩ nhiều nữa, ăn đi nhanh lên không muộn học.”

Chúng tôi ăn cỡ khoảng 30 phút, Huy Anh dọn dẹp giúp hai đứa đồ ăn thừa mang đi vứt vào sọt rác, tôi lau bàn.

“Đi thôi.”

Huy Anh trở về bàn lấy chiếc cặp sách đang được ngay ngắn bên cạnh. Tôi khoác cặp của mình đi theo sau hai người họ. Ra đến khu vực gửi xe, Huy Anh đưa cặp cho Nhã Thanh cầm còn tôi bỏ cặp ở giỏ xe tự mình lấy xe cùng họ đi về trường.

Chúng tôi bước vào lớp học lúc 6 rưỡi sáng, trong lớp có những bạn đang làm bài tập, có bạn chơi game, có bạn đang ăn đồ ăn sáng hay có vài bạn đang nói chuyện với nhau. Tôi bước về chỗ, lấy sách vở ra xem lại bài. Tới gần giờ vào lớp, mọi người đã đến đông đủ. Tiếng trống trường vang lên, cô chủ nhiệm bước vào, tay phải cô mang theo cặp sách, tay trái cầm theo chiếc bình nhỏ xinh xắn, mái tóc dài buông xuống, dáng người mảnh mai, cả lớp đứng lên chào, Huy Anh đứng lên đi thu bài tập của mọi người. Cô chủ nhiệm lớp tôi cũng ngoài 40 tuổi, rất dày dặn kinh nghiệm trong trường, cô ôn đội tuyển học sinh giỏi lúc nào cũng đạt giải cao. Phong cách dạy của cô rất hay, cô dạy tỉ mỉ đến từng chi tiết, tận tâm, tận lực nhưng có một điều là cô hay kiểm tra bất chợt khiến chúng tôi không kịp trở tay. Trước khi vào bài học mới, cô chủ nhiệm sẽ ôn lại bài cũ, ánh mắt cô nhìn qua một lượt, chúng tôi cúi thấp đầu xuống để không bị lọt vào tầm mắt của cô. Cô lấy viên phấn trên bàn bắt đầu viết:

“Trên bảng có viết 1;2;3;...;2024 gồm 2024 số nguyên dương đầu tiên. Người ta thực hiện thao tác sau: mỗi lần chọn tuỳ ý hai số x, y ở trên bảng sao cho x lớn hơn hoặc bằng y+2 rồi xoá hai số này đi và thay bởi hai số x-1; y+1. Nếu từ các số trên bảng không thể thực hiện được thao tác như trên, ta gọi đó là trạng thái dừng.

1, Chứng minh dù có thực hiện như thế nào theo quy luật trên thì sau hữu hạn thao tác cũng sẽ đạt được trạng thái dừng.



2, Gọi S là số thao tác thực hiện để đạt được trạng thái dừng. Tìm giá trị nhỏ nhất của S.”

“Có ai xung phong lên làm bàn này không?”

Cả lớp ngồi yên không ai giơ tay, cô lấy quyển sổ quyền lực ra bắt đầu đưa mắt và gọi tên:

“Phạm Huỳnh Nhã Thanh.”

Nhã Thanh đi lên bảng, cầm viên phấn trắng, chậm rãi làm bài. Câu đầu tiên khá dễ nên cô ấy làm rất nhanh. Nhưng đến câu hai, cô ấy đứng đơ một lúc trên bảng, sau lưng mọi người bắt đầu bàn tán về cách giải. Nhã Thanh cúi mặt quay sang nói với cô chủ nhiệm:

“Xin lỗi cô, câu 2 em không biết làm.”

Cô gật đầu, viết điểm kiểm tra của Nhã Thanh vào sổ đầu bài, chiếc bút dừng, cô quay xuống lớp nhìn.

“Có bạn nào làm ra câu hai chưa?”

Tôi cũng mới làm được một chút chưa ra được kết quả nên không dám giơ tay lên bảng.

“Không có ai à? Vậy cô gọi tên nhé.”

Tôi bắt đầu lo cô gọi đến tên mình, nếu như lên đó mà không làm được có phải mất mặt lắm không? Tôi cúi đầu xuống thấp hơn, cuối cùng cô cũng đọc tên:

“Nguyễn Khải Huy Anh. Lớp trưởng lên làm bài này giúp cô.”

Huy Anh đứng dậy, bước lên trên bảng, cô chủ nhiệm đưa viên phấn trong tay cô cho cậu ấy. Huy Anh viết rất nhanh, viết không cần suy nghĩ giống như cậu đã làm ra đáp án rồi vậy. Tôi vừa chăm chú nhìn vào tấm bảng, vừa nhìn vào bài của mình, tôi đã phát hiện ra lỗi sai, nhanh chóng sửa lại bài. Huy Anh mất khoảng 5 phút để viết, cậu ấy đưa phấn lại bàn đi về chỗ.

Cô chủ nhiệm đứng lên gật đầu, nét mặt cô hiện rõ vẻ hài lòng.

“Bài Huy Anh làm rất tốt, cách làm khá mới mẻ, dễ hiểu, mọi người có thể tham khảo. Giá trị nhỏ nhất của S là 506.1011.”

“Uầy không hổ danh là lớp trưởng lớp chúng ta, đỉnh thật sự.” Cả lớp bắt đầu dành những lời khen có cánh cho Huy Anh. Tôi cũng không lạ gì với chuyện này, từ hồi cấp 2, Huy Anh đã được mọi người khen rất nhiều rồi.

“Yên lặng, mở sách ra học bài mới.” Cô chủ nhiệm vô tay hai cái, giọng có chút cao lên quát mọi người.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã hết tiết, tiếng trống trường vang lên, cô chủ nhiệm giao bài tập cho mọi người, cất sách vở vào cặp, bước chân ra khỏi lớp.

“À, tý nữa sau giờ học Nhã Thanh, Huy Anh, Khả Tiên xuống văn phòng gặp cô nha.”

Chúng tôi đều biết cô gọi chúng tôi vì chuyện tối ngày hôm qua còn mọi người trong lớp chỉ đơn giản nghĩ chắc cô lại giao việc gì đó cho chúng tôi thôi.

Kết thúc buổi học, mọi người thu dọn sách vở đi về còn ba chúng tôi cũng là cất sách vở nhưng là đi xuống gặp cô chủ nhiệm.