“Ơi, mẹ nghe.” Tiếng mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu tôi.
Tôi nhẹ nhàng lướt qua anh, đi ra ngoài.
“Ông tỉnh rồi mẹ ạ.”
“Ừ mẹ biết rồi, mẹ vào bệnh viện ngay.”
“Dạ.”
Tôi tắt điện thoại, đi lấy nước giúp ông rồi trở về phòng bệnh. Anh đang đứng trước cửa, hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng, quần jean đen, đôi giày của nhà Adidas, tay đút túi quần như đang chờ tôi. Tôi định quay đi:
“Sao thế? Em không muốn gặp anh tới vậy sao?”
Tôi không nói gì, đi thẳng tới định mở cửa, anh thở dài bỏ tay túi quần kéo tôi lại:
“Buông tay.” Tôi ngước lên nhìn anh.
“Không buông.”
“Em nói lại lần nữa, buông em ra.”
“Không buông.”
“Á đau.”
Tôi vừa kêu một tiếng, người con trai trước mặt đã buông tay tôi ra, nhẹ nhàng cúi xuống kiểm tra xem tay tôi thế nào.
“Anh xin lỗi, làm đau em rồi, để anh xem...”
Không để anh nói hết câu, tôi đá vào chân anh một cái, trực tiếp mở cửa đi vào.
“Cháu chào bác.” Tôi lễ phép cúi chào bác Thảo.
“Chào cháu. Ông mới khoe cháu được giải nhất học sinh giỏi tỉnh. Chúc mừng cháu nha.”
“Dạ cháu cảm ơn.”
5 phút sau, anh mở cửa vào. Tôi không quan tâm tới sự tồn tại của anh, nói cười vui vẻ với mọi người.
Khoảng một tiếng sau, mẹ tôi vào viện cũng là lúc anh với mẹ anh phải về. Trước khi rời khỏi phòng, anh nhìn tôi giống kiểu “em cứ đợi đấy.”
Mấy ngày sau ông được xuất viện, chúng tôi quay lại ôn chuyên bình thường.
Ngày 26 tháng 3, trường tôi có tổ chức thi thể dục thể thao. Thời tiết hôm đó rất mát, gió nhè nhẹ thổi. Học sinh mang ghế ra sân để tập trung. Đúng 7 giờ, thầy hiệu trưởng đứng trên bục phát biểu khai mạc đại hội.
Tôi, Quỳnh Nhiên và mấy đứa con gái trong lớp mua đồ ăn vặt, trà sữa, nước uống,... Hôm nay được mặc đồ thoải mái nên tôi chọn một chiếc áo phông, quần thể dục, mấy bạn nữ khác mặc váy ngắn.
Nhà trường bắt đầu phát nhạc, đội văn nghệ đứng vào vị trí bắt đầu nhảy cổ vũ cho các đội tham gia thi đấu.
Với chiều cao 1 mét 68, tôi được lớp cử phần thi chạy 1000 mét. Ngày nhỏ tôi thích chạy lắm nên phần thi này không làm khó được tôi.
Tôi bắt đầu khỏi động, đứng vào vị trí, tiếng còi của thầy thể giục vang lên, tôi lấy đà bắt đầu chạy. Tôi vượt lên vị trí đầu trong suốt quá trình chạy, cho đến khi gần về đích, tôi bị Ngọc Hà xô
ngã xuống đất, cảm giác đau nhói, tay tôi dính đầy bụi, tôi cố gắng đứng dậy hoàn thành nốt phần thi của mình.
Tôi về vị trí thứ 2, lớp tôi đã nhìn thấy hành động của Ngọc Hà lớp bên cạnh, Quỳnh Nhiên tức giận chạy lại:
“Cậu có biết chạy không? Chạy hay xô người thế?”
“Tớ có làm gì đâu? Ai kêu đúng lúc tớ vượt lên va phải Khả Tiên thôi mà.”
“Rõ ràng là cậu đẩy cậu ấy.” Lớp tôi nháo nhào lên.
“Đau quá.” Tôi không chịu được mà kêu lên.
Nghe thấy tiếng tôi kêu, Quỳnh Nhiên quay lại đỡ tôi: . Truyện mới cập nhật
“Sao không?”
“Đau. Huhu.” Nhìn vết thương trên tay, đôi chân trắng nõn nà của tôi bị xây xước, đau đến thấu tận tim gan.
“Khả Tiên, cậu bị sao thế?” Huy Anh từ đâu chạy đến, tôi nhìn thấy sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt của cậu ấy.
“Tớ không sao.” Tôi vừa kêu với Quỳnh Nhiên nhưng khi nhìn thấy Huy Anh tôi cố gắng kìm nén cơn đau để cậu ấy không phải lo.
“Đưa Khả Tiên lên phòng y tế đi.” Cô chủ nhiệm đi lại nói với Huy Anh.
Huy Anh cởi áo bên ngoài, vòng tay ra đằng sau, buộc hai tay áo lại để tôi không bị lộ những nơi phản cảm. Cậu ấy bế tôi lên khiến tôi sững người, gương mặt góc cạnh, bước đi rất nhanh, tôi sợ ngã nên vòng tay ôm Huy Anh.
Đến phòng y tế, Huy Anh gõ cửa không thấy có ai, dùng một tay bế tôi, tay còn lại mở cửa.
Huy Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.
“Chờ tớ chút nhé.”
Huy Anh đi lại khu vực để đồ y tế, cậu lấy thuốc sát trùng, bông khử trùng đặt vào chiếc khay nhỏ. Cậu để chân tôi lên đùi cậu, nhỏ mấy giọt thuốc sát trùng vào bông khử trùng nhẹ nhàng bôi lên vết thương của tôi:
“Hơi đau một chút, cậu cố gắng chịu đựng nhé.”
Huy Anh làm rất thuần thục, nhẹ nhàng sợ giống như sợ tôi bị đau. Băng bó xong, Huy Anh quay sang nhìn tôi:
“Nói tớ nghe, ai làm cậu bị ngã như này.”
“Con nhỏ Ngọc Hà lớp 9C.” Tôi mếu máo, làm nũng với Huy Anh.
“Tớ hiểu rồi. Cậu ở đây nghỉ ngơi đi.”
“Cậu đi đâu thế?”
“Lấy huy chương vàng về cho cậu.”
Huy Anh vừa định rời khỏi thì Quỳnh Nhiên xuất hiện trước cửa phòng y tế:
“Bé yêu của tôi sao rồi? Tao mới xử con nhỏ kia cho mày, dám đẩy bé yêu của tao à?” Quỳnh Nhiên chạy lại xem vết thương đã được Huy Anh băng bó.
“Mày ở lại chăm sóc Quỳnh Nhiên nha. Khả Tiên bị chơi xấu mất huy chương vàng rồi, tao phải đi lấy lại cho cậu ấy.” Huy Anh nói rồi rời đi.
“Tao không sao? Mày không tham gia nhảy cao à?”
“Nhất rồi.” Quỳnh Nhiên giơ huy chương vàng ra khoe với tôi.
Tôi ở trong phòng y tế chán quá nên kêu Quỳnh Nhiên dìu tôi ra sân xem mọi người thi đấu. Vừa ra đến sân thấy mọi người bắt đầu bàn tán:
“Lần đầu thấy Huy Anh, lớp trưởng lớp 9A chơi bóng rổ đẹp trai vãi.”
“Má ôi tưởng Huy Anh chỉ biết học ai ngờ còn giỏi bóng rổ nữa.”
“Bao nhiêu năm nay chưa từng thấy Huy Anh tham gia môn thể thao nào, hôm nay được mở mang tầm mắt rồi.”
“Đậu má, body Huy Anh chuẩn vãi.”
“Huy Anh ném bóng vào rổ mà cứ ngỡ ném vào tim tao vậy, mê quá rồi.”
Tôi nghe xong không hiểu mấy người con gái này bị sao? Gì mà khen Huy Anh nhiều vậy. Đang đứng ngẩn người, Huy Anh từ xa xuất hiện, cậu ấy mặc đồ bóng rổ, cậu cười đi lại phía tôi, phía sau có quá trời cô gái, Huy Anh tay cầm huy chương vàng, đeo lên cổ trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
“Tớ lấy huy chương vàng về cho cậu rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
Cuộc đời tôi từ trước đến nay luôn tốt đẹp hơn bao người khác, có ông ngoại lúc nào cũng yêu thương, có bố mẹ nghiêm khắc nhưng chưa từng bỏ rơi tôi, có những người bạn tuyệt vời như Quỳnh Nhiên và Huy Anh.
Kết thúc đại hội lớp tôi giành 5 huy chương vàng, 4 huy chương bạc và 1 huy chương đồng.
Chân tôi đau, Huy Anh, Quỳnh Nhiên giúp tôi thu dọn đồ, đưa tôi về nhà đến nơi đến trốn. Tới cửa nhà, Huy Anh định đỡ tôi vào bên trong nhưng tôi cảm thấy chân mình đỡ đau hơn rồi nên kêu Huy Anh về luôn. Trước khi tôi vào bên trong Huy Anh quay sang tôi: Trước khi tôi vào bên trong Huy Anh gọi tôi:
“Khả Tiên, cuối tuần có bận gì không?”