"Thẩm đại nhân, ngài nhìn lời chú giải phần công văn này xem, hình như có chút nhầm lẫn."
Thẩm Nhạn Thanh ngập trong đống sách chất cao như núi ngẩng đầu lên, vừa nhận lấy phần công văn từ tay thị thư(*), chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận ồn ào rối loạn.
(*) quan viên nhỏ quản lý văn thư trong triều.
"Kỷ đại nhân, Kỷ đại nhân..."
Các quan viên đang phụng mệnh tu sửa sách cổ dồn dập theo âm thanh kia quay đầu nhìn, chỉ thấy Lại bộ thị lang Kỷ Quyết một thân triều phục màu xanh đậm với vẻ mặt cực kỳ tức giận đang cất bước tiến vào bên trong tàng thư Sùng Đức.
Hàn Lâm viên cùng Lại bộ hầu như rất hiếm khi gặp nhau, mọi người ai nấy cũng bất ngờ khi thấy Kỷ Quyết xuất hiện tại nơi này.
Kỷ Quyết đảm nhiệm chức quan tam phẩm, bản thân ngồi ở trên vị trí cao, nhưng đãi ngộ cực kỳ rộng rãi với thuộc hạ, chưa bao giờ thất lễ trước mặt người khác, thành ra dáng vẻ đầy hung hăng như lúc này đây quả thật khiến mọi người lấy làm ngạc nhiên.
Trái lại Thẩm Nhạn Thanh vẫn ung dung như mọi thường, thậm chí lúc Kỷ Quyết nhìn thẳng hắn, ngay cả mi tâm cũng không chút động đậy.
"Bọn ngươi đều đi ra ngoài, một mình Thẩm Nhạn Thanh ở lại."
Mọi người yên lặng nhìn nhau.
Lúc đó, Thẩm Nhạn Thanh mới vừa thành hôn cùng Kỷ Trăn được hai tháng, người bên ngoài cũng đồng cảm với Thẩm Nhạn Thanh mà tỏ ra tiếc hận. Bây giờ nhìn thấy Kỷ Quyết nổi giận đùng đùng cứ như muốn trả thù, hơn nữa mấy ngày trước, đối phương còn chẳng niệm chút tình quan hệ thông gia mà vạch tội phụ tử Thẩm gia, khi ấy, một tốp quan thì dùng đôi mắt thương hại nhìn Nhạn Thanh, số còn lại hối hả rời khỏi trận thị phi nhằm tránh vạ lây.
Khi nhìn thấy Kỷ Quyết xuất hiện tại Sùng Đức lâu, Thẩm Nhạn Thanh cũng đoán ra được vì sao đối phương tới đây.
Thẩm Nhạn Thanh kế nhiệm chức biên tu quan thất phẩm Hàn Lâm viện, nếu dựa theo quy chế phải đứng dậy hành lễ với Kỷ Quyết, trong ánh mắt xung quanh dồn dập nhìn về phía mình, hắn vẫn đúng mực đứng dậy hành lễ: "Chẳng hay Kỷ đại nhân tìm hạ quan có chuyện gì?"
Quan viên bắt đầu lui ra, cánh cửa từ từ đóng lại, chút ánh nắng nhỏ vụn chiếu lên thân ảnh cả hai đang đứng chiếc bàn chất đầy công văn, nửa người nổi trong ánh sáng, nửa người chìm vào bóng tối.
Kỷ Quyết vẫn chưa đáp lại, chỉ nhanh chân bước lên trước, ánh đao vút qua như muốn cắt ngang ánh sáng xông thẳng vào Thẩm Nhạn Thanh.
Khóe môi của hắn chìm xuống, ngay lúc tính mạng đe dọa, Thẩm Nhạn Thanh vẫn đứng yên tại chỗ.
Thanh đao ngắn trong tay áo Kỷ Quyết kề sát trên cổ đối phương, hiện tại chỉ cần dùng một chút sức, liền có thể cắt đứt da thịt, đầu lìa khỏi cổ.
Thẩm Nhạn Thanh gặp biến không hề sợ hãi, đoản đao chút sắc bén vút qua.
Nó lại tiến sát thêm một chút, lưỡi dao sắc bén tì vào lớp da mỏng manh, một ít máu uốn lượn chảy theo dòng như tơ máu. Lúc này, Thẩm Nhạn Thanh nhẹ nhàng đẩy chuôi đao ra.
"Sùng Đức lâu không thể dính máu, nếu như Kỷ đại nhân muốn giết hạ quan, chúng ta nên tìm chỗ nào đó thích hợp hơn."
Đao trong tay Kỷ Quyết đổi phương hướng, đâm nhọn vào bả vai Thẩm Nhạn Thanh sâu xuống một tấc, lại xoay chầm chậm.
Trong chớp mắt, chiếc áo quan phục màu xanh thẫm của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, dưới cơn đau dữ dội, chút huyết sắc trên mặt cũng dần dần cạn sạch.
"Nếu không phải Trăn Trăn thật lòng với ngươi, thì hôm nay ngươi không thể sống sót ra khỏi nơi này."
Kỷ Quyết rút mạnh lưỡi đao ra, cứ như rút non nửa máu tươi trên mặt Thẩm Nhạn Thanh. Thẩm Nhạn Thanh nghiêng đầu, một giọt máu bắn vào trong mắt, khiến cho tầm mắt của bản thân cũng ngập tràn màu đỏ tươi.
"Một nhát đao này xem như bù lại chuyện trên phố."
Nói xong, Kỷ Quyết ném thanh đao rướm máu kia, lấy khăn lau sạch lòng bàn tay mình.
Thẩm Nhạn Thanh không để ý vết thương đang liên tục chảy máu, lạnh nhạt nói: "Kỷ đại nhân muốn hưng binh vấn tội cũng nên chú ý tìm rõ nguồn gôc của nó. Ban đầu là Kỷ gia các người dung túng Kỷ Trăn bức hôn, hạ quan hết cách mới đành phải dùng chút biện pháp cảnh cáo, chỉ là hạ quan không ngờ Kỷ Trăn lại..." Chợt lặng yên một chút, nói tiếp: "Lại một lòng yêu thích hạ quan đến như vậy."
Động tác lau chùi của Kỷ Quyết chợt dừng lại, trong thanh âm đầy rẫy sự hung tàn: "Sau này Trăn Trăn ở Thẩm phủ có bất kỳ mệnh hệ gì, ta trước hết sẽ giết sạch phụ mẫu ngươi, sau đó lột da rút xương ngươi treo trên tường thành cho bà con dân chúng thưởng thức."
Thẩm Nhạn Thanh không đáp trả.
Chiếc khăn thơm dính máu kia bị Kỷ Quyết xem như món ô uế vứt bỏ không chút nương tay: "Chuyện hôm nay, ta không muốn có người thứ ba biết được."
Trên gương mặt tái nhợt của Thẩm Nhạn Thanh lộ ra chút ý cười nhạt nhẽo, khiêm nhường chắp tay: "Hạ quan cung tiễn Kỷ đại nhân."
Hắn dùng đôi mắt nhuốm máu nhìn Kỷ Quyết đi xa, chợt cúi đầu, giọt máu bắn tung tóe vào mắt ban nãy theo mí mắt chảy xuống. Cho dù như vậy, hắn vẫn không oán không giận, chỉ giơ tay nhè nhẹ lau chùi gò má đầy máu của mình, sau đó nhẹ nhàng mỉa mai gọi một tiếng: "Trăn Trăn."
Đồng liêu trong Sùng Đức lâu bắt đầu dồn dập đi vào, Thẩm Nhạn Thanh lúc này đã thu dọn sạch sẽ ngồi thẳng lưng trên bồ đoàn tu sửa sách cổ như chưa hề có gì xảy ra.
Máu trên cổ đã ngừng chảy, vết thương trên bả vai cũng được cắt bỏ phần y phục băng bó lại. Đồng liêu nhìn thấy kinh ngạc oán giận truy hỏi, thế nhưng hắn chỉ nói đúng một câu "Không cẩn thận va trúng" qua loa cho có lệ.
Lý do thoạt nghe trăm ngàn chỗ hở, thế nhưng lại chẳng ai dám lên tiếng hỏi có phải người hành hung là Kỷ Quyết hay không.
Thẩm Nhạn Thanh vừa lật quyển sách cổ, chợt nghĩ tới xưng hô Kỷ Quyết gọi Kỷ Trăn, ngón tay đang lật khe khẽ động đậy.
—— Trăn Trăn.
Xe ngựa tiến vào một ngõ phố tối tăm, bánh xe chợt lăn qua một hòn đá nhỏ, khiến cho cả xe rung lắc dữ dội.
Kỷ Quyết đang nhắm mắt nghỉ ngơi bị làm cho tỉnh, người hầu bên ngoài nói; "Kỷ đại nhân, đường này nhiều đá, ngài ngồi vững ạ."
Kỷ Quyết đáp một tiếng, lại nhìn chiếc đèn đồng trong buồng xe vì xóc nảy mà không ngừng lay động, ánh nến rọi hoa văn điêu khắc trên thân đèn vào thành xe, khung cảnh nhìn như một màn kịch đèn chiếu, khiến cho hồi ức của người xem nó bất chợt lại ùa về.
Hắn lớn hơn Kỷ Trăn tám tuổi, vừa là huynh, cũng là phụ thân. Thuở bé Kỷ Trăn cực kỳ dính lấy hắn, lúc nào cũng làm nũng, mỗi khi đi dạo chợ đêm đến mệt lả là bắt đầu mè nheo đòi mình cõng trên lưng.
Hắn hơi khom người xuống, Kỷ Trăn nhẹ nhàng nhảy lên mình, còn chỉ huy đòi ca ca mua cho mình kẹo đường thổi, bánh dẻo, ăn xong lại đòi xem hát coi xiếc, nghĩ đên đây, đột nhiên lâm vào trầm tư.
Thời gian quả thật nhanh như gió thổi, một bé con mới hôm nào còn bi bô tập nói đòi cõng nay đã trở thành một chàng thiếu niên rực rỡ thuần khiết, thậm chí còn có người để mà thương mà nhớ.
Hắn vẫn không thể nào quên, cái ngày Kỷ Trăn non nớt của mình khóc lóc quỳ gối cầu xin hắn thành toàn một tấm chân tình.
Kỷ Trăn gọi hắn rất nhiều tiếng "ca ca", vào chính thời khắc ấy, hắn đột nhiên rõ ràng ý thức được hai chữ này đã trở thành rãnh trời mà hắn và Kỷ Trăn không tài nào có thể vượt qua được.
Kỷ phủ có rất nhiều chuyện bí ẩn không muốn ai biết.
Năm Kỷ Quyết lên tám, mẫu thân khó sinh, đứa bé khi sinh ra đã bị chết yểu. Mọi người sợ phu nhân thương tâm không chịu nổi, thành ra không dám nói ra sự thật cho bà nghe.
Đúng lúc đó, một nữ đầu bếp trong phủ vụng trộm mà có thai, trùng hợp cũng lâm bồn chung thời gian với Kỷ phu nhân, nhưng mà sau khi sinh xong lại không có khả năng nuôi, vứt con ở đó mà đi mất biệt.
Đại phu nói mẫu thân hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa, Kỷ Quyết mới chỉ có tám tuổi không đành lòng nhìn mẫu thân mình chết không nhắm mắt, đành lập lờ dời hoa ghép cây(*), tự ý ôm con trai của nữ đầu bếp đến trước giường mẫu thân.
(*) chỉ hành động đánh tráo.
Bé xíu, mềm mại như vậy.
Cứ như món quà thần minh ban tặng.
Trời cao đành đoạn mang đi cốt nhục máu mủ, lại vì hắn đưa tới một vầng mây.
Sau đó không lâu, mẫu thân cũng từ biệt khỏi nhân gian này.
Kỷ Quyết vẫn giữ đứa con của nữ đầu bếp lại, hơn nữa hai nhà Tưởng Kỷ vì đảng phái sớm đã có thông gia từ bé, cuối cùng quyết định dùng một số tiền lớn bịt miệng bà mụ cùng lão nô, cũng may cả hai thức thời, đứa bé chính thức gọi là Kỷ Trăn, có tên trên gia phả Kỷ gia.
Kỷ Quyết biết mây bay dễ tản, người rồi cũng tan, chỉ là không ngờ Kỷ Trăn tự tay mình nuôi nấng lại rời xa mình nhanh như vậy.
Luân thường, đạo nghĩa, lễ pháp, kỷ cương.
Dẫu hắn anh tài ngút trời ra sao, suy cho cùng chỉ là người trần mắt thịt, cũng có những ngọn núi cao vợi, thế nhưng lại chẳng vượt nổi sông nước mênh mông của thế tục này.
Hắn không sợ ánh mắt người trần, nhưng lại chẳng dám để cho Kỷ Trăn biết được bản thân mình lại sinh ra tâm tư xấu xa trên người đối phương.
Nhất sinh niệm, nhị sinh tư, tam sinh ái, tứ sinh cụ.(*)
(*) Từ suy nghĩ thành ôm ấp tâm tư, dần dần nảy sinh lòng yêu thích, sau đó cảm thấy lo sợ.
Trọn đời trọn kiếp này, Kỷ Quyết đều chỉ có thể mang thân phận huynh trưởng của Kỷ Trăn.
Sau khi biết được chuyện ám sát trên phố, hắn đã từng muốn giết chết Thẩm Nhạn Thanh.
Trước đó, hắn có đi gặp Kỷ Trăn để hỏi.
Kỷ Trăn ân cần bóp vai đấm chân xoa dịu hắn: "Ta sợ ca ca lo lắng nên mới không nói, chỉ là chút chuyện bất trắc thôi, không sao hết."
Vì muốn chứng minh bản thân không bị tổn thương gì, Kỷ Trăn đi loanh quanh mấy vòng, sau đó ngoan ngoãn ngồi quỳ một bên chân huynh mình.
Kỷ Quyết còn chưa trách cứ, vạt áo hơi hé của Kỷ Trăn lộ ra, hắn tình cờ nhìn thấy được dấu vết trên phần xương quai xanh.
Mặc dù Kỷ Quyết chưa có thê tử, thế nhưng cũng không ngốc đến mức không biết mấy dấu đỏ hồng nông sâu kia có ý nghĩa ra sao.
Kỷ Trăn chẳng hề hay biết, ngẩng đầu lên mềm giọng nói: "Ca ca đừng giận ta có được hay không?"
Nói xong lại giơ ba ngón tay lên xin thề: "Ta hứa sau này dù xảy ra chuyện gì cũng không gạt huynh nữa."
Kỷ Quyết mím môi, trầm mặc thay Kỷ Trăn kéo áo chỉn chu lại.
Kỷ Trăn cười đến khóe mắt cong cong, cạ mặt mình dán sát vào lòng bàn tay hắn lẩm bẩm nói: "Nếu như lúc đó huynh mà biết chuyện trên phố, chắc chắn sẽ cho nó là điềm xui, lại không cho ta thành hôn với Thẩm Nhạn Thanh. Thế nhưng ta thật lòng thích Nhạn Thanh lắm, ca ca, hiện tại ta sống rất tốt, rất vui.."
"Kỷ đại nhân, đến Kỷ phủ rồi."
Nến trong chiếc đèn đồng thoáng chốc đã sắp hết, Kỷ Quyết cũng bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn thường xuyên nghĩ rằng, nếu như ngày đó mình ra tay giết Thẩm Nhạn Thanh tại Sùng Đức lâu, thì hiện tại sẽ như thế nào?
Khả cụ sinh khiếp, khiếp sinh thối, ái chi thâm viễn giả, cố lự thái đa.(*)
(*) nối tiếp với câu ban nãy. Khi sợ bắt đầu nhát gan mà rút lui, người yêu quá đậm sâu, lúc nào cũng băn khoăn lo lắng.
Trăng đã treo cao nơi đầu cành, đêm nay lại là một đêm khó ngủ.
Kỷ Trăn nằm nghiêng người, sợ nước mắt rơi làm dơ gối đệm, kề sát chiếc khăn lên mặt, chỉ một lúc sau, chiếc khăn đã ướt sũng đến mức có thể vắt ra nước.
Y thành hôn cùng Thẩm Nhạn Thanh ba năm, tối nay là lần đầu tiên đối phương rõ ràng nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình một cách trần trụi.
Kỷ Trăn khóc đến khóc thút thít, không muốn người gác đêm bên ngoài nghe thấy tiếng mình, cố gắng cắn răng dùng tay che miệng.
Đầu óc y quay cuồng, lăn tới lăn lui chỉ có hai chữ "hòa ly" cùng biểu hiện lạnh lùng của Thẩm Nhạn Thanh.
Lúc trước y nghe người hầu trong Kỷ phủ nói, một người nghiện cờ bạc, cược càng nhiều thua càng đau, thế nhưng không thể dừng tay.
Kỷ Trăn nghe xong phản bác lại: "Tại sao thế gian này có người ngốc như vậy chứ, biết rõ không có phần thắng vẫn cứ cố chấp cược, ngươi nhất định lừa ta."
Nhưng bây giờ nhìn lại, Kỷ Trăn lại trở thành kẻ ngốc trong chính lời nói của mình.
Trong trận cờ mà y đang đánh cùng Thẩm Nhạn Thanh, y tựa như một dân cờ bạc thua mù quáng, vì tập trung quá nhiều vào nó mà chẳng thể buông tay, thậm chí còn có ảo tưởng rằng một ngày nào đó có thể chuyển bại thành thắng, chiếm được một chút tình ý từ Thẩm Nhạn Thanh.
Ba năm không đủ, thì ba năm nữa, dù sao đối phương cũng sẽ bị y làm cho lay động.
Thế nhưng những lời Thẩm Nhạn Thanh nói tối nay như một đòn cảnh cáo, đánh vào đầu óc hão huyền của y.
Y vốn không có đồng nào trong tay, sao có thể giành được phần thắng?
Kỷ Trăn buồn bực ném chiếc khăn ướt đẫm vào trong chậu đồng.
Y rất muốn vọt tới căn phòng phía đông chất vấn Thẩm Nhạn Thanh, hỏi đối phương tại sao không thể thử yêu thích mình, lại sợ bản thân tự rước lấy nhục, nghe lại câu "Ngươi có chỗ nà đáng để người ta yêu thích?"
Hồi còn cắp sách ở Quốc Tử giám, nếu như hôm đó Kỷ Trăn phải học thuộc một trăm chữ cổ văn, sang ngày hôm sau đã quên không còn một mống, duy chỉ có từng câu từng chữ Thẩm Nhạn Thanh nói là ghi lòng tạc dạ.
Nếu có thể lấy trí óc đó dùng cho việc đọc sách, có lẽ Kỷ Trăn đã không bị mọi người xem thường. Nếu như y cũng có thể am hiểu đủ thi thư như Dịch Chấp, Thẩm Nhạn Thanh cũng có thể chuyện trò cùng mình, như vậy sẽ dần yêu thích y hơn một chút thì sao.
Kỷ Trăn lau mặt, rề rà phụng phịu bò xuống giường nhỏ đốt đèn.
Trong phòng có một chiếc tủ đựng sách, y bỏ qua chồng xuân cung đồ trên tầng cao nhất, rút ra quyển tập thơ xếp chót, ngồi ở trước bàn lật xem.
"Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ(*)." Kỷ Trăn gật gù như gà mổ thóc lầm bầm nhẩm: "Câu này hay, sao mình lại không biết nó sớm nhỉ?"
(*) Hai câu thơ trích từ "Thước kiều tiên" của Tần Quán.
"Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng." - Bản dịch của Hải Thế Nguyễn từ thivien.net
Bài thơ này nhắc đến chuyện tình Ngưu Lang Chức Nữ, hai câu trên ý nói cả hai yêu nhau, dù cho chỉ có thể gặp nhau vào gió thu tiết Bạch Lộ (ngày 7/7 nằm trong tiết này), cũng trân trọng quý giá hơn hẳn những đôi tình nhân ngoài kia gặp nhau vô số lần nhưng lại bằng mặt không bằng lòng.
Lúc này, cánh cửa căn phòng phía đông bên kia chợt mở ra, còn phòng chính xa xa kia vẫn hiện ra chút ánh sáng mơ hồ.
Thẩm Nhạn Thanh khẽ gọi người hầu đang canh gác đêm: "Thiếu phu nhân đang làm gì?"
"Ban nãy không biết nô tài có nghe nhầm không, thiếu phu nhân hình như đang đọc thơ, cái gì lưỡng tình dài dài ngắn ngắn gì đó, nghe không rõ mấy."
Thẩm Nhạn Thanh im lặng, lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.(*)
(*) Người gác đêm nghe không rõ nên nói là Trăn Trăn đọc "lưỡng tình trường trường đoản đoản", thế là anh Thẩm đọc lên câu này "lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ." Câu trên cũng nằm trong bài thơ "Thước kiều tiên" của Tần Quan, rất là hiểu vợ nha =)))
Nghĩa câu trên: Nếu mối tình hai người sắt son chung thủy, thì cần đâu phải ngày đêm luôn ở bên nhau.
Nửa đêm đang yên đang lành đi đọc thơ làm cái gì?
"Đại nhân, còn có dặn dò gì nữa không?"
Thẩm Nhạn Thanh không nói gì, xoay người vào phòng, cài chốt cửa lại, sau đó sững người, lại tháo ra.
Chỉ là sợ chú mèo con nửa đêm ăn vụn không thành tìm đường về mà thôi.
Lời tác giả:
Trong lòng Thẩm đại nhân chờ mãi không thấy bà xã bò lên giường mình: Cửa không khóa, sao bà xã còn chưa tới tìm mình nữa?