Hạ Tân Triều

Chương 18




Hoàng đế Đại Hành Lý Thượng Huy có thể nói là một nhân vật truyền kỳ.

Lý Thượng Huy là người con thứ bảy của tiên đế, mẫu phi chỉ là một cung nữ trong cung hoàng hậu, tình cờ lọt vào mắt tiên đế.

Trong phúc chẳng ngờ lại có rủi, sau khi đạt được ân sủng, nàng sinh ra một hoàng tử, khi đứa bé còn chưa đầy tháng đã mắc một căn bệnh kỳ quái mà đột ngột qua đời. Mẫu phi hoàng tử thân phận thấp hèn, lại chẳng được tiên hoàng yêu thương, ngày tháng sống trong cung cực kỳ chật vật.

Dù cho đối phương chỉ là một hoàng tử bị người người khinh thường, nhưng nhờ tài khéo léo, Lý Thượng Huy đã lôi kéo được rất nhiều đại thần về phe mình, trong tình thế tranh đoạt đổ máu bộc lộ tài năng, chính thức trở thành hoàng đế mở đầu một triều đại mới của Đại Hành.

Trên phố từng có tin đồn kể rằng, thân mẫu của hoàng đế chính là do tiên hậu bày mưu hại, thành ra tiên hậu kế vị mới bất ngờ đi về cõi tiên. Những giai thoại bí ẩn chốn hoàng gia vốn cực kỳ thu hút người nghe, thế là mỗi người nói một kiểu. còn chuyện chân tướng thật sự như thế nào, e là chỉ có người trong cuộc mới biết rõ.

Kỷ Trăn từng gặp Lý Thượng Huy khá nhiều lần.

Khi còn bé, y thường xuyên được phụ thân và huynh trưởng dẫn đi tham gia cung yến, chỉ có ba năm nay kể từ sau khi thành hôn với Thẩm Nhạn Thanh, số lần vào cung mới ít dần đi. Mấy tháng trước y có gặp qua một lần, chỉ là hiện tại thoạt nhìn lại, không biết có phải do sự vụ bận bề hay không, giữa hai hàng lông mày uy nghiêm thường ngày của hoàng đế lộ chút nét mệt mỏi.

Kỷ Trăn lại nhìn sang phía hoàng hậu.

Tiết hậu xuất thân cao quý, phụ thân là võ tướng tiếng tăm lừng lẫy, năm đó, Lý Thượng Huy cũng nhờ không ít trợ giúp từ nhà vợ mới có thể lên ngôi được. Đế hậu hòa thuận hạnh phúc bao năm, trở thành một giai thoại của Đại Hành.

Kỷ Trăn vẫn đang suy ngẫm, thái tử cùng thái tử phi và hoàng trưởng tôn lúc này cũng đi vào.

Ba người đến chỗ đế hậu hành lễ, hoàng trưởng tôn có khí khái hệt như phụ thân, tuy còn nhỏ tuổi nhưng tỏ ra vô cùng thận trọng. Cậu nhóc quỳ xuống đất dập đầu, chất giọng non nớt của trẻ con vang lên trong điện: "Tôn nhi khấu kiến hoàng gia gia."

Đúng là khung cạnh ấm áp hòa thuận.

Kỷ Trăn lén lút bốc một viên ô mai, dùng ống tay áo nâng lên che khuất nhét vào trong miệng, ô mai chua đến mức làm y rùng mình.

Đế hậu ngồi vào chỗ, tiệc rượu lúc này mới chính thức bắt đầu.

Kỷ Trăn không quan tâm mấy đến những câu chúc phúc của mọi người với hoàng trưởng tôn, cũng không có hứng nhìn xem ca hát xiếc múa, chỉ để ý mỗi bàn thức ăn ngon nhiều vô số này mà thôi.

Món này ngon, món kia cũng không kém, thậm chí còn hận không thể kéo cái dạ dày mình cho to ra để có thể đóng gói hết chỗ này mang về.

Ăn đến khi no chừng được tám phần, Kỷ Trăn mới thỏa mãn sờ bụng mình, nghe thấy hoàng đế ra lệnh chúng thần đến trường đua ngựa, trong lòng hí hửng hỏi Thẩm Nhạn Thanh: "Tới màn chơi trò chơi rồi sao?"

Thẩm Nhạn Thanh gật đầu, sóng vai cùng Kỷ Trăn và đám quan thần ra khỏi điện.

Mặt trời tỏa sáng rực rỡ, trong trường đua hiện tại đã đặt mấy tấm bia, một nhóm quan chức còn trẻ tuổi không chờ đợi thêm mà leo lên ngựa trổ tài.

Các món quà ở đây đều do triều thần dâng lên, người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng đó.

Kỷ Trăn cưỡi ngựa không tốt, cho nên không tham gia, trò này chỉ có thể làm khán giả. Mắt y tròn xe vòng tới vòng lui, lại nhìn đế hậu trên đài cao, thấy kế đó là vị trí nữ quyến, chợt nói: "Công chúa Linh Việt cũng đến."

Công chúa Linh Việt thuộc người con thứ chín, là bào muội(*) của tam điện hạ Lý Mộ Hồi, nhỏ hơn Kỷ Trăn hai tuổi, tính tình cực kỳ dịu dàng nho nhã.



(*) Em gái ruột.

Kỷ Trăn vốn ham vui, đang định bắt chuyện, nhưng cánh tay vừa mới giơ lên đã bị Thẩm Nhạn Thanh ngăn cản, khiến cho y tỏ ra khó hiểu: "Sao vậy?"

Thẩm Nhạn Thanh nói: "Có trò ném thẻ vào bình rượu."

Mấy trò khác thì Kỷ Trăn không đấu lại, chỉ có duy nhất mỗi trò này xem là cao thủ, nghe xong cũng bị hấp dẫn theo.

Kỷ Trăn kéo Thẩm Nhạn Thanh đến khu vực, mọi người bên này đang thảo luận ai chơi trước.

Kỷ Trăn thoáng nhìn thấy miếng ngọc dương chi treo đong đưa trên chiếc y phục mãng bào, kiểu dáng khắc hình hoa mẫu đơn hoàn toàn mới lạ, bèn theo hướng ngọc thạch nhìn lên trên, dò ra chủ nhân của nó là Lý Mộ Hồi.

Lý Mộ Hồi mỉm cười nghênh đón ánh mắt của Kỷ Trăn, dứt khoát cởi miếng ngọc dương chi nói: "Vậy dùng tạm miếng ngọc thô này làm quà thôi."

Nội thị cúi gập người nhận lấy, miếng ngọc treo trên giá gỗ, được ánh nắng chiếu vàng tỏa ra ánh sáng óng ánh.

Kỷ Trăn cực kỳ thích nó, lúc bấy giờ đã không còn quan tâm đến việc chủ nhân miếng ngọc này là ai nữa, cao giọng: "Ta cũng chơi."

Thẩm Nhạn Thanh nhíu mày, nội thị dâng lên một mũi tên làm bằng trúc lên.

"Thẩm đại nhân cũng chơi?"

Kỷ Trăn đã đứng ở ví trí quy định, nhìn Thẩm Nhạn Thanh giương cằm nói: "Đọc sách ta không bằng huynh, thế nhưng trò này ta khẳng định mạnh hơn huynh. Thẩm Nhạn Thanh, chúng ta so tài một trận được không?"

Dưới ánh mặt trời, chàng thiếu niên ngập tràn khí chất sống động hoạt bát, y tùy hứng ném một mũi tên, một tiếng động vang lên, mũi tên rơi cực kỳ chính xác vào miệng bình đồng.

Những người bình thường cười thầm mỉa mai Kỷ Trăn là tên ngốc lúc này cũng không thể không vứt bỏ đi một chút thành kiến với y.

Khóe môi Thẩm Nhạn Thanh cong lên thành một hình vòng cung khá nhạt, bắt đầu ném mũi tên về trước, nó lại lọt vào một chiếc bình có miệng nhỏ hơn bên trái.

Kỷ Trăn cũng không vì vậy cảm thấy hoảng hốt, cầm lấy hai mũi tên, khẽ híp mắt ném đi, cả hai đều trúng.

Bốn phía lúc này đã vang lên những thanh âm vỗ tay: "Hay, quá chính xác!"

Kỷ Trăn đắc ý nhìn Thẩm Nhạn Thanh nở nụ cười: "Huynh thấy thế nào?"

Thẩm Nhạn Thanh hiếm thấy không phủ nhận tài năng đối phương: "Không tệ."

"Chỉ không tệ thôi hả?" Kỷ Trăn hừ nhẹ: "Cho huynh xem thêm bản lĩnh của ta."

Nói xong lại cầm lấy hai mũi tên, còn đưa lưng về phía bình đồng.

Do khá lâu chưa chơi trò này, cho nên y nhất thời có chút không nắm được hướng chính xác, phải dùng tay tính toán cự ly.

Thẩm Nhạn Thanh chỉ yên lặng, có lẽ là do ánh nắng quá mức chói chang, khiến cho Kỷ Trăn đột nhiên tỏa ra hào quang lấp lánh.

Kỷ Trăn bất ngờ ném mũi tên đi, song cũng hơi rụt rè quay đầu lại. Khi nhìn thấy cả hai mũi tên đều trúng mục tiêu, giữa lông mày hiện đầy ý cười, phấn khích nhảy cẫng lên giương giọng hỏi: "Vậy thế này thì sao?"

Tinh thần Thẩm Nhạn Thanh khẽ động đậy, động tác ném mũi tên bất ngờ không ổn, kết quả ném hụt trúng vào cạnh.

Hắn thu tay về, nhìn vẻ mặt hân hoan nhảy nhót của Kỷ Trăn, cuối cùng cũng lên tiếng khen: "Rất giỏi."

Lý Mộ Hồi ngồi một bên quan sát trận đấu vỗ tay hỏi: "Thẩm đại nhân nhận thua?"

Thẩm Nhạn Thanh cũng không bào chữa thêm, gật đầu: "Tự quý bất như(*)."

(*) cảm thấy hổ hẹn không bằng.

"Nếu đã như vậy, miếng ngọc dương chi này thuộc về tay Kỷ Trăn."

Kỷ Trăn hớn hở nhìn quanh một vòng, sau đó ngẩng cao đầu ưỡn ngực tiến lên nhận lấy phần thưởng. Khi y đi đến trước mặt Lý Mộ Hồi giơ tay định nhận lấy, lại không ngờ rằng Lý Mộ Hồi giơ miếng ngọc lên cao, đầu ngón tay của y chỉ kịp sượt qua mớ tua rua, lúc này mới có chút e dè khó xử nhìn đối phương.

Đuôi mắt đối phương hẹp dài tựa như mắt hồ ly, nhìn bình thường ngậm chút ý cười, vì vậy danh xưng "ngọc diện hồ ly" bởi thế ra đời. Hiện tại Kỷ Trăn đối diện với khoảng cách gần như vậy, cảm thấy danh xưng quả thật không chút sai lệch, chỉ là nụ cười treo suốt trên miệng kia nhìn không thật lắm, cứ như đang đeo một chiếc mặt nạ. Nếu như cởi lớp mặt nạ này ra, không chừng phía trong ôm ấp một tâm tư quỷ quyệt.

Kỷ Trăn giơ tay muốn lấy miếng ngọc, còn dùng sức giật giật mấy cái, vậy mà Lý Mồ Hồi chẳng chịu buông tay, bộ dạng cứ như đang trêu đùa cùng một đứa bé.



"Chỉ là một miếng ngọc dương chi, chắc tam điện hạ sẽ không nói một đằng làm một nẻo chứ?"

Lý Mộ Hồi liếc nhìn Kỷ Trăn trừng mắt phồng má, đoạn nở nụ cười, lúc này mới buông tay.

Kỷ Trăn nhìn miếng dương chi ngọc điêu khắc thành hoa mẫu đơn, thích không rời tay.

Thẩm Nhạn Thanh đi đến bên cạnh, sóng mắt y lúc này chợt di chuyển, nắm lấy tay đối phương, một tiếng "bộp" vang lên, miếng ngọc nhanh chóng đặt trong lòng bàn tay hắn, cực kỳ vui vẻ nói: "Tặng huynh."

Lý Mộ Hồi khẽ híp mắt.

Thẩm Nhạn Thanh vẫn còn đang sửng sốt vì Kỷ Trăn dám phớt lờ lời cảnh cáo của mình trêu chọc Lý Mộ Hồi, nghe vậy chững lại: "Tặng ta?"

Kỷ Trăn vui đến mặt tươi như hoa: "Đây là ta tự mình thắng được."

Không phải món đồ nào của Kỷ gia, mà là bản thân dựa vào bản lĩnh của mình tặng cho Thẩm Nhạn Thanh.

Thấy Thẩm Nhạn Thanh đứng yên bất động, Kỷ Trăn lo lắng đối phương không chịu nhận, bèn sốt ruột nói: "Ta đeo nó cho huynh."

Nói xong không thèm chờ Thẩm Nhạn Thanh đồng ý, nhanh chóng buộc miếng ngọc tinh xảo vào thắt lưng đen.

Người bên ngoài cho rằng cả hai từ trước đến nay bất hòa không hạnh phúc, không ngờ hôm nay gặp mặt cảm thấy Thẩm Nhạn Thanh dường như cũng không căm ghét Kỷ Trăn như lời đồn, cho nên có chút ngạc nhiên theo dõi.

Nếu như không bàn về học thức, một người phiêu dật như gió tuyết, một người mang nét hồn nhiên xinh đẹp tuyệt trần, so về ngoại hình phải nói cực kỳ xứng đôi.

"Chỉ là mấy cái tài vặt vãnh."

Giọng điệu khinh bỉ chợt vang lên phá tan khung cảnh đẹp lúc này.

Kỷ Trăn buộc miếng ngọc dương chi chặt xong, quay sang xem người vừa lên tiếng, đối phương là Trương Trấn - con trai Lễ bộ thị lang, người từng tranh chấp với y trong Tử Vân lâu.

Chẳng lẽ tên công tử bột này không có chuyện gì khác để làm hay sao?

Kỷ Trăn dặn lòng mình rằng miếng ngọc kia đã nằm gọn trong tay, tinh thần cũng thả lỏng, song nhớ đến lời dặn của Thẩm mẫu trước khi lên đường, không muốn cãi nhau vớ vẩn với hạng người này, chỉ trừng mắt nhìn một chút, kéo tay Thẩm Nhạn Thanh muốn rời đi.

Bởi vì chuyện xảy ra ở Tử Vân lâu, Trương Trấn có rất nhiều bất mãn với Kỷ Trăn, đến nay vẫn còn bị chúng bạn chê cười, mặt mũi cũng mất sạch, thành ra sao có thể để mặc cho đối phương rời đi dễ dàng như vậy.

"Kỷ Trăn, ngươi có dám so tài đua ngựa với ta không?"

Kỷ Trăn không giỏi trò đua ngựa, chẳng dễ mắc câu: "Ta chỉ muốn chơi trò ném thẻ vào bình rượu."

"Ngươi sợ đúng không?"

Kỷ Trăn ngẩng đầu đáp trả: "Ai nói ta..."

Chưa nói xong đã bị thanh âm lạnh lùng của Thẩm Nhạn Thanh chặn ngang: "Trương đại nhân, không phải Kỷ Trăn không muốn tiếp, thực ra y đã cùng ta hẹn đến xem cưỡi ngựa bắn cung, hiện tại bọn ta phải đi rồi."

Cũng không quan tâm Trương Trấn nói gì, chỉ nhìn Lý Mộ Hồi hành lễ cáo lui, sau đó nắm tay Kỷ Trăn về khu cưỡi ngựa bắn cung.

Kỷ Trăn căm giận nói: "Hắn ta quanh năm vùi thân chốn hoa lầu rượu chè vô dụng, ta mà sợ hắn sao, so thì so, có gì quá..."

Nhưng khi đối diện ánh mắt ý tứ rõ mồn một "Ta còn không biết rõ sức ngươi ra sao?", Dù không cam lòng nhưng cũng phải ngậm miệng lại.

Hai người chầm chậm tiến lên, gió nhẹ phất phơ, bốn phía tràn ngập thanh âm cổ vũ, thỉnh thoảng có người nhìn cả hai với ánh mắt lấy làm tò mò. Kỷ Trăn đi sát bên đối phương, cứ như được dòng nước ấm truyền vào người, tay chân cũng vì thế dồi dào sức lực, ngay cả bước đi nhẹ nhàng thanh thoát hơn ngày thường.

Nếu như trước giờ Thẩm Nhạn Thanh luôn như lúc này, thì tốt đẹp biết bao?

Kỷ Trăn sút nhẹ một hòn đá dưới chân, khi giương mắt nhìn thấy huynh trưởng mình cách đó không xa, vui vẻ nói: "Ta đi tìm ca ca."

Nói xong muốn rút tay mình ra khỏi tay Thẩm Nhạn Thanh, nhưng đối phương lại không cho.

Thẩm Nhạn Thanh nhìn chăm chằm ý mừng rỡ giữa hai hàng lông mày của Kỷ Trăn, sau một lúc, mới chậm rãi chịu buông năm ngón tay của mình ra.

"Ta chỉ đi một xíu thôi."

Đôi mắt Kỷ Trăn sáng ngời, cất bước về phía Kỷ Quyết.



Song, vừa đi được vài bước, một thanh âm hét toáng sợ hãi vang lên trong trường đua, chỉ thấy một mũi tên nhọn như cắt phá trời cao nhanh vút nhắm thẳng vào mặt Kỳ Trăn.

Chuyện xảy ra bất thình lình, Kỷ Trăn không kịp né tránh, chỉ kinh ngạc đứng chết trân tại chỗ.

Kỷ Quyết cùng Tưởng Uẩn Ngọc gần đó nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đột biến, bỏ hết mọi thứ đang làm chạy đến chỗ Kỷ Trăn.

Ngay tức khắc, hai cánh tay bất ngờ ôm lấy bả vai Kỷ Trăn đẩy sang cạnh. Đầu óc Kỷ Trăn lúc này ong ong cả lên, mũi tên nhọn hoắt kia "phụt" một tiếng xẹt qua sát bên tai.

Y ngã xuống đất, lòng bàn tay cạ sát trên mặt cát lột ra một lớp da, bên tai nghe thấy một tiếng kêu rên của ai đó bên cạnh.

Kỷ Trăn hoảng sợ nhìn xem ai bị ngã xuống cùng mình, nhìn thấy sắc mặt từ trước đến giờ không chút cảm xúc của Thẩm Nhạn Thanh nay đã trắng bệch, cho là Thẩm Nhạn Thanh vì cứu mình bị thương, lòng rối như tơ vò, sợ đến không nói được gì.

Kỷ Quyết chạy tới, kéo Kỷ Trăn ra sau lưng mình bảo vệ, hung hăng nhìn về phía Thẩm Nhạn Thanh.

Kỷ Trăn nghe thấy Thẩm Nhạn Thanh nhẹ giọng nói với huynh mình: "Chỉ là sự cố bất ngờ."

Y có chút không hiểu lắm, như vậy không phải chuyện bất ngờ thì còn là cái gì?

Cơn đau rát từ lòng bàn tay khiến cho Kỷ Trăn nhanh chóng khôi phục lại chút thần trí, y nhanh chóng quan sát Thẩm Nhạn Thanh, khi nhìn thấy đối phương chỉ bị bụi đất làm bẩn y phục, không bị thương gì, tron gmắt chợt dâng lên vài giọt nước.

Thẩm Nhạn Thanh đứng lên, cũng đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, chỉ là hắn không ngờ tới bản thân ấy vậy mà lại liều lĩnh bất chấp nguy hiểm tính mạng cứu Kỷ Trăn - ngay tại khoảnh khắc nhận thấy mũi tên nhọn sắp nhắm trúng đối phương, hắn căn bản không kịp nghĩ ngợi thêm gì nữa, cứ như theo bản năng vội vàng chạy đến.

Nếu... Nếu như cho Thẩm Nhạn Thanh chút thời gian suy xét, ngay cả bản thân hắn cũng không biết liệu mình có hành động giống như thế hay không?

Mọi người dồn dập tiến đến quan sát tình hình, thấy không có gì đáng lo mới thở phào một hơi.

Ngự y theo cùng tiến hành băng bó vết thương trên tay cho Kỷ Trăn. Y vẫn chưa hết hoảng sợ, hiện tại đau đến mức hít hà, liên tục nhìn về phía Thẩm Nhạn Thanh.

Vị quan chức bắn tên kia đổ mồ hôi lạnh, liên tục chịu tội: "Bên trong móng con ngựa kia dính cục đá, khi đó ta chưa phát hiện, không ngờ nó lại đột nhiên phát điên, thành ra mũi tên chệch hướng. Kỷ đại nhân, hạ quan không hề cố ý..."

Kỷ Quyết trầm mặt, xua tay, "Được rồi, giải tán hết đi."

Đến khi Kỷ Trăn xử lý vết thương băng bó xong xuôi, định nói câu cảm ơn với Nhạn Thanh, chợt có nội thị chầm chậm chạy tới.

"Mấy vị đại nhân, bệ hạ vừa biết được chuyện Tiểu Kỷ đại nhân, cho nên mời các vị lên đài cao tiếp tục thưởng thức." Nội thị thoáng nhìn: "Ối, tiểu hầu gia cũng ở đây, bệ hạ đang tìm ngài đó, ngài cũng theo nô tài đi."

Kỷ Trăn nghe vậy liếc nhìn Tưởng Uẩn Ngọc đang ôm tay đứng, gương mặt đẹp kia lạnh toát như muốn giết người.

Rõ ràng Kỷ Trăn nhìn thấy lúc nãy khi mình có chuyện, đối phương chạy về phía y...

"Trăn Trăn, chúng ta đi thôi."

Kỷ Trăn thu hồi tâm tư, cùng huynh trưởng và mọi người đi lên đài cao.