Hạ Tân Triều

Chương 39




Bắt đầu năm mới, phía biên cảnh liên tục truyền đến tin mừng chiến thắng, quân lính Hung Nô tan tác, vài hôm nữa giương cờ trắng đầu hàng.

Tin mừng đến kinh thành, hoàng đế cực kỳ vui vẻ, đề bạt Tưởng Uẩn Ngọc thành Hoài Viễn tướng quân võ quan chính tam phẩm, thường trú tại Mạc Bắc.

Trong kinh bắt đầu bàn tán, hành động này của bệ hạ ngoài mặt như thưởng công cho Tưởng Uẩn Ngọc, động viên bá tánh biên cảnh, nhưng thực ra cũng có ý đồ muốn kiềm chế tâm ý Tưởng gia lại. Tưởng Uẩn Ngọc anh dũng giết địch, mà người nhà đang ở chốn kinh đô kia đối với hắn hệt như sự uy hiếp, vì an nguy gia tộc, Tưởng Uẩn Ngọc chắc chắn sẽ không nảy sinh mưu đồ phản nghịch, cũng vì thái tử kế vị tương lai bình định gian nan khổ cực.

Kỷ Trăn đã từng trải qua nhiều biến cố nghe thấy tin này, đã không còn cảm thấy lo lắng, mà chỉ khó nhịn lại cơn uất hận trong lòng.

"Y ở Mạc Bắc cũng là chuyện tốt." Kỷ Trăn đặt sách lên bài, thở dài nói: "Kinh đô này cũng không có chỗ nào đáng giá để ở lại, còn ở Mạc Bắc, ít ra y sẽ là Hoài Viễn đại tướng quân được người người kính trọng."

Thẩm Nhạn Thanh đứng trước cửa, còn chưa tiến vào, đã nghe được Kỷ Trăn nói tiếp.

"Tưởng Uẩn Ngọc từng nói với ta, chốn Mạc Bắc bao la vô tận, mặt trời đỏ rực như đổ lửa, hoàn toàn khác một trời một vực với kinh đô đầy tuyết này." Trong giọng điệu của y có chút ngóng trông: "Không biết người dân Mạc Bắc liệu có nhiệt tình đầy sức sống như vùng đất đó không nhỉ?"

Cát An đáp: "Ta nghe nói Mạc Bắc có rất nhiều người mắt xanh tóc đỏ, sau này nếu có cơ hội gặp lại tiểu tướng quân, ta nhất định phải hỏi thử xem quả thật có đúng như vậy hay không."

"Trong thoại bản có nói, chỉ là một số mà thôi, thế nhưng vóc người của họ cũng không giống như người dân kinh thành chúng ta..."

Chủ tớ đang say sưa trò chuyện về phong cảnh con người ở đất Mạc Bắc, bất ngờ bị sự xuất hiện của Thẩm Nhạn Thanh làm hết hồn, ngay lập tức im thin thít.

Kỷ Trăn sợ hãi nhìn Thẩm Nhạn Thanh không rõ cảm xúc gì, chầm chậm ngồi thẳng lại, song cũng chẳng biết nên nói gì với đối phương, thành ra dứt khoát yên lặng.

Thẩm Nhạn Thanh cực kỳ chú ý đến ba chữ "Tưởng Uẩn Ngọc" nói ra từ trong miệng Kỷ Trăn, nó như một cái gai cắm sâu trong lòng hắn, mỗi lần nghe là thấy âm ỉ. Bây giờ lại nghe thấy Kỷ Trăn khát khao đến Mạc Bắc, cái gai kia càng đâm sâu hơn xuyên vào trong máu thịt, khiến hắn đau đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy.

Hiện tại đến giờ cơm trưa, Thẩm Nhạn Thanh cố nén tâm tư mình, trầm giọng ra lệnh.

Hôm nay Thẩm Nhạn Thanh được nghỉ phép, từ sáng đã ở trong thư phòng xử lý công việc, lúc này mới đến dùng bữa cùng Kỷ Trăn, bất chợt nghe được chuyện mình không thích, thành ra sắc mặt cũng không được dễ nhìn cho lắm.

Kỷ Trăn đối diện gương mặt lạnh như băng kia, bữa cơm cũng nuốt không trôi, cứ dính mắt vào mấy bức tranh trong sách.

Thẩm Nhạn Thanh buông đũa tre xuống, đột nhiên đặt câu hỏi: "Kinh đô là nơi ngươi sinh ra, trưởng thành, dưới cái nhìn của ngươi cảm thấy nó không tốt đến vậy?"

Ngoài chuyện dò hỏi tình trạng gần đây của huynh trưởng, hiện tại Kỷ Trăn cực ít chủ động nói chuyện cùng Thẩm Nhạn Thanh, nghe vậy lầm bầm: "Ta chỉ cùng Cát An thuận miệng nói một chút thôi mà."

Nếu như biết Thẩm Nhạn Thanh ở bên ngoài nghe, y chắc chắn sẽ không nói nhiều như vậy.

Thẩm Nhạn Thanh biết rõ bản thân không nên tiếp tục đề tài này nhằm giảm đi mâu thuẫn với đối phương, nhưng vẫn không kiềm chế được nói tiếp: "Vậy Mạc Bắc thì sao, ngươi còn muốn đến đó không?" Qua vài giây, lại hỏi như đang chất vấn: "Ngươi muốn đi Mạc Bắc, hay là muốn gặp người ở Mạc Bắc?"

Kỷ Trăn khó trả lời câu hỏi này, vì cho dù y có chọn cái nào cũng không thể khiến Thẩm Nhạn Thanh thoả mãn, chỉ dựa vào tình hình thực tế đáp: "Nhưng chẳng phải giờ ta đang ở kinh đô sao..."



Sau hôm y tự ý rời khỏi buổi tiệc, Thẩm Nhạn Thanh càng quản chặt hơn, phái người theo y một tấc cũng không rời, đừng nói là Mạc Bắc, ngay cả cánh cổng Thẩm phủ cũng khó mà đặt chân ra.

Thẩm Nhạn Thanh nhìn chăm chú, không hỏi nữa: "Thám tử vừa báo tin, qua nửa tháng sau huynh trưởng ngươi có thể đến Trữ Châu."

Lúc này Kỷ Trăn mới nhìn thẳng Thẩm Nhạn Thanh, đôi mắt sáng như sao, ngay cả giọng điệu cũng thân thiết: "Ca ca sao rồi, dạo này huynh ấy có khỏe không, người đi theo có làm khó làm dễ huynh ấy không?"

Chỉ có nói đến Kỷ Quyết, Kỷ Trăn mới bừng bừng sức sống như lúc xưa.

Thẩm Nhạn Thanh thu hết tất cả sự biến hóa của y vào trong đáy mắt, đẩy dĩa tôm viên đến trước mặt: "Dùng cơm xong ta nói cho ngươi biết."

Gần đây khí sắc Kỷ Trăn đã tốt hơn một chút, thế nhưng trên người vẫn chưa thêm được chút thịt nào. Vì liên quan đến an nguy của huynh trưởng, Kỷ Trăn nghe vậy cũng không từ chối, gắp lấy dồn vào trong miệng, vừa ăn vừa liếc nhìn Thẩm Nhạn Thanh, cứ như đang muốn biểu hiện cho đối phương biết mình đã nghe lời như thế nào.

Hai người ăn xong, nô bộc bưng tới thau nước rửa tay vệ sinh, một khắc sau, cùng nhau nằm lên giường.

(*) 1 khắc = 15 phút

Tóc Kỷ Trăn rủ xuống phủ kín bờ vai, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoan cho Thẩm Nhạn Thanh hôn mình, mi mắt khẽ run, hai tay buông thõng hai bên, thế nhưng mười ngón tay lại siết chặt.

Thời gian qua số lần cả hai lên giường cực kỳ nhiều, nhưng bởi vì lời ước hẹn ba ngày lần trước, bình thường Kỷ Trăn vẫn có chút chống cự, nhưng hễ mỗi khi nghe thấy tin tức huynh trưởng, mới bỏ mặc chính mình chìm đắm vào.

Kỷ Trăn học theo ngậm lấy đầu lưỡi Thẩm Nhạn Thanh vừa mút vừa nuốt hệt như đang ăn một viên kẹo.

Nửa bên gò má dần ướt át.

Kỷ Trăn thở không thông, gắng sức cất tiếng hỏi, "Huynh có thể nói cho..."

Đoạn sau nhấn chìm vào trong nụ hôn.

Cũng không biết nụ hôn này đã kéo dài bao lâu, đến khi cả khuôn mặt Kỷ Trăn đều đỏ bừng, Thẩm Nhạn Thanh mới buông y ra khàn giọng nói: "Huynh trưởng của ngươi đang sống rất tốt."

Nửa canh giờ tốn bao nhiêu sức lực rốt cuộc chỉ đổi lấy một câu trả lời qua loa chung chung, Kỷ Trăn cực kỳ bất mãn lầm bầm: "Tốt là tốt làm sao?"

Thẩm Nhạn Thanh lau sạch gò má giúp đối phương, "Ăn no mặc ấm, có ngói che mưa."

Kỷ Trăn vui vẻ cười nói: "Vậy thì được, tốt quá rồi..."

Vừa nói xong muốn vươn mình muốn rời giường lên ghế, cứ như việc thân mật từ nãy đến giờ với Thẩm Nhạn Thanh không hề xuất phát từ tình ý, mà là có mục đích.

Thẩm Nhạn Thanh thoáng nhíu mày, trong ánh mắt không rõ cảm xúc gì, nghiêm nghị nhấn giữ người lại.

Kỷ Trăn hơi mím đôi môi còn đang sưng của mình dáo dác nhìn, hai tay nắm lấy góc áo ngay thắt lưng Thẩm Nhạn Thanh, lại tiến tới hôn một cái, sau đó mới dè dặt hỏi: "Đủ chưa?"

Thẩm Nhạn Thanh trầm mặc một hồi lâu, xoay người Kỷ Trăn lại, giọng điệu vừa tỏ vẻ tức giận cùng bất mãn: "Chưa đủ."

Kỷ Trăn loạng choà loạng choạng cố ngồi vững lại, mái tóc đen láy rủ trước người, cúi đầu nhìn Thẩm Nhạn Thanh, bàn tay đang chống trên ngực đối phương chầm chậm siết chặt.

Mặc dù Thẩm Nhạn Thanh đang nằm ở dưới giường, thế nhưng ánh mắt nhìn Kỷ Trăn tựa đang trên đài cao, ánh mắt cứ lướt lên trên, cuối cùng dừng lại gương mặt ửng hồng của đối phương. Hắn giơ tay khẽ vén phần tóc trên đầu vai đối phương ra sau, lòng bàn tay tìm đến eo dùng một lực vừa phải nắm lấy.

Hai chân của Kỷ Trăn hơi sụp xuống.

Không cần nhìn đến tư thế đầy ám muội kia, chỉ mỗi ánh mắt, y cũng biết đối phương muốn gì.

"Kỷ Trăn." Thẩm Nhạn Thanh cất tiếng gọi, giọng điệu lại dửng dưng như bình thường: "Kinh đô mới chính là nơi gốc rễ."

Kỷ Trăn sinh tại đây, sống ở chốn này, dĩ nhiên phải gắn bó với nơi này.

Thẩm Nhạn Thanh đè gáy y lại, dùng lực kéo cả người dán sát về mình, trong ánh mắt đào hoa kia, hắn lại nhìn thấy được ngũ quan căng thẳng của chính bản thân mình.

"Ta mặc kệ ngươi có nghe hiểu hay không phải, mau chóng phủi sạch ý định muốn đến Mạc Bắc."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhạn Thanh tỏ rõ suy nghĩ của mình trước mặt Kỷ Trăn.

Trong lòng Kỷ Trăn thoáng giật thót một cái, trong lòng hỗn loạn đầy gai nhọn, bất chợt lại bị kéo mất một đầu gai ra ngoài. Y vốn dĩ không nên nhiều lời, nhưng vẫn suy đoán: "Việc Tưởng Uẩn Ngọc thường trú ngoài biên cương có liên quan đến huynh đúng không?"

Vẻ mặt Thẩm Nhạn Thanh vô cùng dửng dưng, "Có thì làm sao, không có thì thế nào?"

Trong bụng Kỷ Trăn vỡ lẽ, nản lòng lắc đầu: "Không có gì."

Ngay cả thân mình y còn không thể bảo vệ chu toàn, xem như chuyện đó là sự thật, y có thể làm được gì Thẩm Nhạn Thanh?

Gương mặt Kỷ Trăn cáu bẳn như một mũi kim đâm vào mắt Thẩm Nhạn Thanh, hắn cố nhịn trầm giọng nói: "Ta không tính kế giết hắn, đã là..."

"Là huynh khai ân?" Kỷ Trăn ngắt ngang, có chút hụt hẫng"Thái tử điện hạ chịu cảnh tù chung thân trong điện Thừa Càn, ca ca ta cũng lưu vong đến Trữ Châu, chỉ còn lại Tưởng Uẩn Ngọc... Rốt cuộc y trêu chọc gì tới huynh, vì sao huynh cứ muốn đuổi cùng giết tận người ta vậy?"

Thẩm Nhạn Thanh nghe Kỷ Trăn nói như vậy, tim phổi đột nhiên đau nhói lên, cắn răng nói: "Ngươi còn dám hỏi ta làm cái gì, ngươi cùng hắn..."

Đến đây không tài nào mở miệng nói tiếp, hai cánh tay siết chặt eo Kỷ Trăn, ánh mắt cũng rét căm căm.

Kỷ Trăn sụt sịt mũi, hận mình khi không lại gây phiền toái đến Tưởng Uẩn Ngọc, bất chợt lẩm bẩm nói: "Y chỉ hôn ta có một cái, huynh cũng đã đòi xong cộng thêm ba ngày kia đấy thôi... Cớ sao huynh lại làm khó làm dễ y hoài vậy chứ?"

Chỉ hôn một cái? Thẩm Nhạn Thanh nghe thấy giọng điệu trách cứ nhẹ nhàng của Kỷ Trăn, đột nhiên ngẩn ra, ngũ quan cũng căng thẳng, lại thả giọng điệu của mình thật nhẹ, cứ như không hẳn xác nhận, nhưng ngầm mang chút chờ mong: "Hắn chỉ là hôn ngươi, còn gì nữa không?"

Kỷ Trăn chớp chớp đôi mắt hơi ướt, hoang mang hỏi: "Còn gì là sao chứ?"

Dường như gió xuân hiu hiu, tuyết mịn rơi vai.

Kỷ Trăn vừa dứt lời, vầng trán đang cau lại của Thẩm Nhạn Thanh chầm chậm buông lỏng ra, trong mắt cũng loé lên chút ánh sáng. Bộ dạng của hắn giờ đây chẳng khác nào một bệnh nhân bị thần y chẩn đoán sai mắc bệnh hiểm nghèo không còn sống được bao lâu nữa, cứ như thời gian qua chỉ là sợ hãi một chuyện không đâu.

Kỷ Trăn nhìn thấy hết sự biến hoá trên mặt Thẩm Nhạn Thanh, vừa nãy còn tức giận nghi ngút khói trời đột nhiên đã dịu nhẹ xuống. Y không rõ vì sao, chỉ cảm thấy bất an.

Thẩm Nhạn Thanh nở một nụ cười rất nhẹ, đột nhiên đè lại lưng rồi ôm chầm lấy y, dán sát lồng ngực lên đó. Kỷ Trăn không dám động đậy, nghe thấy Thẩm Nhạn Thanh gọi mình: "Kỷ Trăn..."

Dường như vừa vui, cũng vừa day dứt. Thế nhưng Thẩm Nhạn Thanh hắn có thể day dứt chuyện gì?

Kỷ Trăn hoàn toàn không hiểu trong lòng Thẩm Nhạn Thanh biến chuyển như thế nào, chỉ cảm thấy hổ thẹn vì bản thân mà liên lụy đến Tưởng Uẩn Ngọc. Đồng thời, cũng sợ hãi với con người này, sợ hãi với người cùng mình triền miên ngày đêm.

Nhưng y không thể bước chân ra khỏi Thẩm phủ, huống chi nói đến kinh đô rộng lớn?

Kỷ Trăn chán nản không thôi, chờ tới khi Thẩm Nhạn Thanh đỡ ngồi dậy, cái đầu chỉ cúi xuống mà không nói gì.

Thẩm Nhạn Thanh bất chợt cắn lấy chút thịt mềm phần môi dưới, dùng chút đau đớn để nhắc nhở cho y biết.

Hiện tại, cho dù ban ngày làm chuyện này, đối với cả hai cũng là chuyện quá đỗi bình thường.

Thẩm Nhạn Thanh trầm giọng: "Đây mới gọi là tiếp xúc da thịt..."

Trong lúc mơ hồ, Kỷ Trăn cả người đầy mồ hôi nghĩ đến trò chơi cưỡi ngựa gỗ mà bản thân cực kỳ yêu thích.

Khi còn bé cưỡi ngựa chỉ là một trò chơi, đến khi lớn, nó lại mang một lớp ý nghĩa khác.

Kỷ Trăn rơi nước mắt, y không thích như vậy.

Người quan tâm y đã không còn ai ở bên cạnh, mà chuyện y có thích hay không cũng không còn quan trọng.

Ngoài sân phủ một lớp tuyết mỏng, người làm vẫn đang miệt mài quét tước.

Bên trong phòng truyền đến thanh âm nói chuyện lúc ẩn lúc hiện, Cát An bỏ đồ vào rương hành lý, lại cầm mấy món đồ quay đầu hỏi: "Công tử muốn đem theo cái này không?"

Kỷ Trăn đang thu dọn tủ sách, liếc nhìn: "Không cần."

Đống xuân cung đồ trong ngăn bàn đã bị Kỷ Trăn đốt sạch sành sanh, bây giờ chỉ còn lại chút thoại bản cùng tranh vẽ. Y xếp một chồng sách mình thích, lại nói với tỳ nữ: "Đem hết qua phòng phía tây."

Hôm nay, sau khi Kỷ Trăn tỉnh dậy đã lệnh nô bộc quét tước căn phòng phía tây đã lâu chưa ai ghé thăm.

Cô nàng nghe vậy nhắc nhở: "Thiếu phu nhân, những thứ không cần nên để ở nhà kho."

"Không phải không cần." Kỷ Trăn xua tay: "Ngươi giúp ta mang đến đó là được rồi."

Cát An chờ cô nàng đi xong gãi đầu: "Công tử, Thẩm đại nhân có biết chuyện người chuyển đến phòng phía tây không?"

Động tác lật sách của Kỷ Trăn chợt dừng lại, y khẽ thầm thì: "Lúc trước động một chút là huynh ấy đi phòng phía đông, bây giờ không cho phép ta đến phòng tây à?"

Thật ra y đã ấp ủ suy nghĩ này từ rất lâu rồi, hôm qua Thẩm Nhạn Thanh không phản bác khi y nói về việc Tưởng Uẩn Ngọc ở lại Mạc Bắc có liên quan đến hắn, thì đột nhiên suy nghĩ này lại trỗi dậy lần nữa.

Hiện tại, Kỷ Trăn cùng Thẩm Nhạn Thanh chung đụng càng nhiều, y càng cảm thấy bất an. Y không phải một người quá tinh tế, không biết nghe lời đoán ý, cũng không biết khi nào lỡ chọc giận đối phương, lại sợ bản thân sẽ vô tình gây phiền phức đến Tưởng Uẩn Ngọc và huynh trưởng. Người ngốc cũng có cách của người ngốc, chỉ cần bớt gặp mặt Thẩm Nhạn Thanh, sẽ ít chuốc phiền phức hơn.

Cát An đóng nắp rương lại, thấy hộp gỗ trên bàn trang điểm bèn hỏi: "Công tử muốn đem cái này đi luôn không ạ?"

Trong hộp là mấy món Kỷ Trăn thu gom, phấn ngọc cùng sợi dây bện đủ sắc cũng trong đó. Y khẽ dừng lại, sau đó tiếp tục thu dọn sách lắc đầu: "Chúng không phải của ta."

"Dọn xong rồi." Cát An phủi tay: "Giờ ta đem qua đó."

Kỷ Trăn gọi hai người làm phụ một tay, chỉ hai ba chuyến đã mang hết những thứ cần thiết sang phòng phía tây.

Căn phòng phía tây gần phòng chính nhất, cách chỉ có một chút, ngoại trừ người làm hay đến quét tước, thì hầu như không có ai đến đây, Kỷ Trăn cũng hiếm khi đến nơi này.

Lúc đi vào, Kỷ Trăn bị lạnh đến run cả người. Cát An vội vàng đốt than lên: "Công tử, chỗ này không có địa long, sợ là ban đêm lạnh..."

Kỷ Trăn đi tới chậu than sưởi ấm tay, cảm thấy không hề gì: "Chẳng phải ba năm không địa long ta cũng sống tốt hay sao?" Lại trêu: "Cát An, từ khi nào nhiều lời vậy hả?"

Cát An vốn nên cười, nhưng bản thân không cười nổi. Y gãi trán nói: "Công tử không lạnh, ta cũng không lạnh!"

Kỷ Trăn nhìn lửa than đỏ hồng, trong lòng mong nhớ. Y tự biết bản thân kém cỏi, huynh trưởng muốn y ngoan ngoãn đợi tin, vậy y sẽ đàng hoàng chờ ở kinh đô này, tránh cho việc bản thân vô tình hay người xấu lợi dụng chuốc thêm phiền phức cho huynh trưởng.

Ca ca, huynh ở phương xa đừng lo lắng cho ta, ta không còn một đứa trẻ tùy hứng như trước nữa.

Chờ mong sớm ngày gặp nhau.