Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 109: Tại sao tôi phải tin tưởng lời nói từ một phía?




Đáy mắt Giang Thanh Nhiên mang theo vài phần mịt mờ cùng say đắm, cô tham lam mà nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Em không biết anh nghĩ về em như thế nào, nhưng em có thể nói với anh rằng, đây không phải là lần đầu tiên em cùng hai người bọn họ ở bên nhau. Cũng giống như trước đó em đã nói, em và Hướng Vãn là chị em tốt, mà đối tượng cô ấy quan hệ lại là anh trai em, em đâu có lý do nào để hắt một nước bẩn lên người họ."

"A!" Hạ Hàn Xuyên cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy kia thật phiền phức, hiện giờ mỗi tế bào trong cơ thể đều trở nên bực bội, khó chịu khác thường, "Tại sao tôi phải tin tưởng lời nói từ một phía?"

Giang Thanh Nhiên khẽ thở dài, "Anh Hàn Xuyên, cứ cho lời nói của em là vô căn cứ, vậy những điều anh vừa thấy được giải thích như thế nào đây?"

Cô cười khổ một tiếng, tự giễu nói: "Chẳng lẽ em là phù thủy, có thể điều khiển Hướng Vãn quyến rũ anh Phong sao?"

Trời mười tháng, độ ấm cũng không cao, nhưng mồ hôi trên trán Hạ Hàn Xuyên lại cuồn cuộn không ngừng chảy xuống dưới.

Hắn cởi bỏ nút tay áo vén lên, đường cong đẹp cánh tay, gân xanh nổi lên, thoạt nhìn thật dữ tợn.

Giang Thanh Nhiên chưa bao giờ thấy cảm xúc của hắn lộ ra ngoài nhiều như vậy, ngay lúc này nhìn thấy hắn vì Hướng Vãn mà thể hiện ra hết, đáy lòng càng thêm chua xót, "Em vốn không định nói ra, nhưng ngày mai anh và Hướng Vãn đính hôn, em luôn do dự, cuối cùng vẫn là quyết định nói ra chân tướng."

Cô nặng nề mà thở dài, bất đắc dĩ nói, "Em thật sự không muốn anh trở thành bù nhìn không biết gì, cũng không muốn nghe người khác nói em là chị em tốt mà lại không biết điều, nói anh trai em là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của hai người. Đem sự sự thật nói ra, em cũng rất khổ sở."

"Chuyện này đừng nói cho người khác!" Hạ Hàn Xuyên mở miệng nói ra một câu, thần sắc có chút hoảng hốt mà lên xe, rất nhanh khởi động xe, rời đi nhà họ Giang.

Giang Thanh Nhiên nhìn xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt, thần sắc phức tạp mà chua xót.

Hạ Hàn Xuyên luôn miệng nói không thích Hướng Vãn, chỉ là bởi vì ích lợi yêu cầu, mới cùng Hướng gia liên hôn. Nhưng hôm nay nhìn biểu hiện của Hắn, rõ ràng đã động tâm với Hướng Vãn nhưng lại không chịu thừa nhận...

Hắn ra khỏi Giang gia liền trở về công ty, giám đốc tài vụ đến trình bày báo cáo tháng, hắn không nghe lọt tai lời nào. Hiệu suất làm việc quá thấp, hắn dứt khoát rời công ty. Lên xe, liền vứt đi chiếc nhẫn vừa mua vào thùng rác, rồi mới lái xe đi.

Chỉ là vừa đến đèn đỏ thử nhất, hắn nhíu nhíu mày, chuyển động tay lái, quay trở lại công ty.

Nhân viên vệ sinh của Hạ Thị đang ở xử lý rác rưởi, rác thải đã được đóng vào bao đang chuẩn bị đưa lên xe rác.

Hạ Hàn Xuyên ngồi ở trên xe, ngón tay thon dài nắm chặt tay lái. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người nhân viên vệ sinh, đứng lên, rồi lại ngồi xuống, như thế lặp lại mấy lần, đến khi nhân viên vệ sinh định rời đi, khuôn mặt trầm lại nhanh chóng xuống xe, gọi người lại.

"Hạ tổng?" Người nhân viên vệ sinh vnhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, gương mặt già xem lẫn vài phần kinh ngạc và vui mừng.

Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng, "Phiền bác chờ một chút."

Hắn cau mày lấy túi rác từ trên xe, chịu đựng mùi ghê tởm mà lục tìm hộp nhẫn.

"Cảm ơn." Hạ Hàn Xuyên đem túi rácbuộc lại, một lần nữa ném lên xe rác, rồi từ trong ánh mắt mịt mờ và hoang mang của nhân viên vệ sinh biến mất cùng chiếc xe.

Hạ Hàn Xuyên cởi áo khoác, ném ra ghế sau, sau đó liền sổ xe.

Một trận gió thổi tới, hương thơm cỏ cây hương thoảng qua, nhưng lại làm Hạ Hàn Xuyên trong lòng tràn đầy nhiệt lưu. Hắn đánh một cú thật mạnh lên tay lái, khuôn mặt tuấn tú đen lại, làm người không rét mà run.

Thanh Nhiên hôm nay tính toán gọi hắn đến, nhưng cũng như cô ta nói, cô ta khồn phải phù thuỷ, không có khả năng khống chế tâm trí Hướng Vãn , làm cô có hành động mờ ám với Giang Thích Phong.

Hướng Vãn... Hướng Vãn!

Hạ Hàn Xuyên mắt lạnh nắm lấy hộp quà tay đưa tới cửa sổ lại rụt trở về. Nội tâm buồn bực cùng phẫn nộ không chỗ giải quyết, hắn dùng sức đấm vào ngực.

Đô ——

Đô ——

Di động vang lên.

Hạ Hàn Xuyên liếc mắt nhìn người gọi đến, là Hướng Vũ, hắn nhíu nhíu mày, trực tiếp tắt máy. Nhưng nhạc chuông lại vang lên lần nữa, lại lần nữa tắt máy, như thế lặp lại bảy lần, vẫn là nhận điện thoại.

"Hạ Hàn Xuyên, cậu có bệnh hay không mà lại tắt điện thoại của tôi?!" Hướng Vũ không kiên nhẫn hỏi: "Ngày mai chính là sinh nhật Hướng Vãn, cậu có chuẩn bị quà không đó?"

"Còn có, ngày mai là lễ đính hôn, ta tìm người giúp đỡ hai người một chút, đêm nay cậu qua đây, cùng Vãn Vãn bàn bạc một chút!"

Hồi lâu không nghe được lời đáp lại, kia đầu Hướng Vũ dùng sức, "Hạ Hàn Xuyên, cậu có nghe tối nói không? Nếu nghe thì phải lên tiếng đi chứ"

"Đêm nay không rảnh." Hạ Hàn Xuyên nắm chặt di động đáp một câu, trực tiếp tắt điện thoại, rồi mới kéo số di động của Hướng Vãn và Hướng Vũ vào danh sách đen.

Hướng Vãn, lúc trước tôi không nên mềm lòng mà đáp ứng cùng cô đính hôn!

Hạ Hàn Xuyên sống hai mươi hai năm, chưa bao giờ bị người khác đùa giỡn.

Cũng không phải yêu thích Hướng Vãn, nhưng người phụ nữ đã quyết định muốn cùng hắn đính hôn nay lại cùng người đàn ông khác dây dưa không rõ... Đáy mắt hắn hiện lên một mảnh hung ác nham hiểm, ngồi dậy, khởi động xe.

Một đêm không ngủ, có chút thất thần, cũng không có tâm trạng mở họp xử lý văn kiện.

Vừa 18 giờ, Hạ Hàn Xuyên mặc vào bộ vest, lái xe đến Hướng gia.

Trong khoảng thời gian này, Hướng gia vì Hướng Vãn và Hạ Hàn Xuyên tổ chức đính hôn mà ở đây tràn đầy xuân phong đắc ý.

Nhưng Hướng Vãn ngày hôm qua cho hắn một bất ngờ bất ngờ lớn, hắn không ngại ở tiệc sinh nhật của cô, hủy bỏ hôn ước hai nhà làm quà sinh nhật!

Nhưng mà ——

Phanh!

Trước biệt thự Hướng gia, xe thể thao của Hướng Vãn đụng phải Giang Thanh Nhiên.

Máu tươi đỏ thẳm thấm vào lễ phục trắng tinh của Giang Thanh Nhiên, trên mặt đất mà uốn lượn, mọi việc hết thảy từ giờ khắc này bắt đầu thay đổi.

Tiệc sinh nhật của Hướng Vãn bị hủy bỏ.

Giang Thanh Nhiên được đưa đến bệnh viện cứu giúp, sau hơn hai giờ sau cuộc phẫu thuật cũng thành công, bác sĩ nói cô chân còn có thể trị liệu, mấy năm sau có thể một lần nữa đi lại bình thường, chỉ là không bao giờ có thể khiêu vũ được nữa.

Thời điểm tiến hành cấp cứu, Hạ Hàn Xuyên cũng ở đó, hắn cùng mấy người nhà họ Giang đều nghe được Giang Thanh Nhiên nói trong cơn mê sảng, "Hướng Vãn, chúng ta là bạn tốt, cậu đừng đâm mình..."

Rồi mới cô hét lên một tiếng, tỉnh lại.

Giang phu nhân đau lòng đến nước mắt chảy ròng, đem cô ôm vào trong ngực hỏi: "Con vừa rồi nói Hướng Vãn đừng đâm con, chuyện là như thế nào?"