Hạ Hàn Xuyên ừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Hướng Vãn, nhíu mày.
"Em mới ngủ thôi mà, có phải đói quá nên mới tỉnh giấc không?" Hướng Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên một cái, mang theo hai cái cơm hộp đi đến trước mặt Hướng Vãn, "Đều là món em thích ăn, chỉ là có chút nguội, em ăn tạm một ít đi, anh đi nhờ người hâm nóng lại phần này."
Triệu Du cười cười, "Ai cũng đều nói A Vũ rất yêu thương em gái, quả thật không sai nha."
"Cảm ơn Hướng tiên sinh," mắt quét đến Hạ Hàn Xuyên, muốn gọi một tiếng anh nhưng lại ở đầu lưỡi hồi lâu, Hướng Vãncuối cùng vẫn là sửa, "Hiện tại tôi cũng không còn thích ăn những món này nữa."
Hướng Vũ bị câu nói "Hướng tiên sinh" làm cho bản thân phát ngốc, đem hai hộp thức ăn để lại xuống bàn, hỏi: "Không thích ăn những món này? Vậy nói cho anh biết hiện tại em thích ăn món gì, anh sẽ đi mua ngay. Nếu bọn họ không có giao thức ăn tân nơi, anh sẽ đến tận nơi mua về đây cho em ăn."
"Không cần, cảm ơn Hướng tiên sinh." Hướng Vãn ngẩng đầu, dùng ánh mắt như muốn nói với Hướng Vũ 'Xin anh, đừng nói thêm nữa'.
Đem hết hành động của hai anh em, còn có Hướng Vãn đối Hạ Hàn Xuyên kiêng kị thu hết vào đáy mắt, Triệu Du làm như không thể nghe thấy mà khẽ thở dài. Nếu là hai năm trước, Hướng Vũ sẽ nhịn xuống. Nhưng phẫn nộ cùng áy náy dưới đáy lòng dồn nén suốt hai năm qua, sớm đã không thể nào chứa thêm nữa, mà Hướng Vãn lại hành xử như thể mình là người xa lạ, lý trí lập tức bị lấn át.
"Không cần sợ hắn!" Hướng Vũ nắm chặt tay, gân xanh trên cổ nổi lên, sắc mặt dữ tợn, "Tôi đây hiện giờ cũng không còn là người của Hướng gia, Hạ Hàn Xuyên cũng sẽ không còn dùng những lợi ích của Hướng thị mà bức ép anh được nữa!"
Ánh mắt đâm thẳng vào Hạ Hàn Xuyên, "Vãn Vãn đừng sợ, sau này anh sẽ không bao giờ hèn nhát mà bỏ mặt em nữa đâu!"
Khóe mắt cay cay, nước mắt cơ hồ muốn tràn ra. Hướng Vãn run rẩy hít sâu một hơi, dùng sức túm túm góc áo Hướng Vũ, nhìn anh dùng sức lắc lắc đầu, nhưng yết hầu giống như bị đổ keo, một chữ đều nói không nên lời.
"Anh em tình thâm, thật sự làm người ta cảm động." Hạ Hàn Xuyên cong khoé môi, đáy mắt lại không thấy nửa phần ý cười.
Hướng Vãn khó khăn bước xuống đất, đi đến trước mặt Hạ Hàn Xuyên quỳ xuống, giọng nói khàn khàn, "Từ khi ra tù đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi muốn gặp anh ấy, lại để anh nhìn thấy được."
Hạ Hàn Xuyên từ trên cao cuối xuống nhìn cô, đáy mắt đen tối không rõ, "Cô rất thích quỳ xuống trước mặt người khác?"
"Em điên rồi sao?" Hướng Vũ gào lên, đáy mắt hiện lên sự khó tin, duỗi tay kéo cô, "Đứng lên ngay cho anh!"
Triệu Du thay đổi sắc mặt, đứng dậy kéo Hướng Vãn, "Vãn Vãn, con đây là làm cái gì? Có cái gì muốn nói thì đứng lên rồi nói!"
"Dì Du, anh, hai người nếu thật sự muốn tốt cho con, thì cứ để cho con quỳ đi." Hướng Vãn nhìn bọn họ lắc đầu, vẫn như cũ quỳ trên mặt đất.
Triệu Du buông tay cô, nhìn sang Hạ Hàn Xuyên, "Hàn Xuyên, mau bảo Vãn Vãn đứng lên."
"Nếu cô ta thích quỳ như thế, thì cứ để cho cô ta quỳ." Hạ Hàn Xuyên nói không chút để ý, tay tuỳ ý mở hai cúc áo sơmi, mới cảm thấy hô hấp thông thoáng một chút.
Khuôn mặt tuấn tú của Hướng Vũ xanh mét, anh gắt gao túm tay Hướng Vãn, "Đứng lên! Anh nói em đứng lên, em điếc rồi sao?!"
Hướng Vãn mặc anh trai túm một tay, vẫn nhất quyết quỳ trên mặt đất, đưa một tay lên thề, trên mặt tràn đầy khẩn cầu, "Hạ tổng, tôi bảo đảm đây là lần cuối cùng tôi cùng anh Hướng Vũ gặp mặt, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra việc tương tự nữa."
Cánh môi hơi run, "Nếu tôi cùng anh trai gặp nhau lần nữa, khiến cho..." Cô khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, "Tôi đi ra ngoài bị xe đâm, ngày mưa bị sét đánh, chết không tử tế!"
Hạ Hàn Xuyên cúi đầu nhìn cô, cánh môi giật giật, lại không nói ra tiếng nào.
Yên lặng.
Phòng bệnh yên lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
"Sau này, Hướng Vũ tôi đây xem như không có đứa em này nữa!" Hướng Vũ đem hai hộp cơm ném xuống đất, dẫm thật mạnh mấy cái, mắt đã sớm đỏ ngầu xông ra ngoài.
Phanh!
Cửa phòng bị đóng thật mạnh.
Yết hầu Hướng Vãn như bị đóng keo, dùng hết sức lực toàn thân mới đủ để duy trì tư thế quỳ.
Anh ấy tức giận thật rồi? Hẳn là tức giận, anh ấy ghét nhất loại người luôn cầu xin kẻ khác, mà cô của hiện tại vừa vặn lại là loại người này. Như vậy cũng tốt, cô từ nay cũng không cần hao phí tâm tư đi ngăn cản anh ấy tới lui quan tâm mình nữa. Nhưng mà từ đây về sau, trên đời này... cũng sẽ không còn ai quan tâm đến cô nữa rồi.
"Đứng lên đi." Hạ Hàn Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái, quay đầu đi, ngồi xuống sofa, ngón tay lộc cộc nhẹ gõ lên cái bàn.
Triệu Du giữ chặt tay Hướng Vãn, nhẹ giọng nói: "Trên đùi con còn có vết thương, mau đứng lên đi."
Hướng Vãn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, bướng bỉnh mà nhìn Hạ Hàn Xuyên, "Hạ tổng, lần này có thể buông tha cho anh trai tôi không? Ta bảo đảm đây là..." lần cuối cùng.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Hướng Vũ nhanh chóng chạy vào, không hề do dự mà quỳ gối trước Hạ Hàn Xuyên, dập đầu thật mạnh.
Hướng Vũ dùng lực thực sự không hề nhỏ, mới dập đầu vài cái, trên trán liền đã rướm máu, ẩn ẩn có vết máu chảy ra.
"Anh à, đừng như vậy mà." Mỗi lần Hướng Vũ dập đầu, Hướng Vãn tâm lại đau một lần, tay cô run rẩy đưa ra muốn ngăn lại.
Hướng Vũ ném ra tay cô, áp lực phẫn nộ ngửa đầu nhìn Hạ Hàn Xuyên, lần đầu tiên cầu xin một người, "Hạ Hàn Xuyên, cậu cứ đánh gãy chân tôi, đưa tôi vào tù, làm tôi quỳ ở Mộng Sở Hội... Muốn làm gì tôi cũng được, cầu cậu buông tha cho em gái tôi."
Vết máu theo trán chảy vào trong mắt, nước mắt hoà lẫn cùng máu chảy ra ngoài, "Vãn Vãn mới hai mươi tuổi, con đường phía trước còn rất dài, không thể cả đời làm nhân viên vệ sinh ở Mộng Sở Hội được!"
Cổ họng Hướng Vãn đau đớn, dây thanh quản như bị đứt ra, một chữ cũng không phát ra được.
Anh Hướng Vũ...
"Cầu xin cậu!" Hướng Vũ thật mạnh dập đầu xuống đất, thật lâu cũng không đứng dậy.
Phòng bệnh yên lặng dị thường, chỉ còn lại âm thanh dập đầu của Hướng Vũ, một tiếng lại một tiếng, làm người ta hốt hoảng.
"A Vũ, Vãn Vãn, hai đứa đứng lên đi. Có dì ở đây, Hàn Xuyên nó không dám làm gì đâu." Sau một lúc lâu, Triệu Du lên tiếng, đi đến đỡ anh em hai người.
Hướng Vãn không dám, dù Hạ Hàn Xuyên là đứa con có hiếu, nhưng cũng không phải mọi chuyện đều nghe theo lời mẹ, cô không dám động đậy. Hướng Vũ cũng không nhúc nhích, đầu vẫn dập xuống đất, máu chảy ra ngày một nhiều. Trong phòng bệnh, nhàn nhạt mùi máu tươi hoà lẫn với mùi thuốc sát trùng làm không khí càng thêm áp lực.
"Hàn Xuyên." Triệu Du liếc Hạ Hàn Xuyên một cái, "Con cùng mẹ làm cho hai đứa nó đứng dậy nhanh lên."
Hạ Hàn Xuyên ánh mắt liếc nhìn anh em Hướng Vãn, cuối cùng tạm dừng ở trên người Hướng Vãn, ánh mắt lóe lóe, nhàn nhạt ừ một tiếng, đứng dậy đỡ Hướng Vãn.
Tay Hạ Hàn Xuyên thực ấm áp, làm người ta thật sự thoải mái, nhưng Hướng Vãn lại cảm thấy mỗi chỗ anh đụng vào liền như bị bỏng rát, như đang tra tấn cơ thể cô. Cô không biết có nên đứng lên hay không, bởi vì Hạ Hàn Xuyên còn chưa nói có thể hay không tha thứ cho anh trai mình.
"Không đứng dậy nổi?" Hạ Hàn Xuyên buông cô ra, nhàn nhạt nói: "Muốn để tôi ôm cô lên?"