“Vân Vân, cô đừng như vậy! Muốn khóc thì khóc ra đi, muốn đánh thì chúng ta sẽ đánh tới cửa nhà bọn chúng, cô đừng như vậy mà…” Tiểu Thực là tri kỷ của Phong Vân, lúc này người ngoài có thể không cảm nhận được nội tâm của Phong Vân đang dao động nhưng nó thì có thể cảm nhận được. Cảm giác này khiến nó không thể thở nổi, làm nó chấn động không thể nói rõ thành lời, khiến nó cơ hồ muốn khóc cũng không khóc được. Giữa sự kinh ngạc của mọi người, Phong Vân bình tĩnh khác người trầm mặc hồi lâu rồi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Á Phi vốn vẫn không nói câu nào. “Tại sao?” Phong Vân hỏi một câu nhàn nhạt như thể sắp kiệt sức. Người khác có thể không hiểu Phong Vân hỏi thế là có ý gì nhưng Á Phi lại hiểu rõ. Tại sao? Rõ ràng Á Phi có thể tìm được nàng ở đây mà sao lại không báo tin cho Mộc Hoàng được biết. Á Phi mà muốn báo tin cho Mộc Hoàng thì chỉ là chuyện vô cùng đơn giản, bộ tộc tinh linh nắm không gian trong lòng bàn tay, chẳng lẽ còn có ai có thể sánh được với bọn họ sao? Thế nhưng, không hề, Á Phi không đem tin tức nàng ở trong này báo cho Mộc Hoàng biết
Hắn mặc kệ cho Mộc Hoàng tưởng rằng nàng đang ở dưới Hắc Thạch Phong và liều mạng hết thảy để cứu nàng ra ngoài. Quá nhiều tình cảm bỏ ra, Mộc Hoàng cũng phải nhận lại quá nhiều đau đớn! Á Phi đưa mắt nhìn Phong Vân rồi vung tay lên, hình ảnh bên trong thủy kính lập tức lùi lại cảnh Mộc Hoàng và Diêm La đang tranh cãi ở trước cửa cung Ung Hòa. Tiếp đó, Á Phi chỉ vào một đám mây đen trên trời và chậm rãi hỏi, “Cô đã chọc vào ai vậy?” Phong Vân ngẩng đầu lên nhìn, nàng thấy một khoảng màu đen rất khó nhận thấy ở đó
“Ta cũng không muốn làm rõ xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, ta nghĩ cái này cần phải hỏi cô trước.” Ngữ khí của Á Phi rất lạnh nhạt. Hắn biết rõ hai lão yêu quái của núi Vô Kê kia, bọn họ không chỉ sống lâu trăm tuổi mà nhiều năm rồi còn không thu nhận thêm người nào. Vậy mà họ lại dám lựa chọn để mặc Mộc Hoàng quyết tuyệt như thế cũng không nói rõ chuyện của Phong Vân ra, việc này… Hắn không biết bên trong rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì. Nhưng mà hắn biết hắn phải chờ đợi. Phong Vân nhìn đám mây đen trên trời thì không nói một lời mà chỉ âm thầm trầm mặc. Tiếp đó, hai hàng nước mắt chậm chạp từ mắt nàng ứa ra và theo gò má chảy xuống. Nàng đã hiểu, nàng hiểu rồi! “Phong Vân…” Sư tử Hoàng Kim và Á Lê đều đồng thanh kêu lên