Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 621: Tình là đau thương




Ngón tay lướt nhẹ qua quân cờ. Quân cờ đã được nâng lên nhưng trong lòng nàng lại trăm xoay ngàn chuyển.

Hạ hay không? Đánh cược hay không? Lần đầu tiên Phong Vân cảm thấy quân cờ trong tay nặng tựa ngàn cân.

“Ầm ầm…” Trong nháy mắt này, phía xa không ngừng vang lênnhững tiếng nổ mạnh. Một tiếng tiếp một tiếng cứ liên tục vang lên. Đólà tiếng động do đám người Li Giang đang công phá Ngũ hành cung củatrung tâm Hắc Ngục.

Bọn họ đều tụ lại nơi này.

Đồng thời, tất cả đám người còn lại của Hắc Ngục cũng đã lao nhanh về đây. Sát khí dày đặc tràn ngập cả một phương.

Còn Ám Chi Nguyên, dường như cũng biết Hắc Ngục đang lâm vào tìnhcảnh khốn đốn, nó bắt đầu quay cuồng chấn động. Màu đen nồng đậm đã baophủ cả một khoảng không phía trên như muốn ngăn linh lực ngoại lực xâmnhập. Nhưng bởi vì có Á Phi ở trong này, trên người hắn phát ra khí thếsáng chói nên đám người Li Giang vẫn có thể dễ dàng tìm được phươnghướng giữa bầu trời đầy màu đen tăm tối.

Binh mã càng lúc càng tới gần.

Phong Vân nắm quân cờ trong tay, nhìn bàn cờ trước mặt. Chỉ cần nànghạ quân cờ xuống, hai bên lập tức đi tới bước cuối cùng. Ngươi chết tasống.

Tới bước cuối cùng nàng không sợ, ngươi chết ta sống nàng cũng không sợ. Nàng chỉ sợ chó cùng rứt giậu, mà vua Hắc Ngục này…

Mây đen tràn ngập đầy trời, Ám Chi Nguyên thuần túy đã bao phủ hếtthảy làm cho cả nơi này đều nhuốm màu u ám. Giữa bầu không khí u ám đó,cả người Mộc Hoàng vốn đang đứng đầu sóng ngọn gió vẫn nhanh chóng bịhút vào bên trong cột sáng Ám Chi Nguyên.

Hơi thở yếu ớt, mặt mày nhắm chặt. Nếu không phải Phong Vân vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, chỉ sợ là…

“Hạ cờ đi!” Phong Vân còn đang do dự thì lời của Á Phi lạimột lần nữa vang lên trong đầu nàng. Phong Vân không trả lời Á Phi màvẫn trầm ngâm như trước.

Á Phi biết những lo lắng và e ngại của Phong Vân. Nếu nàng hạ cờ, vua Hắc Ngục sẽ thực sự lâm vào cảnh chó cùng rứt giậu. Vậy có khác gì nàng tận tay đưa Mộc Hoàng xuống hoàng tuyền? Một hành động như vậy, chưanói tới chuyện làm, chỉ cần nghĩ tới đã khiến người ta đau tới thấu ganthấu ruột. Hắn có thể hiểu được trong lòng Phong Vân đang gió nổi mâyphun, nhưng hắn cũng biết nếu lúc này lùi bước thì bọn họ sẽ thua cuộc.

“Phong Vân…”

Á Phi không định khuyên nhủ nhiều, có điều…

“Nhìn coi, Phong Vân của ta không phải là người thiếu quả quyết như thế…” Đúng lúc lời nói của Á Phi còn chưa hạ xuống thì bên tai Phong Vân bỗng vang lên một tiếng nói.

Đó là giọng nói của Mộc Hoàng.

Phong Vân nghe xong liền kích động ngẩng đầu lên. Ngay trước mặtnàng, ngay tại nơi nàng có thể chạm tay vào, một Mộc Hoàng trong suốtđang đứng trước mặt nàng, kiêu ngạo như trước, cuồng vọng không giảm.Gương mặt tươi cười cùng đáy mắt tràn đầy tình yêu say đắm rõ ràng đangnở rộ ngay trước mắt nàng.

Mộc Hoàng? Sao có thể? Nàng hoa mắt ư?

Phong Vân nhìn Mộc Hoàng ở ngay trước mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ. Hồilâu mới lấy lại được thần trí, nàng vội ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phíaMộc Hoàng ở phía xa xa bên Ám Chi Nguyên.

Mộc Hoàng cả người thảm hại vẫn đang ở đó, đóng chặt mọi suy nghĩ,toàn thân đều bị vây quanh bởi làn khói đen u tối. Lúc này dường như đãkhông còn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Mà đồng thời, vua HắcNgục đối diện nàng và Á Phi đứng phía sau cũng không có phản ứng gì.Chuyện này là sao?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ…

Phong Vân chợt cảm thấy vô cùng kinh hãi, cả người cơ hồ trở nên run rẩy.

Không để cho nàng quá sợ hãi, Mộc Hoàng toàn thân trong suốt khônghiểu là đang tồn tại ở trạng thái nào chậm rãi cười với Phong Vân, “Ta không sao, nàng đừng sợ!” Hắn vừa nói vừa phủ một tay lên lưng nàng. Bàn tay rõ ràng không có độấm, không có sức nặng, nhưng lại vô cùng ấm áp lòng người, lại chắcnịch làm người ta trấn định. Nàng cảm thấy Mộc Hoàng không giống ngườithực nhưng lại giống hệt như người thực.

Lúc này Phong Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Nghe rõ một chút thì đây chính là thuật truyền âm qua tâm linh, việc này…

“Sao chàng làm được thế này?” Phong Vân ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mộc Hoàng.

Mộc Hoàng cười cười nhìn nàng, “Chỉ cần muốn thì không gì là không làm được.”

Một lời vừa hạ, Mộc Hoàng chậm rãi nắm lấy tay Phong Vân, cũng nắm lấy quân cờ hạ xuống bàn cờ.

“Phong Vân của ta không phải là người yếu đuối. Đối với lão thất phu này, nàng cứ xuống tay tuyệt không phải lưu tình.” Lời nói của Mộc Hoàng tràn ngập sự cương quyết.

“Nhưng mà chàng…”

“Nàng sợ sao?” Không đợi Phong Vân nói xong, Mộc Hoàng liền ngắt lời nàng.

Phong Vân nghiêng đầu nhìn Mộc Hoàng của nàng. Nàng thấy sự cươngnghị quật cường ánh lên trong mắt hắn, cũng thấy sự quyết liệt trong đó, còn có…

Nàng hiểu rồi. Nàng đã hiểu.

“Ta không sợ.” Phong Vân nở nụ cười và trả lời Mộc Hoàng.

“Giờ mới đúng.” Mộc Hoàng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gươngmặt Phong Vân. Mềm nhẹ như gió, không hề có cảm giác tồn tại, nhưng mà,hắn lại như thể tồn tại một cách rất chân thực. Sợ sao? Trong từ điểncủa Mộc Hoàng không có từ này. Giống như lời hắn đã nói với Phong Vân,cho dù vua Hắc Ngục có chó cùng rứt giậu mà giết chết hắn, có người HắcNgục chôn cùng, hắn cũng còn lời chán. Ngay cả Đế Sát và chính mình màvua Hắc Ngục còn từ bỏ được, hắn có cái gì không thể cơ chứ? Lại nói,Phong Vân còn có thể đi cùng với hắn. Hắn rốt cuộc vẫn là người có lợinhất. Huống hồ, không phá thì không xây được. Ai biết cầu vồng sau mưalàm một cảm giác tươi mới thế nào.

Sự nặng nề chậm rãi biến mất trên gương mặt của Phong Vân. Gương mặt nàng trở nên thanh thản như vừa trút được một gánh nặng.

Nhẹ như gió, nhu như nước, nhưng lại thực sự kiên cố không thể phávỡ. Tình yêu còn vững hơn đá vàng, phía sau nàng luôn có Mộc Hoàng ủnghộ.

Vẫn nhìn theo Phong Vân ở phía đối điện, vua Hắc Ngục bỗng hơi nhướnmày. Rõ ràng vừa rồi trông nàng còn do do dự dự, vì sao chỉ trong thờigian ngắn bỗng hướng về chỗ không người nở nụ cười mơ hồ, khí tức quanhngười nàng cũng hoàn toàn lắng đọng và trở nên trầm ổn, trở nên mạnh mẽnhư vậy?

Trong lúc vua Hắc Ngục còn đang kinh ngạc, Phong Vân bỗng cong môicười, quân cờ trong tay được đặt xuống bàn cờ một cách thong thả kiênđịnh.

“Cộp.” Một tiếng đụng chạm nho nhỏ vang lên, mọi thứ đều không thể lùi lại được nữa.

“Bốp bốp bốp…” Khi quân cờ của Phong Vân hạ xuống, bên trong không gian xung quanh đột nhiên truyền đến những tiếp bốp bốp. Đó chính là tiếng vỗ tay điều khiển mọi việc.

Khi những tiếng bốp bốp truyền đi xa, khí tức phía xa vốn đã nồng đậm sát khí lại càng phát ra sát khí đằng đằng. Những luồng linh lực khôngcòn gì ngăn cản liền như bão táp lao ra và nở rộ khắp nơi trong HắcNgục. Ánh sáng lưu chuyển, khí ngập đầy trời.

“Ầm ầm ầm…” Giữa bầu không khí tràn ngập khí thế này, các thế lực lớn từ bốn phương tám hướng dựa theo khí tức của Á Phi mà ầm ầm vây lại.

Lá chắn cuối cùng bị phá tan, bọn họ đều hiện thân lao đến.

“Rắc.” Li Giang xông pha dẫn đầu xuất hiện ngay tại phíachính đông. Theo sát sau đó là Mặc Đế. Ông ta dẫn người xuất hiện ở phía chính nam. Phía chính tây là Hỏa Phượng dẫn đầu đám tinh linh chiếnđấu. Chính bắc là Ngàn Dạ Lan và tộc Bỉ Mông. Phía đông nam, Ngàn DạCách hùng hổ kéo tới. Phía tây bắc, Phượng Vũ Náo khí thế nghiêm trang.Phía tây nam là Tiểu Thực và Á Lê. Phía đông bắc là Hải Long, Ba Ngân,Bạch Sa, sát khí lẫm liệt. Đám đông nhân mã đồng loạt từ tám phương kéođến một chỗ, khiến cung điện trung tâm của Hắc Ngục đông nghịt như nêmcối.

Mà đám đông nhân mã của Hắc Ngục bị bọn họ bao vây cũng đã lui lạitoàn bộ về phía sau và lùi đến nơi này, ai nấy trông đều thảm hại và códấu hiệu bại trận. Các luồng linh lực đỏ cam vàng lục lam chàm tím đanvào nhau trên bầu trời giống như một tấm lưới khổng lồ bao vây lấy cungđiện trung tâm ở bên trong. Linh cung, trường kiếm, búa lớn, đại đao…Tất cả các loại vũ khí đều đã được tuốt ra khỏi vỏ và nhắm vào đám người Hắc Ngục đang lùi lại phía sau. Cái loại khí thế này, chỉ chờ một lờicủa Phong Vân hạ xuống, là sẽ đồng loạt đâm lên phía trước. Đám ngườicủa Hắc Ngục đừng ai hy vọng sẽ chạy thoát khỏi đây.

Khí thế lúc này hết sức hung hăng, tên đã lên dây, tình hình hết sứccăng thẳng. Gió lạnh lượn qua thổi lại, chỗ nào cũng sát khí ngập trời.Tình trạng lúc này đã không cần nói nhiều lời. Trong tay vua Hắc Ngục có một con tin quan trọng là Mộc Hoàng, còn trong tay Phong Vân lúc này có mọi người của Hắc Ngục, cũng gồm bản thân ông ta nữa. Ai mạnh hơn ai,ai có lực uy hiếp hơn ai? Chuyện này đã không còn quá khó để trả lời nữa rồi. Bởi vì, phải biết rằng, kẻ sống sót cuối cùng mới là kẻ mạnh.

“Được, được lắm!” Tầm mắt của vua Hắc Ngục chậm rãi đảo quahết thảy trước mắt, đảo qua đám người của Phong Vân vừa thần tốc xuấthiện, nhìn thấy tất cả người của Hắc Ngục còn lại đang bị bao vây trongnày. Trong mắt ông ta đều tối đen như mực.Từ sau khi biết Phong Vân được sự trợ giúp của di tộc thượng cổ, ông ta đã biết chuyện thắng bại chỉlà sớm muộn. Có điều thật không ngờ bọn họ lại bị bao vây nhanh như vậy. Gần như chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Phong Vân đã chiếm đượchết thảy. Nhanh tới nỗi không để cho ông ta kịp chuẩn bị một đường rútlui.

Vua Hắc Ngục nhìn tình cảnh trước mắt, sâu trong đáy mắt tối đen của ông ta hiện lên một tia sáng tàn nhẫn tới mức tận cùng.

Đúng lúc này, Phong Vân vốn ít lời lại chậm rãi đứng lên. Nàng đảomắt nhìn toàn bộ đám người Hắc Ngục đang vô cùng thảm hại. Sau đó, nàngngẩng đầu lên nhìn Mộc Hoàng đang bị màn khói màu đen che phủ khắpngười.

Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng cắt ngang chân trời, “Ta và Hắc Ngục các người không oán không thù, vốn sẽ không ồ ạt tới xâmphạm thế này. Thế nhưng, vương tôn của các người vì tình cảm cá nhân màbắt trượng phu của ta tới đây rồi tra tấn tàn bạo. Vậy cũng đừng tráchta vô tình hủy đi toàn bộ nơi ở của các ngươi.”

Không đợi lời nói hạ xuống, Phong Vân lại nói tiếp, “Là địch thì không thể là bạn. Các ngươi có xuống địa ngục cũng phải ghi nhớ kẻ đã gây nên chuyện này.”

Vừa nói, Phong Vân vừa nhìn thoáng qua đám người Hắc Ngục trông vôcùng thảm hại nhưng vẫn bảo vệ cho vua Hắc Ngục với ánh mắt khinh mạn, “Thì ra sinh mệnh của người dân Hắc Ngục lại rẻ mạt như vậy. Quả nhiên con người cũng chia ra giá cao giá thấp.”

Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vừa hạ xuống liền phá vỡ cả sợkhiếp sợ. Hắc Ngục đã kiêu ngạo thành quen, có bao giờ bọn họ bị kẻ địch tìm tới cửa. Từ lâu người Hắc Ngục đã có thói quen vua Hắc Ngục mởmiệng nói đánh thì chẳng có ai quản tới chuyện mệnh lệnh của ông ta cóđúng hay không. Vậy mà hôm nay đám người chuyên hống hách ngang ngượcbọn họ lại rơi vào tình cảnh khốn khó, lại bị một thế lực hùng hậu đánhtới mức khóc cha khóc mẹ. Mà bọn họ chẳng biết vì sao. Hiện giờ, qua lời nói của Phong Vân, mọi nguyên nhân kết quả mới được rõ ràng. Nhất thời, những người Hắc Ngục còn đang mơ hồ khó hiểu liền kinh hãi, bất mãn, hồ nghi lùi về phía sau… Ánh mắt kinh dị của bọn họ không ngừng quay lạiquét về phía vua Hắc Ngục. Vì Hắc Ngục bọn họ có thể kính dâng tất cả.Nhưng mà, dựa vào cái gì mà vua của bọn họ lại bắt người khác về tratấn, cuối cùng bọn họ lại phải mất mạng để bồi thường? Bọn họ có thể vìHắc Ngục mà đầu rơi máu chảy, nhưng cũng không thể vì loại việc này,loại việc riêng này.

Trong lúc nhất thời, những người Hắc Ngục vốn cùng chung mối thù, vốn đã bị ép tới mức tận cùng đến mức sẵn sàng bỏ mạng đột nhiên rối loạntâm tư.

Hậu quả của tâm tư rối loạn chính là khí thế rối loạn.

“Hay cho cái trò châm ngòi ly gián!” Vua Hắc Ngục thấy vậy liền hận đến nghiến răng nghiến lợi ném ra một câu.

Lúc này Phong Vân dĩ nhiên không một sợ hãi. Nàng liếc mắt nhìn vua Hắc Ngục và nhẹ nhàng nói, “Công tâm vi thượng*.”

(*Công tâm vi thượng: Đánh vào lòng người là thượng sách.)

Lời nói nhẹ nhàng lại vô cùng sắc nhọn vừa hạ xuống, trên khóe miệngPhong Vân lại hiện lên vẻ tươi cười. Ngay sau đó, nàng lại cao giọngnói, “Đến giờ ta vẫn câu nói ấy, các ngươi thả người thì mọi việc hôm nay không đề cập tới nữa.”

Tiếng nói không vang nhưng liên tục truyền đi trong chính điện củaHắc Ngục, truyền đi hết sức rõ ràng vào tai tất cả những người Hắc Ngục. Lập tức có vô số người không ngừng nhìn về phía vua Hắc Ngục.

Ai sinh ra mà lại muốn chết?

Cùng với sự dao động của khí thế nơi này, Ám Chi Nguyên vốn bao phủmột phương cũng hơi ảm đạm đi một chút. Lập tức, khí thế của đám ngườiLi Giang, Á Phi, Mặc Đế lại càng tăng lên, cơ hồ đã hoàn toàn chiếm cứmọi ưu thế ở nơi này.

Trông thấy tình huống như vậy, vẻ mặt của vua Hắc Ngục đã lạnh tớicực điểm. Lúc này, ông ta không để ý tới khí thế đi xuống của đám ngườiHắc Ngục nữa mà nhìn chằm chằm về phía Phong Vân, trong đáy mắt nổi lênmàu đỏ cuồn cuộn.

“Ngươi đúng là dám làm.”

Phong Vân nhìn vua Hắc Ngục, “Không có gì mà ta không dám.”

Dứt lời, nàng nghiêng đầu nhìn Mộc Hoàng bên cạnh. Mộc Hoàng đangđứng bên cạnh nàng, tay nắm lấy tay nàng. Trên mặt hắn luôn giữ vẻ tươicười.

Phá rồi xây lại, không phá thì không xây được, để xem ai sợ ai?

Nhìn thấy Phong Vân quyết tuyệt như thế, trên đầu vua Hắc Ngục bắtđầu nổi lên một cơn lốc xoáy màu đen quay cuồng. Cùng với lốc xoáy màuđen quay cuồng này, Ám Chi Nguyên ở đằng kia cũng bắt đầu mở ra. Nó vừachuyển động một cái, khí tức chết chóc lập tức bao phủ khắp nơi.

Á Phi vốn sớm đã có chuẩn bị khi thấy vậy liền hạ một pháp quyết. Lập tức, lấy người hắn làm trung tâm, có năm luồng sáng bạc bắn thẳng tớichỗ Li Giang, Mặc Đế, tộc Bỉ Mông, Hải Long, Hỏa Phượng. Năm luồng ánhsáng từ năm phía trong nháy mắt bung ra khắp nơi, cùng nhau tranh đấuvới Ám Chi Nguyên.

Thấy vậy, trên mặt vua Hắc Ngục hiện lên một tia tàn nhẫn. Ông ta nắm chặt năm ngón tay lại.

Lập tức, chỉ thấy cột sáng Ám Chi Nguyên càng thêm cường thịnh. MộcHoàng đã bị hút vào gần trong gang tấc lúc này đã rơi cả người vào. Trên cơ thể hắn bắt đầu bốc lên một luồng khói đen. Đó chính là Ám ChiNguyên cường đại đang mạnh mẽ ăn mòn cơ thể hắn.

Máu huyết lặng lẽ rơi xuống lạc vào bụi bặm không một dấu vết. Ở bênnày, cơ thể trong suốt của Mộc Hoàng đang nắm tay Phong Vân cũng theo đó mà run lên.

Hắn lại nở một nụ cười cương nghị với Phong Vân.

Phong Vân nắm lấy bàn tay hư không của Mộc Hoàng. Nàng hít sâu một hơi rồi khẽ vung tay lên.

Các thế lực lớn mạnh bao vây nơi này lập tức càn quét một vòng.

“Vù vù vù…” Đám người Hắc Ngục đứng phía đầu lập tức lầnlượt bị tiêu diệt. Sau một vòng càn quét, vòng vây lại bị thít chặt lạitừng bước. Tình thế càng khẩn cấp như dương cung bạt kiếm. Trong đó, thế tấn công của đám người Li Giang, Mặc Đế đã nhắm thẳng ngay vào vua HắcNgục.

Vòng tiếp theo, chỉ cần Phong Vân vung tay lên, đối tượng sẽ chính là ông ta.

Gió lạnh căm căm,sát khí dào dạt.

Sắc mặt của vua Hắc Ngục càng toát ra sự lạnh lẽo u ám, màu đỏ trongmắt ông ta bắt đầu lan ra quyết liệt. Nhìn Phong Vân với ánh mắt hungác, năm ngón tay của vua Hắc Ngục lại chậm rãi dữ tợn tiếp tục bóp mạnh.

Cùng với cái nắm tay của ông ta, cột sáng Ám Chi Nguyên càng tỏa rakhí thế cuồn cuộn. Toàn bộ cơ thể của Mộc Hoàng cơ hồ đã bị bao vây. Sựăn mòn mãnh liệt này khiến bất kể kẻ nào cũng phải chấn động sắc mặt.

Thấy vậy, Phong Vân lại nâng tay lên. Chỉ cần nàng vung tay một cái, toàn bộ đám người Hắc Ngục sẽ chẳng còn một ai.

“Dừng lại hết cho ta, dừng lại hết đi!” Đúng vào thời điểm giương cung bạt kiếm này, tiếng nói của Đế Sát bỗng cắt ngang trời vang đến là rung động cả không gian.

Bàn tay của vua Hắc Ngục lập tức dừng lại, Phong Vân thấy vậy cũng không vung tay lên.

Phía xa, Đế Sát đang đứng trên đỉnh cung điện cao cao. Trên đầu hắnlà các luồng linh lực nhiều màu đang nở rộ dữ dội và phần phật bay múa.Trông hắn tràn ngập sự không cam lòng, sự phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫnsi ngốc liếc nhìn Phong Vân một cái.

“Cha, thả người đi! Cha không cần phải vì con mà hủy hoại toàn bộ Hắc Ngục. Không đáng đâu!”

Lời nói phiêu đãng trong không trung, bên trong không hàm chứa tínhtoán gì tối tăm u ám. Đế Sát đang đứng trên đỉnh lầu rộng rãi, hết thảymọi chuyện đều thu vào tầm mắt hắn. Hắn hy vọng Phong Vân sẽ lùi bước,như vậy hắn nhất định còn có cơ hội chen vào. Nếu quá mức để ý tới tìnhcảm của đối phương thì cuối cùng sẽ có chỗ trống cho người khác xen vào. Nhưng mà, hắn nhìn thấy hai người kia đã cường đại tới mức tận cùng.Không có sơ hở, không có khe hở, đừng nói có chỗ trống, ngay cả gió cũng không thể len vào được giữa hai người bọn họ.

Bọn họ vẫn quyết tuyệt như vậy, tình yêu phải kiên cường đến cỡ nàomới có thể làm như vậy. Đế Sát không muốn tin tưởng chuyện đó, nhưng mà…

“Thả ra đi, thả hắn ra đi…”

Đứng trên đỉnh lầu, Đế Sát chậm rãi nhắm mắt lại, trong giọng nói lộ rõ sự bi ai và không cam lòng.

Không có nước mắt, nước mắt đã khô cạn rồi.

Nhưng vì sao tim lại đau như thế? Thật đau đớn…

“Đế Sát!” Vua Hắc Ngục không ngờ Đế Sát lại nói giúp đámngười kia, không ngờ hắn lại bảo ông ta thả Mộc Hoàng ra. Quả thực khiến người ta không thể tin được. Đó chính là đứa con không bao giờ biết lùi bước của ông ta đó sao? Đó là đứa con kiêu ngạo của ông ta đó sao?

Không nhìn vua Hắc Ngục, Đế Sát bỗng phi thân từ đỉnh lầu tới cột sáng Ám Chi Nguyên.

Nếu Mộc Hoàng bị hút vào sâu thêm một chút tới trung tâm của Ám Chi Nguyên, thì có là thần tiên cũng không cứu được hắn nữa.

Vua Hắc Ngục nhìn thấy Đế Sát bay về phía Mộc Hoàng, nhìn thấy mộtngười tình cảm sâu nặng, tâm cao khí ngạo lúc này lại mình đầy bithương, mình đầy buồn bã. Vậy mà hắn lại còn muốn đi cứu giúp, đi thảkẻ thù của mình. Trong nháy mắt, vua Hắc Ngục bỗng thấy lòng mình nhưthít chặt lại.

Không, không thể như vậy, tuyệt đối không thể thả. Năm đó, khi ông ta xuất quan đã tình cờ gặp gỡ Quân Mộc Hề, nàng đã yêu thương hoàng đếcủa Nam Viên và dù chết cũng không muốn ở bên cạnh ông ta. Hôm nay,chẳng lẽ con ông ta cũng lại thất bại dưới tay hoàng đế của Nam Viênsao? Không, tuyệt đối không được, tuyệt đối không được.

“Aaa…” Cảm xúc điên cuồng trong nháy mắt kích động tứ phía,vua Hắc Ngục đột nhiên ngửa đầu thét dài một tiếng, bàn tay lại mạnh mẽvung lên.

“Hoàng đế của Nam Viên, ngươi chết đi cho bản tôn!”

Giữa tiếng hô thô bạo, cột sáng Ám Chi Nguyên to lớn ở đằng kia bỗngtách ra một nhánh và biến thành chín luồng sấm sét từ trên không lao về phía Mộc Hoàng. Khí tức cường đại, hắc khí ngập trời, sát khí đằng đằng khiến mọi người xung quanh lập tức đại biến sắc mặt.

“Không…” Tiểu Thực, sư tử Hoàng Kim, Li Giang… Cả đám caothủ cùng hoảng sợ lao về phía trước. Ám Chi Nguyên kia, mấy di tộcthượng cổ bọn họ phải liên kết lại mới có thể ngăn chặn được uy lực củanó. Nếu Mộc Hoàng bị trúng đòn này, cho dù cơ thể hắn có là mình đồng da sắt thì cũng nhất định sẽ…

Khói lửa bốc lên làm kinh hãi lòng người.

Có điều, bọn Li Giang đã nhanh mà Ám Chi Nguyên do vua Hắc Ngục điềuđộng còn nhanh hơn. Một đòn nghiêm trọng lập tức xuất hiện ngay trướcngười Mộc Hoàng.

“Mộc Hoàng…”

“Không được…”

“Không…”

Tốc độ của đòn đánh cực kỳ nhanh khiến mọi người không kịp lao đến,chỉ có thể trơ mắt nhìn Ám Chi Nguyên lao về phía Mộc Hoàng mà không kịp ra tay cứu trợ. Cả đám cơ hồ không tránh khỏi máu huyết sôi sục.

Nhưng mà, ngay trong chớp mắt ấy, bỗng có một bóng người nhanh nhưchớp chắn trước mặt Mộc Hoàng. Mái tóc tung bay, vẻ mặt càn cỡ, ngườiđầy bi thương. Đó chẳng phải là Đế Sát thì là ai? Lúc này hắn chính làngười đứng gần Mộc Hoàng nhất.

“Đế Sát…” Nụ cười đắc ý trên gương mặt của vua Hắc Ngục trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Ông ta cơ hồ điên cuồng gào thét với Đế Sát.

Sao lại thế này? Sao lại…

Đám người Li Giang như bão táp lao đến cũng đồng loạt ngẩn người ra. Đế Sát? Tên Đế Sát này hắn định làm gì?

Đế Sát nhìn Ám Chi Nguyên đang gào théo lao đến. Hắn cúi đầu, ánh mắt vẫn khóa trên người Phong Vân. Hắn không muốn cứu Mộc Hoàng, hắn thựcsự không nghĩ tới việc đó. Có điều, không có Mộc Hoàng sẽ không có Phong Vân. Hắn không nỡ.

Thực sự… Không nỡ…

“Mau lùi lại…” Lúc này vua Hắc Ngục đã nổi giận đùng đùng,ông ta liền liều mạng xoay chuyển Ám Chi Nguyên. Nhưng đó là đòn tấncông mà ông ta dốc toàn lực xuất ra, sao có thể…

Làm ngơ trước tiếng gầm rú của vua Hắc Ngục với mình, Đế Sát chỉ bình tĩnh nhìn Phong Vân. Dường như hắn muốn thông qua một cái nhìn sẽ khắcsâu hình bóng Phong Vân vào lòng, khắc sâu vào linh hồn của hắn.

Hắn sẽ mang theo nàng, vĩnh viễn.

“Điên rồ!” Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Mộc Hoàng vẫn đứng bên cạnh Phong Vân khe khẽ thở dài rồi bỗng biến mất.

Còn Phong Vân hiển nhiên cũng không ngờ Đế Sát sẽ làm như vậy. Nàngkhông khỏi sửng sốt ngẩng phắt đầu đối diện với ánh mắt của Đế Sát.Trong mắt hắn chứa đầy sự say mê, điên cuồng và tình yêu say đắm,cùngvới sự tuyệt vọng bi ai… Cảm xúc tràn ngập trong mắt hắn khiến người ta…

Phong Vân hít sâu một hơi rồi khẽ thở dài. Ngay sau đó, quanh ngườinàng đột nhiên xuất hiện những luồng sáng xanh biếc. Đó là linh lực xuất phát từ linh hồn nàng.

“Phong Vân, cô định làm gì vậy?” Á Phi đứng gần Phong Vânnhất lập tức phát hiện ra. Hắn không khỏi hét to một tiếng và vươn taytúm lấy Phong Vân. Nhưng tay hắn còn chưa chạm được vào người Phong Vânthì thân hình nàng đã đột nhiên biến mất khỏi chỗ ngồi.

Bóng tối bay múa, Ám Chi Nguyên đang lao nhanh về phía Đế Sát.

“Ầm…” Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Ám Chi Nguyên đã nổ ầm ầm trên trời. Ánh sáng màu đen văng ra khắp nơigiống như ngàn sao bay múa.

“Phong Vân… A…”

Khi trời sao bay múa lắng xuống, Đế Sát hai mắt đỏ ngầu ôm lấy Phong Vân đang từ từ ngã xuống.

“Ta không thể nợ ngươi…”

Gió lại khe khẽ thổi. Chữ tình liệu có bao nhiêu đau thương?