Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 624: Tới trễ phải không




“Ngươi có thể nói rõ thêm một chút được không?” Mặc Đế nghe xong cũng không lần ra được manh mối gì nhưng vẫn có cảm giác những cái sư tử Hoàng Kim vừa nói có quan hệ rất lớn tới bọn họ.

“Đúng đấy.” Li Giang cũng quay đầu lại nhìn sư tử Hoàng Kim. Đó là một loại cảm giác, một loại cảm giác không thể nói thành lời. Rõràng bọn họ chẳng cảm nhận được điều gì nhưng lại cảm thấy việc này rấtcó quan hệ với bọn họ. Rất mâu thuẫn, cũng khiến người ta sởn da gà.

Sư tử Hoàng Kim cúi đầu nhìn thoáng qua đám người Mặc Đế Li Giang rồi cau mặt.

Trong lúc nó còn đang nhăn mặt, Á Phi đột nhiên mở miệng hỏi Mộc Hoàng, “Chính là thế lực đã đẩy loại sức mạnh thần bí đó vào cơ thể Phong Vân phải không?”

Vẻ mặt Mộc Hoàng lúc này có vẻ khá trầm, nghe Á Phi hỏi, hắn không mở miệng mà chỉ gật gật đầu.

Á Phi lập tức nghiêm túc hẳn lên. Phong Vân đã phải chịu đựng sự xâmnhập của luồng linh lực cổ quái đó thế nào hắn biết khá rõ. Gần như chỉmột luồng sương khói đã hao phí biết bao công phu của bọn họ. Nào là mộc chi tâm của tộc tinh linh bọn họ, cỏ chi hồn của tộc mỹ nhân ngư, rồihoa chi linh giờ vẫn chưa biết ở nơi nào, cần dùng nhiều thứ như vậy mới có thể giải trừ được sức mạnh thần bí đó. Vậy mà giờ đại bản doanh củabọn chúng lại kéo tới đây?

“Aaa…” Đúng lúc gương mặt Á Phi trở nên nghiêm nghị thì thủlĩnh tộc Bỉ Mông vẫn đứng bên ngoài chưa hề bước qua cửa bỗng cúi đầuhét vang một tiếng. Cả cơ thể cao lớn cũng chấn động mạnh.

“Cô sao vậy?” Ngàn Dạ Lan mẫn cảm nhất lập tức hỏi.

“Có thứ sức mạnh đã chọc thủng thế lực của chúng tôi.” Sắcmặt của thủ lĩnh tộc Bỉ Mông vô cùng u ám. Mới vừa rồi nàng đã cảm nhậnđược có một sức mạnh khó nói thành lời đã chọc thủng những thứ trongphạm vi thế lực của nàng để thoát ra ngoài.

“Chọc thủng?” Sắc mặt Á Phi càng trở nên nghiêm nghị. Mànghe xong những lời của thủ lĩnh tộc Bỉ Mông, sắc mặt của đám người MặcĐế và Li Giang cũng trầm hẳn xuống. Đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt bọn họ còn nặng nề hơn cả hồi nãy.

“Hướng đó là có ý gì?” Giữa bầu không khí thận trọng này, Mộc Hoàng vẫn trầm ngâm đột nhiên nhìn sang sư tử Hoàng Kim.

Hướng đó là cái gì? Phá tan hướng đó để tới đây là có ý gì? Muốn biết cách chống lại kẻ địch thì đầu tiên phải biết được mọi thứ về đốiphương, không thể cứ hồ đồ xông vào đánh được.

Sư tử Hoàng Kim cau có nghiêm nghị thoáng nhìn Mộc Hoàng. Lúc trướckhi được thả ra ngoài, nó đã biết sớm muộn gì kẻ thù của mình cũng kéođến, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Giờ xem ra đúng là lúc cho bọn Mộc Hoàng biết hết thảy mọi chuyện rồi. Bởi vì kẻ thù của nó có vẻ khôngchỉ muốn chĩa mũi nhọn vào nó.

“Các ngươi muốn biết thế lực hắc ám đứng đằng sau thao túng cácngươi là ai không? Muốn biết ai muốn giăng một mẻ bắt hết các ngươikhông? Muốn biết ai muốn khống chế nơi này không? Muốn biết thứ mà cácngươi sắp đối mặt là cái gì không?”

Liên tiếp bốn câu hỏi rơi vào trong tay đám người Á Phi Li Giang,ngoài việc khiến người ta sởn da gà, còn khiến người ta vô cùng kinhhãi. Kẻ thao túng sau lưng bọn họ, hãm hại các di tộc thượng cổ, khơimào để bọn họ tự chém giết lẫn nhau là ai, bọn họ đã từng bàn bạc khicòn ở Huyễn Hải. Bọn họ khẳng định đằng sau có một loại thế lực muốn mưu đoạt thiên hạ, muốn xưng vương xưng bá trên đất này, cho nên chúng mớitrăm phương ngàn kế bày mưu hãm hại mình. Việc này đã bắt đầu từ mấyngàn năm trước rồi. Nhưng mà, dù bàn bạc thế nào bọn họ cũng không biếtđược đối tượng là ai và không có thông tin gì về đối tượng. Bởi vì đạilục này tuyệt đối là thiên hạ của bọn họ nên bọn họ dám khẳng định ở nơi này không tồn tại bất cứ thế lực nào mà họ không biết. Trừ khi đámngười kia tới từ một không gian khác, một thế giới khác. Mà lúc này, vừa nghe sư tử Hoàng Kim hỏi vậy, đám người Mặc Đế lập tức biết ngay chuyện này sẽ được nói rõ ràng.

“Ngươi nói…”

“Ầm…”

Li Giang vừa nôn nóng mở miệng thì từ phương xa lại truyền đến âmthanh của vài luồng khí tức đang thoát ra ngoài. Chúng xoay vòng trênmàn trời rồi biến mất hút ngay đường chân trời. Người thường căn bảnkhông thể phát hiện được, ngay cả Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách cũngkhông cảm giác được có gì dị thường, nhưng Mộc Hoàng, Á Phi, Li Giang,Mặc Đế, còn có cả thủ lĩnh tộc Bỉ Mông, đều cảm nhận được. Sắc mặt mấyngười lập tức càng thêm âm trầm.

“Không hay rồi, chỗ nào cũng xuất hiện dao động.” Sư tử Hoàng Kim càng thêm nghiêm nghị.

“Làm thế nào bây giờ?” Mộc Hoàng phản ứng nhanh nhất.

“Nói mau!” Đám Á Phi, Li Giang cũng phản ứng lại không chậm.

Sư tử Hoàng Kim biết cân nhắc nặng nhẹ, nó lập tức quát, “Nơi khí tức thoát ra chính là nơi yếu nhược nhất. Chúng ta chia làm mấy đường đi áp chế chúng trước đã rồi nói sau, mau lên!”

Hiện tại có mấy chỗ yếu nhược nhất chính là những chỗ đã bị Mộc Hoàng làm cho nổ tung mà thôi. Nếu toàn bộ bị phá tan thì hậu quả sẽ…

“Đi theo ta!”

“Đi…”

“Các ngươi theo ta…”

Lập tức, không cần sư tử Hoàng Kim phân phó, đám người Á Phi đã nhanh chóng vung tay lên và dẫn luôn người lao về hướng kia.

“Hoàng Kim, chúng ta thì làm gì?” Ngàn Dạ Cách và Phượng VũNáo thấy tộc Bỉ Mông mang cả Ngàn Dạ Lan đi xử lý công việc mà hiện giờbọn họ vẫn chưa cảm nhận được điều gì thì không khỏi chờ đợi chỉ thị.

“Các ngài ở đây phối hợp tác chiến với mọi người.” Không đợi sư tử Hoàng Kim phân phó, Mộc Hoàng đột nhiên mở miệng.

“Ngài muốn đi đâu?” Ngàn Dạ Cách bỗng hỏi.

Mộc Hoàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mặt mày nhăn lại, “Ta tới Thiên Khung một chuyến.”

“Đúng, ta cũng đang muốn tới đó một chuyến.” Sư tử Hoàng Kim lập tức gật đầu. Một người một thú liếc nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên sự thông hiểu.

Trước đây, trước Thánh Linh Cung của Đế hoàng quốc Thiên Khung, Phong Vân đã nói tới chuyện này. Cả đại lục này không hề có sức mạnh cổ quáiđó, chỉ nơi đó có. Như vậy, trong khu vực Thánh Linh Cung kia chắc hẳnphải có thông đạo tới nơi đó. Giờ nơi đó đang xuất hiện dao động, vậythì…

“Ta đi cùng các người.” Phượng Vũ Náo nghe nói thế lập tức bước lên một bước.

“Không cần đâu. Chúng ta tranh thủ đi nhanh về nhanh, nhờ hai người các ngài phụ trách truyền lại tin tức khắp nơi cho chúng ta.” Mộc Hoàng thấy vậy liền hướng về phía Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách gật đầu một cái, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hắc Ngục rồi mới xoayngười bay lên không với sư tử Hoàng Kim và xé rách không gian bước đi.

Trong lúc Phong Vân dưỡng thương, hắn sẽ thay nàng giải quyết chuyệnnày. Không thể cứ có gì nguy hiểm khó khăn thì đều phải cùng Phong Vânđối mặt.

Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách đưa mắt nhìn nhau, biết Mộc Hoàng không chỉ giao Nam Viên cho bọn họ mà còn cả Phong Vân đang ở nơi đó.

Bông tuyết tung bay, cả phương trời đều bao phủ bởi một màu trắngxóa, vô cùng xinh đẹp mà lại vô cùng lạnh lẽo. Giữa mùa đông, cả đấttrời đều lạnh như băng, mà Hắc Ngục vốn là nơi hắc ám âm trầm nên khônghề bị cái lạnh bao phủ, mọi thứ vẫn y nguyên như trước. Một mảng đổ nát, một mảng hiu quạnh. Nơi này không còn vẻ sát khí và âm trầm như xưa,chỉ có một vẻ cô đơn vắng lặng.

Giữa khung cảnh buồn tẻ này, nơi đặt Ám Chi Nguyên nằm sâu trong HắcNgục lại càng thêm tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng khác hẳn những nơi khác.Nơi đặt Ám Chi Nguyên vốn không có bất cứ kẻ nào tới gần, cũng khôngngười nào có khả năng tới gần, lúc này lại có hai người ở giữa. Giữahuyệt động có một cột linh lực màu đen khổng lồ đang mạnh mẽ di chuyển.Loại màu đen thuần khiết này làm cho bốn phía tối om đến nỗi không thểthấy được năm đầu ngón tay. Mà ở giữa khối đen đó lại có một đóa hoa màu lửa đỏ đang nở rộ. Đóa hoa cực kỳ to lớn, cơ hồ có thể sánh được vớiTiểu Thực khi nở rộ. Màu sắc và hoa văn của nó cũng đẹp đẽ vạn phần.Trên mỗi cánh hoa đều có vô số những đốm chấm thoạt nhìn như những ngôisao vô cùng kiều diễm.

Nhưng mà, quanh thân bông hoa lại tỏa ra một mùi hôi nồng đậm khiếnngười ta muốn ngất. Thật sự là vô cùng hôi thối. Bởi vậy nên Tiểu Thựcvốn cùng theo tới nơi này không thể chịu được đã lặn mất tiêu, chỉ đểlại một mình Phong Vân và Đế Sát ngồi ngay giữa tâm đóa hoa.

Lửa đỏ quanh người Phong Vân lập lòe tỏa sáng, trong đó có khá nhiềutia màu đen hỗn độn. Phong Vân nhắm hai mắt ngồi ở giữa đóa hoa khổnglồ, quanh người bị bao bởi một vòng lửa đỏ, một vòng màu đen, hai vònghào quanh cứ không ngừng xoay tròn xung quanh nàng. Mà cứ một vòng xoaytròn là Ám Chi Nguyên trong cơ thể Phong Vân lại bị rút ra một chút. ĐếSát ngồi ngay đằng sau nàng, một tay đặt lên lưng Phong Vân, hai mắtcũng nhắm chặt lại. Khí tức hắc ám quanh người hắn khiến hắn và khônggian xung quanh như hòa vào làm một. Chỉ có khuôn mặt tái nhợt kia làmcho người ta có thể cảm giác được nơi này còn có một người là hắn.

Ánh sáng màu đen bay múa bao vây lấy Phong Vân, lần lượt rút Ám ChiNguyên trí mạng từ trong thân thể của nàng ra ngoài, lần lượt bảo vệthân thể nàng, cứu lấy mạng sống cho nàng, lần lượt dùng linh lực củađóa hoa khổng lồ để rút bỏ mọi thứ tối tăm ra khỏi người Phong Vân.

Sắc mặt của Đế Sát càng lúc càng trắng bệch. Việc lấy độc trị độc,lấy lực áp lực đã hao phí rất nhiều tâm tư của hắn, vô cùng nhiều.

Ánh sáng đen tối nhè nhẹ bao phủ thấm đượm bao ý tình.

Ai nói đêm tối là vô tình?

Thật lâu sau, vòng hào quang màu đen nhàn nhạt quanh người Phong Vân tản ra. Đế Sát thở ra một hơi và chậm rãi mở mắt.

“Khụ khụ…” Vừa mở mắt, hắn nhịn không được ho khan vàitiếng. Linh lực đã tiêu hao khá nhiều. Vịn vào hoa chi linh nở rộ trongÁm Chi Nguyên, Đế Sát hít sâu mấy hơi để điều chỉnh hơi thở rồi mới đứng lên và ôm lấy Phong Vân vẫn nhắm chặt hai mắt để đi ra ngoài.

“Thế nào rồi?” Hai ngời vừa ra khỏi vực sâu Ám Chi Nguyên, Tiểu Thực chờ phía trên lập tức nhảy lại và lo lắng hỏi.

“Hôm nay hẳn sẽ tỉnh.” Khóe miệng mệt mỏi của Đế Sát lộ ra vẻ tươi cười.

Đã qua nhiều ngày, vết thương trên cơ thể Phong Vân đã được hắn chữatrị xong. Việc còn lại chỉ là rút Ám Chi Nguyên ra. Hôm nay hẳn nàng sẽtỉnh lại.

“Tốt quá!” Tiểu Thực vui mừng kêu to một tiếng. Nó xòe cành lá ra nịnh hót Đế Sát, “Đến đây đến đây, để ta đỡ ngươi. Thời gian này ngươi cũng mệt mỏi quá rồi.”

Đế Sát bị sự nhiệt tình của Tiểu Thực làm cho ngẩn người. Ngay sauđó, khóe miệng cứng ngắc của hắn khẽ cong lên nở một nụ cười vô thức.

Nhưng nụ cười còn chưa kịp tươi lên, hình như nghĩ tới chuyện gì đó,Đế Sát lại cúi đầu nhìn Phong Vân đang nằm trong lòng mình. Vẻ tươi cười lại bị xóa bỏ, chỉ còn lại sự cô tịch và chua xót.

Tiểu Thực đã có thể đối xử với hắn như thế, còn Phong Vân…

Ôm Phong Vân, Đế Sát bước trên mặt đất tiến về phía biệt viện củahắn. Biệt viện của hắn nằm ở nơi cuối cùng trong Hắc Ngục nên không bịMộc Hoàng phá hủy.

“Ngươi trông nom nàng nhé, ta đi lấy thuốc.” Đặt Phong Vân xuống giường của mình, Đế Sát quay sang nói với Tiểu Thực một câu.

“Được!” Mấy ngày nay đều như vậy, Tiểu Thực thực tự nhiên lên tiếng trả lời. Nó mở lớn cánh hoa ra và bao lấy Phong Vân bên trong.

Đế Sát thấy vậy liền quay đầu đi ra ngoài.

“Vân Vân, Đế Sát nói hôm nay cô sẽ tỉnh lại, vậy cô tỉnh lại sớmmột chút được không? Ta rất nhớ cô. Lâu rồi ta chưa được nói chuyện vớinhau. Chúng ta chưa bao giờ không nói chuyện với nhau trong thời gianlâu như vậy. Cô đừng làm ta lo lắng, mau mau tỉnh lại được không…”Những lời nói thì thầm mang theo sự kiêu ngạo và lo lắng cứ quay quaybên tai Phong Vân. Tiểu Thực lại bắt đầu nói liên miên cằn nhằn khôngdứt.

Bên ngoài phòng, gió nhẹ vẫn như xưa, mây trắng vẫn như cũ. Dưới bầu trời xanh mây trắng đó, thiên địa vẫn chẳng có gì thay đổi.

Ở một gian phòng khác, Đế Sát vừa lắng nghe vừa chua xót lắc đầu. Hắn kéo tay áo và cắt lên một đầu ngón tay. Lập tức, một giọt máu tươi liền rơi xuống chén thuốc của Phong Vân đặt bên dưới. Màu đỏ hòa vào màu đen trong nháy mắt biến mất vô tung tích. Thương thế của Phong Vân đã đivào bên trong lục phủ ngũ tạng, những loại thuốc bình thường căn bảnkhông thể chữa trị được, linh đan thuộc thế giới ánh sáng nàng lại càngkhông dám dùng, chỉ có thể lấy máu tươi của hắn làm chất dẫn mới có thểđiều trị được cho nàng.

Đỏ và đen đều đẹp, đều nóng bỏng như nhau.

Trời càng lúc càng xanh.

“Vân Vân à, cô nói xem, đã mười ngày rồi, Mộc Mộc lại chẳng đến tìm cô. Hắn thực yên tâm đấy, nếu đổi là ta, ta sẽ…”

“Ta chưa bao giờ biết ngươi lại dài dòng như vậy đấy.”

Tiếng cằn cằn liên miên của Tiểu Thực còn chưa dứt thì bỗng có tiếngnói nho nhỏ khàn khàn nhưng hết sức rõ ràng đột nhiên chậm rãi vang lên, bên trong lại tràn ngập ý cười.

Trong phòng đột nhiên hết sức tĩnh lặng.

Ngay sau đó, tiếng hét điên cuồng của Tiểu Thực lập tức vang vọngkhắp phòng. Cả đóa hoa thật lớn liền vù một tiếng vọt ra khỏi phòng laovề phía Đế Sát.

“Tỉnh rồi tỉnh rồi, Vân Vân tỉnh rồi, a ha ha ha…”

Đế Sát vừa bưng chén thuốc đi ra, khi nghe nói thế, kích động đến nỗi thiếu chút nữa là quăng luôn cái chén trong tay. Hắn lắc mình phóng vềphòng Phong Vân.

Tuy biết hôm nay nàng sẽ tỉnh, nhưng khi nàng thực sự tỉnh lại…

Bước từng bước vào phòng, lọt vào tầm mắt Đế Sát là Phong Vân đangkhởi động thân thể và ngồi trên giường. Lúc này, nàng quay đầu nhìn hắn, trên mặt mang theo một nụ cười.

“Phong Vân…” Bàn tay bưng chén thuốc của Đế Sát hơi run run. Rõ ràng là, chờ nàng tỉnh lại, hắn có thật nhiều thật nhiều lời muốnnói với nàng. Thế mà, khi thực sự nhìn thấy Phong Vân ngồi trên giườngvà nhìn hắn mỉm cười, toàn bộ lời nói trong miệng hắn lại không biết đãbị ném đi đâu hết.

Hắn chỉ có thể gọi lên một tiếng Phong Vân.

“Vân Vân!” Mà Tiểu Thực vừa nãy còn lao đi giờ đã phục hồi lại tinh thần. Nó lập tức lao về phía Phong Vân và ôm chặt lấy nàng.

Phong Vân vươn tay ôm lấy Tiểu Thực. Nàng mỉm cười túm túm đám cành lá của nó, “Nói nhiều quá!”

Tiểu Thực không trả lời, chỉ ôm chặt lấy Phong Vân, cả cành lá của nó đều run rẩy. Nếu là người thì nó có lẽ đã kích động phát khóc rồi.

Cảm nhận được tâm tình của Tiểu Thực, Phong Vân cũng ôm chặt lấy nó.

“Ta tỉnh rồi ngươi còn khóc gì. Ngoan, đừng khóc nữa!” Tiếng nói tràn ngập sự ôn nhu lại làm cho Tiểu Thực càng gào khóc to hơn.

Phong Vân thấy vậy liền vừa ôm Tiểu Thực và khe khẽ lắc đầu. Tiếp đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn Đế Sát đang đứng cạnh cửa. Vẻ mặt hắn tái nhợt, đôi mắt kích động, cơ thể run rẩy. Vừa nhìn thấy hắn, Phong Vân liềncảm thấy thực bất đắc dĩ mà cũng thực cảm kích. Tất cả tư vị cùng tràodâng, nàng chỉ có thể âm thầm thở dài.

“Cảm ơn ngươi!” Cảm xúc hạ xuống, Phong Vân chỉ trầm mặcthốt ra ba chữ. Tình ý hắn dành cho nàng rất sâu nặng, tiếng cảm ơn quảthực không đủ để nói lên điều gì. Phong Vân không định cảm ơn, bởi vìtiếng cảm ơn rất nông cạn. Nhưng mà, ngoại từ tiếng cảm ơn ra, nàng thực sự không tìm được từ nào để hình dung được tâm tình lúc này.

Gió lạnh thổi qua, trong lòng bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.

“Nàng không cần cảm ơn.” Yên tĩnh qua đi, Đế Sát đã lấy lại tinh thần. Trên môi nở một nụ cười, hắn tiến về phía Phong Vân.

“Nào, uống thuốc đi. Để lạnh sẽ không tốt.” Hắn vừa nói vừa mỉm cười đưa chén thuốc trong tay cho Phong Vân.

Phong Vân đưa tay đón lấy. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua thuốc trong bát rồi dừng lại không nhúc nhích.

“Uống nhanh đi!” Đế Sát thấy vậy liền thúc giục.

Phong Vân ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ kia đã tái nhợt một màu, bàn tay cầm chén thuốc bỗng nắm chặt lại một cách vôthức.

Trong thời gian qua nàng bị hôn mê nhưng vẫn có thể nghe thấy, có thể cảm giác, chỉ là nói không nên lời và không mở mắt ra được mà thôi. ĐếSát làm cái gì, cho nàng ăn cái gì, nàng đều biết cả. Trong khoảng thờigian này, công lực toàn thân của nàng được cứu giúp hoàn toàn là nhờ vào máu của Đế Sát. Nhìn thấy người trước mắt tái nhợt và mệt mỏi như vậy,trong chén thuốc này lại có máu huyết của hắn, nàng bây giờ làm sao cóthể uống nó được.

Ơn này còn cao hơn trời, tình này còn sâu hơn biển. Kiếp này nàng phải đối xử thế nào với hắn, phải trả lại hắn thế nào?

Thấy Phong Vân bưng chén thuốc mà không uống, Đế Sát có vẻ cũng hiểu được tâm tư của nàng. Hắn lập tức tươi cười, “Uống nhanh đi! Đã uống được hai ngày rồi, nếu giờ nàng không uống thì hiệulực của thuốc sẽ bị cắt đứt, ta đây sẽ lại phải cho nàng uống thêm nhiều ngày nữa. Nếu vậy là do nàng cố ý đó.”

Lời nói thoải mái lọt vào tai Phong Vân lại khiến lòng nàng nảy lên một nỗi chua xót chưa từng có.

Người này… Người này… Haiz…

“Uống đi. Ta không cần nàng trả. Ta biết trong lòng nàng có MộcHoàng, nhưng đây là tâm ý của ta, ta không ép buộc, chỉ cần nàng khỏelại là tốt rồi.”

Lời nói yếu ớt không có sức nặng nhưng lại nặng tựa trời cao. PhongVân run run bưng chén thuốc và nhìn Đế Sát mà không nói nên lời. Trướckia nàng coi tình yêu say đắm của Đế Sát như rắn rết, điên cuồng đến nỗi nàng không có cách nào chịu được, điên cuồng đến nỗi chẳng thèm quantâm xem nàng có chịu được hay không. Nhưng mà, giờ khi nghe được lời nói thoải mái cố ý của Đế Sát, nàng không hề có cảm giác được giải thoát mà ngược lại lại càng tăng thêm đau buồn. Đế Sát là dạng người gì, trảiqua những sự việc vừa rồi, nàng chẳng lẽ còn không hiểu rõ. Hắn là người liều lĩnh, hắn không bắt buộc ai, nhưng cuối cùng lại đi ngược đãichính mình.

Nắm chặt lấy chén thuốc, Phong Vân hít sâu một hơi rồi cũng cứng cỏi mỉm cười, “Được, ta uống.” Vậy nhưng bàn tay bưng chén thuốc lại run run chứ không bình tĩnh đượcnhư ngữ khí của nàng. Nàng không thể thương hắn, nhưng lại không có cách nào để không cảm động, không thương tiếc, không đau lòng. Nếu trước kia hắn chỉ biết ngang ngược và chiếm đoạt, nàng cũng sẽ coi hắn là kẻ thùvà không thèm nhìn gì đến hắn. Nhưng bây giờ hắn đã trả giá quá nhiềunhư vậy, đau xót quá nhiều như vậy, nàng thực sự không thể làm như không thấy được. Nàng không phải kẻ có lòng dạ sắt đá.

Đế Sát cũng cảm nhận được tâm tình của Phong Vân. Trong lòng hắn chợt thoáng qua một nỗi đau buồn. Hắn rốt cuộc nhịn không được tiến lêntrước một bước, “Nàng cũng không cần cảm động, không cần ghét ta. Có phải bởi ta đã tới chậm một bước không?”

Có phải tại hắn tới chậm, cho nên cho dù hắn trả giá thế nào cũng không chiếm được nàng.

Nghe xong lời nói đau khổ của Đế Sát, Phong Vân khẽ nhắm mắt lại.

Có phải bởi vì hắn đến chậm một bước? Có phải hay không?