Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 632: Thắng lợi trở về




Lời này vừa nói ra, cả Lân An Thần Cung lập tức bị bao trùm bởi một mảng nghiêm túc.

“Vô cùng có khả năng!” Lập tức có người tiếp lời.

“Đúng rồi đúng rồi. Khẳng định là người của tam đại lục phái tới, chúng ta bên này rối loại thì kẻ được lợi chỉ có bọn chúng, mẹ nó, …”

“Đại nhân không nói thì không ai nhận ra, nhưng vừa mới nói thì mới thấy đúng như thế đó.”

“Kẻ nào được lợi nhất trong việc này? Kẻ nào chính là người khởi xướng…”

“Miểu Hợp Thần Cung và Mẫn Hạc Thần Cung đúng là một đám toi cơm!”

Gã đại nhân của Lân An Thần Cung trông không giống bất cứ loài nào lúc này liền âm trầm trầm giọng quát, “Truyền lệnh xuống, mời hai người bọn họ tới đây cho ta!”

Câu mời này hoàn toàn là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Vâng!” Lập tức có người lĩnh mệnh lui ra.

Hai người được mời ở đây chẳng ai khác chính là hai gã đại nhân của Miểu Hợp Thần Cung và Mẫn Hạc Thần Cung. Tự nhiên lại bị đám người của tam đại lục đùa giỡn xoay vòng, quả thực còn đâu là mặt mũi của Thiên Phụ Sênh Thủy bọn chúng nữa?

Gió lạnh gào thét phát ra những tiếng rít dữ tợn.

“Phong Vân, ngươi đang ở đâu?” Li Giang gọi.

“Cách ba trăm dặm ở hướng đông bắc của Lân An Thần Cung, đang xuất phát tới nơi đã định.” Phong Vân nhanh chóng trả lời Li Giang.

Li Giang vừa nghe vừa hưng phấn nói nhanh, “Hay chúng ta đùa giỡn với bọn chúng thêm vài vòng nữa?”

Hắn thật sự có cảm giác rất thành công. Bọn hắn đã khiến một đám ruồi nhặng xông vào nhau đánh cướp giết chóc hỗn loạn, như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, thật sự khiến người ta có cảm giác vô cùng đã.

“Không. Chúng ta đã đạt được mục đích rồi. Cứ theo mục tiêu dự định mà tới.” Phong Vân cự tuyệt.

“Sao lại thế? Lúc này là cơ hội rất tốt mà?” Bạch Sa ở một hướng khác liền chen vào một câu.

“Người của Thiên Phụ Sênh Thủy không phải kẻ ngốc. Nếu chúng ta làm quá tay thì chỉ có tự rước họa vào thân.” Phong Vân trả lời thực trầm.

“Đúng thế!” Phong Vân vừa mới dứt lời thì Á Phi ở một hướng khác cũng mở miệng.

“Tấn công bất ngờ mới đem lại hiệu quả. Nếu chúng ta làm quá mức để đối phương phản ứng lại, với nhân số chúng ta hiện có thì chỉ nhận thiệt thòi lớn mà thôi.” Á Phi vẫn là người hiểu biết hơn những người khác.

“Hiểu rồi! Lập tức làm như kế hoạch.”

“Được, cứ theo kế hoạch mà làm.”

Đám người Li Giang Mặc Đế nghe nói thế liền lập tức cam đoan với Phong Vân và Á Phi.

Cảm thấy đủ liền buông tay, lúc đó mới có thể bảo toàn thắng lợi. Bởi vậy, chỉ thấy hàng ngàn nhân mã đang phân tán khắp nơi đều đồng loạt hướng về phía Lân An Thần Cung.

Trong lúc đám người Phong Vân đang cùng hướng về phía Lân An Thần Cung, hai gã đại nhân của Miểu Hợp Thần Cung và Mẫn Hạc Thần Cung vốn truy kích bọn họ ở phía sau cuối cùng cũng nhận thấy có sự không ổn.

“Chúng ta bị đùa giỡn ư?” Gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung đột nhiên đứng lại. Nhìn luồng khí tức ở đằng trước đột nhiên nhanh chóng biến mất ngay trước mặt nhưng ở hướng khác lại ngay lập tức xuất hiện một luồng khí tức khác, mặt mũi gã nhăn tít cả lại.

“Có rất nhiều nhóm người thay thế nhau chứ không phải bọn chúng dùng thuật nhảy vọt không gian mà đi.”

Gã đại nhân lão hổ của Mẫn Hạc Thần Cung cũng trầm mặt xuống. Ban đầu bọn gã vẫn cho rằng đám người kia dùng thuật nhảy vọt không gian nên mới có thể xuất hiện lúc trái lúc phải như thế, có điều có thể nhanh hơn tốc độ của hai người bọn gã thì cũng thực sự hiếm thấy. Nhưng mà, đến giờ bọn gã vẫn chưa hiểu rõ đây là loại thế cục thế nào thì đúng thực nên chết đi thì hơn!

Đây nào phải là nhảy vọt không gian gì? Đây là không ngừng thay thế nhau mà xuất hiện.

“Mẹ nó, là kẻ nào?” Gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung nổi giận quát.

“Kẻ nào ư?” Gã đại nhân lão hổ nhíu mày hừ lạnh một tiếng, “Ai có lợi trong việc này chứ? Chắc chắn là người của phương kia rồi.”

Lời nói tuy lỗ mãng nhưng quả thực rất có lý.

Gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung vừa nghe xong, hai mắt lập tức lóe lên tia sáng, “Thấy rồi!”

“Thấy rồi?” Gã đại nhân lão hổ quay mặt lại nhìn, “Thấy cái gì? Cho dù đối phương… Ơ, không đúng, ý ngươi là…”

“Vị diện tam đại lục.” Tiếng nghiến răng nghiến lợi vang vọng trên màn trời, gã đại nhân của Miểu Hợp Thần Cung trong nháy mắt trông như muốn ăn thịt người.

“Ầm.” Gã đại nhân lão hổ nghe nói vậy lập tức hung hăng đấm một cái rồi xoay người định đi.

Ai là người có lợi nhất trong việc này? Chính là tam đại lục.

“Đại nhân nhà ta mời hai vị đại nhân tới bàn bạc về việc xâm lược của tam đại lục!”

Đúng lúc hai gã đại nhân của hai thần cung định hành động thì người của Lân An Thần Cung đã tới.

Gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung vừa nghe liền hỏi, “Đại nhân nhà ngươi đã sớm biết chuyện rồi ư?”

“Đại nhân của ta đã đoán ra. Biết hai vị đại nhân đây khẳng định đã đoán được, ngài đã lệnh cho ta tới đây mời hai vị cùng tới bàn bạc chuyện ứng phó với tình hình trước mắt.”

“Đi!” Gã đại nhân lão hổ nghe xong không thèm nói hai lời liền chuyển hướng phóng về phía Lân An Thần Cung.

Gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung cũng nhanh chóng đuổi theo. Lúc này, thể diện mặt mũi đều từ bỏ hết, trước hết cần giải quyết vấn đề tam đại lục mới là việc quan trọng. Đây chính là cơ hội tốt nhất kể từ khi bọn chúng mất bao công sức cho chuyện này, cơ hội này không thể đánh mất, không thể mất được.

Chim nhạn bay đầy trời, ánh nắng chói chang tỏa khắp mặt đất. Ba vầng thái dương chiếm cứ một phương tỏa ra sóng nhiệt cực kỳ nóng bỏng, biến Thiên Phụ Sênh Thủy thành một quả cầu lửa nóng rực. Mà ngay giữa quả cầu lửa dữ tợn này, Lân An Thần Cung chiếm cứ một phương giữa khí hậu cực nóng lại giống như cũng đang bị thiêu cháy. Ngoài sức nóng của mặt trời ra, cái nóng của nó còn đến từ sát khí dữ tợn đang từ bốn phương tám hướng ào ào đổ tới.

Đúng, chính là sát khí dữ tợn. Không phải do đám người của Thiên Phụ Sênh Thủy nhằm vào Lân An Thần Cung, cũng không phải đám người Phong Vân có thể tạo được thanh thế lớn như vậy, mà là trải qua nhiều ngày bị giày vò, gặp rắc rối, quấy rối, đám người của các chủng tộc ở Thiên Phụ Sênh Thủy bị đám Phong Vân gây sự đang điên cuồng truy đuổi và đằng đằng sát khí tiến về nơi này. Một đám đông chi chít đang ùn ùn kéo đến với sát khí dữ tợn từ bốn phương tám hướng cơ hồ vây kín cả Lân An Thần Cung.

“Sao lại thế này?” Người Lân An Thần Cung vừa nổi giận vừa kinh ngạc. Đủ loại chủng tộc hỗn loạn của đại lục này sao lại vọt tới nơi của chúng như vậy? Bọn chúng cũng không cảm nhận được khí tức dị thường của tam đại lục gì đó xuất hiện ở nơi này.

“Toàn bộ đều hướng về đây?” Gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung đã có mặt ở Lân An Thần Cung khi nghe nói thế liền ngẩng phắt đầu lên. Gã nổi giận nói, “Tới một giết một, tới hai giết hai!”

Gã đại nhân lão hổ không nói lời nào nhưng vẻ mặt âm trầm của gã đã nói lên tất cả.

“Bình tĩnh, chớ nóng vội. Hoảng cái gì?” Ngược lại, gã đại nhân của Lân An Thần Cung lại không nhanh không chậm lên tiếng.

“Hoảng? Có gì mà phải hoảng? Chẳng qua bọn ta nuốt không trôi chuyện này.” Gã đại nhân lão hổ trầm giọng nói.

Bọn chúng lại bị người của tam đại lục đùa giỡn, mẹ nó, mẹ nó! Đã bao giờ gã bị mất mặt thế này đâu.

“Giờ bọn chúng đã tới đây rồi, có chuyện gì đáng tức giận nữa chứ?” Gã đại nhân của Lân An Thần Cung nhàn nhã dựa vào ghế.

Không sợ người của tam đại lục đến đây, gã chỉ sợ bọn họ không đến.

Lời này vừa nói ra, hai gã đại nhân của Miểu Hợp Thần Cung và Mẫn Hạc Thần Cung đều cất tiếng cười. Tiếng cười của bọn họ cứ quanh quẩn bên trong Lân An Thần Cung, từng tràng đều chứa đầy sát ý và đắc ý.

Đúng vậy, bọn người kia đã tới đây rồi, bọn chúng còn gấp cái gì? Nhất định phải cho bọn người đó một đòn chết luôn mới được.

Ba vầng thái dương tỏa nắng xuống chói chang nóng rẫy. Đám Phong Vân đã nhanh chóng tụ tập tại Lâm An Thần Cung. Đám người phía sau bọn họ cũng đã hùng hổ đuổi tới. Mà Lân An Thần Cung cũng đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa để đón quân địch.

“Phong Vân, nhanh chóng trở về đi, thông đạo của vị diện sắp được phong ấn toàn bộ rồi.” Ngay lúc đó, lời của sư tử Hoàng Kim đột nhiên xuất hiện trong đầu Phong Vân.

Là sư tử Hoàng Kim dùng thuật tâm linh để truyền âm.

Khi nghe vậy, Phong Vân đi phía trước mọi người lập tức sáng ngời hai mắt, cả người đều trở nên hưng phấn.

Vị diện đã được phong ấn toàn bộ. Cũng có nghĩa Thiên Phụ Sênh Thủy sẽ không còn đất dụng võ.

“Các huynh đệ, vị diện sắp được phong ấn toàn bộ, chúng ta xử lý nốt chuyện này rồi lập tức rút lui ngay!” Phong Vân lập tức truyền âm cho đám người Á Phi.

Nghe lời Phong Vân nói xong, đám người Li Giang Mặc Đế đều vô cùng phấn chấn.

“Được!” Ngàn tiếng truyền âm lập tức truyền đến.

“Làm một mẻ cuối cùng thật hoành tráng nào!” Tiếng cười của Phong Vân vang lên trong đầu mọi người.

“Còn phải nói!” Li Giang cao giọng đáp trả.

Lúc này, thời gian đã quá mức ngắn ngủi, tình hình cũng quá mức nguy cấp khiến bọn họ không kịp bố trí, cũng không kịp lên kế hoạch cẩn thận, chỉ có thể bất ngờ tập kích và làm nháo nhào lên mà thôi. Đại thủ đoạn hay đại mưu lược gì gì đó lúc này cũng thành vô dụng, giờ nếu phải lập tức trở về, dù thế nào bọn họ cũng phải làm một quả cuối thật hoành tráng mới được. Cũng cần phải cho đám người Thiên Phụ Sênh Thủy biết được chính người của tam đại lục bọn họ đã đánh lén và giở trò làm nháo nhào mọi chuyện lên chứ.

“Ta đoán người của Lân An Thần Cung đã đoán được là chúng ta rồi.” Giữa những tiếng hô hưởng ứng vang lên, tiếng nói mang theo ý cười của Á Phi đột nhiên vọng lại.

“Khí tức của bọn chúng đang ở quanh đây.” Tiếng nói của Mặc Đế thực trầm.

Bọn họ cảm nhận được khí tức của ba gã đại nhân của Lân An Thần Cung, Miểu Hợp Thần Cung và Mẫn Hạc Thần Cung đang ở quanh đây.

Có điều lúc này những luồng khí tức đó lại đang án binh bất động.

“Bọn chúng đang đợi chúng ta.” Phong Vân cười.

Rõ ràng bọn chúng đang ở phía trước, mà với tính tình nóng nảy như vậy thì không thể không lao tới, như vậy chẳng phải bọn chúng đang chờ đợi thì là cái gì?

“Vậy không thể để bọn chúng chờ đợi vô ích được.” Á Phi chậm rãi mở miệng.

“Còn phải nói!” Li Giang cười âm hiểm.

“Tới đây tới đây, chúng ta bàn bạc một chút.” Phong Vân cũng cười.

Dưới ánh dương nóng rẫy, đám người Phong Vân vẫn vừa tiếp tục phóng về hướng Lân An Thần Cung vừa bày mưu tính kế.

Liệu ai là chim sẻ, ai là ve đây?

Trong lúc đám người Phong Vân lao về hướng Lân An Thần Cung, đám sư tử Hoàng Kim và Mộc Hoàng ở tam đại lục cũng vô cùng kích động.

Giờ vị diện chỉ còn lại một lỗ hổng mà thôi.

Sư tử Hoàng Kim ngưng tụ sức mạnh bảy màu đại diện cho bảy loại linh lực bay múa xung quanh lỗ hổng của vị diện. Cùng với sự vướng vít của các luồng linh lực, không gian bị hỏng đang nhanh chóng và không ngừng khôi phục lại. Những chỗ yếu nhược đang nhanh chóng hồi phục.

Phía sau sư tử Hoàng Kim là Ngàn Dạ Lan. Ngàn Dạ Lan nắm thanh cổ kiếm của sư tử Hoàng Kim và lẳng lặng đứng nhìn. Trên người hắn phát ra luồng khí tức và sức mạnh tinh thuần. Luồng khí tức và sức mạnh này thông qua cổ kiếm được truyền lại cho sư tử Hoàng Kim. Trong lúc nhất thời, tốc độ chữa trị của sư tử Hoàng Kim càng được đẩy nhanh hơn.

Khi tốc độ chữa trị của sư tử Hoàng Kim được đẩy nhanh, tốc độ phá hủy của Thiên Phụ Sênh Thủy đương nhiên sẽ chậm lại. Dù sao sư tử Hoàng Kim cũng là người bảo vệ vị diện còn bọn chúng thì không phải. Bọn chúng có thể phá hủy nhưng để chống lại toàn lực sửa chữa của thủ vệ vị diện, sức của bọn chúng còn kém xa khá nhiều.

“Nhanh lên, nhanh lên!” Ngàn Dạ Cách bên cạnh cũng vui vẻ ra mặt.

“Đúng rồi!” Phượng Vũ Náo cũng vô cùng cao hứng.

Bọn Phong Vân vừa đi, tốc độ bên này lập tức tăng lên. Thế mới biết chuyến đi này của bọn họ sáng suốt và lợi hại cỡ nào.

“Giờ chỉ cần chờ đám người Phong Vân nhanh chóng trở về.” Sư bá Thần Tiên nở nụ cười hiếm thấy.

Vị diện không gian đã được sửa chữa tới mức này, cho dù Thiên Phụ Sênh Thủy có dốc toàn lực ứng phó thì chắc chắn cũng không thể xâm lược tam đại lục với quy mô lớn được.

“Nhanh thôi, bọn họ sẽ lập tức trở về.” Sư phụ Diêm La cũng gật gật đầu.

Mộc Hoàng vẫn đứng phòng hộ bên cạnh sư tử Hoàng Kim và Ngàn Dạ Lan không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn không gian vị diện vặn vẹo trước mặt.

Phong Vân, mau trở về đi, mau an toàn trở về đi!

Gió lạnh bay lên, vừa ấm áp lại vừa mang theo cái lạnh. Giữa cơn gió lạnh lay động cây cối này, không ai trông thấy có một người đang đứng sừng sững trên một ngọn núi phía xa nhìn về nơi đây. Mặc cho cuồng phong làm rối loạn mái tóc đen, hắn chỉ bất động đứng nhìn.

Hắn đang đợi ai?

Gió lạnh bay múa trong khoảng không.

Lúc này, tại Thiên Phụ Sênh Thủy…

“Bọn chúng tới gần rồi.” Gã đại nhân của Lân An Thần Cung từ từ nhắm hai mắt lại, khóe miệng vẽ một nụ cười cực kỳ âm lãnh. Cảm giác không quá chắc chắn nhưng cũng tuyệt đối không thuộc loại có ở Thiên Phụ Sênh Thủy đang nhanh chóng lao về phía bọn chúng.

“Chuẩn bị!” Lập tức có người hạ lệnh.

“Lúc này để xem bọn chúng trốn nơi nào!” Gã đại nhân của Mẫn Hạc Thần Cung phất áo bào một cái. Gã đã sớm đứng thẳng bên cạnh cửa sổ để chờ xem kịch vui.

“Không cho bọn chúng bất kỳ cơ hội nào, một cái bất lưu!” Gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung lại nói với vẻ cực kỳ lãnh trầm.

Bắt sống ư? Không, bắt sống làm gì? Cứ tiêu diệt toàn bộ là xong.

Không ai lên tiếng trả lời, nhưng đó cũng là ý nghĩ chung của mọi người trong Lân An Thần Cung lúc này.

Khí tức dao động, đám người Phong Vân càng lúc càng tới gần. Nhưng mà, như thể đã thật sự mệt mỏi vì bị truy đuổi liên tục, tốc độ của bọn họ càng lúc càng chậm, khoảng cách với đám người của các chủng tộc ở Thiên Phụ Sênh Thủy phía sau cũng càng lúc càng gần. Giữa hai đám người cơ hồ dần dần không còn khoảng cách.

Mà Lân An Thần Cung cũng đã gần ngay trước mắt.

“Mọi người vào vị trí!” Lời nói của Phong Vân truyền tới mỗi một cao thủ của di tộc thượng cổ.

“Vào vị trí!”

“Vào vị trí!”

Những tiếng trả lời chỉnh tề đồng thời vang lên.

Phong Vân cầm đầu nhìn thấy Lân An Thần Cung đã gần trong gang tấc ngay trước mắt. Nàng lại liếc nhìn các chủng tộc của Thiên Phụ Sênh Thủy đã đuổi tới phía sau.

Khóe miệng Phong Vân bỗng nở rộ một nụ cười lạnh.

“Mười, chín, tám, bảy… Ba, hai…”

Tiếng đếm vang lên trong đầu mọi người. Trận địa đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón quân địch.

“Một!” Một tiếng trong trẻo hạ xuống.

Tất cả các bóng người vốn vẫn lao như điên về phía trước bỗng đồng thời dừng lại và đứng trên hư không. Cùng khắc, ngàn bóng hình bỗng từ hư không hiển lộ ra bên ngoài, lộ ra diện mạo của di tộc thượng cổ đang bao vây xung quanh trên khoảng không của Lân AnThần Cung.

Sự xuất hiện đột ngột này làm đám người Thiên Phụ Sênh Thủy đang điên cuồng đuổi theo phía sau vô cùng sửng sốt.

Đây là cái gì thế? Là loài người ư?

Ngay tại bầu không khí ngẩn ngơ đó, một đoàn hơn ngàn người kia bỗng đồng loạt thét to một tiếng, “Giết!”.

Thanh thế kinh người như bão táp phóng thẳng trời cao.

“Đúng lúc rồi đó, một kẻ bất lưu cho ta!”

Cùng lúc đó, ngay khi đám người Phong Vân hùng hổ lộ diện, gã đại nhân của Lân An Thần Cung vốn đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng để đón chờ kẻ địch liền ném ra một tiếng.

“Ầm…” Cùng với tiếng ra lệnh của gã, có vô số luồng sáng từ Lân An Thần Cung ầm ầm lao về phía bọn Phong Vân và vây quanh bọn họ. Khí thế tiến công sắc bén, sức mạnh sắc bén và vô song vô cùng từ màn trời hạ xuống cơ hồ có thể so sánh với loại pháo laser mà Phong Vân đã từng thấy qua. Từ một điểm có thể bắn phá ra toàn bộ phương vị 360 độ, loại sức mạnh cường đại và có tính hủy diệt này làm người ta khiếp sợ.

“Xem các ngươi còn dám kiêu ngạo thế nào nữa.” Gã đại nhân của Mẫn Hạc Thần Cung vừa trông thấy đòn tấn công của Lân An Thần Cung liền lạnh lùng nở nụ cười.

“Dám coi thường…”

Lời nói kiêu ngạo của gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung còn chưa nói xong bỗng nhiên dừng lại. Gã nhích lên một chút gần về phía cửa sổ.

Cùng lúc đó, gã đại nhân của Lân An Thần Cung vốn vẫn chậm rãi như thể đã lường trước kỹ càng mọi chuyện cũng vù một tiếng tiến lại gần cửa đại điện của thần cung.

Mấy người đều đồng thời nhìn lên màn trời.

Ngay trước mắt bọn chúng, ngay tại đòn tấn công mà bọn chúng đã toàn lực ra tay, hơn ngàn người của tam đại lục kia lại giống như những bóng hình hư ảo hoàn toàn không có cơ thể.

Đúng vậy, hoàn toàn không có cơ thể.

Đòn tấn công của bọn chúng trực tiếp xuyên qua thân thể của bọn họ và phóng thẳng ra phía sau. Như thể đám người tam đại lục này không phải là người mà là không khí vậy.

Việc này… Chuyện này là thế nào…

Đòn tấn công sắc bén vụt qua cơ thể của đám người Phong Vân và phóng thẳng đến đám người đang đuổi theo phía sau của các chủng tộc ở Thiên Phụ Sênh Thủy. Loại sắc bén này thật không có gì sánh kịp. Mà trước đòn tấn công sắc bén ấy, hàng ngàn bóng người của đám Phong Vân lại giống như sương khói lập tức tiêu tán không lưu lại bất cứ dấu vết nào.

“Ầm…” Đòn tấn công như thể pháo laser 360 độ mất đi mục tiêu dự định ban đầu liền hướng về phía đám người của các tộc tại Thiên Phụ Sênh Thủy. Một tiếng nổ kinh thiên động địa trong nháy mắt đã bao phủ hết thảy. Trong chớp mắt, đám người của các chủng tộc đang truy đuổi theo bọn Phong Vân hứng trọn cả đòn tấn công.

“Mẹ nó, Lân An Thần Cung, chúng ta liều mạng với ngươi…”

“A, a, a, liều mạng…”

“Ta giết các ngươi…”

Các đại chủng tộc bị Lân An Thần Cung tấn công liền trở nên điên cuồng. Thì ra hết thảy đều do Lân An Thần Cung giở trò quỷ. Chính bọn người Lân An Thần Cung đã đánh lén bọn chúng, đưa bọn chúng tới nơi này, giờ lại còn tấn công bọn chúng trên toàn bộ phương diện. Trước bọn chúng còn tưởng rằng là do kẻ vô danh nào đó, kết quả thì ra thực sự là Lân An Thần Cung. Lúc này, dù có muốn nhẫn nhục cũng không thể nhẫn được nữa, liều mạng thôi!

Trong phút chốc, cả một phương trời lừa văng khắp nơi, sát khí tràn ngập cả khoảng không. Các tộc của Thiên Phụ Sênh Thủy đều đỏ ngầu hai mắt vọt về phía Lân An Thần Cung.

Người Lân An Thần Cung hiển nhiên không đoán trước tình hình sẽ biến thành ra như vậy. Sau một lúc trố mắt nhìn, cả đám liền lập tức tiếp chiêu.

Người ta đã tấn công tới cửa, bọn chúng còn phải làm thế nào bây giờ? Nào là đánh trả, tấn công, hoàn thủ, đó chính là bản năng rồi.

Trong lúc nhất thời, khói bụi bốc lên, chém giết từng trận.

“Ha ha…” Khi trận đại chiến hỗn loạn bắt đầu, người khởi xướng lên nó bỗng cất tiếng cười khẽ khàng thoải mái. Từ trận hỗn chiến ra được đến đây, Phong Vân vô cùng cao hứng nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Định bày mưu tính kế với chúng ta sao? Không thèm nhìn xem ai mới là ông tổ.” Li Giang càn rỡ nói.

Mặc Đế vốn trầm ổn lúc này khi nghe nói thế cũng không thể không mỉm cười.

Bọn chúng chờ bọn họ mắc câu, nhưng bọn họ lại không phải kẻ ngốc. Biết rõ sẽ có trận địa sẵn sàng chờ đó kẻ địch, bọn họ còn cố mà lao vào ư? Chẳng lẽ bọn họ chán sống rồi hay sao? Phân thân hóa ảnh chính là loại pháp thuật mà không cao thủ nào của di tộc thượng cổ lại không biết.

“Đi, về thôi!” Giữa những tràng tiếng cười, Phong Vân vung tay, cả người chợt lóe lên một cái hướng về phía lỗ hổng vị diện cuối cùng đang được tu bổ.

“Về thôi, về thôi!”

“Ha ha…” Lập tức, đám người Li Giang Bạch Sa đều vừa cất tiếng cười hưng phấn phóng túng vừa lao về phía tam đại lục.

“Ầm.” Cùng lúc đó, gã đại nhân của Lân An Thần Cung bỗng đấm một quyền vào cánh cửa đại điện.

“Mẹ nó, bị lừa rồi!” Gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung cũng có sắc mặt rất khó coi.

Gã đại nhân lão hổ của Mẫn Hạc Thần Cung đứng nhìn trận hỗn chiến trước mắt, sắc mặt gã cũng khó coi tới mức không thể tả được.

“Bẩm, lỗ hổng vị diện cuối cùng bị chúng ta công phá đã nhanh chóng được sửa lại, hiện tại chỉ còn một nửa thôi ạ.” Đúng vào lúc này, một tin tức họa vô đơn chí lại được truyền đến.

“Cái gì?” Gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung tóm lấy cổ của người vừa đến báo tin và cất giọng cao vút, sắc mặt gã lúc này đã trở nên xanh mét.

“Đại nhân tha mạng… Tha… Mạng…”

“Toi cơm! Toi cơm!” Gã đại nhân của Mẫn Hạc Thần Cung bắt đầu nộ khí xung thiên.

“Hừ.” Khi gã đại nhân của Mẫn Hạc Thần Cung tức giận cất tiếng mắng chửi, gã đại nhân của Lân An Thần Cung vẫn lãnh khốc hơn bỗng ném lại một tiếng hừ lạnh. Ngay sau đó, vù một tiếng, gã lắc mình biến mất tại chỗ.

Chỉ cảm thấy một luồng khí tức cực sắc bén đang đuổi theo hướng người đám Phong Vân trở về.

“Đi!”

“Mẹ nó!”

Hai gã đại nhân của Miểu Hợp Thần Cung và Mẫn Hạc Thần Cung chợt hiểu ra vấn đề. Cả hai liền lắc mình đuổi theo đằng sau.

Tuyệt đối không thể để đám người kia chạy mất. Những kẻ dám khiêu khích Thiên Phụ Sênh Thủy bọn chúng còn chưa được sinh ra. Bọn chúng cũng tuyệt đối không thể từ bỏ việc xâm lược vị diện tam đại lục được.

Gió nóng nổi lên kinh hồn, ba bóng người lao đi như tên rời khỏi cung.

Ào ào lao đi, đám người Phong Vân đang hướng về phía lỗ hổng vị diện duy nhất còn lại của vị diện. Lỗ hổng vị diện cuối cùng kia lúc này đã bị thu lại rất nhỏ. Cửa không gian vốn có thể chứa được trăm quân nghìn mã lúc này đang không ngừng hẹp, hiện tại chỗ đó cùng lắm cũng chỉ chứa được một lúc hơn trăm người mà thôi.

“Sao bọn họ còn chưa trở về?” Mộc Hoàng đã quan sát đi quan sát lại mấy lần. Có điều bọn Phong Vân vẫn chưa trở về.

“Đến rồi đến rồi!” Đúng lúc này, Ngàn Dạ Lan đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên niềm vui sướng vô hạn.

Ngay khi hắn dứt lời, bọn họ đã có thể trông thấy từ bên Thiên Phụ Sênh Thủy, đám người Phong Vân đang cao hứng phấn chấn trở về.

“Mau lên, mau lên!” Mộc Hoàng nhất thời kêu lớn.

“Đi!” Phong Vân lập tức phất tay với đám người Á Phi.

“Về thôi!” Đám người Li Giang vui vẻ ra mặt phóng về phía bên trong lỗ hổng vị diện.

“Đứng lại cho ta!” Đúng vào lúc này, một tiếng hét to đột nhiên xé trời lao ra. Đồng thời, có ba luồng linh lực kinh thiên động địa bắn thẳng về phía đám người Phong Vân.

Hùng hổ, sát khí sắc bén…