Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O

Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 17: Bài thơ chỉ người vô dụng bị cuộc sống lừa dối.




Bầu không khí rất vi diệu.

Cũng may Lão Bạch kịp thời phát biểu, phá vỡ lúng túng.

”Được rồi, bây giờ tôi thông báo một chuyện. Mọi người đều biết Nam Ngoại chúng ta có một truyền thống là sau khi tựu trường sẽ tổ chức hoạt động thể ɖu͙ƈ thể thao rèn luyện ý chí, khích lệ tinh thần.”

”Bởi vì năm nay khối lớp mười hai được quản bởi thầy Bành, thầy ấy kiến nghị nhà trường tổ chức tập huấn quân sự thật nghiêm khắc. Địa điểm tập là căn cứ trêи núi, thời hạn là năm ngày huấn luyện đặc biệt. Thứ bảy tuần sau sẽ bắt đầu.”

Trong phòng học phát ra tiếng quỷ khóc sói tru ghê rợn nổi da gà.

”Không phải là thời gian của lớp mười hai rất eo hẹp sao? Sao nhà trường còn nặn ra ba cái trò này vậy thầy?!”

”Trường người ta lớp mười đã cho đi huấn luyện quân sự rồi, chúng ta lớp mười hai mới cho đi, rõ ràng là có vấn đề!”

”Tôi muốn thi, tôi tình nguyện thi năm ngày chứ không đi huấn luyện quân sự!”

”Tình nguyện thi cộng một!”

Lão Bạch mang một xấp đơn đưa cho bàn đầu, chậm rãi nói: ”Mài đao cũng không mất kĩ thuật đốn củi. Nhìn bộ dáng các trò quặt quẹo bệnh tật, không đi huấn luyện cho tốt thì vào đại học đứa nào cũng gục cả thôi.”

Lời này ngược lại là lời nói thật, lớp hơn phân nửa cũng là loại cực kì thiếu vận động, thiên tài cũng chỉ là cái tên che đậy cho đống khuyết tật vận động bên trong.

Lại tiếp tục kêu rêи.

”Đủ rồi, có khóc cũng vô ích. Đơn phát xuống thì phải điền đầy đủ họ tên, chiều cao, cân nặng, giới tính và giới tính thứ hai để nhà trường phát quân phục và chia lớp nên đừng có mà điền tào lao. Hết giờ nộp lên đây.”

Đơn đăng kí được chuyển tới bàn Giản Tùng Ý.

Họ và tên: Giản Tùng Ý

Chiều cao: 183 cm

Cân nặng: 64 kg

Giới tính: Alpha chưa phân hóa.

Hắn không chút do dự, viết xong đẩy qua cho Bách Hoài.

Bách Hoài cái gì cũng biết nhưng không nói gì, bắt đầu điền thông tin.

188.

70.

A.

Rồi đẩy cho Du Tử Quốc.

Bí mật của người bạn nhỏ không thể lấy ra chọc cười được, phải trông nom cẩn thận.

Sau khi tờ đơn chuyền đi cho người khác, anh lấy điện thoại trong hộc bàn ra, phủ áo khoác lên che lại, ngón tay rất nhanh lướt trêи bàn phím.

”Bách Hoài.”

Lão Bạch kêu một tiếng.

Bách Hoài sợ mình bị thầy bắt vì sử dụng điện thoại, nhìn mấy dòng đang soạn dở liền vội vàng nhấn gửi, xóa cuộc trò chuyện rồi ngẩng đầu lên.

Lão Bạch đẩy mắt kính của mình lên: ”Tới đây cầm bài thi của trò và Giản Tùng Ý về.”

”Vâng.”

Mới vừa đi lên, lão Bạch lại thay đổi ý định: ”Trò cầm về, để bài của Giản Tùng Ý lại cho tôi.”

Giản Tùng Ý vô tội ngẩng đầu.

Lão Bạch nhìn khuôn mặt vô tội lẫn vô vàn thơ ngây kia, mở miệng giải thích, ”Tôi muốn xem lòng dạ trò nhẫn tâm đến mức nào, Toán tối đa, Lý tối đa nhưng lại nhục nhã môn Văn của tôi như vậy.”

Lần này đề thi đơn giản, điểm Toán đạt tối đa, tiếng Anh tối đa, môn Lý Giản Tùng Ý được 300, Bách Hoài 253, Môn Văn Giản Tùng Ý 100, Bách Hoài 147.

Không ít không nhiều, điểm tổng chỉ vừa vặn hơn nhau đúng một điểm.

Phàm là Giản Tùng Ý đối với bài thi Văn khách khí một chút, chữ viết đàng hoàng một chút thì cũng không đến nỗi phải gọi Bách Hoài bằng ba đâu.

Giáo sư Văn học kiêm chủ nhiệm lớp Bạch Bình Sơn hết sức tổn thương, nhìn bài thi trong tay mà thở dài, gỡ xuống mắt kính, dụi mắt rồi lấy khăn lau cho sạch rồi đeo lên.

Tiếp tục nhìn bài thi kia, lại thở dài ngao ngán.

Giản Tùng Ý bĩu môi, đâu đến mức như vậy chứ.



Lão Bạch biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, đau đớn đứng trêи bục giảng hỏi một câu: ”Giản Tùng Ý, trò còn dám nghĩ thế ư? Trò học qua phân tích bài thơ này đầu năm rồi nhưng không đọng lại trong đầu cái gì đúng không?!”

Đề thi là phân tích thơ hiện đại, bài ”Nếu đời nỡ dối lừa em” của Puskin. Người bình thường thì be ra đôi ba câu ít ra cũng trêи điểm trung bình, vậy mà Giản Tùng Ý ngay cả một câu cũng không trúng, thầy cô chấm bài phải nói là rất khó khăn.

Bách Hoài quay lại chỗ ngồi, thu lại bài thi Ngữ văn rồi lấy ra một bộ luyện đề thi khoa học tự nhiên.

Lão Bạch tinh mắt, vốn muốn van cầu Giản Tùng Ý để ý môn Văn một chút, kết quả ông thấy bên cạnh hắn xuất hiện một nhân vật lớn cực kì nỗ lực học tập, thiếu điều muốn mắng một tràng vào mặt hắn!

Bách Hoài vốn chuyển từ ban Văn qua nên thành tích mấy môn tự nhiên có hơi kém sắc một chút so với Giản Tùng Ý, môn Văn đạt điểm tuyệt đối nên ông mắt nhắm mắt mở cho anh học môn khác trong giờ của mình.

Lão Bạch quyết định bỏ qua chuyện này, tiếp tục dồn Giản Tùng Ý vào vách tường.

”Nhìn câu đầu tiên xem! Qua hoàn cảnh sáng tác của bài thơ, Puskin muốn thể hiện thông điệp gì? Đây là câu cho điểm đấy! Giản Tùng Ý à, trò có thể mở rộng tấm lòng mà thương xót thầy cô nhận lấy điểm của câu này không hả?!”

Bách Hoài nghe ra được giọng của lão Bạch đã hơi rưng rức, nói đến mức muốn cạn tàu ráo máng với tên kia mà đau lòng.

Giản Tùng Ý đúng là cái đồ bạc tình bạc nghĩa, hắn mở miệng đáp lại: ”Tôi cũng đâu có ghi trêи bài là tôi không muốn điểm, tại thầy chấm thi không chịu cho mà!”

”…”

”Cái này có được tính là ”Nếu đời nỡ dối lừa tôi” hay không?”

”…”

Nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu!

Lão Bạch khụt khịt mũi, nhịn xuống, đọc rõ ràng từng chữ trong bài thi của hắn không cảm xúc.

”Trả lời, hai chấm, bài thơ chỉ người vô dụng bị cuộc sống lừa dối, chấm.”

Đọc xong, ông ngẩng đầu nhìn Giản Tùng Ý, cần một lời giải thích.

Kết quả lại thấy Bách Hoài ngồi bên cạnh đang cặm cụi vẽ các lực tác dụng lên vật.

Được, được lắm!

Ông quyết định một hòn đá quăng rớt hai con chim: ”Bách Hoài, trò thấy đáp án của Giản Tùng Ý như thế nào?”

Bách Hoài đặt bút xuống, ngẩng đầu: ”Vô cùng tốt.”

”… Tốt ở đâu?”

”Cậu ấy nói thật.”

”Tôi biết trò ấy nói thật, nhưng tôi hỏi tại sao trò lại thấy tốt?”

”Em thấy tốt bởi vì cậu ấy nói thật.”

Bạn học trong lớp có cảm giác mình đang đi tàu lượn.

Giản Tùng Ý gật đầu với lão Bạch, rất hài lòng với đánh giá của đương sự kia.

Cuộc sống nào rỗi rảnh mà lừa dối mi cơ chứ, đọc xong bài thơ là nó muốn vứt bỏ mi luôn rồi ấy!

Thấy không, giờ hắn làm Omega rồi, bị cuộc sống dối lừa những mười bảy năm mà hắn có nói gì không? Không nhá!

Cái ông Puskin người Nga này, đúng là dị hợm, bị dối lừa cũng viết thành thơ được à?

Hai người ngồi song song với nhau, mặt người này lại càng nghiêm túc hơn người kia, trêи đầu hào quang sáng chói vị trí thứ nhất và thứ hai của kì thi.

Hôm nay ông quên uống Thái Thái Tĩnh Tâm Phục Dịch, không thể tiếp tục mắng hai cái đứa kia được!

Bạch Bình Sơn quyết định dời đi chiến tranh thành Tơ-roa, tìm một chút cảm giác thành tựu.

Ánh mắt lia xuống, điểm trúng một đứa đang ngủ phía trước hai tên kia.

Từ Thịt Mềm.

”Từ Gia Hành! Trò đọc bài thơ này diễn cảm cho tôi!”

”Hả? Hả? Vâng ạ? Được, tốt, lỡ đâu cuộc sống cưỡng ép em!”

Rõ ràng là buồn ngủ nói tào lao.

Lão Bạch: ”… Cuộc sống không có mù, nó cưỡng ép trò làm gì?! Đi ra ngoài rửa mặt rồi vào đọc cho tôi!”

Cả đời ông luôn hướng thiện, không biết kiếp trước tạo nghiệt gì mà gặp bầy học sinh vậy.

Trong phòng học đứa nào đứa nấy cười ầm lên.

Du Tử Quốc hâm mộ lại không biết làm sao, quay đầu mất tự nhiên hỏi Dương Nhạc: ”Lớp trưởng, mọi người ở đây giờ nào cũng vui như vậy sao?”



”Cũng không hẳn, giờ Toán của thầy Lưu thì không được, nhưng gần như giờ nào cũng vậy. Mà có chuyện gì sao?”

”À, không có gì, tôi thấy hơi không quen. Trường cũ của tôi tổ chức tiết học rất khắc nghiệt, rất nhàm chán, tôi còn tưởng rằng mọi người ở bên đây ghê gớm hơn thế nữa.”

”Ý cậu là mấy người chúng tôi đều là cái máy học chứ gì?”

”Không. Tôi không có ý đó…” Du Tử Quốc lúng túng trả lời.

Dương Nhạc cười cười, ra vẻ sao cũng được: ”Tôi đoán trước là cậu sẽ bất ngờ, dù gì thì cậu vẫn nên sớm thích nghi.”

Nam Ngoại là trường tư mới được xây những năm gần đây, hiệu trưởng cũng là giáo sư từ nước ngoài về nên quan điểm giáo ɖu͙ƈ rất mới mẻ và thoải mái. Đã vậy gia cảnh học sinh trong trường cũng không tệ, chỉ cần đào tạo một chút tư chất thì tương đối khá hơn học sinh bình thường. Không những thế, để vào được lớp 12A1 này thì học sinh nào cũng có thiên phú, thầy cô càng quan tâm bao nhiêu thì càng lờn mặt bấy nhiêu nên bầu không khí trong lớp rất vui tươi, chưa từng căng thẳng.

Ai cũng khó tránh khỏi coi thường loại học sinh liều sống liều chết mà học, họ chẳng có ác ý nhưng những người được sinh ra với tư chất và độ thiên phú cao như vậy không hiểu được trêи đời không phải ai cũng giống mình.

Có người chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực của mình để cố gắng, không cần phải thật tốt hơn người ta mới hạnh phúc, mà hạnh phúc là khi mình cảm thấy mình tốt hơn bản thân mình của ngày hôm qua.

Người sống trong lầu ngà tháp ngọc không thể hiểu được cậu, chính cậu cũng không hiểu được họ, sống tốt phần mình, yêu thương cuộc đời là đủ rồi.

Chỉ cần cố gắng là được, không cần phải so sánh mình với người khác, mình hôm nay tốt hơn mình ngày hôm qua chẳng lẽ không đủ hay sao? Sao lại cứ phải so với những người ngoài kia, sống như vậy rất phí phạm, hạnh phúc sẽ không tới với những người không biết trân trọng bản thân!

Trở nên tốt hơn hay trở nên xấu đi, không ai biết được.

Nỗ lực vì bản thân mới là điều nên làm, sống là bản thể nên đừng chết như bản sao.

Đạo lí đơn giản, mấy người hiểu được cơ chứ.

Dương Nhạc không hiểu được đạo lí này, Du Tử Quốc cũng không hiểu, lúc trước Bách Hoài lại càng không hiểu.

Anh nghe Dương Nhạc và Du Tử Quốc thấp giọng trò chuyện bên tai, cúi đầu làm bài.

Không gợn lên bất kì ưu tư nào, nhưng không hiểu tại sao Giản Tùng Ý biết trong lòng anh đang suy nghĩ.

Quỷ thần xui khiến, hắn lấy điện thoại ra muốn nhắn tin với Bách Hoài.

Kết quả lại nhận được tin nhắn của Bách Hoài gửi tới mười mấy phút trước.

[Huấn luyện quân sự ở khối Alpha rất phiền phức, có cần tập huấn đối kháng trước ở nhà để dễ thích ứng không?]

Chính Giản Tùng Ý còn quên bén mất chuyện mình giờ đã chân chính thành Omega vậy mà Bách Hoài lại nhớ.

Ừ, đôi lúc vẫn có thể xài được tên này.

[OK. Vừa vặn còn bốn năm ngày, tôi bắt đầu luyện thích ứng từ bây giờ.]

Bách Hoài liếc thấy điện thoại trong hộc bàn sáng lên, một tay cầm bút viết bài, một tay rón rén lấy điện thoại ra bấm.

[Vậy nhà cậu hay nhà tôi?]

[Nhà tôi, buổi tối mẹ tôi đi ra khỏi nhà, chỉ có mình tôi.]

[Được, buổi tối nằm trong phòng chờ tôi, tôi tắm xong sẽ qua.]

Thật tốt, hai bên liên lạc vô cùng thuận lợi.

Nhưng Giản Tùng Ý không giải thích được cũng không nhận ra cuộc trò chuyện này có gì đó sai sai.

Hắn thấy mấy câu này Bách Hoài chắc chắn có ẩn chứa tâm cơ đùa bỡn mà không vạch trần được.

Đuôi mắt Bách Hoài liếc ai kia đang nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, nghiêm túc suy nghĩ đến nhíu cả mày mà không nhịn được cong môi dưới cười.

Đúng lúc Dương Nhạc quay đầu lại để hỏi bài, nhìn được cảnh kia liền sợ đến rụng rời.

”Đại ca, sao anh lại nhìn đề thi mà cười ôn nhu đến chảy nước chứ? Em sợ đó hơ nì à~”

Đầu bút bi của Bách Hoài chỉ lên một quả cầu được treo lên tạo thành một góc ba mươi độ với tấm ván, mặt mày vui vẻ nói: ”Cậu nhìn quả cầu này, nó có biết bao nhiêu ngây thơ đáng yêu.”

Dương Nhạc: ”… Anh à, anh đặc biệt quá rồi đó.”

Đúng là mình còn lâu mới đứng được top một của trường, nhìn đại thần người ta kia kìa, đối với cái đề thi yêu thương cưng nựng đến mức nào! Đến một quả cầu vật lí chằng chịt lực tác dụng còn thấy đáng yêu!

Giản Tùng Ý nghe được, trong lòng không khỏi cảm thán Bách Hoài quả nhiên là một tên biến thái!

Ái chà chà, thích gì không thích lại đi thích quả cầu vật lý?

Nhưng hắn vừa hiền lành lại bao dung, trấn an nhắn cho Bách Hoài: [Tiểu Bách, không sao đâu. Anh yên tâm, tôi không kì thị tính hướng của anh. Tối nay tiểu Giản sẽ ngược gió đội mưa, nằm trong phòng chờ anh.]

Tiểu Bách nhìn thấy tin nhắn tới bực đến phì cười, nhịn lại không nói tên tiểu Giản kia rằng có kì thị hay không không quan trọng, xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh từ trước đến giờ cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.

Chẳng qua tiểu Bách nào đó thấy huấn luyện tối nay cũng nên ‘kịch liệt’ hơn một chút rồi…