– Trở lại như cũ? Lưu Triết, tôi và anh còn có thể trở lại như cũ được à?
Tuyết Khê nhíu mày hỏi, cảm thấy nực cười cho mấy lời anh ta vừa nói. Quay lại? Dù có chết cô cũng chả bao giờ trở về căn nhà đó, trở lại làm vợ của kẻ đã đi phản bội mình ăn nằm với người đàn khác khiến cho cô ta có thai, cô cảm thấy kinh tởm khi phải dùng lại loại đàn ông như anh ta.
Lưu Triết gần như muốn quỳ dưới chân Tuyết Khê.
– Anh biết anh sai, Khê Khê à, anh không thể nào bỏ em được, chúng ta bắt đầu lại đi em. Anh hứa sẽ đối xử tốt với em mà.
Tuyết Khê khinh miệt, cô tò mò lắm khi anh ta chuẩn bị cưới Đan Nhi làm vợ, thế mà gặp cô lại tỏ ra đáng thương nỉ non cầu xin quay lại? Tuyết Khê cười lạnh, cô chậm rãi bước tới hờ hững hỏi?
– Anh muốn quay lại? Thế còn cô ta thì sao? Anh bỏ cô ta à?
Nghe câu hỏi của Tuyết Khê, thái độ Lưu Triết ngay lập tức lấp lửng trả lời không được, bộ dáng đắn đo phân vân giữa hai người phụ nữ, Lưu Triết không muốn bỏ người này cũng không muốn mất người kia. Tuyết Khê lạnh lùng dứt khoát xoay người bước đi, cô không muốn phí thời gian ở cùng loại người như Lưu Triết, hai chữ “tình nghĩa” sớm đã chẳng còn rồi.
Lưu Triết lẽo đẽo theo phía sau kiên quyết giữ Tuyết Khê lại.
– Khê Khê à?
– Lưu Triết! Anh đừng mong tưởng có thể cùng nhau quay lại, giây phút anh trần truồng làm tình với cô ta tôi đã thấy kinh tởm, giây phút anh bỏ mặc tôi trong bệnh viện tự mình sinh con để ở bên cô ta tôi không còn xem anh là chồng, là bố của con tôi, anh tối nhất nên cưới cô ta, vì tôi thấy hai người rất xứng đôi đều bẩn thỉu hèn hạ như nhau.
Tuyết Khê lớn tiếng quát, xong liền mạnh bạo xô anh ta tránh qua một bên sải chân bước đi thẳng về phía xe đang đậu, Tuyết Khê rời đi không một lần ngoảnh mặt nhìn lại, không thiết tha rung động. Lưu Triết bơ phờ hướng mắt nhìn bóng lưng cô. Dáng vẻ suy sụp ngồi xuống nền đất bứt rứt vò đầu, mọi người đi qua đều quay đầu liếc nhìn.
Gặp Tuyết Khê xong, cũng không Lưu Triết thấy trở về công ty anh đi thẳng tới quán rượu nửa ngày trời giam cầm mình trong phòng bao uống hết ly này tời ly khác.
9h30 tối!
– Mận!
– Dạ bà!
– Cậu Triết về chưa?
Mận nghe xong lắc lắc đầu, từ hồi chiều tới giờ chưa thấy cậu về. Nhìn đồng hồ đã trễ thế này có lẽ đang đi tiếp khách hàng. Bà Lưu thở dài nóng ruột lo lắng hỏi.
– Có biết cậu Triết đi đâu không?
Mận bật cười hồn nhiên đáp.
– Ối, con có phải vợ cậu Triết đâu mà biết hở bà? Cậu Triết đi đâu bà phải hỏi vợ hai của cậu ý chứ.
Đan Nhi đang ngồi bên ăn nho nghe người hầu móc mỉa cạnh khóe thì ngẩng đầu lườm nguýt. Mận ngay lập tức thu lại nụ cười trên môi, mím môi. Đan Nhi hừ lạnh thẳng thừng ném trùm nho xuống đĩa trước mặt mẹ chồng. Bà Lưu không muốn trong nhà lại sinh thêm lục đục liền vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Đan Nhi dỗ dành, cô ta mới chịu nguôi ngoai bỏ qua.
Bà Lưu quay sang nhăn nhó lườm Mận, đuổi thẳng xuống nhà sau. Mận lẹ làng bước đi. Đan Nhi vùng vằng ôm gối ngã lưng ra sau ghế.
– Chồng con đi đâu? Con biết không?
– Anh Triết đi đâu có bao giờ báo cho con đâu mà!
Đan Nhi nhanh nhảu phản bác khiến bà Lưu Triết lắc đầu thở dài ngán ngẩm. Bà ta cũng không muốn lải nhải đành thôi. Vợ gì mà chồng đi đâu cũng chả biết là sao? Chẳng bù cho con Tuyết Khê hỏi cái gì cũng rõ mồn một, hơn nữa trong nhà mọi ngóc ngách đều biết tường tận, đâu như Đan Nhi bảo học thì gân cổ không, hễ nói tới là bực.
Đan Nhi há miệng ngáp một cái, nhìn đồng hồ thì đã gần 10h, cô ta phủi đít ung dung đứng dậy muốn về phòng nghỉ ngơi trước liền bị mẹ chồng gọi lại.
– Con đi đâu đấy?
– Đi ngủ ạ, trễ rồi mẹ.
– Gì chứ? Chồng con còn chưa về mà con có thể một mình bỏ đi ngủ hở?
Bà Lưu bất mãn nói. Nhìn bộ dạng của Đan Nhi càng tức giận. Đan Nhi thảnh thơi cười.
– Có gì đâu mà không ngủ được ạ? Chồng con cũng lớn rồi đâu phải còn con nít lên ba đâu mà ngồi canh chực chờ chứ?
Bà Lưu nhíu mày lớn giọng hỏi:
– Lở nhỡ chồng con xảy ra chuyện thì làm sao?
– Haizz, chồng con mà xảy ra chuyện thì đã có người gọi tới nhà thông báo rồi nhưng mà mẹ cũng thấy rồi đâu có ai gọi chứ, theo con thì mẹ đừng lo xa quá để chồng con trưởng thành đi.
Bà Lưu thật chỉ muốn nạt Đan Nhi một trận. Ôi trời, con dâu kiểu gì thế này? Chồng nó đi đêm mà nó có thể ung dung như thế kia à? Một câu quan tâm cũng chẳng có. Bà Lưu siết chặt hai tay tức muốn hộc máu nhưng vẫn phải nhìn vì vài miếng đất.
Đan Nhi sờ bụng, lấy đứa con ra làm cái cớ luồn lách trốn tránh.
– Mẹ không đi ngủ, vậy con xin phép đi trước, con có thai không thể thức khuya, hại cháu mẹ lắm.
Bà Lưu nhìn bụng cô ta, không muộn khó dễ chỉ biết miễn cưỡng gật đầu.
– Ừ, thế con ngủ trước đi, mẹ chờ chồng con về.
– Vâng.
Đan Nhi trả lời xong cũng thong dong đi thẳng lên tầng một chút lo lắng cũng không có, bà Lưu ngoảnh mặt nhìn theo bóng lưng chậc chậc lưỡi ghét bỏ. Sau khi Đan Nhi đi khởi bà ta vẫn tiếp tục ngồi chờ Lưu Triế, Lưu Ly từ phòng ngủ đi ra trông thấy mẹ rầu rĩ thì bước tới ngồi xuống hỏi.
– Anh vẫn chưa về hả mẹ?
– Ừ!
Lưu Ly phồng má đưa mắt nhìn xung quanh không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.
– Ủa! Chị Nhi đâu rồi mẹ.
– Nó về phòng ngủ trước rồi, chồng còn chưa về bản thân đã muốn ngủ, chẳng biết phải nói sao, mẹ nhắc thì cứ cãi nhem nhẻm.
Bà Lưu bức xúc, Lưu Ly nghe thì chề môi, đang định nói gì đó thì thấy ngoài sân sáng đèn, hình như là xe của Lưu Triết, hai người lật đật vội vàng chạy ra, chỉ thấy một người đàn ông lạ hoắc từ trên xe Lưu Triết bước xuống rồi sau đó lọ mọ cực khổ mở cửa xe sau nặng nề dìu một người đàn ông ra. Bà Lưu tá hỏa khi thấy con trai như cộng bún thiêu mơ màng chả biết gì.
Bà ta cùng Lưu Ly chạy lại, bà ta vừa đu vừa nói:
– Ối giồi ôi! Triết à?
– Chào bà!
– Làm cái gì mà say khướt thế này hả con?
– Anh Triết uống rượu ở quán con từ chiều, say quá nên con đưa về.
Bà Lưu càm ràm phụ một tay dìu.
– Làm cái gì mà uống nhiều vậy chứ? Uống cho chết à? Gần đám cưới rồi.
Người đàn ông buông Lưu Triết ra, lễ phép chào một tiếng.
– Vậy con xin phép về trước.
– Có cần bác gọi người đưa về không? Phiền con quá
– Dạ không cần đâu bác, đã có xe chờ sẵn ngoài kia.
– Ừ, thế cảm ơn con nhé.
– Vâng!
Người đàn ông đáp xong cũng nhanh chóng rời khởi Lưu Gia, Lưu Ly cùng mẹ phụ đưa Lưu Triết đi vào trong nhà. Hai người phụ nữ hì hục cực khổ mới đưa được Lưu Triết lên đến phòng ngủ. Lưu Ly mệt muốn chết ôm ngực thở hồng hộc gõ cửa. Bên trong bị phá giấc ngủ ngon thì tâm trạng trở nên cục xúc bực bội, Đan Nhi lề mề bước ra mở cửa.
– Có chuyện gì thế ạ?
– Còn chuyện gì? Chồng con về rồi.
Đan Nhi nghe mùi rượu nồng nặc thì che mũi, tránh né sang một bên không có ý định tiến lên đỡ anh đi vào trong phòng.
– Chồng con say rồi!
– Vâng, thế mẹ và Lưu Ly chăm sóc anh Triết đi, con sang phòng khác ngủ tạm ạ.