Hai Bến Đò

Chương 9






Ba người lập tức cứng họng không một lời phản bác, đứng trân trân lườm liếc Tuyết Khê. Mặc cho bọn họ đang rất khó chịu cô vẫn tỏ ra thản nhiên.

Căn bản Tuyết Khê nói có gì sai chứ? Đan Nhi chả phải là kẻ cướp chứ là gì? Cô ta công khai giành giật Lưu Triết, biết rõ anh đã có gia đình có vợ con còn cố tình nhảy bổ vào thì chả đúng hả? Trước đây khi thấy những đoạn tin nhắn khiêu khích từ cô ta gửi đâu phải Tuyết Khê không biết đau? Cô tuyệt vọng hụt hẫng đến nhường nào, khi thấy chồng mình ăn nằm với người phụ nữ khác?

Nhiều lần Tuyết Khê cũng muốn tới gặp cô ta, cũng muốn đánh ghen nhưng rồi cô lại không làm vậy cô chọn im lặng, chọn cách giả ngu coi như không thấy tiếp tục chăm lo vun vén cho gia đình, nhưng dần dần cô nhận ra sức chịu đựng của cô đã cạn kiệt rồi, cô không thể nhẫn nhịn tiếp nữa, không thể ngày qua ngày cứ phải nghe mẹ chồng chì chiết nặng nhẹ, chồng thì bên ngoài vui vẻ với nhân tình, em chồng luôn soi mói làm kho làm dễ, sống trong một gia đình như vậy lâu dài cô sẽ điên lên mất? Chi bằng cô chọn cách ra đi, dù sao con cô vẫn còn nhỏ sẽ không phải bị tổn thương.

Mãi không thấy bọn họ lên tiếng Tuyết Khê mỉm cười nhẹ nhàng nói.

– Nếu không còn gì con đi trước đây.

Nói xong Tuyết Khê chậm rãi đi về phòng, Đan Nhi tức tối xoay đầu trợn mắt liếc, khóe môi đỏ chót giật giật nghiến răng nghiến lợi, bà Lưu thấy con dâu mới tâm trạng không vui liền dịu dàng xoa dịu an ủi.

– Mặc kệ nó đi, sớm muộn gì nó cũng ra khỏi căn nhà này thôi, với mẹ con dâu duy nhất chỉ có con.

– Phải đó chị Nhi, anh em đã nói chuyện ly hôn xong xuôi với chị ta rồi, chị đừng có lo.

Đan Nhi sụt sùi vờ vịt tủi thân gật đầu dạ, tuy ngoài mặt là vậy nhưng trong thề nhất định phải hơn thua bằng được với Tuyết Khê.

Đan Nhi được bà Lưu dìu vào phòng lớn nghỉ ngơi, chăm lo từng li từng tí cung phụng như bà hoàng, muốn ăn cái gì đều có thứ đó, bộ dạng phủ phê vô cùng.
[…]

Mận loay hoay trong bếp đến hơn 3 tiếng mới chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho Tuyết Khê, cũng tại cô gái mới chuyển tới cứ thèm này thèm kia còn bà Lưu lại bắt Mận làm trước hại Mận giờ mới nấu phần của cô Khê, Mận tỉ mỉ bưng lên phòng cô.

– Cô Khê, đồ ăn đây ạ, xin lỗi cô giờ con mới xong.

Mận cúi đầu, nét mặt buồn hiu nói, Tuyết Khê không tính toán, cô cười lắc đầu.

– Không sao, cô cũng chưa đói mà.

– Sao được chứ, cô vừa mới sinh xong phải ăn uống đầy đủ thì mới có sữa cho bánh gạo bú.

Mận ủ rũ đáp, xong sực nhớ ra điều gì đó giọng đầy oán giận.

– Cũng tại bà chủ bắt con nấu cho cái cô môi đỏ chót kia trước, mà cái cô đó khó nuôi thật sự nấu món nào cũng trề môi không chịu ăn.

Tuyết Khê cười, không tiếp lời, Mận lại nói tiếp, dáng vẻ hơi xét nét.

– Cô Khê.

– Ùm, cô nghe.

– Hình như… cái cô môi đỏ chót đó có thai.

Đôi tay đang cầm thìa múc cháo của Tuyết Khê đột nhiên khựng lại, cô ngẩng mặt nhìn Mận, chất giọng hơi nghẹn ngào.

– Mang thai?

Mận gật đầu lia lịa:

– Dạ, khi nãy con nghe loáng thoáng là vậy á cô, bà chủ chăm sóc cho cái cô đó chu đáo lắm cô ạ.

Mận nói xong tự nhiên muốn vả vào mồm mình, sao có thể vô tư nói ra mấy lời đó chứ? Đâu phải tình hình của cô Khê Mận không biết? Bà chủ trước nay đâu có thương cô Khê? Giờ lại đối xử tốt với người khác, nghĩ lại mấy lời nói đó như muối sát vào tim vậy, nhìn nét mặt buồn bã của Tuyết Khê Mận cảm thấy hối hận vô cùng.

– Cô Khê!

– Cô không sao, lát cô ăn xong cô sẽ đem xuống sau.

Mận cúi đầu dạ rồi bẽn lẽn xoay người rời khỏi. Tuyết Khê có chút buồn, chạnh lòng, nhẹ nhàng nhìn sang con gái, dù kiên cường đến mấy, dù nói không quan tâm nhưng mỗi khi nhắc tới tim cô cũng nhoi nhói có chút ganh tị, hồi làm dâu Tuyết Khê đã bao giờ được nghe chữ mẹ chồng thương là gì đâu.

Tuyết Khê rơi vào trầm ngâm, đang suy nghĩ thì điện thoại reo, cô nhanh chóng trở lại bình thường cầm di động lên xem, là luật sư gọi, cô nhẹ nhàng bắt máy, nghe đầu dây bên kia tường thuật lại Lưu Triết không chịu hợp tác gặp mặt, còn bảo sẽ không đồng ý ly hôn nên ông gọi thông báo cho cô.

– Cô Khê này, bây giờ thương lượng bàn bạc cậu ta không chịu thế thì tôi khuyên cô nên dùng biện pháp mạnh, dẫu sao trong tay cô đang có bằng chứng cậu ta ngoại tình, tòa mà phán người có lợi chỉ có cô thôi.

– Vâng, tôi hiểu rồi cảm ơn ông.

– Được.

Tuyết Khê cúp máy, khóe môi cong lên cười tự giễu, hóa ra chồng cô cũng giống như mẹ anh ta vậy, chi li với cô từng đồng bạc kiên quyết ép cô ra đi với số tiền kia. Tuyết Khê cô đâu phải loại ăn xin mà bố thí kiểu đó.
[…]

Tuyết Khê dùng xong bữa sáng thì đem chén bát đi xuống lầu, cô đi ngang qua phòng khách bặt gặp cô ta đanh đong đưa chân ăn trái cây, vừa liếc mắt nhìn thấy Tuyết Khê Đan Nhi vội vội vàng vàng vứt miếng táo xuống bàn lẽo đẽo bước lại.

– Tôi nghe nói chị không chịu ly hôn? Chị còn vương vấn à? Ôi chao, nhà chồng đã không thương sao cứ cố chấp làm gì không biết?

– Chị định giành giật ba với con tôi à? Quên nói là tôi có thai rồi đó, nó là con của anh Triết.

Đan Nhi vênh váo kênh kiệu, tay xoa xoa bụng đang còn phẳng lì thách thức Tuyết Khê. Tuyết Khê khẽ nhìn xuống bụng cô ta hờ hững đáp.

– Chúc mừng, nhưng người không chịu buông tay là Lưu Triết đấy chứ, đâu phải chị.

– Tuyết Khê, là cô đang lăm le tài sản của anh ấy mới không chịu đi, đừng tỏ ra cao thượng.

– Tiền của chị, chị không lăm le chả nhẽ để em vào lăm le hộ à?

– Cô…

– Nếu em đã thèm khát đến vậy thì chị cũng bố thí cho em, em khuyên bảo anh ta tiến hành thủ tục ly hôn nhanh một chút.

– Chức danh bà Lưu vợ Tổng Giám Đốc, và cả chồng chị, chị dùng chán rồi, giờ chị tặng lại cho em coi như quà cưới.

– Em yên tâm, những thứ đó đối với chị là đồ cũ kỹ nhưng chị nghĩ với em chắc là không đâu? Dù gì em cũng quen xem là đồ mới rồi dùng lại mà.