Hải Đường Nở Rộ Nơi Biển Sâu

Hải Đường Nở Rộ Nơi Biển Sâu - Chương 4




Diêm Hải phát hiện gần đây Chử Đường có điểm lạ lạ, học tập so với lúc thường càng nghiêm túc hơn, lúc đến tìm hắn ra ngoài chơi đều bị từ chối hết, mười lần rủ thì có năm lần đáp ứng coi như tốt, nhưng hắn trước đây căn bản không như vậy, trước đây bản thân không quản giờ giấc gì đến tìm hắn hắn đều sẽ vui vẻ đồng ý cơ mà. Diêm Hải nghĩ lại xem chính mình có phải làm sai chuyện gì khiến Chử Đường không vui rồi hay không, hắn có chút khổ nào liền tìm đến hỏi Kỳ Nhân Nhân. (Hỏi con mẹ này thì quá là sai lầm rồi con tôi ơi:v)

“Ây…” Kỳ Nhân Nhân nhăn cái mặt có chút bộ dáng xin lỗi, “Không phải là bởi vì tớ đi? Lần trước cậu nói chuyện với tớ sau tớ tìm cậu ấy hàn huyên tán gẫu thăm dò cậu ấy một chút thôi.”

Diêm Hải kinh hãi: “Cậu và cậu ấy nói cái gì?! Cậu đừng có hại tớ!”

“Tớ nào có hại cậu, tớ là vì ngươi mới đi thăm dò ý tứ cậu ấy mà!” Kỳ Nhân Nhân trừng y, “Cậu không tin thì tự mình đi hỏi cậu ấy xem! Chó cắn Lã Động Tân không nhìn được lòng tốt!”

Kỳ Nhân Nhân kêu Diêm Hải đi tìm Chử Đường hỏi, Diêm Hải lại thật sự đi, nếu Kỳ Nhân Nhân đã giúp y dò xét ý tứ, kia không sai biệt lắm cũng coi như đâm thủng lớp giấy mỏng giữa hai người họ, phỏng chừng Chử Đường sẽ thẹn thùng đi, có chút ngượng ngùng mới cố ý lạnh nhạt, có lẽ là đang chờ mình thổ lộ? Y tưởng tượng cảnh mình cùng Chử Đường tương thân tương ái, Chử Đường đẹp đẽ như vậy, cũng không biết lột đồ ra sẽ là bộ dáng như nào ha…

Lúc mở miệng nói với Chử Đường Diêm Hải còn có chút nhăn nhó: “Chử Đường, lần trước Nhân Nhân gặp cậu có phải đã nói cái gì không? Ví dụ như có người thích hay không chẳng hạn.” Trong ánh mắt y tràn ngập mong đợi.

Ngày hôm nay tan học y cố ý đẩy Kỳ Nhân Nhân ra, biểu lộ chuyện như vậy đương nhiên phải nói riêng với Chử Đường, y tuy rằng lúc thường lẫm lẫm liệt liệt, kỳ thực cũng biết xấu hổ đấy.

“…” Lông mày Chử Đường cau lại, Kỳ Nhân Nhân tới hỏi hắn thì thôi đi, Diêm Hải cũng tới hỏi hắn, lẽ nào thật sự muốn đem hắn đóng gói lại ném ra ngoài để hai người bọn họ an tâm nói chuyện yêu đương à? Đây là thời đại nào mà còn thể loại này, hắn cũng không phải thằng ăn xin cơ khổ không chỗ nương tựa. Huống hồ tình yêu là chuyện giữa hai người các người cần gì phải liên luỵt tới tôi, tôi chịu không nổi loại trách nhiệm lớn như vậy.

Chử Đường suy nghĩ một chút nói: “Ừm, cô ấy có nói với tớ, bất quá tớ tạm thời không có dự định yêu đương, cũng không thích mấy lời nói vô nghĩa của cậu, thật sự mà nói, tớ rất phản cảm với mấy chuyện đồng tính, hi vọng cậu sau này đừng nhắc lại, nếu như là bằng hữu, cũng không cần buộc tớ làm chuyện không thích.” Hắn thực sự không hiểu Diêm Hải nghĩ gì, yêu đương còn phải tìm hắn đàm luận? Cần thiết phải vậy không?

“…” Ngữ khí băng lãnh thậm chí có chút chán ghét của Chứ Đường cùng với cái nhíu lông mày kia khiến Diêm Hải như rơi vào hầm băng, huyết dịch toàn thân y phảng phất như đông cứng lại. Phản cảm? Y cho là Chử Đường cũng thích y giống như y thích hắn, cho là gần đây hắn khác thường là do thẹn thùng, nhưng thực ra chỉ là cảm thấy y rất buồn nôn?

“Nói chung chuyện này không nên nhắc lại, cậu và Nhân Nhân rất hợp đôi, ba mẹ hai người cũng sẽ rất đồng ý.” Chử Đường xoay người đi dọc theo ven đường, đầu hơi hạ thấp xuống, tâm tình của hắn rất loạn, cũng không có nhàn rỗi mà quan sát biểu tình Diêm Hải, nếu hai người kia đã ngươi tình ta nguyện, làm bằng hữu hắn nên ủng hộ. Chỉ là trong lòng hắn khó chịu nói không nên lời, đúng vậy, hai nam nhân, lúc thường quan hệ tốt vậy chẳng qua là tình huynh đệ, các loại ám muội cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, làm sao có khả năng phát triển thành tình yêu, thực sự là quá buồn cười, hắn thực sự là đọc sách nhiều tới choáng váng đầu óc rồi.

“Tớ…” Diêm Hải nhìn bóng lưng Chử Đường nắm chặc nắm đấm, tay y đều là run.

Đó là người mà từ nhỏ hắn đã thích, có bao nhiêu thích thì có bấy nhiêu thương tâm, y nghĩ tới vô số loại kết quả, thậm chí là xấu nhất: Chử Đường có lẽ sẽ ngại thế tục áp lực không chấp nhận y. Thế nhưng y tin tưởng mình sớm muộn gì cũng có thể đánh động đối phương, y có thể vì Chử Đường làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới Chử Đường đối với phần tình cảm này sẽ phản cảm buồn nôn, này giống như tử hình y vậy, bất kỳ nỗ lực nào của y đều không làm nên chuyện gì, giấc mộng đẹp của y triệt để tan vỡ…

“Chử Đường, vậy ngươi sẽ vĩnh viễn làm bằng hữu của tớ chứ?” Diêm Hải ở phía xa hô.

Chử Đường quay đầu lại, xung quanh đông người làm hắn không thấy rõ biểu tình của Diêm Hải, Diêm Hải cũng không thấy rõ hắn.”Đương nhiên, chúng ta mãi mãi sẽ là bằng hữu tốt nhất cuản hau.” Hắn trả lời như thế.

Diêm Hải buông lỏng nắm đấm, này là đủ rồi, chỉ cần Chử Đường nguyện ý tiếp tục làm bằng hữu cùng y, là đủ rồi. Y đã không có biện pháp nắm giữ hắn, không muốn đến tư cách đứng bên cạnh hắn cũng mất đi.