Hải Đường Say Ngủ Thụy Mỹ Nhân

Chương 4




"Tiểu hồ ly, con ở ngọn núi này đã hơn trăm năm rồi, chưa một lần rời khỏi. Con còn chấp niệm gì chăng?"

"Sơn thần, người con đợi đã bội ước. Nhưng mỗi khi nghĩ đến rời khỏi đây, trong lòng con đau lắm."

"Vậy là con không quên được người kia?"

"Phải, một khắc cũng không quên."

"Nhưng người đó sớm quên con đi rồi."

Lần này, tiểu hồ ly im lặng.

Sơn thần thở dài, nhưng nhanh chóng luống cuống khi thấy tiểu hồ ly lông xám nước mắt lã chã rơi.

"Ta chỉ ví dụ thôi, có thể người ấy vẫn chưa quên con…"

"Sơn thần, con đau lắm."

"Con không muốn phải nhớ người kia nữa."

Trăm năm bãi bể nương dâu, lòng người thay đổi, cớ sao lại có một tiểu hồ ly hồn nhiên si tình đến nhường ấy.

Sơn thần thở dài, thực không đành lòng.

" Vẫn có một cách để con quên đi được vạn sự của kiếp này…" Sơn thần bất đắc dĩ, nói ra biện pháp cuối cùng.

"Cách gì vậy?"

"Uống Bàn Minh Tửu. Nhưng phải chấp nhận đánh đổi. Tu vi con mỏng manh, có lẽ uống xong sẽ lịch kiếp làm người, luẩn quẩn mãi trong luân hồi, nhưng sẽ quên được nhung nhớ của kiếp trước. Vậy con…?"

***

Lại nói về thiếu niên đẹp xinh kia, sau khi nhập cung, tiến cử làm phò mã, bị hôn quân nghi ngờ, phản tặc trù dập, tiểu nhân đàm tiếu, cuối cùng dẫn đến qua đời thảm khốc ở tuổi hai mươi chín, tiếng nhơ muôn đời.

Nhưng thể xác trần gian chỉ là hư ảo, nào ai biết đứa trẻ kia kì thực là thái tử cõi u minh, đến nhân gian cũng chỉ là khoảnh khắc phản nghịch ý cha mà cưỡng cầu làm liều, tự mình không cân đo nặng nhẹ. Sau khi y chết thảm khốc, diêm phụ nổi giận, bách quỷ dạ hành trừng trị thảm khốc một đám người phàm lộng hành.

Có những chuyện họ nghĩ ngoài bản thân ra không ai biết, kì thực trời biết, đất biết, quỷ thần hai vai đều biết.

Y Vân thiếu chủ cõi dạ đài, thống lĩnh vạn âm binh. Khi chết xong, hoá thành lệ quỷ cốc chủ của vùng đại môn ải, nhưng vì tay đã nhuốm máu quá nhiều người, lại phản nghịch trái lời vua cha, trời không dung đất khó thứ, bị đày ải hiện ra trong dáng vẻ một cầm sư. Sau dân chúng vời đạo sĩ đến trấn yểm, lại thêm công đức đủ đầy làm oán lệ nguôi ngoai, mới tìm được biện pháp hài hoà âm dương, cũng dần hoá thành tục truyền: chỉ được đi qua đây vào các ngày 5, 10, 15, 19. Còn lại là đường cho ma quỷ. Nếu đi vào các ngày khác, người ma đụng độ, chắc chắn thất mạng, lại ở địa đạo của quỷ vương, ngàn kiếp khó siêu sinh.

Cứ vậy, ngàn năm trôi lãng, càn khôn trần cấu xoay chuyển khôn lường, thế mà người sống đi qua đây, ngay cả vào tứ lịch an hoà cũng vẫn hoài bắt gặp cảnh tượng quỷ mỵ: một kẻ dung nhan mỹ mạo nhưng ma mị u tối, tóc xoã vảy mực, mắt rũ u sầu, tay gảy cầm khúc tấu lên bi ca ai oán tang thương, nghe như thể nguyện hồn. Tương truyền rằng nếu ai can đảm, lúc đi qua thưởng nhạc còn để lại cho quỷ đói xung quanh vài đồng xu thì vận khí sẽ vô cùng phát đạt. Vì truyền thuyết đó mà người ta vừa sợ nhưng cũng vừa nô nức kéo nhau đến đại môn ải vào tứ lịch an hoà để đánh liều đổi vận khí thăng hoa.

Không ai biết lệ quỷ ẩn hiện trong khói sương ngồi tấu cầm ở quỷ cốc này chính là cốc chủ, là con trai thứ mười tám của diêm vương, là cực âm tử hiếm hoi vạn kiếp sinh thành, cũng là chàng thiếu niên mĩ mạo thiện lương đã vốn không còn nữa của năm nao.

Trăm năm, ngàn năm, rồi ngót đến vạn năm, bóng hình liêu trai quạnh hiu kia vẫn kiên trì quanh quẩn tại đấy, gảy khúc bi ca.

Nhưng tại sao?

Chỉ có một lí do.

Chàng đang tìm kiếm một "người"

Linh hồn chàng bị tứ hoang bát hải địa lôi giam yểm tại nơi đây. Vì giết quá nhiều sinh linh trong quá khứ, chàng bị xích hãm tại nơi oán địa từng là pháp trường tử tội mình năm nào. Điều kiện để rời khỏi đây là phải tu đủ nghiệp phước, dùng tu vi giúp đỡ cho đủ chín vạn ngàn người quá giang qua đây nghe tấu cầm, bảo trợ họ sự nghiệp bình an.

Đủ chín vạn ngàn người.

Còn nữa, trong chín vạn ngàn mặt người muôn kiếp số người ấy, lệ quỷ xinh đẹp kia còn muốn tìm một người duy nhất...

Trăm năm, ngàn năm, rồi vạn năm, sơn hà biến chuyển, kiếp phận xoay vần, một khúc hồ cầm vẫn mãi đợi một người mà không thấy.

Trăm vạn gót chân từng đi qua nơi đây, ta lại chưa gặp em lấy một lần.

Lệ quỷ không thể khóc, chỉ có thể lẳng lặng dồn oán khí vào sợi dây, ngón tay xương xẩu lạnh băng lướt lên lướt xuống như nhảy múa trong âm vực của cái chết ái oan.

Đây là sự trừng phạt đích đáng dành cho ta.

Ta hối hận rồi, hối hận vì năm ấy đã tò mò.

Hối hận vì năm ấy đã thoát thai thành người.

Hối hận vì năm ấy đã đi về phía nhân gian.

Hối hận vì rời bỏ em.

Mãi cho đến một ngày, Xích Chân linh cư tiên hiện lên:

"Y Vân, ngươi đã gặp qua được người thứ chín vạn chín trăm chín mươi tám. Chỉ cần gặp gỡ được chín vạn chín trăm chín mươi chín người, ngươi có thể được giải thoát, tự do phiêu dật. Lúc đó, lựa chọn tu chân tiên hay tu chân ma, thiên giới hay địa ngục cửu u, làm thần ở đâu là do ngươi định đoạt. Ngươi sẽ không còn phải khổ sở gảy đàn ở đây nữa. Ngươi vui chứ?"

Không.

Hắn vẫn chưa một lần gặp em.

Tu tiên hay tu ma, thiện thần hay ác thần, bồng lai thắng cảnh, mỹ vị thiên trường, có nghĩa gì?

Lần đầu tiên trong suốt gần vạn năm tiếng huyền cầm của lệ quỷ nức nở như muốn vỡ.

Sắp rồi, hắn buộc phải rời đi.

Hồ ly nhỏ của hắn lúc này đang ở đâu? Hắn không biết, không thể biết.

Có lẽ em đã sớm quên ta rồi.

Có lẽ em đã sớm hận ta rồi.

Có lẽ em đã...

"Ngươi suy nghĩ chi nhiều. Nhiệm vụ sắp hoàn thành, nên hoan hỉ đón nhận." Thượng tiên vận y phục trắng toả ánh hào quang tiêu dao khoanh tay đứng trước dư ảnh ma mị cúi gằm đang giương ngón gảy đàn.

"Hay là... Ngươi vẫn còn đang đợi "nó"?" Thượng tiên nheo mắt.

Lệ quỷ cầm sư ngón tay dừng bặt, bấu chặt dây đàn, âm thanh méo mó kéo dài một đường đinh tai ghê óc. Không gian như bị xé toạc.

Tú mi tinh xảo ma mị nhíu chặt, mắt đào trừng lớn, hô hấp vô thức gấp gáp mất kiểm soát. Năm ngón tay bấu chặt thân đàn đến biến dạng, chỉ vì vạn năm qua mới có một kẻ nhắc đến hắn trước mặt y.

"Y Vân, tiểu yêu hồ tu vi hạn hẹp, cùng lắm chỉ sống được vài trăm năm. Huống chi tu vi của nó đã sớm cạn từ lâu. Đến nay, khó còn."

Lệ quỷ cầm sư như vỡ nghẹn, đầu gục xuống, mái tóc đen dài đổ xuống vai gầy như thác lệ. Phong hoa tuyết nguyệt cũng chỉ đẹp đến đây là cùng.

Mưa phùn bay lất phất, đất trời nhất loạt sa mưa

Tịch dương khom lưng chiếu xuống dòng sông

Lá phong quyện sắc chốn hồng trần

Ánh nắng dư dôi vùi sâu lời hẹn thề đẫm màu máu.

Gốc hoè nắng lá rơi đầy vắng hoe.

Biển rừng hốt hoảng ngâm nga câu hát cũ:

"Nghiệt duyên, nghiệt duyên, í a

Hẹn thề một kiếp, đào lí từ đây vội gãy

Đời này không gặp, chỉ mong

Vĩnh viễn chớ trùng phùng vạn kiếp sau."

Hắn thất hứa rồi, con hồ ly ngu ngốc kia thế mà thất hứa rồi. Nhưng y không đành lòng, y muốn đến quỷ môn quan tung hoành một vòng mà đòi người. Y muốn xốc hỏi Mạnh Bà, liệu ngàn năm qua, có một tên ngốc dáng điệu như thế đã từng đạm tình hờ hững uống chén canh quên đi hết thảy hay không?

Quên mất cả y...

Cầm sư gục xuống, nhạc cũng dừng.