Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân

Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân - Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẫn Tuế ôm cu nhóc ngồi trên giường lớn mềm mại, một tay ôm cu nhóc một tay lại chống cùi chỏ lên chân, cằm đặt nơi lòng bàn tay, mặt đầy suy tư nghĩ mãi không thông.

“Hôm qua tôi đồng ý thật à? Lục Nhiên Trí, sao tôi cảm thấy như anh lừa tôi thế?” Mẫn Tuế nghi ngờ nhìn về phía Lục Nhiên Trí đang ngồi một mình xử lý tài liệu.

Lục Nhiên Trí ngừng việc trên tay lại, giương mắt đối diện tầm mắt Mẫn Tuế, sau đó anh gật gật đầu.

Ngay lập tức Mẫn Tuế lâm vào tình trạng nghi ngờ bản thân. Nhưng dù có tự nghi ngờ đến đâu thì cũng chẳng có ích gì, dù sao mọi người đều dọn đến đây rồi. 

Được rồi. Mẫn Tuế tự nhủ, vậy thì tùy theo hoàn cảnh thôi. Vả lại Lục Nhiên Trí đối xử với cậu và cu nhóc cũng không tệ lắm, khoảng thời gian chung (cọ) sống (cơm) này cũng nhìn ra được.

Đến môi trường mới cu nhóc có hơi lạ nhà, ngày hôm sau cũng chỉ bám dính lấy Mẫn Tuế chứ không gần gũi Lục Nhiên Trí.

Mẫn Tuế biết là cu con sợ, vì hồi mới từ quê lên thuê nhà cu nhóc cũng đã như vậy.

“Nào lại đây, ba ôm một cái.”

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều do dì Chu giúp việc cẩn thận chuẩn bị, Mẫn Tuế ôm lấy cu nhóc bế đi làm quen với môi trường mới.

“Sau này nếu không có gì ngoài ý muốn thì ba con ta sẽ ở đây đó.” Mẫn Tuế mở cửa bế cu nhóc đi ra vườn, sau đó đặt cu nhóc xuống để nhóc tự đi. Ở vườn đèn điện sáng rõ, không sợ cu nhóc không nhìn rõ đường mà vấp ngã.

Lục Nhiên Trí cơm nước xong là đi làm việc ngay. Chờ đến khi anh xuống thì chẳng thấy Mẫn Tuế trong phòng khách đâu cả, đành hỏi dì Chu xem hai ba con đi đâu rồi.

Dì Chu trả lời: “Cậu Mẫn với cậu nhỏ ra vườn rồi.”

Lục Nhiên Trí gật gù. Đến khi anh ra ngoài vườn, Mẫn Tuế lăn cu nhóc đã không biết bao nhiêu vòng rồi.

Mẫn Tuế thấy Lục Nhiên Trí thì vẫy vẫy tay với anh. Chờ sau khi Lục Nhiên Trí đi tới mới nói: “Anh làm việc xong rồi à?”

Lục Nhiên Trí gật đầu, cúi người xuống chạm má cu nhóc một cái, ấm ấm mềm mềm, lại chạm má Mẫn Tuế, man mát.

Mẫn Tuế đứng bất động tại chỗ, cảm thấy động tác của Lục Nhiên Trí thật quái gở, “Sao thế?”

“Vào nhà thôi, đêm xuống ngoài trời lạnh.” Lục Nhiên Trí bế con trai lên, xong lại vỗ vỗ đầu Mẫn Tuế mà nói.

“Ơ.” Mẫn Tuế đáp một tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau Lục Nhiên Trí.

Lục Nhiên Trí chờ Mẫn Tuế đi vào rồi đóng cửa lại. Dì Chu đã làm xong việc nên về nhà luôn, hôm nay bà cũng mới được Lục Nhiên Trí mời đến giúp đỡ.

Cu nhóc chìa tay ra muốn ba ôm, Mẫn Tuế liền ôm lấy. Sau đó ngồi trên sô pha, dùng mũi chân hích hích chân tổng giám đốc Lục, hất cằm về phía tivi, tỏ ý bảo Lục Nhiên Trí bật tivi lên. Tổng giám đốc Lục bị cu nhóc ghét bỏ mở tivi lên, Mẫn Tuế nói ngay: “Chuyển kênh thiếu nhi cho anh cu xem đi.”

Mẫn Tuế đặt cu nhóc ở bên, cậu bắt đầu trả lời tin nhắn trên Chim cánh cụt (QQ).

Thật ra Lục Nhiên Trí cũng có công việc, thế nhưng anh nghĩ Mẫn Tuế với con trai hôm nay mới dọn đến đây hẳn vẫn còn xa lạ với mọi thứ ở nơi này, bản thân cũng không thể mặc kệ một lớn một nhỏ này ở phòng khách. Vì thế anh lên tầng lấy một cái cặp táp xuống, ngồi ở phòng khách giữa âm thanh sống động của Boonie Bears mà xử lý công việc.

Mẫn Tuế trả lời tin nhắn trên Chim cánh cụt, số lượng tin nhắn đã tích đống hai ngày nay đều được trả lời hết vào lúc này.

“Hơ?” Mẫn Tuế trả lời đến một một cái tin nào đó, bối rối không thôi, “Cái quái gì thế này?”

Lục Nhiên Trí và cu nhóc nghe thấy tiếng Mẫn Tuế thì cùng đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về phía cậu.

“Làm sao vậy?” Lục Nhiên Trí hỏi.

Mẫn Tuế đáp: “Trước có một người đặt đơn vẽ chỗ tôi. Con bé có khá nhiều yêu cầu, vẽ ra rất phức tạp, nên tôi định giá một nghìn hai. Con bé đã thanh toán hết, hôm trước tôi đã vẽ phác xong bức đó, màu cũng lên được một nửa rồi.”

Lục Nhiên Trí gật gù: “Rồi sao?”

Mẫn Tuế không thể tưởng tượng nổi, nói: “Mẹ con bé… muốn tôi hoàn lại tiền??” 

Lục Nhiên Trí: “…”

Mẫn Tuế sang ngồi cạnh Lục Nhiên Trí, chìa điện thoại ra cho anh xem, “Không phải tôi mắng người ta đâu, là mẹ người ta muốn tôi trả lại tiền thật này, anh nhìn mà xem.”

(Lại hiểu lầm bắt nguồn từ nhân xưng, chỗ đó Mẫn Tuế nói 她妈的, viết tắt là TMD a.k.a CMN nên em Mẫn phải đính chính.)

Lục Nhiên Trí đón lấy điện thoại, vuốt màn hình đọc tin nhắn.

Kiểm tra cầu không trượt: Xin chào, tôi là mẹ của tài khoản này, con gái tôi bảo đã chi một nghìn hai trăm tệ ở chỗ cậu. Vì con bé mới học cấp hai, số tiền này vợ chồng chúng tôi ở nhà không hay biết gì mà nhận được thông báo số dư, vậy nên tôi rất mong cậu có thể hoàn trả số tiền này, tranh cũng không cần phải vẽ nữa.

“Anh nhìn xem anh nhìn xem, này là nói tiếng người đó à. Lần đầu tiên tôi thức đến ba bốn giờ sáng cũng chỉ vì vẽ bức tranh này. Bây giờ mở miệng ra là nói muốn hủy đơn trả lại tiền.” Mẫn Tuế khoanh chân khoanh tay ngồi trên sô pha, vẻ mặt rất tức giận, giật lại điện thoại từ trên tay Lục Nhiên Trí.

Tiếp theo Lục Nhiên Trí nhìn Mẫn Tuế trả lời lại.

Tuế Tuế Bình An: Xin chào nha~

Tuế Tuế Bình An: Là thế này, tranh tôi đã vẽ xong rồi, còn đang tô dở màu nữa thôi, vậy nên chỉ có thể trả lại một nửa tiền cho cô thôi.

Tuế Tuế Bình An: [Xin lỗi xin lỗi. jpg]

Lục Nhiên Trí: “…”

Ai có thể nghĩ đến hai câu này cộng thêm một cái icon dễ thương kia lại được gửi bởi một người đang bùng nổ tức giận chứ.

“Móa? Còn có dạng vậy nữa?” Mẫn Tuế trợn mắt há mồm nhìn tin nhắn gửi đến, trên màn hình tin nhắn thi nhau nhảy ra. Mỗi một tin đối với Mẫn Tuế mà nói, chính là từng nhát từng nhát dao đâm vào tim cậu.

Lục Nhiên Trí chỉ cần nghiêng đầu qua là có thể thấy được tin nhắn. Vị phụ huynh kia không buông tha, kiên quyết muốn Mẫn Tuế trả đủ một nghìn hai, còn kêu không trả đủ thì sẽ tố cáo cậu.

“Em định làm thế nào?” Lục Nhiên Trí hỏi.

Mẫn Tuế bĩu bĩu môi, “Còn có thể làm thế nào, trả lại thôi.”

Lục Nhiên Trí khẽ cau mày, nói: “Chuyện này em cũng không sai.”

Mẫn Tuế “À” một tiếng, giễu cợt nói: “Ai bảo tôi nhận đơn trước lại không tìm hiểu kỹ xem người thuê là học sinh chứ. Đen thôi đỏ quên đi, quá lắm thì treo bản vẽ phác lên Loft bán lại thôi.”

“Trước khi em nhận đơn sẽ tìm hiểu à?” Lục Nhiên Trí hỏi.

“Không.” Mẫn Tuế dẩu môi, “Tôi nào biết mấy chuyện này, tôi chỉ biết nói cho sướng miệng thôi.”

Lục Nhiên Trí: “…”

Mẫn Tuế bực bội mở Alipay, bực bội quét quét mã QR zfb phụ huynh kia gửi tới, bực bội nhập một nghìn hai, bực bội quét vân tay thanh toán.

“Một nghìn hai của tôi ơi…” Mẫn Tuế tâm thật đau, không nói hai lời tạo một album ảnh chế độ chỉ mình tôi trên Chim cánh cụt, chụp màn hình tài khoản kia rồi tải lên album đấy. 

Tên album là: Danh sách đen.

Mẫn Tuế xóa tài khoản đó, cậu bị một nghìn hai bỏ rơi mà khơi dậy ý chí chiến đấu, không nói một lời chạy uỳnh uỵch lên tầng, vào phòng ngủ lấy cần câu cơm của mình, chỉ mất chưa đầy ba tiếng mà lên nốt màu. Xong rồi đăng lên Loft, chờ người hữu duyên đến mua. 

[Tuế Tuế Bình An Siêu Bình An: Tranh đã hoàn thành như sau, giá cả tổng cộng một nghìn, không mặc cả không mặc cả! Một nghìn không hớ không lừa đảo, một tay giao tiền một tay giao hàng. Vừa ý thì liên hệ Chim cánh cụt nha~]

Làm xong việc quan trọng nhất Mẫn Tuế hài lòng tắt máy tình với wacom, nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi. Phải đi tắm cho cu nhóc.

Mẫn Tuế vừa xuống dưới tầng đã nhìn thấy cu nhóc đang vùi trong lòng Lục Nhiên Trí khóc, còn thút tha thút thít gọi “bá ba”.

“Làm sao vậy?” Mẫn Tuế đi đến cúi người xuống, xoa xoa đầu cu nhóc, lời là hỏi Lục Nhiên Trí.

Cu nhóc vừa nhìn thấy Mẫn Tuế vội giãy giụa trong ngực Lục Nhiên Trí, vươn tay ra muốn Mẫn Tuế ôm ôm, mũi còn sụt sịt xì ra bong bóng nhỏ.

“Con trai làm sao nào?” Mẫn Tuế ôm lấy, cu nhóc lập tức ôm lấy cổ Mẫn Tuế, thật chặt.

“Con cho là em bỏ đi rồi.” Lục Nhiên Trí bất đắc dĩ nói.

“Đi đâu nào, ba còn phải đi vẽ kiếm tiền đó.” Mẫn Tuế nhéo má cu nhóc, lấy khăn giấy lau lau khuôn mặt nho nhỏ, “Đi nào, ba mang con đi tắm.”

Tối nay Mẫn Tiểu Diệc thật là ngoan, lúc tắm rất nghe lời, lúc lau người cho cu cậu cũng rất nghe lời, lúc mặc quần áo cũng rất nghe lời.

Mẫn Tuế cũng tắm, dùng sữa tắm với dầu gội đầu mang theo đến.

Mẫn Tuế với cu nhóc ngủ cùng nhau, phòng ngủ ngay bên cạnh phòng của Lục Nhiên Trí.

Mặc dù Lục Nhiên Trí với Mẫn Tuế sống chung rất hòa hợp, nhưng rốt cuộc giữa họ vẫn không có tình yêu. Nhiều nhất chỉ là có ấn tượng tốt.

Nửa đêm, Lục Nhiên Trí xử lý xong hết công việc, rời khỏi thư phòng về phòng của mình phải đi qua phòng Mẫn Tuế đang ở.

Lục Nhiên Trí đứng trước cửa phòng Mẫn Tuế, đứng một lúc lâu cuối cùng vẫn không đẩy cửa đi vào.

Cách một cánh cửa Lục Nhiên Trí nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Hết chương 8.Boonie Bears

chapter content