Dương Hàn chắp vá hai mẩu chuyện nghe kể từ hai người cha của mình lại thành câu chuyện hoàn chỉnh thời đại học, kể lại cho Hứa Gia nghe.
Hứa Gia tỏ vẻ cô bạn đã load lại não nhiều quá rồi, không cười nữa được. Hứa Gia bỗng cảm thấy, hình như món này ngon đây, thế là mày mò trên mục văn học Thú Địa một thôi một hồi, phát hiện thế mà có fanfic của Hàn Thời Vũ với Starry thật.
Bởi vì độ phủ sóng của hotsearch "Công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa học Kỹ thuật Siêu Nhanh" kéo theo cái tên Starry, hai người bị trêu rất ra dáng một đôi vợ chồng, thêm được chút ít nhiệt cho cái thuyền lạnh như ngoài Bắc cực này.
Mà đây cũng là một cp giới thương nghiệp, lại càng không có bất kỳ thính nào do chính chủ rải. Thế nên các chị em chỉ đành vin vào mấy câu Hàn Thời Vũ từng nói với thông tin từ đàn em học Thủ Thành hèn mọn moi đường bỏ miệng thôi.
Nhưng có tấm gương các tiền bối chèo Cực Dược cũng là cp giới thương nghiệp, hội chị em kiên trì phấn đấu vượt khó không ngơi nghỉ, kiên định tin tưởng chắc chắn. Rằng chỉ cần kiên trì, mỗi người gom góp một chút ít công sức, cái thuyền này sẽ có ngày tỏa sáng.
Hiện tại chủ đề về "Vũ Tinh" khá là được chào đón. Đặc biệt là bộ fanfic đầu tiên mang tên "Cả trời sao lấp lánh, nhưng em chỉ chọn riêng mình anh."
Lối hành văn nhẹ nhàng êm ả, nếu đặt trong giới những cp khác vẫn là một tác phẩm hay hiếm có.
Mặc dù Hứa Gia thuộc đảng phát cuồng thịt, nhưng cũng hiểu bản thân phải cân đối dinh dưỡng, thỉnh thoảng ăn nhạt nhạt bớt, chỉ một cái hôn thôi cũng đủ làm mặt đỏ tim run.
Thế là Hứa Gia nhảy hố.
Cô bạn gửi bộ này cho Dương Hàn. Dương Hàn mở to mắt, hỏi: "Có fanfic Tinh Vũ không?"
Hứa Gia: "Không có, cái thuyền này lạnh như ở ngoài không gian luôn đó, cậu còn trông mong có người ship nghịch cp à?"
Dương Hàn: "Hức."
Mặc dù cô nàng miễn cưỡng tiếp nhận hai người cha của mình gắn tag niên hạ, nhưng trên phương diện tình cảm vẫn cho rằng Dương Mạt là tổng công luôn nha.
Hết cách rồi, Dương Hàn làm gì biết cách tự chế hàng mà gặm, có ra tay chắc cũng thảm lắm. Thế nên đành ngậm ngùi đọc đi đọc lại bộ tất cả ngôi sao all x Hàn Thời Vũ tự an ủi.
Kỳ này giữa kỳ rất sát cuối kỳ. Đã gần vào thu, trời bắt đầu se lạnh. Hôm nay Dương Hàn mặc một chiếc áo len cao cổ.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nàng chạy sáng xong sớm đứng xếp hàng trên mua đồ ăn sáng.
Dương Hàn đang kích động thở hồng hộc, bỗng cảm thấy có ai khẽ giật cổ áo len mình lại, khẽ khàng như thể vừa có con bướm đậu trên cổ vậy.
Cô nàng quay lại theo phản xạ.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó quay trở về: "..."
Liễu Tộ Diệp lên tiếng: "Trên áo len cậu có cục gì to lắm."
Dương Hàn hít sâu một hơi.
Cô nàng không biết phải trả lời thế nào, đang khi não đang hoạt động kết công suất khiến bầu không khí chìm vào im ắng, nhìn cứ như cô nàng không muốn nói chuyện với người sau lưng mình.
Lần này Dương Hàn chịu, không biết nói gì.
Liễu Tộ Diệp không vòng vo, vào thẳng vấn đề chính: "Cuối tuần trước thi cuối kỳ có thời gian không?"
Tim Dương Hàn vọt thẳng lên cổ họng, bắt đầu hối hận tại sao bản thân lười biếng không chịu hoàn thành kế hoạch mỗi ngày chạy 800 mét tuần trước.
Muốn hẹn đánh nhau sao.
Ngoài giật tóc ra mình chẳng biết làm gì nữa đâu.
Liễu Tộ Diệp nhíu mày: "Sao cậu không nói gì?"
Dương Hàn đáp: "Chắc là tôi... Ừm, không chắc được, cậu muốn làm gì?"
Liễu Tộ Diệp đút hai tay vào túi đồng phục, im lặng một lúc mới nói tiếp: "Đi ăn cơm chung."
Dương Hàn: "..."
Dương Hàn nhướng mày, cảm thấy câu chuyện không chỉ đơn giản mỗi thế.
Dương Hàn không rõ Liễu Tộ Diệp có mục đích gì. Cô nàng cảm giác quan hệ của cả hai vẫn chưa đến mức bạn bè tốt.
Nghi ngờ một cách hợp lý, chắc Liễu Tộ Diệp đã cấu kết với chủ quán cơm, nhân viên trà trộn trong chỗ ăn theo dõi nhất cử nhất động của mình, lúc mình đang ăn món đầu tiên sẽ ra tín hiệu, rồi sau đó...
Có vẻ Liễu Tộ Diệp thấy tỏng mấy suy nghĩ hoang tưởng bị hại và trí tưởng tượng bay chín tầng mây của cô nàng, đáp: "Tôi không hại cậu, biểu cảm thế làm gì?"
Dương Hàn rớt về hiện thực từ trận gϊếŧ chóc trong tưởng tượng.
Liễu Tộ Diệp thở dài: "Thôi, nếu cậu không rảnh."
Dương Hàn nuốt khan, do dự một lát rồi khe khẽ giơ tay lên: "Thật ra... tôi có rảnh."
Dương Hàn: "Ba ơi, ngày mai con muốn đi chơi với bạn cùng lớp."
Dương Mạt nhìn chằm chằm búp cải thảo nhà mình.
Dương Hàn mở to mắt.
Ngoài dự đoán, Dương Mạt đáp: "Ừm, ngày mai ba có con việc, không đưa con đi được."
Dương Hàn: "?"
Sao hôm nay ba cứ khang khác mọi ngày.
Hàn Thời Vũ vừa ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc nghe con gái nói, bèn hỏi: "Bạn cùng lớp gì?"
Dương Hàn đáp: "Không nói cho bố biết."
Hàn Thời Vũ chậc lưỡi, xắn tay áo rồi ngồi xuống: "Con yêu đương rồi chứ gì?"
Dương Hàn nhíu mày nhìn hắn: "Ba nghĩ sao vậy, bộ cứ đi chơi với bạn là yêu đương à?"
Hàn Thời Vũ hỏi: "Vậy con nói đi, bạn cùng lớp đó tên gì, trai hay gái, hai đứa tính đi đâu?"
Dương Hàn kiên quyết: "Không nói cho bố biết."
Hàn Thời Vũ nghẹn lời.
Liễu Tộ Diệp bảo có một tuyến xe buýt tiện lắm, vừa chạy qua trường, qua nhà Liễu Tộ Diệp lẫn cửa hàng trong trung tâm thành phố.
Thế là Dương Hàn lên chuyến xe buýt nọ, ngồi cạnh cửa sổ, hướng mắt ra ngoài nhìn phong cảnh trôi vùn vụt về sau. Chẳng hiểu sao cô nàng cảm thấy hơi căng thẳng, bèn đeo tai nghe bật một bài nhạc êm dịu.
Mỗi lần xe ghé trạm sẽ có rất nhiều người bước lên.
Dương Hàn nhìn thấy mấy đứa trẻ đeo cặp sách túi bút đi học phụ đạo tụm năm tụm ba lại với nhau, có một người lớn trông chừng – Dương Hàn nghĩ hẳn là vị phụ huynh thay nhau đưa đón đám nhóc.
Cô nàng nhìn thấy một cô gái trẻ ăn mặc trang điểm xinh đẹp vừa kéo chiếc túi xách lên sát vai vừa nói chuyện điện thoại, hình như đang giục bạn trai mình.
Cô nàng nhìn thấy một người phụ nữ luống tuổi dắt tay cháu mình, đứa trẻ cười toe khoe cái răng cửa sún mất ê a chào lái xe. Nữ tài xế hiền hòa, nụ cười của đứa bé dường như khơi gợi nên ký ức tươi đẹp nào đó, thế là cũng nhoẻn môi cười lại. Dương Hàn thầm nghĩ, tầm tuổi của nữ tài xế, nếu đã kết hôn thì hẳn con cái cũng đã lớn ngần ấy. Cô nàng nhìn thấy có ông cụ chậm chạp lên xe cùng chú chó dẫn đường của mình, người đàn ông trung niên đứng dậy khỏi hàng ghế ưu tiên nhường lại chỗ, sang bên giữ thanh bám. Mọi người trong chuyến xe đều bị chú chó dẫn đường lông vàng nọ thu hút, có người mỉm cười, cũng có người ôm túi xách ba lô tránh đi.
Dương Hàn quan sát thấy hết thảy, cảm giác như có ánh sáng len lỏi vào cõi lòng. Bỗng nhiên, cô nàng nghĩ lớn lên mình sẽ đi đây đó khắp nơi, nhìn ngắm từng vạt nắng soi sáng một người bình thường, trở thành người đi ghi chép những câu chuyện nhỏ nhặt này cũng thật hay ho lắm... Mặc dù hiện giờ không có công việc nào như vậy.
Cô nàng cười khẽ, sau khi lướt mắt sang người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang lại ngoái ra nhìn bên ngoài cửa sổ.
Người đàn ông trẻ quấn kít mít, trang bị kính râm khẩu trang đầy đủ thu về cả đống ánh mắt kỳ lạ. Thế là người nọ ho khẽ, hắt xì mấy tiếng giả bộ bị cảm.
Áo đen đi xuống hàng ghế sau, ở đó cũng có một người đàn ông trẻ trung tương tự, khoác áo jacket họa tiết rằn ri, gối quần có hai cái lỗ rách to tướng. Người ấy đội mũ áo khoác, đeo kính đen với khẩu trang, tai đút tai nghe màu trắng.
Áo đen để ý người ấy mấy lượt, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh, nằm dài lên lưng ghế trước nhìn về phía Dương Hàn.
Lúc này xe buýt ghé trạm, Liễu Tộ Diệp bước lên. Liễu Tộ Diệp rất cao ráo, mặt mũi không phấn son, mái tóc dài buông xõa xuống áo khoác, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, thân trên mặc một chiếc áo lao động đã hơi sờn cũ, vai đeo ba lô đen.
Diện mạo này hơi khác so với hình tượng của Liễu Tộ Diệp ở trường, trông cứ vừa đẹp lại vừa ngầu – Dương Hàn nhịn không được nán mắt nhìn thêm tận mấy lần.
Liễu Tộ Diệp quẹt thẻ xe buýt xong thì ngẩng đầu nhìn Dương Hàn, giữ tay nắm đi đến ngồi cạnh cô nàng, lúc lượt qua còn tiện tay xoa đầu chú chó dẫn đường kia.
Nhóc lông vàng thè lưỡi, cái đuôi quẫy tít, giương mắt nhìn Liễu Tộ Diệp.
Dương Hàn lên tiếng: "Chào cậu..."
Liễu Tộ Diệp ngoái đầu nhìn Dương Hàn, móc thứ gì đó trong túi đưa cho cô nàng.
Dương Hàn vô thức rụt cổ lại né đi.
Liễu Tộ Diệp: "..."
Cô bạn lắc chai nước trong tay, nhíu mày hỏi: "Khát không?"
Dương Hàn chợt phát giác mình phản ứng hơi thái quá, ngượng ngùng dịch về chỗ cũ, chìa tay nhận chai nước suối nọ: "Cảm ơn cậu."
Liễu Tộ Diệp hết sức khó hiểu: "Mắc cái gì cậu sợ tôi?"
Hành động trốn tránh vừa rồi của Dương Hàn khiến người đàn ông mặc áo đen ngồi sau chú ý. Áo đen chậc lưỡi khẽ, cố rướn cổ muốn xem thứ trong tay Liễu Tộ Diệp là gì, thế nhưng người đàn ông bên cạnh hất đầu ra, áo đen nghi hoặc nhìn sang.
Người đàn ông ấy moi tờ báo trong túi vải treo trên lưng ghế ra thản nhiên như không, đoạn gật đầu, như thể tỏ ý xin lỗi.
Áo đen: "..."
Áo đen chậm rãi cúi xuống nhìn lưng ghế đằng trước người nọ.
Trước mắt người nọ rõ ràng đã bày sẵn hai tờ báo.
Áo đen đưa mắt nhìn người nọ hết sức lạ lùng, rồi lại tiếp tục quan sát Dương Hàn ngồi trên kia. Chỉ là áo đen không nghểnh đầu rướn cổ trắng trợn như hồi nãy nữa, mà chỉ liếc điểm nhìn đến.
Người đàn ông ngồi cạnh chậm rãi mở báo ra.
Dương Hàn đáp: "Ấy? Tôi... tớ đâu có."
"Chỗ bọn tôi nhiều thành phần rác thù nhà giàu lắm, cứ huỵch toẹt ra như cậu có ngày rước họa." Liễu Tộ Diệp thở dài: "Trước đây quen miệng nhắc cậu thế thôi. Nếu cậu không muốn nghe thì cứ coi như tôi đánh rắm đi."
Dương Hàn: "..."
Cô nàng không ngờ những lời Liễu Tộ Diệp nói ngày trước đơn thuần xuất phát từ sự quan tâm, mặc dù cách biểu đạt có hơi thiếu tự nhiên.
Liễu Tộ Diệp nhìn Dương Hàn cầm chai nước lúng túng vặn tới vặn lui, nghĩ là cô nàng không vặn được, thế là cầm lấy vặn ra rồi dúi vào tay. Dương Hàn thấy thế hết hồn lên tiếng cảm ơn.
Liễu Tộ Diệp nói: "Cá nhân tôi không thích mấy thành phần được nuông chiều thành bệnh, tới khi đυ.ng chuyện thật thì cụp đuôi chuồn nhanh nhất, nhờ quan hệ của ba mẹ rồi đập tiền thu dọn mớ bòng bong."
Dương Hàn mở to mắt nhìn.
"Nhưng tôi nhận ra cậu không giống mấy đứa đó." Liễu Tộ Diệp quay sang nhìn cô nàng: "Cậu rất dũng cảm, cũng rất rộng rãi vô tư."
Dương Hàn chợt thấy hơi hơi xấu hổ, gãi gãi mũi, tai đỏ ửng lên, cười đáp: "Đâu có..."
Áo đen săm soi thấy Dương Hàn trò chuyện rất thoải mái, mới an tâm ngả lên ghế.
Đến trạm tiếp theo, Liễu Tộ Diệp và Dương Hàn cùng xuống xe. Chiều cao nổi trội của Liễu Tộ Diệp có cảm giác rất ngột ngạt, Dương Hàn chỉ biết lúc mình đi xuống cùng cô bạn này rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào họ.
Xe buýt vang tiếng báo dừng trạm, chiếc xe buýt chạy lên một lúc, lần nữa ghé trạm, áo đen đứng dậy.
Áo đen đứng đó, đưa mắt nhìn người đàn ông kế cạnh.
Vì người đàn ông nọ cũng đứng dậy.
Hai người khó hiểu đối mặt nhau.
Áo đen: "..."
Người đàn ông: "..."
Dự cảm mãnh liệt thôi thúc áo đen tháo kính râm xuống, lên tiếng hỏi: "Hai chúng ta có quen nhau không đấy?"
Người đàn ông khẽ giật mình, sau đó cũng tháo cả khẩu trang với kính râm ra.
Áo đen hoảng hốt thốt lên: "Dương Mạt!"
Mặt Dương Mạt sầm xuống: "Hàn Thời Vũ?"
Lái xe nhìn gương chiếu hậu thấy hai người này đứng dậy mà chưa xuống xe mới tốt bụng nhắc nhở. Hàn Thời Vũ nghe vậy lại đeo kính râm, kéo tay người cạnh đi xuống.
Xe buýt ầm ầm lướt qua trạm.
Hai người đứng sững trên lề đường.
Bên cạnh là công viên, cây cỏ xanh mướt, có mấy chú chim sẻ lon ton nhảy nhót qua mặt hai người.
Cuối cùng thứ phá vỡ sự im lặng là cái đánh của Dương Mạt.
Hàn Thời Vũ rộn lên: "Sao anh đánh em ——"
Dương Mạt cũng chẳng hiểu vì sao, ngụy trang cho đã rồi lại bị nhận ra, anh thẹn quá hóa giận một cách khó hiểu. Nhất là khi Hàn Thời Vũ bồi thêm một câu "Em không ngờ anh đi theo dõi luôn á".
Nhốn nháo đủ rồi, hai người ngồi xuống thềm đá cạnh bồn cỏ.
Hàn Thời Vũ nói: "Không phải anh bận công việc à?"
Dương Mạt trả lời: "... Mắc mớ gì tới em."
Hàn Thời Vũ: "Dạ..."
Hai người không yên tâm Dương Hàn nên mới cùng đi theo, chứ hoàn toàn không có ý quấy rầy buổi đi chơi của con gái.
Hàn Thời Vũ len lén nhìn Dương Mạt một tẹo, đã lâu lắm rồi hắn chưa thấy anh trong diện mạo này, dường như cũng vì thế mà nhớ đến quãng thời gian sinh viên của bọn họ, lòng bỗng vui vẻ một cách khó hiểu.
"Lâu lắm luôn rồi mình không đi chơi." Hàn Thời Vũ kéo tay Dương Mạt, cười toe: "Hôm nay đúng dịp rảnh luôn, mình làm buổi hẹn hò nha anh đẹp trai."
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện đại học vẫn chưa xong đâu, sau này chiến tiếp.
Edit: tokyo2soul