Hai Ông Chồng Cũ Một Vở Diễn

Chương 54: Nguyên tiêu đăng? Thanh bạch phú?




Bị thanh kiếm tấn công mãnh liệt điên cuồng, ta cảm thấy đầu óc trống rỗng, dường như ta ngất đi rất lâu rồi, khi tỉnh lại, vầng trăng bên ngoài cửa sổ đã lặn về tây, Bùi Diễn Trinh nằm bên cạnh nét mặt dịu dàng, hơi thở đều đặn trầm lắng, hiển nhiên đã ngủ say, khóe môi hơi cong lên, như đang mơ một giấc mộng đẹp ngọt ngào.

Ta khó khăn lắm mới đẩy được cánh tay vắt trên eo ta, bò dậy khoác áo rời đi, lòng rối như tơ vò.

Y nhận ra ta? Không thể nào! Nếu y nhận ra ta, thì đêm qua đặt trên eo ta chắc chắn không phải cánh tay y, e là một thanh lợi kiếm!

Y không nhận ra ta! Ta nghiến răng, tức giận không nguôi! Chẳng lẽ đúng như tiểu di nương nói, đàn ông đều có thói hư tật xấu? Chẳng lẽ hôm qua đổi thành Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị mặt rỗ, y đều tiếp nhận?

Chuyện này có thể nhẫn nhịn, thì còn gì không thể nhẫn nhịn nữa! Nhưng, vũ nương diễm lệ hôm qua ta gặp rốt cuộc đã biến đi đâu rồi?

Lòng ta rối rắm vô cùng, Bùi Diễn Trinh thì ngược lại, vẫn điềm nhiên vô sự, tinh thần sảng khoái dẫn Tiêu Nhi đi hội hoa đăng thành Lạc Dương mua đèn, ta đương nhiên đi theo.

Trong chợ, tiếng khèn vang lên từng hồi, những chiếc đèn rực rỡ sắc màu treo cao, chiếu rọi một dãy phố dài sáng như ban ngày, người tới kẻ lui, chen vai thích cánh, Bùi Diễn Trinh vô cùng hào hứng, bị Tiêu Nhi kéo tay dẫn đi, đi đường không hề cảm thấy buồn chán mệt mỏi chút nào, ta nhớ trước kia, y rất kiêng kỵ chốn đông người ồn áo náo nhiệt, trong hai năm ta cưới y, chưa thấy y bằng lòng xuất môn xem hội hoa đăng bao giờ, mỗi dịp Nguyên Tiêu, đèn hoa đăng treo trong nhà đều do gia nhân chuẩn bị trước.

Tiêu Nhi giống y điểm này, không có tính ưa náo nhiệt của ta, đối với những chốn ồn ào theo bản năng kháng cự, như lúc này cả một dãy phố dài đi chưa quá nửa, đã không còn kiên nhẫn nữa, nó dừng bước, kéo nhẹ vạt áo Bùi Diễn Trinh miệng ngập ngừng nói: “Tiểu cữu công, vẫn muốn đi nữa sao?”

Bùi Diễn Trinh vốn vui vẻ hớn hở, nghe thấy ba chữ “tiểu cữu công” thốt ra từ trong miệng Tiêu Nhi, chóp mũi hơi nhăn, vẻ mặt ảm đạm, ta nhìn mà có chút không đành lòng.

Môi y thoáng hiện nụ cười buồn. Hơi khom người, y nói với Tiêu Nhi: “Nếu Tiêu Nhi mệt rồi, thì về trước đi.” Nói rồi vẫy tay, gia đinh Vương phủ theo hầu phía sau lập tức tiến lên dẫn Tiêu Nhi quay về.

Ta định theo Tiêu Nhi trở về, nhưng thấy y hồn xiêu phách lạc đứng giữa hội hoa đăng nhộn nhịp mà không nỡ lòng, mặc dù y không nói gì, ta biết, từ lúc Tiêu Nhi chào đời cho tới giờ, năm năm nay trong lòng y luôn thầm chờ mong Tiêu Nhi gọi y một câu phụ thân, vậy mà tới giờ, Tiêu Nhi không hề gọi y một câu phụ thân.

“Phụ thân!” Một tiếng trẻ con non nớt lanh lảnh cất lên vô cùng đột ngột ở giữa hội hoa đăng ồn ã.

Ta ngẩng đầu, chỉ thấy một cục tròn vo, một cô nhóc từ đâu chui ra nhào vào lòng Bùi Diễn Trinh, Bùi Diễn Trinh ngẩn người, hình như rất bất ngờ, theo bản năng chìa tay ôm cô bé kia vào lòng.

Cô nhóc mập mạp kia dụi trán vào ngực Bùi Diễn Trinh, nũng nịu cọ tới cọ lui, khuôn mặt đầy nước kẹo đường cọ hết vào cẩm bào Bùi DIễn Trinh: “Phụ thân, phụ thân, Quy QUy muốn ăn kẹo đường, ăn kẹo đường.” Lời nói động tác vô cùng thân thiết.

Ta ngớ ra đứng nguyên tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chợt thấy nét mặt kinh ngạc của Bùi Diễn Trinh khi nghe thấy hai tiếng “phụ thân” đã biến mất hoàn toàn, mà thay vào đó là vẻ yêu thương dịu dàng khó diễn tả thành lời.

Đây…

Nhớ lại chuyện đêm qua.. Chẳng lẽ Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị mặt rỗ đều được? “Đàn ông đều có thói hư tật xấu.” Lời nói của tiểu di nương vẫn văng vẳng bên tai, ta và y đã nhiều năm xa cách… Nhìn cô nhóc này đi đường còn chưa vững, cùng lắm chỉ hai ba tuổi… Nếu y muôn sinh con, dựa vào năng lực của y, sinh một em bé lớn như vậy còn thừa lực ấy chứ…

Sắc mặt ta chùng xuống.



“Diệu Nhi, không phải…” Bùi Diễn Trinh ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt ta, cõi lòng ta rối bời, quay đầu bỏ đi. Đằng sau mang máng nghe thấy tiếng Bùi Diễn Trinh, nhưng hội hoa đăng ồn ào huyên náo, chỉ một bóng hình thấp thoáng, đã bị tiếng huyên náo nhanh chóng nuốt gọn.

Ta đi ngược dòng người, vô tình dạo qua các quầy hàng bán hoa đăng, thành ra lạc đường, may là Trung Châu Vương phủ cũng dễ tìm, cuối cùng ta cũng tìm được đường về.

Còn chưa đến cửa, tay đã bị một người đứng đón ngoài cửa túm được: “Diệu Nhi, nàng đã đi đâu vậy?”

Ta vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, bị cánh tay mạnh mẽ ấy thình lình túm chặt, giật nảy mình, may mà nhận ra giọng Bùi DIễn Trinh, nên mới hơi bình tĩnh lại.

“Diệu Nhi, muộn như vậy rồi, nàng đã đi đâu vậy?” Y nhìn thẳng ta, nét mặt nghiêm trọng, cánh tay nắm chặt tay ta, cánh tay còn lại đang ôm cô bé không biết từ đâu chui ra kia. Cô nhóc kia khuôn mặt hồng hào, vừa mút ngón tay vừa nghiêng đầu nhìn ta, trông xinh xắn đáng yêu như vừa hiện ra từ trong tranh tết vậy.

Thấy ta nhìn cô nhóc kia, Bùi Diễn Trinh thở dài có phần bất đắc dĩ: “Đứa bé này ta cũng không hiểu sao lại nhảy vào lòng ta. Có lẽ nó lạc phụ thân mẫu thân, thấy ta có phần giống phụ thân nên mới nhận nhầm, ôm chặt ta không chịu xuống…”

Bấy giờ, ta như vừa tỉnh mộng bất giác phát hiện ra một chuyện, y “nhìn” ta, “thấy” nhất cử nhất động của ta, y gọi ta “Diệu Nhi”…

Ta nhìn y, chậm rãi vươn tay quơ quơ trước mặt y: “Chàng nhìn thấy?! Diễn Trinh, mắt chàng khỏi rồi!” Một khắc trước, ta còn mừng rỡ vô cùng, ngay sau đó, ta chợt nhớ ra một chuyện khác, hỏi: “Mắt chàng… khỏi từ khi nào?”

“Diệu Nhi…” Nghe ta hỏi, Bùi Diễn Trinh quay đầu đi vẻ giấu diếm, “không lâu lắm.”

“Không lâu lắm là bao lâu?” Ta nhìn y chằm chằm quyết không tha.

Y ho khan dáng vẻ mất tự nhiên, trả lời mơ hồ: “Mới gần đây…”

Gần đây? Gần đây là bao lâu?

Chẳng lẽ… Y nhìn ta vào Vương phủ? Nhìn ta giả câm giả điếc? Nhìn ta mất công nhặt xương cá thay y? Nhìn ta ghen tuông? Nhìn ta bị y đặt bên dưới?…

Ta hận không thể đào sâu ba thước chôn mình.

“Mẫu thân đã về? Mẫu thân xem, đây là hoa đăng con làm tặng mẫu thân đó.” Tiêu Nhi bước ra khỏi viện, trên người khoác áo lông chồn, trong tay cầm chiếc đèn nguyệt thỏ cung, gương mặt xinh xắn đáng yêu dưới ánh nến đỏ càng thêm phần hứng khởi.

“Phụ thân?” Lập tức, cô bé vốn đang nằm trong lòng Bùi Diễn Trinh chảy nước miếng quay đầu lại, nhào về phía Tiêu Nhi.

Tiêu Nhi bị cô bé mũm mĩm kia đột nhiêu nhào tới không kịp trở tay, suýt nữa ném bay đèn lồng trong tay, may là thị vệ đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đón được đèn lồng, mới tránh khỏi trận hỏa thiêu Trung Châu vương phủ.

Đợi đã, thị vệ kia… Ta trông rất quen? Nhìn kỹ, chẳng phải là Triển Việt đãng lẽ bị giam lỏng ở nơi khác đó sao?

Nhìn Tiêu Nhi bị té ngã, mặt dính đầy nước miếng…



Ai có thể giải thích cho ta chuyện gì đang diễn ra?



Hôm sau, cha đẻ của cô bé kia tìm đến, là một thợ thủ công mỹ nghệ làm đèn lồng trong hội hoa đăng, mặt râu quai nón, tướng mạo chả giống Trung Châu Vương gia dịu dàng nho nhã tí nào, thành thực mà nói, dáng vẻ có vài phần giống nghĩa đệ Quan lão gia, Trương Phi Trương Dực Đức.

Nhìn người nọ dáng vẻ sợ sệt, muốn đón cô nhóc mũm mĩm hai mắt tròn tròn trong lòng Bùi Diễn Trinh, tiếc rằng cô bé kia không chịu, ôm chặt cổ Bùi Diễn Trinh không chịu buông tay, luôn miệng gào “phụ thân, phụ thân”.

Người nọ vô cùng xấu hổ, bước tới gỡ cô bé mũm mĩm trong lòng Bùi Diễn Trinh ra, một mặt nghiêm khắc dạy dỗ con: “Con à, cha không thể nhận bừa!” một mặt liên tục nhận tội: “Con gái tiểu nhân rất thích gần gũi nam tử tuấn mỹ hòa nhã, lại chưa nói được nhiều, bất luận già trẻ, chỉ biết gọi phụ thân, Vương gia tuấn tú, con gái tiểu nhân nhất định vừa thấy đã thích, nên mới ngốc nghếch nhào tới, mong Vương gia rộng lòng tha thứ.”

Bùi Diễn Trinh cười dịu dàng: “Không sao, cô bé này rất đáng yêu. Không biết tên gì?”

Người nọ khom người, cung kính đáp: “Bẩm Vương gia, tiểu nhan họ Ngôn, tiểu nữ tên Tử Quy.”

“Tử Quy? Tên rất hay!” Bùi Diễn Trinh gật gù, vươn tay nắm chặt bàn tay ta, ta thầm trợn mắt trừng y, y cười nhưng không nói.

“Tạ Vương gia khen ngợi, tiểu nhân không biết chữ, tên này là vị tiên sinh đoán chữ nhà bên đặt cho tiểu nữ.” Phụ thân đứa bé này quả là người thành thật.

Cuối cùng khách khí nói hai câu, Bùi Diễn Trinh bảo tì nữ lấy một đôi vòng ngọc dương chỉ đưa cho cô bé kia, nói với nghệ nhân làm đèn hoa đăng kia: “Tử Quy đã gọi ta tiếng cha, coi như có duyên, đôi vòng ngọc là lễ gặp mặt, sau này nếu như gặp khó khăn hãy mang vòng ngọc này tới Trung Châu Vương phủ.”

Người nọ nhận vòng ngọc không ngừng cảm tạ, bế cô bé kia rời đi.

“Bây giờ, phu nhân tin Diễn Trinh còn trong sạch rồi chứ?” Bùi Diễn Trinh cúi người khẽ hỏi bên tai ta.

Ta chợt cảm thấy câu này nghe quen quen, nhưng không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu, chỉ cảm thấy vành tai bị hơi thở ấm nóng của y làm cho ngứa ngáy không chịu nổi, bèn quay đầu giận dữ lườm y một cái, tránh khỏi y: “Ai là phu nhân chàng?”

“Diễn Trinh vì Diệu Nhi nguyện khuynh quốc làm sinh, giờ đã thực hiện rồi.” Y ôm ta vào lòng “Không biết Diệu Nhi khi nào thực hiện?”



Ban đêm, ánh trăng rọi vào, ta nằm trong trướng thở hổn hển, Bùi Diễn Trinh chống má nằm nghiêng bên cạnh ta, hai mắt khép hờ, nửa tỏ nửa mờ, đôi môi mỏng hơi nhếch, tay kia vuốt ve tóc ta, dịu dàng vén mấy lọn tóc mai ra sau.

Ta quay đầu vô tình hỏi: “Triển hộ vệ đến Lạc Dương khi nào?”

Cảm thấy tay y hơi dừng lại, nhàn nhạt đáp: “Không lâu lắm, mới tới gần đây.”

Lại là gần đây? Chẳng lẽ Triển Việt đã tới Trung Châu Vương phủ từ sớm, Bùi Diễn Trinh sợ ta thấy mặt thì không chịu vào Vương phủ, cho nên mới lệnh Triển Việt ẩn thân, không lộ diện?…

Giờ suy nghĩ kỹ càng, ta mới tỉnh táo nhận ra… thì ra y đã đào sẵn hố, chuẩn bị bẫy, toàn bộ đều nằm trong tính toán của y, chỉ đứng bên cạnh hố đợi ta cam tâm tình nguyện nhảy vào. “Xảo trá!” Ta cắn bả vai y. Tiếng cười nhẹ của ai kia quanh quẩn, vo ve không dứt.