Hai Phần Thân Quen

Chương 76




Edit: Sơ Ri

Beta: Linh Lăng

Lúc A Tự đang chia sẻ về việc "Ba nuông chiều mẹ thế nào" trước ống kính, chợt có tiếng động vang lên ở cầu thang.

A Tự quay đầu lại, bé có hơi bất ngờ: "Mẹ, sao mẹ lại dậy rồi?"

Nguyễn Vân Kiều ngáp một cái, "Nhìn xung quanh không thấy con đâu, hóa ra con chạy xuống đây, đợi mẹ chút nhé, mẹ làm bữa sáng cho con."

"Con ăn xong hết rồi ạ."

Nguyễn Vân Kiều: "Ăn ổ bánh mì nhỏ xíu á? Vậy mẹ chiên thêm quả trứng cho con."

A Tự chào: "Mẹ ơi, sao mẹ dậy sớm thế ạ."

Nguyễn Vân Kiều: "Tám giờ rồi, đâu còn sớm nữa."

"Đối với mẹ là sớm mà ạ, hồi trước ở nhà mẹ không đời nào dậy sớm thế đâu." Bé A Tự nói bằng giọng sữa, "Ba nói, mẹ sống đúng với bản thân mình là được!"

Đầu Nguyễn Vân Kiều đầy sọc đen, "Cũng xêm xêm mà, chừa cho mẹ chút mặt mũi đi."

Bé A Tự cười hì hì, tiến đến cạnh cô: "Ồ!"

Nguyễn Vân Kiều vào bếp làm bữa sáng, ăn xong thì cùng con đi làm bài tập.

Lúc trước cô nói con cô dễ nuôi không hề là nói đùa, thằng bé làm xong bài tập thì đi đọc sách, Nguyễn Vân Kiều rảnh quá không có việc gì làm nên tìm bừa một quyển sách ngồi cạnh thằng bé đọc.

Đương niên cô cũng không quên cô phải nấu cơm trưa, hơn mười giờ, cô đã vào bếp.

Mấy năm gần đây gần như là cô không hề làm cơ, mấy món để ăn sáng thì còn đỡ, chứ mấy món chính để ăn trưa thì có hơi lạ tay.

Nhưng Nguyễn Vân Kiều cũng không muốn xây dựng hình ảnh lười biếng trước ống kính, nên cô lên mạng tìm công thức làm ba món ăn xong thì bắt tay vào chuẩn bị.

Lúc Nguyễn Vân Kiều bận bịu trong bếp, bé A Tự cũng không đọc sách nữa mà tự chơi một mình. Ở nhà có hẳn một phòng đồ chơi được chuẩn bị riêng cho thằng bé, nào là bộ đồ chơi xếp hình khối, xe ô tô, khủng long... Đầy cả phòng.

Chẳng qua là bây giờ chỉ có mình thằng bé, không ai chơi cùng nên cũng không có hứng chơi xếp khối, thằng bé chạy đến cạnh Nguyễn Vân Kiều tìm cảm giác tồn tại.

Lúc này, Nguyễn Vân Kiều đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn cho ba món, giờ bắt tay vào làm món thứ nhất.

Bé A Tự vào bếp: "Mẹ, giờ mẹ đang làm gì vậy ạ?"

Nguyễn Vân Kiều nói: "Làm món mà hồi đó mẹ làm cho ba con ăn đó."

"A? Là trứng xào cà chua, sườn kho tàu, canh cá..."

"Sao con biết?" Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại nhìn thằng bé, có chút bất ngờ.

Bé A Tự khẽ hừ một tiếng: "Ba nói đấy ạ, ba kể cho con nhiều lần lắm rồi, cứ khoe khoang thế đó! Ba nói ba được ăn rồi còn con thì chưa, ba tự hào lắm!"

Nguyễn Vân Kiều: "..."

Anh nhạt nhẽo quá rồi đó Lý Nghiên!

Bé A Tự vừa dứt lời thì lại vui vẻ nói tiếp: "Nhưng mà bây giờ con cũng được ăn rồi! Vui quá đi! Me, mẹ phải làm ngon hơn là hồi đó làm cho ba ăn nha, như vậy thì con thắng rồi!"

"... Ừ."

Nguyễn Vân Kiều cạn lời, bắt đầu nấu ăn, nhân tiện bảo A Tự rời khỏi bếp.

Nhưng sau khi đóng cánh cửa thủy tinh của phòng bếp lại, A Tự không bỏ đi mà đứng bên ngoài quan sát.

Mẹ thằng bé đẹp thật đấy, không trang điểm, mặc đồ ngủ nấu thức ăn mà cũng đẹp quá trời! Đẹp hơn mẹ của tất cả các bạn trong nhà trẻ luôn!

Trong bếp, Nguyễn Vân Kiều thả cá vào nồi.

Xèo xèo, xèo xèo... Bụp!

Lửa lập tức bùng lên!

"Á!" Nguyễn Vân Kiều vội vàng nhảy ra xa, hoảng sợ nhìn cái nồi.

"Mẹ! Mẹ, cái vung!" Vốn bé A Tự đang tươi cười đứng ngoài bếp, nhưng khi ngọn lửa bùng lên, vẻ mặt thằng bé đông cứng lại, thằng bé mở cánh cửa kính ra.

Nguyễn Vân Kiều nghe thấy tiếng A Tự thì vội đẩy thằng bé ra ngoài.

"Con đợi bên ngoài đi!"

Nguyễn Vân Kiều đóng cửa kính lại, rồi chạy đến đậy vung lên nồi.

Lửa tắt, Nguyễn Vân Kiều thở phào, lần nữa mở vung lên trở mình cá.

Xèo xèo, xèo xèo... Cá được chiên an ổn trong nồi.

Nguyễn Vân Kiều tươi cười, vẫn không chinh phục được mày!

Lúc này, cửa kính lại bị mở ra lặng lẽ.

"Mẹ..."

"Ơi?"

"Mẹ, mẹ không sao chứ ạ?"

Nguyễn Vân Kiều: "Không sao đâu, A Tự, thế nào, có phải vừa rồi mẹ ngầu lắm không?"

Bé A Tự chớp mắt: "À... Khá, khá là ngầu ạ."

Nguyễn Vân Kiều: "Cá này bỏ vào nồi là sẽ phụt lửa, con không cần phải lo lắng đâu, hồi đó mẹ làm cũng như thế đó."

Bé A Tự rất nể mặt mẹ: "Vâng, con thấy cũng đúng, con thấy mấy đầu bếp trên TV mỗi lần nấu ăn cũng bị bốc cháy đó!"

"Đúng vậy."

"Mẹ giỏi quá, nấu cơm còn giỏi hơn ba nữa."

"Ha ha, cũng thường thôi ~"

"Mẹ, bảo sao ba không cho mẹ nấu cơm, chắc chắn là ba sợ mẹ nấu cơm ngon quá, sợ con ăn xong sẽ đòi mẹ nấu cơm mỗi ngày."

Nguyễn Vân Kiều được khen đến mức lâng lâng, cô cười, nói: "Cũng không phải thế..."

Nhưng bé A Tự hoàn toàn không nghe, thằng bé cứ đứng đó khen một mạch, khen đến mức Nguyễn Vân Kiều vui vẻ ra mặt.

Sau đó, Nguyễn Vân Kiều vào cho canh cá vào nồi hầm rồi đi làm món khác, A Tự rời khỏi bếp, đi đến phòng khách cầm lấy đồng hồ thông minh dành cho trẻ em của mình sau đó vào phòng sách.

Vào phòng sách rồi thằng bé vẫn chưa dừng lại mà đi tiếp ra một góc ngoài ban công, thằng bé nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác nhận không có máy quay thì ngồi xuống gọi điện thoại.

Máy quay không thể quay đến góc này, cho nên lúc này các nhân viên hậu trường không nhìn thấy được A Tự đang làm gì, nhưng một phút sau, bọn họ đã biết. Chắc hắn bạn nhỏ A Tự cố ý muốn trốn ống kính, nhưng có một điều nho nhỏ mà thằng bé đã quên, tuy không quay tới nhưng giọng của thằng bé vẫn có thể thu được.

Vì thế, các nhân viên công tác trong phòng có thể nghe thấy giọng A Tự nói nhỏ vời người phía bên kia đồng hồ thông minh:

"Ba, ba nói với mẹ là đừng nấu cơm nữa đi, hay là sau này chúng ta gọi đồ ăn ngoài được không ạ?"

"Vâng, đúng vậy. Cháy đó ba, lớn lắm... Cơ mà không sao rồi, nhưng con lo cho mẹ... Lần sau mẹ còn như thế, lỡ cháy tóc thì phải làm sao, tóc mẹ đẹp như thế, không thể để cháy được..."

"Không có ạ! Con không nói gì khó nghe cả! Tuy con biết mẹ không biết nấu cơm cho lắm, lúc ấy cũng sợ nữa, nhưng con vẫn khen mẹ đó... Vâng, ba yên tâm, con khen một đoạn rất dài, mẹ vui lắm, nhưng mà sau này vấn nên hạn chế làm..."

"Nhưng mà lần này mẹ làm riêng cho con đó, hì hì, ba có con cũng có hì hì hì."

Các nhân viên công tác nghe thấy cậu gọi điện cho Lý Nghiên nói mấy lời này, ai ai cũng bật cười, đâu ai ngờ con nít con nôi mà lại hai mặt như thế! Buồn cười quá đi mất!"

Mười một giờ rưỡi, rốt cuộc Nguyễn Vân Kiều cũng nấu xong. Tuy cô làm quá mức "oanh động", nhưng hương vị vẫn rất ngon.

Ăn uống xong, Nguyễn Vân Kiều và A Tự ngủ trưa, sau đó dậy rồi thì đưa cậu đến lớp học trượt ván.

A Tự đã học trượt ván gần nửa năm, thằng bé rất thích bộ môn này, chơi cũng rất thuần thục.

Vì để A Tự có thêm không gian để gia tiếp xã hội, khi trước Lý Nghiên ghi danh khóa học này không phải là lớp một kèm một, mà là một kèm ba, nên lúc A Tự đi học có thể kết thêm bạn.

Bởi vì hôm nay phải quay, cho nên toàn bộ quá trình A Tự chơi trượt ván đều được người quay phim quay lại. Điều này khiến cho A Tự càng thêm cố gắng, trượt một lúc lâu mới chịu nghỉ ngơi một chút.

"Anh A Tự, mẹ em có mang bánh ngọt theo nè, chia cho anh một cái." Đúng lúc này, một cô bé mặc chiếc váy màu hồng nhạt chạy đến cạnh A Tự.

Cô bé này cũng đến đây học trượt ván, cùng lớp với A Tự.

A Tự nói: "Cám ơn nhé."

"Không có chi! Anh A Tự ơi, em vẫn còn đó, anh ăn xong rồi thì nói em biết nha."

"A Tự!" Bé A Tự mới vừa cắn một miếng bánh ngọt, chợt có một cô bé mặt quần ngắn màu đen chạy đến, "A Tự, tớ cũng có mang theo bánh ngọt, ăn của tớ đi."

Một lớp bốn người, ba người còn lại đều là con gái, cô bé còn lại mặc đồ mặc vàng thấy thế thì cũng chạy đến: "Anh A Tự, em có trà sữa nè! Anh có muốn uống không."

"Trà sữa không tốt, tớ có nước trái cây, là do mẹ tớ tự làm đó, ngon lắm!" Cô bé quần ngắn đen kéo A Tự qua, rất bá đạo, kéo thằng bé về phía người mình.

Cô bé váy hồng và cô bé đồ vàng thấy thế thì không vui, cô bé váy hồng còn rưng rưng nước mắt: "Anh A Tự, ăn bánh ngọt của em đi."

"Không được, ăn của tớ nè."

"Đừng mà..."

"A Tự, uống trà sữa đi! Có trân châu đó!"

Vốn Nguyễn Vân Kiều đang tươi cười nhìn quỷ nhỏ nhà mình đang chơi với các bạn, nhìn một hồi, ơ... sao tự nhiên cô bé bên cạnh lại khóc? Ơ sao ba cô bé lại bắt đầu lôi lôi kéo kéo rồi.

Nguyễn Vân Kiều vừa định bước đến ngăn cản thì thấy con trai mình nói đầy thành thạo: "Đừng cãi nhau, cám ơn các cậu đã đem đồ ăn cho tớ, tớ sẽ ăn hết. Mẹ tớ cũng có mang theo đồ ăn ngon nè, lát nữa tớ chia cho các cậu nhé."

Nói xong, thằng bé lau nước mắt cho cô bé váy hồng, sau đó còn dỗ dành, dỗ xong cũng chưa ngừng lại mà quay lại nhìn cô bé quần đen, kéo tay nhỏ người ta, nói: "Cậu cũng đừng hung dữ với em ấy, em ấy còn nhỏ, cũng đây phải là tớ không ăn đồ của cậu đâu."

"Uống nước trái cây của tớ trước đã."

Cô bé đồ vàng: "Còn trà sữa của em nữa anh A Tự, em xin mẹ mua thêm một ly đó!"

Bé A Tự: "Được rồi được rồi, tớ uống hết mà, các cậu đừng cãi nhau nhé, ngoan đi rồi tới sẽ chơi với các cậu."

Nguyễn Vân Kiều: "... Ơ?"

Không cần cô phải ra tay, con trai cô đã vừa dỗ vừa khen, khiến ba cô bé trở nên dễ bảo, bám sát ngay sau thằng bé rồi.

Mẹ ơi, mấy cái này là ai dạy thế!

Kết thúc lớp học lướt ván, Lý Nghiên đã xuất hiện ở đây, anh mới vừa chạy từ công ty đến, muốn dẫn hai mẹ con đi ăn chiều rồi đưa bọn họ về nhà.

Nguyễn Vân Kiều biết anh sẽ đến, vừa thấy anh, cô đã nói: "Lý Nghiên, anh có biết chuyện con trai anh biết dỗ dành con gái không?"

Lý Nghiên có chút mù mờ, nhìn đứa nhỏ đi theo bên cạnh.

Bé A Tự cũng mù mờ: "Cái gì ạ? Sao thế ạ?"

Nguyễn Vân Kiều khom người xoa đầu thằng bé: "Mẹ nói con biết dỗ dành người khác, vừa rồi con mới nói bừa vài câu mà ba cô bé kia đã không còn tức giận nữa."

Bé A Tự: "À, ý mẹ là Kỳ Kỳ, Dương Dương và Tiểu Thanh ạ, mẹ, không phải chuyện này đơn giản lắm sao."

"Sao lại đơn giản?"

Bé A Tự nói: "Con học ba đó ạ, bình thường ba dỗ mẹ thế nào, thì giờ con dỗ người khác như thế, rất hiệu quả đó ạ."

Nguyễn Vân Kiều lập tức nhìn Lý Nghiên, Lý Nghiên ho nhẹ một tiếng: "Bình thường mấy mối quan hệ của thằng bé cũng tốt."

"Đúng vậy! Ai cũng thích chơi với con, chẳng qua là có đôi khi bọn họ sẽ cãi nhau vì con... Vốn con rất đau đầu, nhưng sau này phát hiện học dỗ dành giống ba là có thể giải quyết được mọi chuyện rồi!"

Lý Nghiên: "..."

Nguyễn Vân Kiều: "..."

Nguyễn Vân Kiều không thể nói gì một lúc lâu, sau đó mới nói với A tự: "Nhưng ba con chỉ dỗ có một mình mẹ, còn nhóc con ấy à, dỗ được một lúc ba người."

Bé A Tự thắc mắc: "Không thể dỗ một lúc ba người sao ạ?"

Nguyễn Vân Kiều cảm thấy cói chút buồn cười: "Bây giờ thì có thể, nhưng sau này thì không thể nhé."

Vẻ mặt bé A Tự ngây ngô: "Sao sau này lại không thể ạ."

Nguyễn Vân Kiều nói: "Hỏi ba con đi."

Người quay phim đi theo lặng lẽ nở nụ cười.

Còn A Tự thì nhìn Lý Nghiên với ánh mắt tò mò chết đi được, Lý Nghiên nghĩ nghĩ, nói: "Chờ sau này con lớn lên con sẽ biết, chỉ có thể dỗ dành một người phụ nữ thôi, đó là vợ con. Giống như bà chỉ dỗ mỗi mình mẹ thôi vậy."

A Tự cái hiểu cái không: "À... Con hiểu rồi, chỉ có thể dỗ một mình vợ thôi ạ."

Lý Nghiên chạm nhẹ vào mũi thằng bé: "Đúng vậy."

A Tự nói: "Vậy nếu lúc chưa kết hôn, chưa có vợ, có phải con có thể dỗ nhiều người không ạ?"

Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều nhìn nhau, đồng thanh nói: "Không, được!"

——

Không ngờ ê-kip chương trình "Mẹ là siêu nhân" làm việc rất nhanh, ghi hình đến tháng thứ hai, chương trình đã lên sóng.

Không cần phải bàn cãi, Nguyễn Vân Kiều và A Tự là nhân tố hot nhất của chương trình, Nguyễn Vân Kiều thì khỏi phải nói, cô nổi nhiều năm như vậy, độ hot chưa bao giờ sụt giảm, còn A Tự, cư dân mạng ai cũng tò mò, với giá trị nhan sắc của Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên, rốt cuộc coi trai sinh ra sẽ thế nào đây.

Sau khi video giới thiệu được tung ra, A Tự hoàn toàn không làm mọi người thất vọng, chỉ mấy cảnh ngắn ngủi thôi mà đã khiến mấy anh mấy chị, mấy cô mấy chú cảm thấy đáng yêu quá chừng.

Chương trình chính thức được phát sóng vào thứ sau, A Tự được nghỉ nên được ông bà ngoại đón đi rồi, Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên vui vẻ vì được nghỉ ngơi, thế là hai người mở "Mẹ là siêu nhân" tập đầu tiên để xem.

Ngoài bọn họ ra thì còn có hàng ngàn khán giả cũng đang xem tập một, vừa mới bắt đầu, mọi người thấy Nguyễn Vân Kiều về nhà, rồi thấy cảnh Lý Nghiên dặn dò hai mẹ con, ai ai cũng kích động đến phát điên.

[Không ngờ lại có thể thấy Lý Nghiên trên TV một lần trong đời, có chết cũng không tiếc!]

[Mẹ nó, hai vợ chồng này sao thế, không già đi à? Hồi tôi mười lăm tuổi bọn họ đã như thế, giờ tôi hai mươi lăm rồi mà bọn họ vẫn cứ thế.]

[Đáng yêu quá, chờ cục cưng A Tự lớn.]

[Cười chết mất, Lý Nghiên toàn dặn con trai thôi.]

[A Tự: Con phải gánh trọng trách mà đáng lẽ ra con không nên gánh ở cái độ tuổi này.]

[Cưng quá huhuhuhu.]

[Con trai: Quấy rầy rồi.]

……

Thế nhưng không ai ngờ tới, cái phần show ân ái hơn nằm ở phía sau.

Lý Nghiên đi rồi, Nguyễn Vân Kiều kể chuyện ru ngủ cho bé đáng yêu A Tự nghe. Ngay lúc mọi người nghĩ cô cũng sẽ đi ngủ, cô rời giường gọi điện video cho Lý Nghiên.

Vẫn chưa hết, gọi xong thì cô bước đến trước ống kính, hỏi nhân viên công tác xem mình có thể ra ngoài gặp Lý Nghiên không...

[Aaa đu CP thật thích quá!]

[Hai vị, nếu nhớ không lầm thì hai người mới tách nhau ra không lâu mà.]

[VIP cao quý như tôi không có tư cách xem cảnh hậu trường sao! Chiếu ngay nội dung Nguyễn Vân Kiều ra khỏi nhà cho tôi!]

[Vốn nghĩ mình đang đu chương trình cha mẹ và con, nào ngờ lại là chương trình yêu đương.]

[Ngọt chết tôi rồi, ngọt chết tôi rồi.]

[Sao lại để Lý Nghiên đi, nhìn hai người họ đi, sao mà tách nhau ra được.]

[A Tự đáng thương, ba lại bắt cóc mẹ đi rồi.]

[Muốn đi bắt bé con ghê! Có ai muốn lập đội không.]

……

"Trời ạ, cảnh này mà bọn họ cũng không cắt đi!" Nguyễn Vân Kiều xem đến đây, cũng xem được bình luận của cư dân mạng, cô lúng túng muốn chết.

Nguyễn Vân Kiều đang tựa vào lòng Lý Nghiên để xem, Lý Nghiên ôm cô, cười khẽ: "Vui mà, không cắt cũng là chuyện bình thường."

"Ngượng chết đi được, cứ như là em không thể rời khỏi anh vậy đó."

Lý Nghiên nghiêng đầu nhìn cô: "Hửm? Không lẽ em thật sự có thể rời khỏi anh à?"

Nguyễn Vân Kiều: "Cũng có thể."

"Có thể không." Tay Lý Nghiên đang đặt trên eo cô, anh nhéo nhẹ, Nguyễn Vân Kiều sợ nhột nên kêu lên, "Làm gì thế —"

Lý Nghiên vu0t ve má cô, hỏi nhỏ: "Nói chuyện đàng hoàng, rốt cuộc có thật là có thể rời khỏi anh không."

Nguyễn Vân Kiều rất thích đối đầu với Lý Nghiên, anh càng muốn cô nói cái gì thì cô càng cố ý không chịu nói cái đó: "Em rời khỏi anh được mà, em ấy à, chỉ là sợ anh không nỡ rời xa em, cho nên ngày đó mới bất chấp chạy ra gặp anh đó."

Lý Nghiên hơi nhướng mày, kéo máy tính ra khỏi tay cô rồi đặt lên bàn trà.

Nguyễn Vân Kiều sửng sốt: "Này, em vẫn còn đang xem đó... Á!"

Chưa nói xong cô đã bị Lý Nghiên đè lên sô pha, "Giờ không xem nữa."

"Tại sao."

"Tối nay A Tự về nó lại quấn lấy em."

"Hả?"

Lý Nghiên nói: "Nhân lúc thằng bé không ở đây thì làm chút chuyện đi."

Anh nói rất nghiêm túc nhưng hành động của tay thì lại chẳng đứng đắn tí nào.

Nguyễn Vân Kiều bị anh làm cho vừa tê vừa nhột, nhịn không được mà đá anh: "Đừng gãi nữa em ngứa... Lý Nghiên —"

"Lời vừa rồi, nói lại lần nữa."

"Ơ... Em nói gì cơ."

"Có rời khỏi anh hay không?"

Nguyễn Vân Kiều thấy buồn cười, "Sao anh tính toán thế."

Lý Nghiên chôn đầu vào cổ cô, cắn nhẹ một cái: "Ừm, tính toán, cho nên em nói hay không."

"Không nói."

Nhưng Lý Nghiên lại có cách làm cho cô nói.

Sau đó lại nháo nhào từ sofa vào đến giường trong phòng, không có gì bất ngờ, Nguyễn Vân Kiều bắt đầu cầu xin anh khoan dung, nhưng lúc này cho dù cô có nói không rời khỏi anh thế nào, dỗ ngon dỗ ngọt anh thế nào, anh cũng không buông tha cô.

……