Hai Thụ Gặp Nhau Ắt Có Một Công

Chương 4




“Chúng ta không phải đã định là trước kết giao rồi sau mới quyết xem ai làm 1 sao.” Tề Hải Dương bị quật xuống đất xong lại không hề hấn gì mà chồm dậy, còn tóm lấy gậy rung hai đầu chạy ra ngoài định đuổi theo. La Hiểu vội vội vàng vàng chạy tới, dòm xem cái túi thế nào để đoán thứ cậu cầm chính xác là cái gì.

“Cậu cầm cái thứ này chạy rông ngoài đường, chắc chắn sẽ bị người ta nói là biến thái, anh Tường coi trọng thể diện như vậy, khẳng định sẽ không để ý cậu!”

“Đúng vậy, cám ơn!” Tề Hải Dương lớn tiếng nói lời cảm tạ, bất chấp quay đầu liền chạy đi ra ngoài, La Hiểu nhìn thấy chỉ còn biết lắc đầu. Anh Tường bị chọc tức đến xù lông, cũng không biết họ Tề này có thể vuốt lại hay không.

Cậu vừa nghĩ như thế, liền nghe Tề Hải Dương rất ủy khuất kêu to: “Anh Tường chớ đi mà! Tôi thấy anh không thích xài riêng hai gậy cho nên mới mua cái thứ hai đầu này, có thể bẻ thành góc vuông còn có thể rung nữa, tốn hết nửa tháng tiền sinh hoạt của tôi ớ!”

Một đống người đứng cửa quán nhìn hai người một trốn một đuổi, cứ cười vang từng trận. La Hiểu thầm nghĩ, anh Tường chắc chắn bị cậu ta ghẹo đến mức biến hình thành thiên lôi, mà thiên lôi thì không có lông cho cậu vuốt đâu. Tiểu soái ca họ Tề kia, tự cầu nhiều phúc đi, anh Tường đánh người không biết nương tay bao giờ.

Bất quá Trần Thiên Tường lại không đánh cậu ta, không phải là không muốn đánh, mà là sợ đánh sẽ khiến chính mình càng mất mặt, trời biết cái tên miệng như cái bô kia còn định nói cái gì. Cho nên anh vẫn thấy trước tốt nhất là trốn, dựa vào thân thủ linh hoạt, qua hai ngã rẽ liền bỏ xa Tề Hải Dương.

Anh nấp ở chỗ tối nhìn Tề Hải Dương đuổi tới phía trước, lại sợ thằng ôn con mò đến nhà mình gây rối, cũng do hôm đó rất không cẩn thận, bị nó biết địa chỉ…… Dứt khoát không trở về nhà mà mò đến trụ sở đội trực đêm ngoài giờ một buổi, thằng ôn kia đợi không thấy, nói không chừng sẽ biết khó mà lui.

Nghĩ đến việc Tề Hải Dương có thể sẽ đợi đến đêm khuya, Trần Thiên Tường liền cảm thấy lòng hết giận, yên tâm ngủ ngon.

Sáng sớm ra đường công tác, nhìn bên cạnh ngựa xe như nước, làm Trần Thiên Tường cảm thấy an tâm một cách kì lạ. Tuy rằng anh mỗi ngày đều trưng mặt trên đường cái, nhưng thành thị lớn thế này, nhân khẩu nhiều như thế, Tề Hải Dương vào ban ngày hẳn là tìm không thấy anh. Anh kéo thấp mũ quân dụng trắng che đi ánh nắng chói mắt, cánh tay giơ lên hạ xuống tuỳ lúc, từng chiếc ô tô an ổn đi qua giao lộ.

Không sai, Trần Thiên Tường đẹp trai lạnh lùng của chúng ta chính là cảnh sát giao thông. Anh thích nhất là đứng ở chốt canh giữa xa lộ, tuy rằng đại đa số người sẽ không chú ý tư thế điều khiển giao thông của anh có chuẩn hay không, động tác đủ soái hay không, thậm chí vội vàng chạy qua còn không thèm coi anh ra gì, nhưng anh sẽ ôm mộng tưởng mình đứng ngay trung tâm xã hội, tiêu điểm cho người người chú ý, thành ra tự hào được mọi người tôn trọng.

Bất quá tuy rằng anh thường thường ảo tưởng mình được mọi người sùng bái, lại không nghĩ rằng trong hiện thực, quả thật có người huýt sáo vỗ tay với anh, còn hô lớn ‘Anh Tường đẹp trai quá đi! Anh Tường phong độ quá đi!’, cái này căn bản không có cái gì đáng tự hào, anh thầm nghĩ muốn tìm lỗ chui vào.

Tóc Trần Thiên Tường đã dựng đứng lên, không nghĩ tới cái thằng nhóc này hiệu suất cao như thế, vậy mà đã nhanh chóng tìm ra chỗ anh công tác! Anh hung hăng tóm cổ áo cái loa phóng thanh kia, “bịch” một tiếng quăng cậu dính vào cửa cuốn của một tiệm tạp hoá chưa mở cửa.

“Cậu quậy như vậy đủ chưa! Đến cùng là muốn làm cái gì!”

“Đừng, người đến người đi, manh động không tốt.” Tề Hải Dương cào mặt hắc hắc cười, lại thò tay lấy gì đó trong túi. “Anh làm sao mà không trở về nhà, tôi sợ anh đi tìm tình một đêm …… Ăn bánh bao đi.”

Trần Thiên Tường quả thật không kịp đối phó với tư duy vi diệu của cậu, còn phải gấp gáp đè tay cậu lại, sợ thứ cậu lấy ra không phải bánh bao, mà là cái gậy rung màu hồng phấn có hai đầu.

“Không ăn! Cậu làm sao tìm được tôi!”

“Tìm không thấy đó, tôi tìm một đêm cũng không thấy, cho nên quay lại chỗ khu nhà anh ở, gặp người liền hỏi, hàng xóm của anh chỉ chỗ này, còn khẳng định anh thường đứng đây. Tôi sợ anh chưa ăn điểm tâm, nên đặc biệt đi mua bánh bao cho anh.”

Trần Thiên Tường vỗ ót, làm sao anh quên được dưới mũi cậu còn có cái miệng tía lia. Cái thằng nhóc này mày thẳng mắt to, cười lên sẽ lấy lòng được nhiều người, rất khó khiến người ta cảnh giác, cũng khó trách hàng xóm của anh sẽ chỉ điểm cho cậu. Nhưng mà, cậu thật sự tìm anh cả một đêm?

Tề Hải Dương nhìn qua còn rất phấn chấn, bất quá nhìn kỹ mới thấy, khóe mắt cậu có gỉ mắt, trên mặt có mồ hôi bóng loáng, như là chạy tới chạy lui ướt hết người, chắc là không có chỗ rửa mặt.

“Anh Tường, cho anh bánh bao, tôi còn phải về trường học nữa.” Tề Hải Dương móc ra ra hai túi bánh bao lớn, cầm một cái ra cắn, mấy cái còn lại nhét vào lòng Trần Thiên Tường. “May mắn buổi sáng không có tiết, tôi về ngủ bù.”

Bánh bao trắng trắng mềm mềm, lòng Trần Thiên Tường cũng mềm theo, đưa một túi lại cho cậu. “Tôi ăn điểm tâm rồi.”

“Tôi cũng ăn rồi, chỗ này mua cho anh mà, tôi ăn một cái là no rồi.”

Hai người cho đến cho đi, Tề Hải Dương thiệt vui vẻ, nhét bánh bao vào người đối diện.“Cũng không phải thứ gì mắc tiền, ngại gì. Anh để giữa trưa ăn, trường tôi học có căn tin, ăn cơm tiện hơn anh.”

Cậu nói rồi đặt hai cái túi giấy xuống đất, sau đó nhanh chân bỏ chạy giống như trong túi có bom, chạy ra hơn mười mét mới lại quay đầu hô lớn: “Anh Tường, tôi không ngờ anh là cảnh sát, thật sự là…… Rất! đẹp trai đó!!”

Tề Hải Dương sùng bái đến mức trong mắt cơ hồ loé ra tinh quang, Trần Thiên Tường khó tránh khỏi có chút lâng lâng, nhưng nhìn thấy túi giấy dưới đất, lại phát hiện bên trong ngoài bánh bao, còn có cái gậy màu hồng ……

“Này! Quay lại ngay!” Trần Thiên Tường lúc này mới hiểu ra, thằng kia không phải chỉ đưa bánh bao, gậy hai đầu mới là ý đồ của nó!

Nhưng Tề Hải Dương chân dài chạy nhanh, nháy mắt đã biến mất, mà anh đang trong ca làm lại không có cách đuổi theo. Anh chỉ cảm thấy đầu đau từng đợt, cái thứ này giờ anh phải xử sao đây? Ném? Bị người khác nhặt được cũng không tốt, giữ? Anh không muốn xài thì giữ làm gì!

Trần Thiên Tường oán hận cắn răng, mệt anh vừa rồi còn cảm thấy thằng ngu kia dễ mến, kỳ thật căn bản nó chỉ là thằng nhóc vừa cuồng theo dõi vừa nhiễu sự!