Edit: Phương Na | Beta: Phương June
***
Ngươi định dùng khuôn mặt này đến khi nào?
Thẩm Bất Từ không hổ là nam nhân của cục bồi dưỡng Nam Tĩnh, trù nghệ xuất sắc, chỉ cần nửa canh giờ là đã chuẩn bị xong năm món ăn một món canh cho Triệu Miên và những người khác.
Từng người lần lượt ngồi vào vị trí của mình. Triệu Miên ngồi ở ghế chủ toạ, Bạch Du ngồi bên trái, theo sau là Chu Hoài Nhượng và Thẩm Bất Từ.
Ngụy Chẩm Phong thuận miệng hỏi: "Ta ăn được chưa?"
Triệu Miên bèn đáp: "Chưa được." Hôm qua không mời y ăn cá, hôm nay còn muốn ăn đồ do Thẩm Bất Từ nấu, đúng là nằm mơ.
Nguỵ Chẩm Phong nhún vai: "Thế ta ngồi đây đợi mọi người ăn xong vậy."
Thái tử điện hạ áp suất thấp làm mấy người đang ngồi cũng như ngồi bàn chông, nhất là còn có người ngoài đứng cạnh xem bọn họ ăn cơm, không khí bữa ăn này rất là cháy bỏng.
Để làm dịu bầu không khí, Bạch Du lập tức khen ngợi trù nghệ của Thẩm Bất Từ: "Tay nghề của Tiểu Thẩm sắp bắt kịp đầu bếp rồi."
Thẩm Bất Từ: "Quá khen."
Bạch Du: "..."
Nàng đúng là đồ ngốc mà. Tại sao nàng lại đi bắt chuyện với Thẩm Bất Từ chứ? Nếu muốn làm dịu bầu không khí thì phải kiếm Chu Hoài Nhượng mới hợp lý.
Triệu Miên bỗng đập mạnh đũa xuống, mọi người giật mình nhao nhao dừng đũa. Triệu Miên ngước mắt nhìn Ngụy Chẩm Phong, sự chán ghét hiện rõ trên mặt: "Ngươi định dùng khuôn mặt này đến khi nào?"
Ngụy Chẩm Phong nhíu mày: "Sao tự nhiên ngươi lại hỏi vậy? Gương mặt này của ta mất rất nhiều công sức để hoàn thành, mấy hôm nữa mà không tìm được thuốc giải thì người ráng chịu đựng thêm mấy hôm nha."
Triệu Miên nhịn không được hỏi: "Bản thân ngươi cũng đen như vậy sao?"
Ngụy Chẩm Phong đáp: "Dù sao cũng không trắng như ngươi."
Sắc mặt của Triệu Miên càng tệ hơn.
Mà nghĩ thử xem, cho dù khi còn bé trời sinh da trắng, chỉ cần ra ngoài lâu dài, hứng nắng gió mọi lúc mọi nơi thì khi trưởng thành da trắng vẫn có thể rám nắng.
Y thực sự không thích da đen.
Triệu Miên nhắm mắt lại, từ từ thở ra một hơi đầy bực bội.
Đừng giận, không sao cả, y cũng không thể nào sa ngã đến mức nhờ vào Ngụy Chẩm Phong, cho dù hắn trắng hay đen thì cũng không quan trọng.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Triệu Miên nhanh chóng mở mắt ra, giọng điệu kiên định dứt khoát hơn bao giờ hết: "Nhất định chúng ta phải lợi dụng hết những thứ có thể lợi dụng, lấy được giải dược Song cổ đực cái bằng mọi cách. Cho dù đánh cược cả tính mệnh cũng không hối tiếc!"
Mấy người còn lại còn hùng hổ đồng thanh nói: "Vâng thưa công tử!"
"Định liều chết luôn à?" Ngụy Chẩm Phong sờ cằm, hơi chán ghét mà nói: "Sao ngươi đột nhiên lấy đâu ra quyết tâm lớn vậy hả?"
"Từ ngươi đấy." Triệu Miên chuyển hướng sang Ngụy Chẩm Phong, lạnh lùng nói: "Mấy tên thuộc hạ bị thương của ngươi đang nằm ở đâu? Mau đưa các nàng đến cho Bạch Du xem xem, hồi phục rồi thì mau chóng làm việc đi."
Ngụy Chẩm Phong: "... À."
Không tới nửa ngày, Vân Ủng và Hoa Tụ đã được đưa đến.
Không lâu trước đây hai người đã xông vào Nam Cung, định bụng muốn thử vận may tìm đường. Các nàng dịch dung thành nữ hầu phụ trách thu mua thu mua để lẫn vào Nam Cung, còn tự cho rằng mọi chuyện đã trở nên hoàn mỹ nhưng các nàng không thể nào ngờ được rằng chỉ vừa đi được bao lâu đã bị người nhìn thấu.
Hai người ra sức phá vây, dù có thể may mắn thoát thân nhưng lại bị tổn thương vì chướng khí, tĩnh dưỡng mấy ngày nhưng vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp.
Khi các nàng được chủ nhân đưa đến, nhìn thấy đại phu chữa trị cho mình khiến cả hai người sững sờ.
Vân Ủng khẽ mở mắt: "Là ngươi..."
Hoa Tụ kích động đến mức không kiềm chế nổi, chỉ vào Bạch Du nói: "Chủ nhân, chính là nàng! Chính nàng là người đã dẫn lính bắt chúng ta tại Nam Cung! Nàng là người của Vạn Hoa Mộng!"
Ngụy Chẩm Phong gật đầu: "Ta biết."
Hoa Tụ sững sờ: "Người biết sao?"
Bạch Du khẽ cười, vô cùng dịu dàng hào phóng nói: "Ai cũng sẽ vì chủ nhân của mình mà phụng mệnh làm việc thôi, hi vọng hai tỉ muội đừng ngại."
Vân Ủng và Hoa Tụ sững sờ, hai người ngơ ngác.
Ngụy Chẩm Phong giải thích sơ qua tình huống hiện tại cho hai nàng, nói các nàng chỉ cần tuân theo là được. Tuy cả hai vẫn còn cảnh giác với Triệu Miên và những người kia nhưng khi nghe chủ nhân nói sẽ để Bạch Du chữa trị, nơi bị thương như bị ăn mòn cảm giác khó chịu không thôi, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là có thể khỏi hẳn.
Mồng mười tháng mười, còn cách năm ngày Song cổ đực cái bộc phát, Bạch Du bận rộn hồi lâu cuối cùng cũng vẽ xong bản đồ địa hình Nam Cung.
Nam Cung là phủ đệ Thái hậu đặc biệt ban tặng cho Quốc sư, dựa vào núi, xây cạnh sông, lầu các đài tạ san sát nối tiếp nhau. Trong đó có vô số đường to nhỏ, đừng nói là nấp trong mật đạo đen kịt, cho dù là thị nữ Nam Cung khi bất cẩn cũng sẽ lạc trong đó.
Với bản đồ địa hình rõ ràng và chi tiết này, vấn đề lạc đường có thể được giải quyết.
Bạch Du chỉ vào một góc không ai chú ý trên bản đồ rồi nói: "Nơi này tên là 'Yểm Nguyệt cư' chúng ta sẽ phải tìm giải được ở chỗ đó. Mỗi mười lăm hàng tháng, Vạn Hoa Mộng sẽ đến Tự Viên để dự hôn lễ, sau khi trở về sẽ ở Yểm Nguyệt cư vài ngày. Song cổ đực cái và giải dược đều được chính tay lão chuẩn bị và cất giữ ở đây."
Bạ̣ch Du là người Nam Tĩnh, quá lắm thân phận ở Nam Cung cũng chỉ là một người học trò, cho dù đã từng được Vạn Hoa Mộng khen thì cũng chỉ là 'người ngoài'. Chỉ sau lần lập công nhìn thấu được Vân Ủng và Hoa Tụ mới nhận được một chút tin tưởng của đệ tin trong môn phái và có được cơ hội vào Nam Cung, điều tra ra những manh mối này.
Nàng đã từng nghĩ đến việc trộm lấy giải được giao nó cho điện hạ. Tiếc thay, dường như Vạn Hoa Mộng rất vừa ý với Yểm Nguyệt cư nên dù cho ngày thường không ở nơi này thì lão cũng sẽ phái trọng binh trấn giữ. Bạch Du đã thử lẻn vào nhiều lần nhưng không được, có một lần suýt chút nữa bạn lộ thân phận nên đành bó tay.
Ngụy Chẩm Phong nhìn chấm đen trên bản đồ tượng trưng cho Yểm Nguyệt cư, như trầm ngâm điều gì đó: "Chỗ này..."
Triệu Miên: "Nói."
Ngụy Chẩm Phong trầm tư một chút sau đó cười nói: "Không có gì, chúng ta cứ đến Yểm Nguyệt cư trước cái đã." Hắn đưa bản đồ sang cho mọi người học thuộc lòng rồi nói với Triệu Miên: "Trước khi làm chuyện gì, chúng ta vẫn cần phải đến một chỗ."
Triệu Miên gật đầu đồng ý: "Tự Viên."
Vạn Hoa Mộng làm mối, người thành thân là do hắn chỉ định, địa điểm cũng là Tự Viên mà hắn chọn ra. Nếu họ mãi không xuất hiện ở Tự Viên tất niên sẽ khiến cho Nam Cung chú ý đến.
Hơn nữa, chắc chắn tự viên có một mối liên kết nào đó với đam mê kỳ quái của Vạn Hoa Mộng.
Lúc Triệu Miên đến Tự Viên, y cần phải chú ý ba điều: Khiêm tốn, khiêm tốn và khiêm tốn. Y phải hành động như một bách tính Đông Lăng bình tường được quốc sư 'tứ hôn', không được mang theo quá nhiều người hầu để tránh bị người ngoài nghi ngờ thân phận.
Chu Hoài Nhượng xung xong đi theo điện hạ vào Tự Viên nhưng lại bị Bạch Du khéo léo cho hay: "Ngươi không hợp." Triệu Miên chọn Bạch Du đi cùng. Thứ nhất là do nàng hiểu rõ Nam Cung, thứ hai nàng là một người cẩn thận.
Trước khi lên đường, Bạch Du còn cố ý nhắc nhở Triệu Miên không được mặc những bộ quần áo có màu sắc mà y thích mặc, nếu không sẽ bị người khác nhìn ra mình là một tiểu thiếu gia nhà giàu. Thế là Triệu Miên đành phải mặc một bộ đồ trắng, nhưng Bạch Du vẫn không vừa ý.
"Điện hạ." Bạch Du xòe bàn tay ra trước mặt hắn, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: "Ngọc bội của người."
Ngọc bội mà cũng không đeo được sao? Vậy y có khác gì người bình thường đâu chứ, cái này là sư phụ tặng y mà.
Triệu Miên xụ mặt tháo ngọc bội rồi đặt nó vào tay Bạch Du.
"Điện hạ cứ nhịn một chút đi ạ, chờ xong xuôi hết, điện hạ muốn mang mười miếng ngọc bội cũng được." Bạch Du kiên nhẫn dỗ dành: "Thần giúp điện hạ dịch dung đơn giản một chút nhé?"
Bạch Du phải vất vả hơn nửa ngày mới khiến cho nét đẹp vênh váo hung hăng của thái tử điện hạ biến mất, nhìn qua chỉ như một tiểu công tử chỉ ưu nhìn mức bình thường, không đến khiến người ta phải chú ý.
Hai người gặp Ngụy Chẩm Phong ở sảnh trước. Ngụy Chẩm Phong nhướng mày khi thấy Triệu Miên dịch dung, vừa định nói gì đó thì Triệu Miên đã lập tức phun một câu 'câm mồm' vào mặt hắn.
Tự Viên nằm ở trung tâm kinh đô sầm uất cách Hoàng cung Đông Lăng chỉ vỏn vẹn hai con phố, có thể nói rằng nó nằm ngay dưới chân thiên tử.
Trên cánh cửa đỏ thắm treo tấm biển hai chữ 'Tự Viên', bốn phía giăng đèn kết hoa, khắp nơi đâu đâu cũng thấy chữ hỷ đỏ chót khiến nó trở nên vô cùng thân mật.
Mấy người báo danh tính cho nữ hầu, ánh mắt nữ hầu nhìn họ lập tức trở nên đề phòng hơn: "Ngươi có biết người được Quốc sư chọn phải chắc chắn đến Tự Viên này bẩm báo trong vòng năm ngày không? Sao giờ này các người mới đến?"
Bạch Du dịch dung nghiễm nhiên trở thành hình tượng đại tỉ đương gia của tiểu hộ: "Đệ đệ nhà ta không muốn thành thân với người làm cá, ở nhà đòi sống đòi chết, ta phải tốn biết bao nhiêu công sức mới đưa nó đến đây được đấy."
Nữ hầu nhìn hai người phía sau Bạch Du, một người trắng như tuyết còn một người thì lại đen như than, một người xinh đẹp còn một người... khiến cho bao nhiêu hoài nghi trong lòng cũng phải tiêu tan hết.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác thử mà xem, nếu nàng là vị tiểu lang xuân thanh tú mỹ mạo đấy liệu rằng có muốn kết hôn cùng một tên cao lớn thô kệch đen như than không?
Nữ hầu nói: "Đưa sợi tơ hồng trên tay ta xem nào."
Nữ hầu kiểm tra dây tơ hồng của hai người, khác nhận không sai nên mới hỏi: "Các ngươi tên gì?"
Triệu Miên nói: "Tiêu Giác." Đây là tên giả mà y thường dùng khi ra ngoài.
Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên một cái rồi nói: "Lý Nhị."
Nữ hầu nhìn Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong từ trên xuống dưới hệt như đang đánh giá con thỏ chờ làm thịt: "Muộn vậy rồi các ngươi mới đến, có gì tự chịu."
Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong liếc nhau một cái, không biết ý nữ hầu này là gì.
Nữ hầu nói: "Đi theo ta."
Sau khi vào Tự Viên, Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong bị đưa đi hai hướng, Bạch Du được phép ở lại với Triệu Miên vì nàng là chị gái đã đưa y đến.
Nữ hầu dẫn đường cho bọn họ mặt lạnh tanh giảng giải về quy tắc trong Viên: "Tốt nhất là các ngươi cứ ở trong phòng của mình, sẽ có người đưa đồ ăn một ngày ba bữa cho các ngươi. Bắt đầu từ ngày mai sẽ có người chăm sóc tân nương dạy bảo các ngươi quá trình và quy củ của đại hôn, nhất định phải nhớ cho kỹ, lúc diễn ra đại hôn không được xảy ra bất cứ sai sót nào."
Bộ đồ trắng của Triệu Miên cũng là loại vải bình thường, y mặc không rất quen nên hễ cứ đi là thế khó chịu. Y nhẫn nhịn cả một đoạn đường mãi đến phòng, cuối cùng nữ hầu cũng đi thì mới nói: "Bạch..."
Bạch Du vội vàng lắc đầu với y, chỉ chỉ ra phía cửa sổ, trong mắt mang theo ý nhắc nhở ý báo có tai vách mạch rừng.
Triệu Miên khựng lại, không vui đổi giọng: "Tỷ tỷ, đệ thấy bộ này khó mặc quá."
Baạch Du mỉm cười, khóe mắt ngập tràn nét dịu dàng ôn nhu.
Nàng thật tâm đối xử Thái tử điện hạ như đứa em nhỏ nhà mình, cho dù mãi mãi nàng sẽ không và không dám nói ra phần tình cảm tỷ đệ này thành tiếng.
Tỷ tỷ thái tử chỉ có thể là công chúa, mà nàng chỉ là một y quan nho nhỏ mà thôi.
Nghe Chu Hoài Nhượng nói năm điện hạ sáu tuổi vẫn còn gọi cậu là 'Tiểu Nhượng.' Tiếc rằng lúc nàng nhập cung thì Thái tử điện hạ đã là một thiếu niên nhỏ mười tuổi, đã ghi nhớ rằng mình là thái tử một nước, sẽ không gọi nhũ danh thanh mai trúc mã và càng không gọi nàng là tỷ tỷ nữa. Bỏ lỡ thời kỳ ấy vẫn mãi là nổi tiếc nuối của nàng.
Một tiếng 'tỷ tỷ' ngày hôm nay của thái tử chính là đã hoàn thành cho nàng một giấc mơ nhỏ nhoi đấy rồi.
Niềm vui của nàng khó mà có thể che giấu được, Triệu Miên nhìn phản ứng trong mắt nàng, đôi môi cũng không khỏi cong lên.
Bạch Du cười nói: "Ta còn mang thêm vài bộ, có muốn thay bộ khác không?"
"Không cần đâu." Triệu Miên đưa tay nới lỏng cổ áo: "Ta còn chịu được." Y đưa mắt nhìn đồ đạc bày biện bốn phía trong phòng, hạ giọng nói: "Ngươi có thấy chỗ này cứ sai sai không?"
Bạch Du nhìn xung quanh, hiểu ý điện hạ: "Hình như... cũ lắm rồi ạ."
Dù là bàn ghế, rèm cửa sổ hay những thứ ấm chén trong phòng đều hệt như đồ cũ đã dùng hơn mười năm, Vạn Hoa Mộng nhận hết vinh hoa phú quý, tài sản chắc chắn một kẻ thường dân không thể nào tưởng tượng được, tại sao lại không muốn chi một chút sửa chữ Tự Viên này?
Nếu nói Tự Viên chỉ như một nơi chẳng đáng gì đối với Vạn Hoa Mộng, không nhất thiết phải sửa chữa nó, vậy tại sao Vạn Hoa Mộng nhất định phải ép người khác đến đây thành thân?
Tất cả là tại Ngụy Chẩm Phong làm mất của y quá nhiều thời gian, thậm chí có nhiều chuyện y không còn đủ thời gian để cân nhắc rõ ràng nữa.
Chạng vạng tối quả nhiên có người đưa đồ ăn đến. Kèm theo bữa tối đó còn là một bộ hỉ phục mang phong cách kinh đô.
Thế là đã đến lúc Triệu Miên chế giễu gu thẩm mỹ cũng như khẩu vị của Đông Lăng.
Lúc người Đông Lăng thành thân, đôi bên nam nữ sẽ lấy màu sắc huyền huân là chủ đạo, tức là màu trộn giữa đen và đỏ. Chủ yếu vẫn là màu đen nhiều hơn, chỉ có bên viền áo là dùng chỉ đỏ may, không nhìn ra được chút vẻ vui mừng, hỉ khí nào mà có vẻ trang trọng, nghiêm túc hơn. Làm cứ như thể không phải là kết hôn mà giống như đang kết bái huynh đệ hơn.
Nữ hầu đưa hỉ phục cho Triệu Ý rồi nói: "Ngươi thử xem có vừa không?"
Triệu Miên nói: "Lát nữa đã."
Nữ hầu cứng rắn hơn bình thường: "Không được, thử ngay đi."
Triệu Miên rất muốn hỏi tên nữ hầu này ngươi đang dạy dỗ ai thế, nhưng nhận ra mình đã ở Tự Viên, không thể vì chút chuyện vặt vãnh như vậy mà xé nó ra to được. Tóm lại thì cũng chỉ là hỉ phục Đông Lăng, coi như y tùy tiệt nhặt nùi giẻ rách rồi mặc vào vậy.
Triệu Miên thay hỉ phục trong phòng xong. Hỉ phục có hơi rộng một chút, eo và cổ lỏng lẻo nhưng ngược lại chiều dài lại rất vừa.
Bạch Du nhì̀n điện hạ mặc một bộ đồ đen. Hôm nay thật may mắn khi nàng được nhìn thấy bộ đồ mà ít khi nào điện hạ mặc.
Màu đen uy nghiêm lại càng khiến cho điện hạ thêm mấy phần thâm trầm lạnh lùng. Điện hạ mặc đồ trắng thanh đạm tao nhã, rất có nét ngông nghênh của văn nhân. Nhưng màu sắc phù hợp với điện hạ nhất vẫn là thứ màu xán lạn rực rỡ làm tôn lên sự quý phái đường nét thanh tao của điện hạ.
"Eo nhỏ quá, nhất định phải ăn cho béo thêm chút nữa." Nữ hầu nói: "Từ hôm nay ngươi phải tăng từ ba bữa sang năm bữa một ngày, ăn tới khi nào bộ hỉ phục này vừa với ngươi thì thôi."
"Chuyện này..." Mặt Bạch Du tỏ ra vẻ khó hiểu: "Trước giờ đệ đệ ta không ăn nhiều cơm."
Nữ hầu lạnh lùng cắt ngang: "Đó là chuyện của các ngươi, ăn không được thì cũng phải nhét vào bụng."
Triệu Miên càng thêm nghi ngờ.
Trước đến nay chỉ có quần áo vừa theo người chứ làm gì có chuyện người theo quần áo. Tháng nào Tự Viên cũng có tiệc hỉ, đúng là cái gì cũng quái lạ.
Sau khi nữ hầu rời đi, Triệu Miên bắt đầu cởi quần áo mà không nói một câu nào, Bạch Du bước đến định giúp nhưng y lại lui về sau một bước, quay lại nói: "Ta sẽ tự làm."
Triệu Miên không quen được nữ tử thiếp thân hầu hạ bên cạnh, trong Đông Cung cũng chỉ có một vài thị nữ phụ trách quét dọn, may vá và phục vụ bên ngoài. Y cởi áo khoác đưa cho Bạch Du: "Ngươi xem đi."
"Bộ hỉ phục này mới tinh nhưng kiểu dáng của nó lại rất cũ." Bạch Du cầm gấu váy xoa một cách cẩn thận, cảm nhận xong xuôi hết sau đó mới nói: "Là loại vải mà mười mấy năm trước quý tộc kinh đô hay xài, sau này họ thấy tơ lụa Nam Tĩnh tốt nên không còn dùng loại vải bố bản địa này nữa."
Triệu Miên hỏi: "Ngươi còn nghiên cứu mấy cái này sao?"
Bạch Du cười nói: "Trước kia thường phải thức đêm không biết làm gì đành nghiên cứu những thứ này, cũng may bây giờ không thế nữa."
Triệu Miên nghĩ bây giờ Bạch Du không còn giống như xưa nữa là nhờ phụ hoàng nên khóe môi cũng hơi cong lên: "Ừm."
Màn đêm buông xuống, Triệu Miên ngủ một mình trong căn phòng còn Bạch Du ở ngay phòng sát vách.
Lạ chỗ nên mãi Triệu Miên vẫn không thể ngủ được. Y nằm trên giường mở to hai mắt nhìn bóng trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, trong đầu lại sắp xếp những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Sắp đến ngày mười lăm, trăng lại càng sáng tỏ khiến căn phòng không một ngọn đèn cũng sáng theo. Bỗng nhiên, Triệu Miên trông thấy trước giường có một bóng đen, dáng người mảnh khảnh vô cùng quen thuộc.
Triệu Miên bình tĩnh ngồi dậy: "Ai đó?"
"Là ta." Ngụy Chẩm Phong đi ra từ sau bức bình phong, nhẹ nhàng thoải mái như đi dạo trong vừa nhà: "Còn chưa ngủ sao? Vừa hay ta muốn tâm sự với ngươi đây."
Triệu Miên quét mắt ra ngoài cửa sổ: "Chẳng phải đã dặn không được đi bậy bạ rồi sao?"
Ngụy Chẩm Phong coi thường: "Bọn chúng mà cản được ai?"
Triệu Miên nhìn Ngụy Chẩm Phong đi về phía giường, còn tưởng hắn sẽ ngồi lên giường mình nên đang định bụng đuổi hắn xuống, nào ngờ Ngụy Chẩm Phong lại đi thẳng tới trước mặt y, đứng tựa lưng vào cột giường, giữa y và hắn duy trì một khoảng cách rất lễ nghi: "Ngươi có phát hiện Tự Viên này quái lạ không?"
Triệu Miên nuốt giận xuống: "Ngươi cũng phát hiện à?"
Ngụy Chẩm Phong gật nhẹ đầu, hỏi: "Ngươi có nghĩ tại sao Vạn Hoa Mộng lại nhất định chọn một người xui xẻo để thành thân tại Tự Viên không?"
Triệu Miên có nghĩ đến nhưng y cho rằng đây không phải là chuyện nhất định phải hiểu rõ, với y nếu không tìm được giải dược thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng xem ra hiện giờ không khó để nhìn ra được, trong Tự Viên này đang có một thứ gì đó.
Tất nhiên y sẽ không thừa nhận sơ hở này của mình với Ngụy Chẩm Phong. Chẳng những không thừa nhận mà y còn muốn đổ hết lỗi lầm này lên hắn nữa.
Bớt tự trách mình, trách người nhiều hơn, nhận ra lỗi của mình là để sửa chứ không phải để nhận, như vậy mới bảo vệ được uy nghi của Thái tử.
"Có nghĩ, nhưng chưa kịp tra." Triệu Miên nói qua loa: "Ngươi làm ta mất nhiều thời gian quá."
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Cái này trách hết ta được à? Là ai làm giá mãi không chịu giảng hòa với ta?"
Triệu Miên liếc xéo hắn một phát: "Bây giờ nói mấy cái đó còn nghĩa lý gì không? Ngươi thích bới móc chuyện cũ nhỉ?"
Ngụy Chẩm Phong bị bản lĩnh trả đũa của tiểu thiếu gia làm ngây cả người. Hắn cúi đầu nhìn Triệu Miên ngồi trên giường, biết cãi cọ chỉ thêm tổn hại tình đồng minh đã mất công vun đắp vốn đã mỏng như tấm băng này của hai người họ. Chi bằng cứ lùi một bước bỏ qua việc này một bên.
"Tóm lại, ta tra được một thứ." Ngụy Chẩm Phong nói: "Mười sáu năm trước, Tự Viên không phải là dinh thự của Vạn Hoa Mộng mà là phủ đệ của Đông Các Đại học sĩ Giả Hòe."
Triệu Miên cấp tốc tiến vào trạng thái nói chính sự: "Nếu đã như vậy, tại sao Tự Viên lại rơi vào tay Vạn Hoa Mộng?"
"Vạn Hoa Mộng giành được. Nói đúng ra thì hắn nhìn trúng Tự viên nên đã xin thái hậu làm chủ ban Tự Viên cho lão. Giả Hòe ở Tự Viên hơn nửa đời người, tòa nhà này là tiên đế ban cho ông ta, thế mà Vạn Hoa Mộng chỉ mới nói mấy câu đã được. Thế là hắn không thể không chuyện một nhà lớn bé đến thành nam cách đó năm dặm, mỗi ngày phải dậy sớm hơn một canh giờ để lên triều." Ngụy Chẩm Phong chậc chậc cảm thán: "Tội nghiệp, bao nhiêu năm không biết lão Giả thiếu ngủ bao nhiêu canh giờ."
Triệu Miên hiểu ngay: "Hóa ra là thế."
Khó trách vì vạch tội Vạn Hoa Mộng mà lão Giả Hòe không tiếc vác cơ thể già yếu ngàn dặm xa xôi về lại kinh đô, hóa ra bên trong vẫn còn mang mối hận chiếm nhà.
Ngụy Chẩm Phong nói tiếp: "Sau đó ta đã kiểm tra xem trước đây Tự Viên đã có đám cưới nào hay chưa, tất cả đã trải qua ba lần thành thân, theo thứ tự là vào năm Thiên Vũ thứ tám có trưởng tử lấy vợ, thành thân vào Thiên Vũ thứ mười lăm là con thứ lấy vợ và lần tái hỉ con út lấy vợ."
Triệu Miên trầm ngâm nói: "Ngươi hoài nghi chuyện này có liên quan đến việc Vạn Hoa Mộng ham mê làm mai mối cho người khác sao?"
"Đúng."
Triệu Miên hỏi: "Còn gì nữa?"
Ngụy Chẩm Phong nhún vai: "Hết rồi. Ngươi nghĩ ta là Bạch Hiểu Sinh nên cái gì cũng biết sao?"
Triệu Miên cau mày, rất không vui vẻ: "Ngươi tra mà cũng không triệt để nữa."
"Thì cứ cho là vậy đi, Tiêu công tử." Nguỵ Chẩm Phong cười mời y: "Có muốn cùng ta tra rõ ràng chuyện này không?"
Triệu Miên hơi ngạc nhiên: "Bây giờ á?"
Ngụy Chẩm Phong: "Bây giờ."
Màn đêm đen kịt, chỉ có đôi mắt thiếu niên đặc biệt sáng ngời còn mang theo nét tìm tôi hào hứng, dưới ánh trăng nhìn về phía của y.
Dắt vợ đi làm chuyện xấu.jpg