Edit: Phương Na | Beta: Phương June
***
Ta thà giết ngươi chứ không để ngươi làm nhục ta.
Nếu đêm đầu tiên bị vây trong rừng trúc Triệu Miên còn miễn cưỡng ngủ được hai canh giờ, còn đêm nay thì cả một đêm y chưa ngủ.
Còn mười hai canh giờ cuối cùng là đến lúc cổ độc sẽ phát tác, bỗng nhiên y rất muốn biết bây giờ Ngụy Chẩm Phong đang làm gì. Có phải hắn cũng đang trằn trọc, vùng vẫy tìm quyết sách sau cùng giống mình hay không.
Câu đánh giá hôm trước Ngụy Chẩm Phong nói về Vạn Hoa Mộng cứ quanh quẩn trong đầu y.
Ngụy Chẩm Phong nói Vạn Hoa Mộng không quan tâm.
Nếu tất cả thủ đoạn trên thế gian này đều vô tác dụng với Vạn Hoa Mộng, nếu như viên giải dược Song cổ đực cái chỉ còn một viên cuối.
Đã vậy rồi mà viên cuối cùng còn nằm trong tay Ngụy Chẩm Phong, mà y thì hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Ngụy Chẩm Phong vĩnh viễn có đường lui, thậm chí bây giờ đây hắn có thể ăn viên giải dược đó, từ đó đảm bảo tính mạng sẽ không còn nguy ngại. Chỉ cần Ngụy Chẩm Phong muốn thì từ đầu đến cuối hắn đã có thể đứng ở chỗ cao, ung dung thoải mái để thưởng thức nỗi bất an của y, đau khổ vất vả mong muốn được sống này.
Ngụy Chẩm Phong có làm vậy hay không.
Phải chăng Ngụy Chẩm Phong cũng đoán được y sẽ thế nào.
Liệu Ngụy Chẩm Phong có lo y sẽ ra tay với mình không, liệu có rầu rĩ vì sợ y sẽ hạ thủ vi cường* không?
*先下手為強 : có nghĩa là Người nào ra tay trước thì là kẻ mạnh, sẽ giữ thế chủ động và dễ thành công hơn.
Triệu Miên có thể cảm nhận chuỗi nghi ngờ vô hình đang âm thầm quấn lấy y và Ngụy Chẩm Phong, trước khi thời khắc cuối cùng đến, họ không thể thoát ra được, cũng không thể vẫy vùng ra.
Sáng hôm sau, Triệu Miên nhìn căn phòng từ tối chuyển sang sáng, dần dần được ánh nắng mùa thu chiếu rọi, y bình tĩnh ngồi dậy, tắm rửa thay quần áo như hôm qua.
Lớp dịch dung đã bị rửa trôi từ lâu, y nhìn gương mặt mình trong gương, cầm dây buộc tóc, động tác buộc tóc như chết lặng. Dù đã một đêm không ngủ nhưng đầu óc y lại cực kỳ minh mẫn, ngoài đôi mắt hơi cay ra thì y không hề có cảm giác ủ rủ mệt mỏi nào.
Ra khỏi phòng, Triệu Miên liếc sang nhìn phòng của Ngụy Chẩm Phong, cánh cửa đã mở toang còn người bên trong đã mất dạng.
Triêệu Miên cảm thấy như chùn xuống, rảo bước nhanh hơn vào sân nhưng vẫn không thấy Ngụy Chẩm Phong đâu.
Lẽ nào, Ngụy Chẩm Phong thật sự giống như những gì y suy đoán sao... Ngụy Chẩm Phong biết sao?
Triệu Miên cứ mãi chìm vào suy nghĩ, thì phía hậu viện truyền đến tiếng đục đẽo. Y đứng sững tại chỗ trong chốc lát sau đó mới đi về phía hậu viện.
Thấy Ngụy Chẩm Phong đang đứng ở suối nước nóng không biết đang bận rộn làm gì, Triệu Miên thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười tự giễu bản thân.
Thật buồn cười khi y rơi vào tình trạng ngờ vực đến mức như vậy.
Triệu Miên đứng im lặng nhìn thật lâu rồi mới lên tiếng hỏi: "Sáng sớm mà ngươi làm gì vậy?"
Ngụy Chẩm Phong dùng cuốc kiếm được trong sân rồi đấu trí với bức tường đá ở suối nước nóng, nói: "Ta cảm thấy ngâm mình trong suối nước nóng này hơi quái lạ."
Triệu Miên không yên lòng: "Chẳng phải hôm trước ngươi cũng thấy vậy sao?"
"Ta vừa có một phát hiện mới ---- dù thế nào đi chăng nữa, suối nước nóng là manh mối duy nhất để chúng ta có thể tìm được lối ra. Thay vì ngồi chờ chết thì cứ đào xem thử, nói không chừng lại có kinh hỉ." Ngụy Chẩm Phong ngồi dậy, nhìn về phía y: "Ngươi không tới phụ một tay à?"
Triêệu Miên hờ hững: "Bây giờ ngươi bắt đầu đào thì sang năm có tìm được lối ra không?"
Ngụy Chẩm Phong nói: "Nói vậy là sai rồi. Dù cổ của chúng ta có giải được hay không thì cuối cùng vẫn phải nghĩ cách thoát ra ngoài. Hơn nữa, lẽ nào ngươi muốn ở đây để cả hai biến thành hai con gấu trúc lớn sao?"
Hai ngày này đồ ăn của họ ngoài măng thì vẫn là măng, cứ liên tục như vậy có khi sẽ chết đói trước khi biến thành gấu trúc mất.
"Làm gì đến mức đó." Triệu Miên nói: "Qua một đêm nữa Vạn Hoa Mộng sẽ thả chúng ta rồi."
Ngụy Chẩm Phong nhướng mày: "Ngươi nói chắc vậy sao?"
Triệu Miên 'ừ' một tiếng: "Đây là trò chơi của Vạn Hoa Mộng, thời gian kết thúc, nếu không tự kiểm nghiệm kết quả thì niềm vui thú của gã ở đâu."
Vạn Hoa Mộng cũng từng đích thân nói, chờ đến khi nào mặt trăng tròn thật tròn thì sẽ đến xem bọn họ.
Ngụy Chẩm Phong bất đắc dĩ nói: "Ngươi không muốn giúp thì đi nấu cơm đi, ta đói quá."
"Không có cơm, có măng thôi." Triệu Miên xoay người nói: 'Ta đi đào măng."
Ngụy Chẩm Phong quần quật trong suối nước nóng cả một ngày. Không biết vô tình hay cố ý mà cả hai người không ai đề cập đến chuyện cổ độc sẽ phát tác vào đêm nay, dường như họ cũng không vội như thể đã ngầm thừa nhận chuyện sẽ xảy ra đêm nay.
Mặt trời lại lặn, trời chiều khuất dần đi, bầu trời dần dần bị bóng tối bao trùm.
Triệu Miên chỉ mới bị nhốt trong rừng trúc hai ngày nhưng dài dằng dặc hệt như hai năm.
Đêm đến, Ngụy Chẩm Phong vẫn còn loay hoay với suối nước nóng. Và thế là một đống lửa đã được nhóm bên cạnh hồ, thỉnh thoảng tiếng trúc cháy còn phát ra tiếng lách tách, trên mặt nước cứ lăn tăn ánh sáng.
Hai người im lặng uống canh măng, đột nhiên Triệu Miên hỏi vài chuyện bâng quơ đâu đó: "Năm mười hai tuổi ngươi đưa ta quà bồi tội ấy."
Ngụy Chẩm Phong thoáng chốc không phản ứng kịp: "Sao cơ?"
"Trong đó có một cái gối du tiên."
"À, ngươi nói cái đấy hả?" Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Cái đó là bảo bối đấy. Người ta truyền rằng, nằm gối này thì thập châu tam đảo, tứ hải ngũ hồ đều mơ thấy cả (*) ---- ngươi đã dùng chưa?"
Triệu Miên gật gật, cười nhạt một tiếng: "Dùng được mấy lần rồi, đúng là không tồi."
"Ngươi thích là được rồi." Ngụy Chẩm Phong thở dài: "Ngươi không biết đó chứ, lúc trước mẫu thân nói ta đưa gối du tiên cho ngươi làm ta đau lòng muốn chết, vì chính ta còn chưa dùng nó bao giờ."
Triêệu Miên lập tức bình tĩnh: "À, người đã không nỡ như vậy, vậy để ra khỏi đây ta trả lại ngươi."
"Thôi không cần." Ngụy Chẩm Phong làm việc cực khổ một ngày, lại còn nói chuyện về gối đầu với Triệu Miên thành ra không khỏi hơi rã rời: "Ngươi cũng đã ngủ rồi."
Triệu Miên: "..."
Nghĩa là tên Ngụy Chẩm Phong này đang ghét bỏ y sao?
Triệu Miên sầm mặt đứng dậy, Ngụy Chẩm Phong ở sau lưng hỏi y: "Ngươi đi đâu vậy?"
Triệu Miên hờ hững nói: "Rửa mặt."
Ngụy Chẩm Phong hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng gầy gò của Triệu Miên, không hiểu sao lỗ tai chợt nóng lên.
Lúc này mà còn đi rửa mặt à.
Ngụy Chẩm Phong ngẩng đầu nhìn trời trăng. Không bao lâu nó đã lên đến đỉnh cao nhất.
Khi Triệu Miên mang theo hơi lạnh từ suối nước nóng về thì Ngụy Chẩm Phong đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Triệu Miên bước nhẹ bước, còn cách Ngụy Chẩm Phong một khoảng không xa y mới nhẹ giọng gọi: "Vương gia?"
Ngụy Chẩm Phong không trả lời.
Hắn tựa lưng vào tảng đã đã được đục đẽo, mặt nghiêng về bên phải, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở, hai tay tự nhiên buông thõng xuống một bên, trên đó có rất nhiều vết hằn mới vừa nông vừa sâu, hẳn là do một ngày làm việc để lại.
Triệu Miên không có suy tư gì nhiều, tất cả sự chú ý của y đều đặt lên hết phần ngực nơi có bình giải dược của hắn.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất y có được giải dược, cũng là cơ hội duy nhất để y không giết Ngụy Chẩm Phong, cũng là cơ hội cho Ngụy Chẩm Phong chết vì y.
Triệu Miên lấy lại bình tĩnh, nắm chặt con dao găm mà Ngụy Chẩm Phong đã đưa cho mình.
Dao ra khỏi vỏ, lóe sáng trong màn đêm tĩnh mịch.
Triệu Miên tiến lên một bước, và từ từ giơ con dao găm về phía cổ không được bảo vệ của Ngụy Chẩm Phong.
Y muốn đâm một lưỡi dao lạnh ẽo vào làn da của Ngụy Chẩm Phong rồi lấy bình giải độc dưới ánh nhìn kinh ngạc của hắn, uống nó một mình rồi nhìn Ngụy Chẩm Phong... chết?
Trong mắt Triệu Miên lộ ra nét hoang mang mờ mọt.
Y phải làm như vậy, đây là kế hoạch của y.
Nhưng mà...
Triệu Miên rũ mắt xuống lẳng lặng nhìn thiếu niên đang ngủ.
Ngọn lửa phản chiếu khuôn mặt rõ đã gầy gò của Ngụy Chẩm Phong, đường nét rõ ràng đến không ngờ, là đường nét thanh thoát xen lẫn giữa thiếu niên và nam tử trưởng thành, hẳn đây là độ tuổi đẹp nhất trong số mệnh của một đời người.
Phải chăng vì ánh lửa mờ ảo, dường như trên gương mặt bình thường này y lại có thể nhìn thấy thấp thoáng đâu đó chút phong thái của tiểu vương gia Bắc Uyên năm xưa.
Trên gương mặt như băng sương của Triệu Miên bỗng xuất hiện một vết rách.
Năm đó, trong bữa tiệc tùng phùng của hai người tại hoàng cung, thiếu niên vui vẻ nói với y lời xin lỗi, hai đầu lông mày đầy ngạo khí không cách nào có thể che giấu được.
Sau này, Bắc Uyên muốn diệt Tây Hạ. Toàn bộ thời kỳ thiếu niên, y đều ở trong hoàng cung Nam Tĩnh đọc đủ cách loại sách thánh hiền, học đạo lý trị quốc. Còn tiểu vương gia Bắc Uyên thì đã trên những vùng đất của những quốc gia khác, chơi những trò chơi mưu lược tính toán, dựa vào đao Lan Nguyệt mà tung hoành phóng ngựa trên sa mạc cát vàng.
Sáu năm sau, mỗi lần ngồi trên triều nghe thấy ba chữ "Ngụy Chẩm Phong", Triệu Miên sẽ luôn nghĩ đến một thiếu niên có đôi mắt trong veo tự do tự tại, còn mang nét lười biếng dựa vào gió xuân ấy.
Thân là một nam nhi, y cũng từng khao khát được tung hoành khắp chốn giống tiểu vương gia Bắc Uyên, cuộc sống vui vẻ ân cừu.
Thiếu niên nơi này, cho dù đã chết cũng là chết oanh liệt trên chiến tử sa trường chứ không thể chết trong trò chơi hoang đường của Vạn Hoa Mộng, chết trên tay một người còn không có ý định giết mình.
Đột nhiên Triệu Miên rất nhớ phụ hoàng và Thừa tướng, nếu giờ hai người ở cạnh nhau thì liệu có để y đựa lựa chọn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thừa tướng sẽ kiên quyết từ bỏ Ngụy Chẩm Phong, nhất định sẽ hết lòng gìn giữ y. Ông sẽ đứng phía sau y, cầm lấy tay đang cầm dao găm rồi nói với y rằng: "Cầm cho chắc, cho nó một dao thống khoái đi."
Còn phụ hoàng có trái tim mềm như một chiếc bánh gạo nếp, chắc sẽ xoắn xuýt cả lên, rối tinh rối mù lên hết cả, cuối cùng cầm lấy tay y với đôi mắt đỏ hoe, chật vật nói: "Hay là Miên Miên này, chúng ta cứ coi như bị chó cắn một phát thôi được không? Dù sao cũng là một mạng người. Con nhìn mà xem, Ngụy Chẩm Phong có ăn giải dược một mình đâu..."
Triệu Miên cười khẽ một tiếng.
Dù thể hiện những năm qua của y có giống thừa tướng đến mấy, dù y có ngụy trang đến bao nhiêu thì có lẽ thực chất trong con người của y vẫn mãi mãi là một cậu bé giống phụ hoàng mình.
Y phải thừa nhận, y không muốn, y không hi vọng, y không muốn Ngụy Chẩm Phong chết trong tay mình một chút nào.
Y rất muốn cùng sống sót với NGụy Chẩm Phong.
... Mà thôi
Sức lực Triệu Miên dần dần buông lỏng, lúc tay cầm con dao rũ xuống, đột nhiên cổ tay không kịp đề phòng bị bắt lại.
Ngụy Chẩm Phong đã tỉnh dậy lúc nào không hay, cơn rét lạnh bốn phía như kéo xuống ngay từ giây phút hắn mở mắt ra.
Đại não Triệu Miên trắng tinh trong thoáng chốc, nhưng y lập tức trở nên bình tĩnh: "Ngươi dậy rồi à."
Ngụy Chẩm Phong không nhìn Triệu Miên mà nhìn chằm chằm bóng hai người in dưới suối nước nóng. Hai người nhìn nhau cách mặt nước.
Trong làn nước là Triệu Miên cầm lấy dao găm, mũi dao chĩa về phía cổ hắn. Chỉ cần tiến về trước một bước y đã có thể lấy tính mạng của hắn ngay trong lúc đang ngủ mơ không một chút phòng bị nào.
Ngụy Chẩm Phong từ từ, từ từ dời ánh mắt từ dưới mặt nước sang nhìn y. Sau đó, hắn đứng dậy, từ độ cao mà Triệu Miên có thể nhìn được mãi đến lúc y không nhìn nổi nữa, ánh mắt y cứ dán chặt vào người hắn, sắc bén như muốn đâm xuyên qua người hắn.
Khí thế trên người thiếu niên ấy khác hoàn toàn với Triệu Miên, trái cổ y không khỏi nhấp nhô nhẹ một cái.
Biểu hiện của Ngụy Chẩm Phong cũng coi như nho nhã lễ độ nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến thấu xương, là sự tức giận không thể đè nén được: "Có thể cho ta một lời giải thích không, thái tử điện hạ?"
Triệu Miên sững sờ, giọng nói cũng khó khăn hơn: "Ta..."
Ngụy Chẩm Phong hỏi dồn: "Muốn giết ta ư?"
Triệu Miên không biết phải đáp như thế nào.
Y không thể nào phủ nhận được, thật sự y đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng nó cũng chỉ mới là nghĩ đến mà thôi.
Triệu Miên im lặng nhưng đối với Ngụy Chẩm Phong đó nghĩa là ngầm thừa nhận.
Đột nhiên tay Ngụy Chẩm Phong dùng lực, kéo Triệu Miên lại gần: "Sao có thể nhẫn tâm như vậy nhỉ?" Lần đầu tiên Ngụy Chẩm Phong thấy thố đến mức như vậy, và đó cũng là lần đầu tiên hắn gọi tên của y, gần như là nghiến răng nghiến lợi: "Triệu Miên!"
Triệu Miên bị thiếu niên tóm đến mức phát đau, y cảm thấy cổ tay mình như sắp gãy mất, con dao cũng rơi loảng xoảng xuống mặt đất.
Triệu Miên cố gắng trấn định: "Thà chết vinh hơn sống nhục. Ta không muốn để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh bị người khác bài bố."
Ngụy Chẩm Phong phì cười: "Tốt nhất ngươi nên nói cho rõ, khiến ngươi rơi vào tình cảnh này không phải ta. Con người của ngươi kiêu ngạo với ta cũng không hề gì, nhưng ngươi nên đi tìm Vạn Hoa Mộng mới phải, chứ không phải tìm ta." Giọng điệu của hắn đầy sự khinh miệt, hệ như bao phủ bằng một tầng băng: "Ngươi diễu võ giương oai trước mặt ta cũng chỉ khiến cho ngươi không khác gì thứ phế vật, ngoài phát điên lên thì chẳng làm được gì."
Bị đâm vào chỗ đau nên Triệu Miên bị chọc giận hoàn toàn, lời trái lương tâm cũng thốt lên: "Thà giết ngươi chứ không để ngươi làm nhục ta ---- ngươi sống hay chết thì liên quan gì đến ta hả?!"
Mắt Ngụy Chẩm Phong híp lại, vẻ mặt cực kỳ lạ lẫm. Triệu Miên quen Ngụy Chẩm Phong từ năm sáu tuổi, mười tám tuổi trùng phùng nhưng đây là lần đầu tiên y thấy một gương mặt Ngụy Chẩm Phong lạnh lẽo đến mức như thế... Sao y lại không hề biết chuyện đó nhỉ.
Ngụy Chẩm Phong chậm rãi nói: "Tóm lại nơi đây chỉ có ta và ngươi, nếu ngươi giết ta thì có thể nói ta chết dưới tay Vạn Hoa Mộng, đẩy hết chuyện này lên đầu Đông Lăng, khiến Bắc Uyên xuất binh đến Đông Lăng, Nam Tĩnh bàng quan rồi như ngư ông đắc lợi." Ngụy Chẩm Phong níu lấy cổ áo y, kéo y đến gần hơn bao giờ hết, gần như chóp mũi hai người chạm vào nhau, gần như y có thể thấy hàng mi rét lạnh rũ xuống của Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi đang nghĩ như vậy, đúng chứ?"
Lẽ ra y nên giải thích, y phải nên trấn định lại và nói lý với Ngụy Chẩm Phong, dù y đã từng nghĩa như vậy nhưng từ đầu đến cuối y chưa từng làm gì cả.
Luận việc làm không luận tâm, hắn nghĩ như vậy không được sao? Tại sao Ngụy Chẩm Phong lại làm như vậy với y chứ.
Triệu Miên cắn răng: "Phải thì sao, ngay từ khi ngươi ép ta quỳ xuống thì ngươi đã động vào sát tâm của ta rồi. Đây là chuyện thường tình ở đời, đừng nói ngươi chưa từng làm vậy với ta."
Bọn cách nhau quá gần, con ngươi Ngụy Chẩm Phong phản chiếu gương mặt không cam lòng của y, đôi mắt ngày thường sáng ngời đi vào lòng người giờ chỉ còn là sự lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
Trong lòng Triệu Miên hiện lên một suy nghĩ không nên có ---- lẽ nào, thật sự Ngụy Chẩm Phong chưa từng...
Ta chưa từng. Ngụy Chẩm Phong trả lời dứt khoát vấn đề của y: "Chưa từng có."
Triệu Miên ngây ra một lúc, áy náy và chột dạ suýt chút nữa đã khiến y lộ ra dáng dấp của một kẻ yếu thế. Y nghiêng mặt y, cố gắng duy trì lấy tôn nghiêm của mình: "Có vẻ đối với ngươi, ở cạnh ta cũng như một chuyện vặt vãnh, làm gì để giữ được mạng sống sẽ làm. Nhưng với ta thì ta không muốn, ta không đồng ý, cho nên ta sẽ dốc toàn lực để phòng chuyện này phát sinh ---- ta không cảm thấy ta có lỗi."
Ta không cảm thấy ta có lỗi.
Như mọi khi, không một ai cả, duy ngã độc tôn.
Ngụy Chẩm Phong nhìn y một hồi lâu, bỗng nhiên bật cười, trong nụ cười mang theo sự đùa cợt không hề che giấu, không biết là đang đùa với Triệu Miên hay đang đùa với chính bản thân mình: "Ta vốn đem tâm hướng trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu rãnh mương ---- đã vậy thì." Ánh mắt thiếu niên rũ xuống, giọng nói lạnh lẽo đến mức Triệu Miên run sợ: "Vậy thì tới đi. Xem ngươi giết được ta hay ta lấy mạng ngươi."
Dáng vẻ đó của hắn khiến y như nghẹn thở, cảm giác áp bách làm Triệu Miên âm thầm dâng lên nỗi sợ hãi.
Vậy hóa ra, trước giờ những sự trong sáng tùy tính đều là giả, đây mới là bản tính thật sự của tiểu vương gia Bắc Uyên sao.
Cuối cùng Ngụy Chẩm Phong cũng động sát tâm với y rồi.
Chuyện trong dự liệu thôi, không có gì phải khiếp sợ. Không có lý do để y nghĩ như vậy, nhưng Ngụy Chẩm Phong không được phép giống y.
Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đã như vậy rồi.
May thay y còn đệ đệ, nếu không phụ hoàng và Thừa tướng làm sao có thể chịu được đây.
Nhất định phụ hoàng sẽ khóc, thừa tướng sẽ không khóc nhưng phụ hoàng thì có.
Triệu Miên từ từ nhắm nghiền hai mắt lại. Y cảm giác Ngụy Chẩm Phong cúi đầu về phía y, khẽ nói bên tai y: "Đừng cầu xin ta cứu ngươi nữa, Triệu Miên."
Dứt lời, Ngụy Chẩm Phong buông lỏng cổ áo đang níu Triệu Miên, đẩy một phát vào lồng ngực y.
Ầm ----
Triệu Miên ngã vào dòng suối ấm áp.
Nước suối có mùi thuốc xông thẳng vào miệng mũi Triệu Miên, cướp đi toàn bộ hô hấp của y, y mở mắt ra, toàn thân được bao phủ bởi nước ấm, xuyên qua dòng nước y còn có thể nhìn được vầng trăng sáng mông lung.
Ngụy Chẩm Phong muốn dìm y chết sao?
Như vậy cũng không tệ, chí ít thì nước suối ấm áp còn rừng trúc thì quá lạnh.
Nhưng rất nhanh sau đó Triệu Miên phát hiện mình nghĩ sai rồi. Đại khái là vì để cho Vạn Hoa Mộng hưởng thụ nên suối nước nóng không sâu, một thiếu niên có chiều cao bình thường cũng đứng lên được.
Nhưng nếu y đứng dậy thì sao? Y nhìn Ngụy Chẩm Phong uống viên giải dược duy nhất còn sót lại, sau đó gục dưới chân hắn cố chịu đựng đau đớn từ cổ độc rồi chết dần chết mòn?
Nếu như vậy thì y thà chết trong sự ấm áp này.
Triệu Miên nhắm mắt lại, bỏ mặc bản thân đang chìm xuống. Ngay lúc y chạm đến đáy suối, một cánh tay tóm lấy eo y rồi ôm y ra khỏi mặt nước.
Hô hấp lại dần trở nên thông thuận. Triệu Miên ho khan kịch liệt. Nước suối đến vai y, đứng trước mặt y là một người thân ướt sũng, nhìn y mà không nói một câu nào, cứ mặc cho y ho đến mức không thể nào đứng thẳng nhưng người đó chẳng hề có chút mềm lòng.
Triệu Miên ho hồi lâu mới dừng lại được, tầm mắt dần trở nên rõ hơn. Y ngẩng đầu, nhìn về phía người thiếu niên ấy.
Dưới ánh trăng, y thấy được một đôi mắt không thể nào quen thuộc hơn.
Hai nốt ruồi dưới mắt đối xứng giống hệt như trong kí ức ở trên một gương mặt thanh tú, trẻ tuổi, trông quyến rũ hút hồn y đắm chìm vào đôi con ngươi của thiếu niên, sau đó... chết chìm trong đó không một chút lưu tình nào.