Edit: Phương Thư | Beta: Phương June
***
Cô nguyện đồng hành cùng vương gia suốt quãng đường
Đi cùng Ngụy Chẩm Phong, ngoại trừ sân sau và vài nơi bí mật thì gần như Triệu Miên đã dạo hết sứ quán Bắc Uyên một lượt. Mặc dù không lấy được bất kỳ thông tin quan trọng nào nhưng cũng coi như y đã hiểu thêm về phong thổ nhân tình của Bắc Uyên.
Sau đó là đến lúc mở tiệc.
Đúng như Triệu Miên dự đoán, trên bàn tiệc toàn là cá cá thịt thịt đổ ngập nước tương như không cần tiền, có cái nồi hầm còn to hơn cả mặt Chu Hoài Nhượng, đến độ Triệu Miên nhìn nữa là sẽ mất hết khẩu vị. Nhưng đa số món phụ đều sẽ như thế, còn món chính đương nhiên được sắp xếp đặc biệt cho những vị khách quý.
Đầu cá rán, canh cá viên, canh cá linh tứ bảo...Tổng cộng hơn mười món, toàn cá là cá bày tràn trên bàn tiệc, ngay cả sủi cảo cũng là nhân thịt cá. Lượng đồ mỗi món không nhiều, kĩ thuật chế biến vô cùng khéo léo, đâu đâu cũng thể hiện ra vẻ tinh tế.
Ngụy Chẩm Phong là chủ, đương nhiên phải ngồi ghế chủ tiệc. Triệu Miên ngồi bên trái hắn, trông điệu bộ vẫn xa cách cao quý nhưng rõ ràng không tích chữ như vàng nữa, đôi khi còn nói được một câu hơn ba mươi từ, hiếm thấy đấy.
Ngụy Chẩm Phong đích thân múc một bát nhỏ canh cá diếc màu trắng sữa cho khách quý: "Mời điện hạ."
Triệu Miên lúc này vẫn không quên bắt bẻ, y đẩy bát về: "Cá diếc nhiều xương."
Ngụy Chẩm Phong nghĩ nghĩ rồi nói ngay trước mặt mọi người: "Thế bản vương lựa xương cá giúp điện hạ nhé?"
Mọi người: "... ?"
Tiểu vương gia vừa dứt lời, không chỉ quan viên Bắc Uyên mà ngay cả người Nam Tĩnh theo Thái Tử đến dự tiệc cũng hơi sững sờ.
Dịch Khiêm cung kính đứng tiếp đãi nơi ghế cuối luôn ghi nhớ nhiệm vụ giám sát của mình, vội đưa mắt nhắc nhở Tiểu vương gia: thanh tâm quả dục, tránh xa sắp đẹp, tránh xa sắc đẹp, thanh tâm quả dục.
Ngụy Chẩm Phong thấy mà làm như không thấy, giống như không nghĩ rằng nhặt xương cá cho thái tử nước láng giềng là một việc hạ thấp địa vị. Nếu đổi thành Triệu Miên thì có lẽ sau này khi nhìn thấy cá, y sẽ nhớ tới mình đã từng lựa xương cá cho Ngụy Chẩm Phong, còn có tư cách gì mà ăn cá nữa.
Triệu Miên đương nhiên là nhận "ý tốt" đó, khóe miệng hơi nhếch lên đáp: "Đã như vậy đành làm phiền Vương gia rồi."
Dịch Khiêm âm thầm thở dài, cảm thấy không nhìn được nữa.
Sau khi ăn xong, Chu Hoài Nhượng nhân lúc mọi người không chú ý nói nhỏ với Triệu Miên: "Điện hạ, hôm nay có vẻ Tiểu Vương gia ân cần với người hơn hẳn đấy. Chẳng lẽ vì muốn lấy được giải dược của Song cổ trống mái nên hắn mới làm mọi cách để lấy lòng?"
Ngay cả Chu Hoài Nhượng cũng nhìn ra thì đương nhiên trong lòng Triệu Miên đã rõ rành rành. Y cười khẩy: "Bằng không thì sao? Ngụy Chẩm Phong cũng đâu phải người chu đáo gì, càng không thể vô cớ đối xử tốt với ta được. Khi không mà tỏ ân cần, không dân gian trá cũng phường trộm cắp. Ngươi cứ xem đi, lấy lòng có mức độ rồi sẽ đến lúc hắn bàn chuyện chính với Cô."
Kết thúc bữa tiệc toàn cá thì trời đã tối hẳn. Chưa bàn chuyện quan trọng nên Triệu Miên cũng không vội rời đi. Suốt buổi tiệc Ngụy Chẩm Phong phải gò bó phát bực, lại bận chiêu đãi khách quý còn bản thân chưa ăn được miếng nào tử tế. Vất vả lắm mới phục vụ Triệu Miên xong, Ngụy Chẩm Phong vội nhập hội với bàn bên cạnh ngay, cầm một bầu rượu còn nguyên lên uống thỏa sức với đồng liêu, coi vẻ đúng là bị bó buộc trong bữa tiệc nhã nhặn vừa nãy quá rồi.
Cũng may chàng thiếu niên tuấn tú dù cho ăn uống thả cửa không để ý hình tượng thì cử chỉ vẫn không hề thô lỗ chút nào, ngược lại còn toát ra vẻ phóng khoáng tỏa sáng của thiếu niên. Đôi nốt ruồi lệ dưới mắt dần hiện ra theo hơi say, càng thêm hấp dẫn bắt mắt.
Cách Ngụy Chẩm Phong không xa, Bạch Du coi như là khách nữ duy nhất bất ngờ được đối đãi đặc biệt. Một đám võ quan to cao thô kệch vây quanh nàng, anh một câu tôi một câu tíu ta tíu tít.
Những quan quân này đã theo tiểu vương tử vào nam ra bắc nhiều năm, trên người đầy thương tích lớn nhỏ, nhìn thì tưởng đã lành rồi nhưng hậu di chứng vẫn đeo bám dai dẳng, thường thường cứ phải phát tác chứng tỏ độ tồn tại, cũng dày vò lắm. Đại phu Bắc Uyên và Đông Lăng đã xem qua nhưng hiệu quả không thấm vào đâu. Hôm nay khó lắm mới gặp được một thần y đẹp người đẹp nết, còn là người trong Đông cung Nam Tĩnh, đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua cơ hội này rồi.
Được sự cho phép của điện hạ, Bạch Du xem tổng quát cho những người đó. Họ đều có ngoại thương lâu năm, muốn chữa hết thì không có khả năng lắm, chỉ có thể điều dưỡng từ từ, giảm bớt cơn đau lúc tái phát bệnh cũ.
Mọi người xếp hàng khám bệnh, đến lượt một thanh niên trạc hai mươi tuổi, Bạch Du liếc hắn một cái, bình tĩnh nói: "Mũi chuyển màu đen, bước chân yếu ớt, dấu hiệu của làm chuyện phòng the quá độ."
Những lời thẳng thừng như thế khiến cánh đàn ông có mặt đều sửng sốt, sau đó là một tràng cười vang dội.
Ngụy Chẩm Phong không ngạc nhiên. Mặc dù hắn không tiếp xúc nhiều với Bạch Du nhưng cũng biết nàng là một nữ tử rất cá tính, nếu không cũng chẳng thể nói ra mấy danh ngôn như "Hoặc là cứng hoặc là chết" bực này được.
"Tiểu Trần mới thành hôn được ba tháng, tuổi còn trẻ ai mà không mê chuyện gió trăng, có thể thông cảm, có thể thông cảm!"
"Tiểu Trần thế là không được rồi, phải giới sắc thôi, không thì sao mà toàn tâm toàn ý làm việc cho vương gia?"
Thanh niên gãi đầu, ngượng chín mặt: "Đến rượu ta còn không cai nổi, sao mà bỏ cái đó được."
Ngụy Chẩm Phong một tay cầm bình rượu, một tay khoác lên vai thanh niên, tò mò hỏi Bạch Du: "Chuyện này khó bỏ hơn rượu à?"
Bạch Du cười dịu dàng nhưng lời nói ra thì: "Không sao, các ngươi cũng chỉ mê mệt như thế được mấy năm thôi, đến lúc lớn tuổi rồi thì không cần phải phiền muộn vì nó nữa, sẽ có chuyện buồn phiền khác thay thế."
Ngụy Chẩm Phong thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Yên tâm, yên tâm."
Triệu Miên vừa chê bọn họ ồn ào vừa nghĩ đây đúng là ngày đông chí náo nhiệt quá mức. Cũng chẳng biết trong Hoàng cung Nam Tĩnh có sôi động như này hay không.
Trong yến tiệc vừa rồi Triệu Miên được đám người Ngụy Chẩm Phong mời uống vài chén rượu. Lúc mới uống vào y không có cảm giác gì, không ngờ rượu này ngấm chậm quá thể, y cảm giác được mặt mình nóng lên, cơ thể cũng hơi lâng lâng bèn lệnh Thẩm Bất Từ khoác áo hồ cừu cho mình, hộ tống y ra bên ngoài đi dạo, hóng gió cho tỉnh rượu.
Rượu quá ba tuần, Ngụy Chẩm Phong ở bên kia mới phát hiện không biết từ lúc nào mà Triệu Miên đã đi mất dạng. Khó khăn lắm hắn mới thoát khỏi An Viễn Hầu đang bắt hắn uống rượu phạt, sau đó tìm thấy Triệu Miên ở cửa hông sứ quán.
Triệu Miên nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy Chẩm Phong nhưng cũng không quay đầu lại. Y chỉ vào một tòa tháp ba bốn tầng trước mặt, trên đỉnh có hai thị vệ túc trực: "Đây là tháp canh à?"
"Đúng, đứng trên đó nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ sứ quán."
Triệu Miên quay lại hỏi: "Ngươi cho xây?"
Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy gò má Triệu Miên hơi ửng hồng vì hơi say, thản nhiên nhìn đi chỗ khác: "Dù gì cũng đang ở trên địa bàn Đông Lăng, mọi việc phải cẩn thận gấp bội." Tay Ngụy Chẩm Phong còn cầm hai bình rượu ấm, hắn đưa một bình cho Triệu Miên: "Không lạnh à? Uống hớp rượu cho ấm người."
Triệu Miên hứng thú: "Ta muốn lên đó xem sao."
Ngụy Chẩm Phong đáp: "Được, ở đó có cầu thang."
Triệu Miên bảo: "Ngươi đưa ta lên."
Ngụy Chẩm Phong hơi nhướng mày: "Ta đưa ngươi lên kiểu gì?"
Triệu Miên khó hiểu: "Ngươi biết khinh công mà, đương nhiên là ôm ta lên."
"Ta từ chối." Ngụy Chẩm Phong nói luôn không cần nghĩ: "Ngươi tự leo cầu thang đi."
Triệu Miên: "... "
Ngụy Chẩm Phong dở chứng gì đấy? Trái tính trở nết, cứ như người mất khôn. Ngủ với nhau cả rồi mà còn phải vậy nữa à.
Không có chuyện leo ba tầng lầu đâu, y mặc cả bộ đồ lộng lẫy đẹp rực rỡ như này mà leo cầu thang thì thật hại hình tượng. Thái tử Nam Tĩnh không thể làm chuyện khiếm nhã trước mặt quan lại của nước khác được.
Triệu Miên chuyển sang Thẩm Bất Từ: "Đưa Cô lên đó."
Thẩm Bất Từ nghe lời hơn Ngụy Chẩm Phong không biết bao nhiêu lần: "Vâng."
Dứt lời Thẩm Bất Từ lập tức đặt tay lên vai Triệu Miên.
Ngụy Chẩm Phong hơi ngớ ra, nhìn Triệu Miên rồi lại liếc qua tay Thẩm Bất Từ, muốn nói lại thôi. Nhưng không chờ đến lúc hắn nói ra, Thẩm Bất Từ đã đưa theo Triệu Miên nhảy lên không trung, vững vàng đáp xuống đỉnh tháp.
Triệu Miên đứng trên cao nhìn xuống: "Ngươi không lên à?"
Ngụy Chẩm Phong lặng lẽ lắc đầu, hắn đè chút cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống rồi phi lên đỉnh tháp, đáp xuống bên cạnh Triệu Miên. Hắn thấy tay Thẩm Bất Từ đã rời khỏi vai Triệu Miên từ lâu, người cũng tự giác lui về chỗ kín đáo.
Càng đứng cao càng thấy lạnh, hơi thở toát ra thành từng làn khói trắng, nghe vẳng tiếng huyên náo mơ hồ từ yến tiệc cách đây không xa. Không chỉ có sứ quán Bắc Uyên mà hơn nữa kinh thành đều đang ở dưới chân Triệu Miên.
Ngẩng đầu một dải ngân hà, cúi đầu đèn đuốc trăm họ.
Cơn say càng nặng, hàng mi Triệu Miên khép lại, lặng lẽ cảm nhận làn gió lạnh thổi qua gò má ửng đỏ của mình.
Tiếp sau đây, cuối cùng vở kịch quan trọng của ngày hôm nay cũng mở màn.
Đúng lúc này giọng nói của Ngụy Chẩm Phong vang lên bên tai Triệu Miên: "Cả ngày rồi bản vương hạ mình nhún nhường, Thái tử đã thỏa mãn chưa? Không nói đâu xa mà chuyện gỡ xương cá, tính cả phụ hoàng, mẫu phi vào; bản vương chưa bao giờ làm như thế với người ngoài, chỉ có duy nhất điện hạ thôi đấy."
Triệu Miên thẳng thừng nói cho Ngụy Chẩm Phong chết tâm: "Hài lòng, nhưng không đưa thuốc giải."
Ngụy Chẩm Phong không khỏi tán thưởng sự quyết đoán của Thái tử điện hạ: "Rất tốt, rất thẳng thắn. Xem ra ngươi thật sự muốn ép ta dùng đòn sát thủ."
Triệu Miên nhắm mắt cười khẩy: "Chuyện đã đến nước này rồi mà ngươi còn có đòn sát thủ à?"
"Có." Ngụy Chẩm Phong đáp: "Cố Như Chương, tính không?"
Triệu Miên chợt mở mắt ra, men say trong mắt mất sạch ngay lập tức.
Thấy Triệu Miên phản ứng như thế, Ngụy Chẩm Phong biết mình đã đoán đúng: "Ban đầu ngươi dùng chiêu này là nhắm đến Cố Như Chương đang chạy trốn nhỉ."
Đã nói đến thế rồi Triệu Miên cũng không vòng vo với Ngụy Chẩm Phong: "Đúng, nhưng quả thực ta cũng thấy khó chịu vì chuyện ngươi ngủ với ta hai lần."
Trong chốc lát Ngụy Chẩm Phong không biết bày ra vẻ mặt gì, bất đắc dĩ nói: "Đang bàn chuyện nghiêm túc đấy điện hạ, ngươi có thể tạm gác chuyện hai lần được không?"
Triệu Miên bảo "được" rồi nói ngay: "Cho nên, Cố Như Chương thực sự đang nằm trong tay ngươi? Hắn không tự vẫn tuẫn quốc à?"
Ngụy Chẩm Phong uống một hớp rượu, nhìn chằm chằm cái bình, nói với giọng thờ ơ: "Cố Như Chương không muốn chết. Ông ta chưa tận mắt chứng kiến Tây Hạ phục quốc thì làm sao sẵn sàng chịu chết." Ngụy Chẩm Phong mỉm cười: "Cho dù phải ngậm đắng nuốt cay, cho dù phải sống không bằng chết, cho dù từng giây từng phút đều là địa ngục trần gian đối với ông ta thì Cố Như Chương vẫn sẽ không muốn chết. Ông ta sẽ kiên trì cho đến khi... hy vọng lụi tắt hết, mọi ý nghĩ tiêu tan."
Triệu Miên có thể nghe ra trong giọng điệu của Ngụy Chẩm Phong không hẳn chỉ có sự cay cú căm hận Cố Như Chương vì đã lén bày kế hại hắn mà trái lại, còn có ý tứ tiếc thương thay cho đấng anh tài. Dường như hắn đang tiếc cho một tài năng kinh người như Cố Như Chương tướng mạo tựa ngọc, lòng vững như bàn thạch không sinh ra ở Bắc Uyên của hắn mà là ở Tây Hạ không thuốc nào cứu chữa được, trở thành đối thủ của hắn.
Triệu Miên cụp mắt, tầm mắt rơi xuống cổ tay mình. Đường chỉ đỏ bắt mắt đó đã theo y hơn một tháng.
Nếu Cố Như Chương chưa chết thật thì rất khả năng cao là đang ở trong tay Ngụy Chẩm Phong. Với bản lĩnh của hắn thì không thể nào không tìm ra được mối quan hệ giữa Cố Như Chương và Vạn Hoa Mộng.
Triệu Miên hạ giọng nói: "Ngươi vẫn luôn biết tư tình giữa Cố Như Chương và Vạn Hoa Mộng."
Triệu Miên nói khẳng định như thế, Ngụy Chẩm Phong cũng không giả vờ được nữa, thừa nhận luôn: "Ừ."
Sắc mặt Triệu Miên khó coi: "Ngươi lại còn diễn trò trước mặt ta lâu như thế, ha."
Triệu Miên nhớ lại đêm đó khi y và Ngụy Chẩm Phong cùng đi thăm dò Tự Viên, y tự cho là đã gạt được Ngụy Chẩm Phong, không ngờ chuyện gì hắn cũng biết lâu rồi.
Triệu Miên không kìm được hỏi: "Nếu đã như vậy, tại sao ngươi còn đi tra danh sách quà tặng của Tự Viên với ta?"
Ngụy Chẩm Phong giải thích: "Ngươi hiểu lầm ta rồi. Lúc đó ta chỉ biết quan hệ của bọn họ không bình thường, còn tại sao không bình thường hay rốt cuộc bất thường đến mức nào thì ta không biết. Nhưng khi đó thấy vẻ mặt mất tự nhiên của ngươi, lại nghe ngươi kể chuyện giết mẹ làm tang lễ để gặp người yêu nên cũng đã đoán được phần nào. Vạn Hoa Mộng... hẳn là yêu tha thiết Cố Như Chương nhỉ." Thiếu niên bật cười, vẻ mặt như xem trò vui: "Không ngừng lặp đi lặp lại tiệc cưới ngày y và Cố Như Chương lần đầu gặp nhau thì thôi, thậm chí còn không tiếc tự hạ cổ cho bản thân, ai nghe cũng phải cho một câu "đỉnh". Mặc dù Vạn Hoa Mộng là một kẻ mất trí, nhưng y có điểm yếu, chính là Cố Thái phó Cố Như Chương."
Triệu Miên lặng lẽ nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo gấm, Ngụy Chẩm Phong nói một câu thì y càng bóp chặt thêm.
Hay cho tên Tiểu vương gia Bắc Uyên, mệt cho y phải tốn hết tâm tư để giấu giếm, bực đấy.
Cũng may, Ngụy Chẩm Phong có đòn sát thủ của hắn, y cũng có lá bài tẩy của mình.
Triệu Miên kìm nén cảm giác thất bại trong lòng, bình tĩnh nói: "Giao Cố Như Chương ra, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi."
Ngụy Chẩm Phong hờ hững đáp: "Khoan nói chưa chắc Cố Như Chương đang ở trong tay ta, mà dù có thì ta cũng không thể giao cho ngươi được. Chính Bắc Uyên ta đã diệt Tây Hạ, mọi thứ của nó, mỹ nhân cũng được mà di bảo cũng thế đều thuộc về Bắc Uyên, không cho phép quốc gia của ngươi mơ ước."
"Vậy chúng ta còn lãng phí thời gian ở đây làm gì." Triệu Miên lạnh lùng nói: "Nếu đã không có gì để nói, Cô khuyên Vương gia đi tìm thuốc giải của Song cổ trống mái nhanh lên, khỏi đến ba tháng sau cổ phát tác thì lại kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay."
Nói xong y xoay người định đi.
"Đừng nóng mà, ta nghĩ mỗi người chúng ta có thể cùng lùi một bước." Ngụy Chẩm Phong kéo y lại: "Tuy ta không giao người ra được nhưng ta có thể cho ngươi tín vật quan trọng của hắn."
Triệu Miên nghi ngờ: "Tín vật gì?"
"Là tín vật có thể khiến Vạn Hoa Mông mở miệng, hoặc cũng có thể dẫn ra dư nghiệt Hoàng thành ti. Nó có ích lợi đến đâu thì phải xem bản lĩnh của ngươi." Ngụy Chẩm Phong thẳng thắn nói: "Ta muốn dùng nó để trao đổi với thuốc giải Song cổ trống mái, ý ngươi sao?"
Triệu Miên nghĩ ngợi.
Một khi vấn đề Song cổ trống mái được giải quyết, y và Ngụy Chẩm Phong có thể rảnh tay đi tìm di bảo tây Hạ, Ngụy Chẩm Phong còn phải giải quyết chuyện dư nghiệt Hoàng thành. Mà hiển nhiên đó không phải chuyện có thể giải quyết dễ dàng, nếu không Ngụy Chẩm Phong cũng sẽ không tìm hai năm mà vẫn không tìm được.
Di bảo tây Hạ là tài sản tích lũy hàng trăm năm của hoàng thất và quý tộc Tây Hạ, số lượng khổng lồ, có thể so với quốc khố của một quốc gia nhỏ. Ngoài hai nước Bắc, Nam, chắc chắn Đông Lăng cũng đang âm thầm dòm ngó từ lâu. Làm sao Ngụy Chẩm Phong có thể tốt bụng đưa cho y manh mối quan trọng để tìm ra di bảo như thế được, nếu "tín vật" trong lời của hắn có thể dẫn người của Hoàng Thành Ti ra thì tại sao Ngụy Chẩm Phong lại không tự dùng lấy?
Nhưng đồng thời Triệu Miên cũng rất rõ ràng, trong ba nước thì Bắc Uyên có khả năng tìm thấy bảo vật của Tây Hạ nhất. Bắc Uyên mới là quốc gia tận mắt chứng kiến sự diệt quốc của tây Hạ, thông tin mà Phụ Tuyết Lâu nắm giữ cũng nhiều hơn hai quốc gia còn lại. Chỉ có dùng lại thông tin của Bắc Uyên thì Nam Tĩnh mới miễn cưỡng có cơ hội thắng, cho dù không thể nuốt trọn di bảo thì cũng được chia một miếng.
Ngụy Chẩm Phong kiên nhẫn chờ một lát, hỏi: "Nghĩ kỹ chưa?"
Triệu Miên đáp" "Làm sao ta biết đồ ngươi đưa chắc chắn có ích?"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Thái tử điện hạ phải có lòng tin vào trí thông minh của mình chứ."
Bất tri bất giác, hai người đã ngầm hiểu không cần nói thành lời.
"Cô có tự tin đến đâu cũng không ngăn được vương gia ngầm giở trò bẩn." Triệu Miên trầm ngâm: "Cô đồng ý thỏa thuận này, nhưng có một điều kiện."
"Mời Điện hạ nói, Bản vương rửa tai lắng nghe."
Triệu Miên nói từng chữ một: "Trước khi tìm thấy di bảo của tây Hạ, cô nguyện đồng hành cùng Vương gia."
Chỉ có như thế mới nắm giữ được mọi động tĩnh của Bắc Uyên, tránh cho Ngụy Chẩm Phong gây rắc rối sau lưng, đảm bảo Nam Tĩnh sẽ không trắng tay ra về trong cuộc chiến giành di bảo.
Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên một hồi lâu, cười nói: "Đó là đương nhiên. Trên người bản Vương và điện hạ vẫn còn cổ độc chưa giải, ngày 15 tháng Mười một, 15 tháng Mười hai và lễ Nguyên Tiêu ngày 15 tháng giêng đều phải ở cạnh nhau, đúng chứ?"
... Lễ Thượng Nguyên à. Đây là một trong những ngày lễ quan trọng nhất ở Nam Tĩnh, không thể đoàn viên với phụ hoàng với thừa tướng thì thôi, thế mà còn phải lên giường với Ngụy Chẩm Phong.
Nghiệp quá.
Ngụy Chẩm Phong giơ bình rượu lên với Triệu Miên: "Đồng ý không?"
Cân nhắc mãi xong, Triệu Miên nâng bầu rượu trong tay lên, khẽ chạm vào Ngụy Chẩm Phong: "Đồng ý."
Lúc này Dịch Khiêm đứng dưới tháp chứng kiến mọi thứ thì đau lòng nhức óc, khổ não xót tim.
Nhìn hai người kia đi, tránh mọi người để nói chuyện riêng rồi thưởng tuyết cũng đành, còn lôi lôi kéo kéo, còn gì là thể thống nữa.
Thôi thôi, Tiểu vương gia đừng vì sắc đẹp mà lỡ chính sự nữa là được. Dù sao cả tối nay ông trừng mắt sắp lọt tròng mà Tiểu Vương Gia cũng không ngắm Thái tử Nam Tĩnh ít đi lần nào, còn gắp xương cá cho y nữa chứ.
Dịch Khiêm muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng bước được hai bước vẫn không kìm được quay lại nhìn.
Chỉ thấy hai thiếu niên đứng đối diện nhau, dưới trăng trước hoa, đăng cao đối ẩm, trò chuyện rất vui vẻ.
Đang tuổi xuân xanh đẹp đẽ, hai người sáng láng, lòng ôm sương tuyết, một luồng gió mát.
Nhưng ai mà nghĩ được rằng, hai người đó thực sự đang bàn chuyện lớn liên quan đến quốc kế dân sinh.
--------------------
Lời tác giả:
Người khác khai trai xong thì hàng đêm sênh ca.
Tiểu vương gia khai trai xong thì mỗi tháng một lần, thế nhé.