Hai Vị Hoàng Đế Yêu Nhau Như Thế Nào?

Chương 36: Người có thể ăn thần luôn...




Edit: Lạc Công Tử

Theo kế hoạch ban đầu, dù cuối cùng có tìm được di tích hay không thì họ cũng chỉ ở lại sa mạc nhiều nhất là mười ngày. Nếu không may thất bại, trước tiên bọn họ sẽ trở về đại quân doanh của quân Uyên, nghỉ ngơi đồng thời sắp xếp lại, tổng kết kinh nghiệm, tăng giảm nhân lực rồi sau đó mới quay trở lại sa mạc.

Dục tốc thì bất đạt, khi săn tìm kho báu cũng thế, kiên nhẫn là điều không thể thiếu.

Vì thế họ chỉ mang đủ lượng nước và thức ăn cho khoảng mười ngày.

Hôm nay là mồng tám tháng chạp, bảy ngày nữa đến đêm trăng tròn. Nếu họ có thể hội họp được với hội Vũ Nguyên Thường hoặc có thể tự tìm ra đường trở về, thế thì chuyện quay lại đại bản doanh của quân Uyên trước ngày mười lăm không thành vấn đề.

Đáng tiếc cả ba người đều không giỏi nhận biết đường. Ngay cả Triệu Miên có trí nhớ hơn người cũng không thể không bó tay khi đối mặt với biển cát mênh mông mờ mịt kia.

Mãi đến khi mặt trời lặn, họ vẫn không tìm thấy người thứ tư hay con lạc đà thứ hai nào. Đường sa mạc vào ban đêm rất khó đi, mấy người họ tìm thấy một hang nham thạch hình thành do phong hóa tự nhiên, nên dự định nghỉ đêm trong đó.

Sau khi màn đêm buông xuống sa mạc bỗng trở nên lạnh giá. Ngọn lửa bập bùng cháy rực trong hang động, thắp sáng và sưởi ấm một khoảng không nhỏ bé này.

Nhưng ba người vẫn lạnh không chịu được.

Lạnh đến mức nào à, không đề cập đến hai người Nam Tĩnh Triệu Miên và Chu Hoài Nhượng, ngay cả Ngụy Chẩm Phong lớn lên ở Bắc Uyên, đã đi khắp trời nam đất bắc cũng phải than rằng đêm ở sa mạc quá lạnh, hắn không chịu nổi, hắn phải về Thịnh Kinh.

Con lạc đà đi theo chủ yếu chở thức ăn và nước uống, Chu Hoài Nhượng lục lọi mãi mới tìm được một chiếc áo khoác dài màu đen, cậu nhận ra đây là đồ của Thẩm Bất Từ. Ngoài nó ra không còn gì khác để chống lạnh.

Chu Hoài Nhượng hỏi: "Không thì chúng ta cạo lông lạc đà nhé?"

"Ngươi hỏi ý của lạc đà chưa?" Triệu Miên hơi suy nghĩ, sau đó miễn cưỡng đề nghị: "Ba người chúng ta ngồi sát lại, để nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nhau."

Sư phụ trấn giữ Bắc Cương nhiều năm nên rất có kinh nghiệm chống rét. Trước kia ông nói với y, trong thời điểm như thế này thì nhiệt độ cơ thể là thứ hữu ích nhất.

Chu Hoài Nhượng sợ đến nói lắp bắp: "Ấy điện hạ, việc này, ngại lắm..."

Việc thân mật nhất mà cậu từng làm với điện hạ là lúc năm tuổi nắm tay nhau đi học, bây giờ đột nhiên bảo cậu ngủ chung với điện hạ - Chu Hoài Nhượng này có tài đức gì? Cậu không xứng!

Triệu Miên thờ ơ: "Sắp chết đến nơi rồi, ngươi còn ngại gì với ta?"

Chu Hoài Nhượng sợ lắm: "Thần không dám! Thần nghe điện hạ hết!"

Ngụy Chẩm Phong đồng ý với đề nghị của Triệu Miên. Ba người nam nhân trưởng thành đi xa nhà, vào đêm lạnh cực độ thì hơi chen chúc với nhau là chuyện bình thường. Khi dẫn quân ra trận, hắn thường cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ, chẳng qua có điều cần phải để ý.

Nhân lúc Chu Hoài Nhượng bận rộn giữ lửa, Ngụy Chẩm Phong kéo Triệu Miên sang một bên nói: "Lát nữa để Chu Hoài Nhượng chen vào giữa chúng ta."

Triệu Miên hỏi: "Tại sao?"

Ngụy Chẩm Phong nói thật: "Nếu chen với ngươi thì có khi ta sẽ có phản ứng, bị người khác thấy ta cũng biết xấu hổ chứ."

"..." Triệu Miên làm sao bỏ qua bất kỳ cơ hội chèn ép người hoàng thất nước khác nào được, chẳng hạn như lúc này, y liếc nhìn phần dưới hông Ngụy Chẩm Phong: "Ngay cả thân dưới của mình kiểm soát còn không nổi thì sao mà ngươi làm nên nghiệp lớn được?"

Bọn họ gặp kiếp nạn lớn trong sa mạc, ngoại hình của y lại hốc hác tiều tụy vì không hợp khí hậu, y phục trên người cũng không đẹp đẽ lộng lẫy gì. Trong hoàn cảnh như thế này, Ngụy Chẩm Phong nhìn y của bây giờ mà vẫn có tâm trạng ham hố thì đúng là.

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Ngươi nói dễ nhỉ, ngon thì đến mười lăm đừng có cứng."

Triệu Miên chế nhạo: "Ngươi nghĩ ta không làm được? Đến lúc đó rồi xem."

Vẻ mặt Ngụy Chẩm Phong rất khó tả: "Đến cả chuyện này mà ngươi cũng hơn thua với ta hả?"

Chu Hoài Nhượng vốn tưởng rằng mình chỉ cần rúc vào một góc bên cạnh, giả làm người vô hình là được. Kết quả mất cảnh giác một phát, bỗng nhiên cậu đã ngồi vào giữa.

Bên trái là Vương gia Bắc Uyên phóng khoáng, bên phải là Thái tử cao quý nhất. Một thư đồng bé nhỏ như Chu Hoài bị kẹp giữa hai thanh niên tuấn mỹ hơn người không khỏi trợn mắt ngơ ngác, không dám động đậy tí nào thậm chí còn không dám thở mạnh, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.

Ba thanh niên dựa vào vách đá cứng, ngồi sát bên nhau, cùng đắp một chiếc áo choàng. Trước mặt ngọn lửa sáng nhất trong đêm, nhưng chẳng hiểu sao Chu Hoài Nhượng cứ có ảo giác cái đầu mình còn sáng chói hơn cả đống lửa.

Bỏ qua khí hậu vô cùng khắc nghiệt, cảnh đêm trên sa mạc xứng với bốn chữ "kỳ quan nhân gian".

Cát vàng như tuyết, gió thổi cát sóng rung chuông lạc đà, thanh tao xa xôi, bầu trời đầy sao.

Sao khắp trời sa mạc còn sáng hơn cả Đông Lăng Nam Tĩnh. Nhìn ra ngoài hang, ánh sao bóng trăng, trời sao như thể gần trong gang tấc chỉ cần đưa tay lên hái đã có thể ôm trọn Ngân hà.

Nhưng các thanh niên lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp như này, mỗi người đều đang đắm chìm trong tâm sự riêng mình.

Lòng Ngụy Chẩm Phong lo lắng. Họ phải mau mau tìm được đường về, kịp quay trở lại đại bản doanh trước ngày mười lăm. Bằng không trên đất cát này, ngay cả một cái cây cũng không có, thái tử yếu đuối làm sao chịu đựng được?

Ồ, đúng rồi, khi quay về phải bảo đại phu khám cho Triệu Miên xem, đảm bảo trước mắt y chỉ có một mình đã. Trước kia Quý Sùng có nói, hình như dính bầu thì không thể làm chuyện chăn gối?

...Khó thật.

Sắc mặt Triệu Miên trầm lặng như nước. Để tìm kho báu Tây Hạ, rất nhiều lần y đã phải đặt mình vào nguy hiểm.

Tốt nhất là Cố Như Chương thật sự để lại một kho báu kết xù, nếu cuối cùng phát hiện đó chỉ là kế che mắt để khích bác cả ba nước thì nhất định y sẽ tức chết.

Chu Hoài Nhượng thì cứng đơ cả người, ôm áo Thẩm Bất Từ mà run lẩy bẩy.

Ôi, nếu lão Thẩm ở đây thì tốt quá, bốn người ngủ chung còn hơn là để một mình cậu kẹp giữa điện hạ và tiểu Vương gia.

Bây giờ có chen tí cũng không sao, nhưng lỡ mà họ thật sự phải ở đây qua ngày trăng tròn thì chen như vậy được nữa à? Cho dù cậu có tự đập mình ngất xỉu thì cũng không thể đảm bảo rằng mình sẽ không tỉnh dậy giữa chừng đâu.

Cứu tôi với ai mau tới cứu tôi với... Biến cậu thành con lạc đà giùm đi, cậu sẵn sàng cõng Điện hạ ra khỏi biển cát mênh mang này – tiểu vương gia cứ tự nhiên.

Ba người áo đắp áo khoác dài dựa sát nhau bên đống lửa, may mắn là không có ai bị hạ thân nhiệt nên vượt qua được đêm dài lạnh giá tương đối an toàn.

Ngày hôm sau, vừa rạng sáng họ đã tiếp tục ra ngoài tìm người tìm đường, sau đó tìm chỗ nghỉ qua đêm trước khi mặt trời lặn, đến tối thì đốt lửa sưởi sấm.

Hai ngày trôi qua, chẳng những họ không tìm được gì mà còn không gặp được ốc đảo nào. Mắt thấy càng ngày thức ăn nước uống càng ít, ba người ít nhiều đều có vẻ lo âu.

Người lo lắng nhất chính là Chu Hoài Nhượng. Da cậu rám nắng rất nhiều, cũng không có thể chất đặc biệt chỉ cần ngủ một giấc là có thể trắng lại như cũ của Tiểu vương gia, bây giờ đã đen đến độ có thể hơn thua với Lý Nhị ngày xưa. Cậu cứ cảm thấy điện hạ lạnh nhạt với cậu nhiều

Điều duy nhất đáng mừng là dường như dạ dày của Thái tử điện hạ đã biết sẽ không được ăn cơm Thẩm Bất Từ nấu trong thời gian ngắn, nếu cứ khó chiều tiếp thì chỉ có đường chết. Dưới ý chí sinh tồn mãnh liệt của Thái tử, cuối cùng nó cũng mở rộng đón nhận chiếc bánh nướng.

Triệu Miên nhận lấy ấm nước và bánh kếp từ tay Ngụy Chẩm Phong, hỏi: "Các người không ăn à? Ngon lắm."

Ngụy Chẩm Phong thản nhiên nói: "Ta lén ăn rồi."

Chu Hoài Nhượng lắc đầu đáp: "Thần không đói, thần nhìn điện hạ ăn."

Chu Hoài Nhượng nhìn Triệu Miên uống nước ấm, nuốt từng miếng bánh nướng, bỗng cảm thấy bi ai: "Điện hạ, chắc chắn sẽ có ngày chúng ta hết thức ăn, đến lúc đó phải làm thế nào đây?"

Triệu Miên dừng ăn: "Thế Cô ăn ít đi vậy."

Chu Hoài Nhượng vội nói: "Ý thần không phải thế. Trước kia thần từng đọc được một quyển du ký trên biển ghi rằng, có một nhóm người bị lạc đường trên biển, sau khi ăn hết lương thực thì để không bị chết đói, bọn họ buộc phải ra tay với bạn đồng hành. " Nói đến đây, mắt Chu Hoài Nhượng rưng rưng ​​nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết, toát ra khí thế thấy chết không sờn: "Điện hạ, nếu chúng ta thật sự đến đường cùng, người có thể ăn thần..."

Triệu Miên: "..."

"Tiểu Vương gia cũng có thể ăn một ít. Nếu Tiểu vương gia chết đói thì sẽ không có ai giải độc cho điện hạ nữa."

Ngụy Chẩm Phong: "...Cảm ơn nhé."

Thấy Chu Hoài Nhượng không giống như đang nói đùa, Triệu Miên hơi do dự giữa cảm động và trách mắng rồi lựa chọn cái sau: "Chu Hoài Nhượng ngươi bị gì hả? Nhảm nhí như thế mà cũng nói tùy tiện được?"

Ngụy Chẩm Phong quan sát Chu Hoài Nhượng một lát, kết luận: "Hình như cậu ta sắp sụp đổ rồi."

Bị lạc trong sa mạc lâu như thế, người tâm trí không kiên định hẳn đã tuyệt vọng từ lâu, Chu Hoài Nhượng có thể kiên trì đến bây giờ ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn.

Chu Hoài Nhượng nghẹn ngào: "Điện hạ, thần rất vô dụng, thần quá ngu ngốc, không thể dẫn điện hạ thoát khỏi nguy hiểm. Nếu lúc đó điện hạ gặp được lão Thẩm hoặc lão Hầu gia thì nhất định họ có thể bảo vệ được điện hạ, tại sao cứ là thần cơ chứ." Chu Hoài Nhượng càng nói càng đau lòng, nước mắt rơi như mưa: "Thần là một kẻ xui xẻo, luôn mang lại bất hạnh cho người xung quanh. Điện hạ không nên dẫn theo thần đến sa mạc, hức hu hu hu, thần xin lỗi điện hạ..."

Triệu Miên quen biết Chu Hoài Nhượng mười mấy năm mà lần đầu thấy cậu khóc đến đau lòng như thế. Nghe Chu Hoài Nhượng cứ thở ra là "Điện hạ", câu nào câu nấy đều nói đến y, Triệu Miên biết Chu Hoài Nhượng suy sụp không phải là vì bản thân cậu ấy, mà là vì y.

Cậu trúc mã ngốc bạc ngọt vô tư vô lự, bản tính lạc quan, gặp chuyện vẫn tươi cười. Người khiến Chu Hoài Nhượng phải tức giận, sụp đổ, khóc lớn chỉ có bạn bè tốt nhất của cậu – Thái tử điện hạ của cậu.

Triệu Miên cảm giác như có một chiếc lông vũ mềm mại chạm nhẹ vào tim y. Đột nhiên y thấy rất vui mừng, vui vì năm đó phụ hoàng đã mặc kệ sự phản đối của Thừa tướng, nhất quyết muốn Chu Hoài Nhượng làm thư độc của mình.

Phụ hoàng từng nói, tình bạn là thứ không thể thay thế bằng tình yêu, tình cảm gia đình. Phụ hoàng là thiên tử, người có thừa tướng, có hai đứa con, có trung thần sẵn sàng dâng hiến tất cả vì ông, nhưng người không có bạn bè.

Mà y có.

Triệu Miên đưa tay đặt lên lưng Chu Hoài Nhượng: "Ngươi không phải kẻ xui xẻo, phải là ta."

Chu Hoài Nhượng ôm mặt khóc lớn: "Không không không, thần là kẻ xui xẻo..."

Triệu Miên an ủi: "Ngày đó ở Trùng Châu, người mà Vạn Hoa Mộng chọn kết hôn với tiểu Vương gia là ta chứ không phải ngươi. Thế nên ta xui xẻo hơn."

Lòng Ngụy Chẩm Phong hơi khó chịu: "Ta nói này, ta không ý kiến gì việc hai người các ngươi tình sâu nghĩa nặng, nhưng đừng lấy chuyện thành thân với ta làm thước đo xui xẻo có được không?"

Chu Hoài Nhượng được Triệu Miên vỗ nhẹ vào lưng cũng dần bình tĩnh lại. Sau đó cậu vô cùng xấu hổ vì mình lại khóc lóc chảy nước mắt nước mũi tèm lem như thế này.

Điện hạ và tiểu Vương gia đường đường là dòng dõi quý tộc thiên hoàng, bôn ba trong sa mạc lâu đến vậy mà vẫn có thể giữ bình tĩnh, chịu khổ cực, vượt khó khăn. Một thư độc nhỏ bé như hắn lại làm tình cảnh rối tung lên trước, lại còn bắt điện hạ phải an ủi mình, cậu đáng chết quá.

Chu Hoài Nhượng muốn tìm một chỗ để úp mặt ăn năn, bèn nói với Triệu Miên mình muốn đi giải quyết sinh lý một lúc. Cậu cũng không nói dối, cậu thực sự muốn đi giải quyết nỗi buồn, cậu nín lâu lắm rồi.

"Ngươi đi một mình được không?" Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Có cần ta và điện hạ nhà ngươi đi cùng không?"

Chu Hoài Nhượng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu: "Không cần."

Triệu Miên dặn dò: "Đừng đi xa quá."

Ngụy Chẩm Phong nhìn bóng lưng Chu Hoài Nhượng, thở dài nói: "Tiểu Nhượng trung thành với ngươi thật đấy."

Khóe miệng Triệu Miên hơi nhếch: "Đương nhiên."

Ngụy Chẩm Phong nói nửa đùa nửa thật: "Nếu ngươi không nỡ ăn hắn thì ăn ta cũng được."

Mặt Triệu Miên biến sắc, nghiêm túc nói: "Ngụy Chẩm Phong, ngươi cũng lây bệnh à?"

Ngụy Chẩm Phong nói như thật: "Triệu Miên, ngươi có biết có một số loài côn trùng sẽ ăn thịt đối tác của mình để sinh sản không?"

"Nên? Ngươi muốn nói gì?"

Ngụy Chẩm Phong nhìn y, im lặng một lúc mới cụp mắt bật cười: "Không có gì." Hắn đứng dậy, phủi cát trên người: "Ta đi xem xem sao Chu Hoài Nhượng chưa về."

"Ta ghét côn trùng nhất." Bỗng Triệu Miên nói: "Không ai bị ăn thịt hết, kể cả lạc đà của chúng ta. Ta có thể dẫn các ngươi ra ngoài."

Lúc này rồi Ngụy Chẩm Phong còn cười nhạo y: "Điêu quá nhé điện hạ, vậy bọn ta chờ."

Sau khi Ngụy Chẩm Phong rời đi, một mình Triệu Miên vuốt lông lạc đà, đầu vẫn đang suy nghĩ về điều Ngụy Chẩm Phong vừa nói. Y luôn cảm thấy trong lời của Ngụy Chẩm Phong có ý gì đó.

Y nhìn hành lý trên lưng lạc đà, chợt nghĩ đến gì đó bèn mở một trong những túi đựng lương khô ra.

Y không để ý nhiều đến lương khô, chỉ biết là đủ cho ba người họ ăn trong năm sáu ngày. Hôm nay là ngày thứ ba bọn họ gặp phải bão cát nhưng vẫn còn dư lại một lượng lương thực đáng kể, có thể ăn ít nhất bốn năm ngày.

Nói cách khác, có một người hầu như không ăn gì trong ba ngày qua.

Triệu Miên nhớ tới Ngụy Chẩm Phong luôn nói hắn đã lén ăn trước, lòng như dậy sóng.

......Đáng ghét.

Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Triệu Miên chợt quay người lại, chuẩn bị mắng Ngụy Chẩm Phong một trận ra trò nhưng lại ngừng. Chẳng hiểu sao khi trông thấy thanh niên đang chạy về phía mình, y chẳng thể .

Đôi mắt anh hơi giãn ra: "Ngươi..."

"Triệu Miên," Ngụy Chẩm Phong thở dốc cắt ngang: "Chúng ta tìm được rồi."

Sự ngạc nhiên đến quá đột ngột khiến Triệu Miên ngơ người ra, nhất thời không hiểu Ngụy Chẩm Phong đang nói gì.

Sau đó, tay y được nắm lấy.

Không phải đỡ tay một cách cung kính như thuộc hạ, cũng không siết cổ tay đầy bá đạo như khi Ngụy Chẩm Phong tức giận, mà là... nắm tay thật sự.

Tay Triệu Miên nằm trong lòng bàn tay Ngụy Chẩm Phong, y có thể cảm nhận rõ nhiệt độ nơi đó, giống như hồi năm tuổi y và Chu Hoài Nhượng nắm tay nhau đến học đường.

Triệu Miên đã trưởng thành, y và Chu Hoài Nhượng không còn nắm tay nhau như vậy từ lâu – hai người đàn ông ai lại tay trong tay với nhau?

Nhưng tại sao Ngụy Chẩm Phong mười tám tuổi lại có thể nắm tay y một cách tự nhiên tùy ý như vậy? Động tác của thanh niên không hề có vẻ sắc tình lẫn mờ ám, như thể chỉ là hắn muốn nắm tay y, thế là hắn nắm thật.

Trong lúc Triệu Miên còn đang ngẩn người thì Ngụy Chẩm Phong đã chạy đến trước mặt y. Dưới ánh nắng chói chang, khi hắn quay đầu nhìn y thì có thứ gì đó bỗng nhiên động đậy, thổi bay ánh sáng trên mặt thanh niên: "Ngơ ra gì nữa, đi thôi."

Triệu Miên hoàn hồn lại, nghe thấy tiếng gió xào xạc. Y chợt nhận ra là gió đang động.

Cơ thể y bị Ngụy Chẩm Phong kéo về phía trước. Ngụy Chẩm Phong nắm tay y dẫn y băng qua bãi cát vàng, hai người cùng leo ​​qua cồn cát, và rồi y nhìn thấy một cảnh sắc chưa bao giờ được chiêm ngưỡng.

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Địch ba lần rồi mà vẫn ngây thơ