Hàm Đào

Chương 172




Tiếng hét sợ hãi bén nhọn dọa tiểu Thanh Long nhảy dựng, nhất thời quên buông miệng ra. Tiểu hồng điểu quay đầu nhìn, đầu còn nằm trong miệng tiểu long, nhìn như là đeo nón xanh.


Đan Y từ long trảo chui ra, nhảy xuống bàn hóa thành hình người, thuận tay đem tiểu long trên đệm mềm sủy vào trong tay áo, không cho người nhìn.


"Pi kỉ?" Đệ đệ đang gối đuôi rồng ngủ ngon lành thì bị hất ra, ục ục lăn xuống từ trên đệm mềm va vào bàn gỗ, phát ra một tiếng "Bộp".


Rầm rì kỉ kỉ bò dậy, hướng về phía ca ca bất mãn kêu hai tiếng, sau đó...... Bị bắn thí thí.


Hạc Linh lâu chủ trừng mắt nhìn Thanh La, căng da đầu tiến lên hành lễ, "Tham kiến cung chủ, nhị cung chủ."


Bị người quấy rầy giờ phút tốt đẹp, Đan Y rất không vui, "Nếu bổn tọa nhớ không lầm, nơi này là hậu cung."


Quy Vân Cung cũng phân ra tiền cung hậu cung, tiền cung là nơi tất cả Vũ nhân đều có thể tới, dùng để xử lý công vụ, còn hậu cung là nơi cung chủ ở, không được tùy tiện xâm nhập. Cho dù là địa vị cao như Lam Giang Tuyết, muốn gặp Đan Y ở hậu cung cũng phải bảo thị nữ đi trước thông bẩm.


"Cung chủ thứ tội!" Hạc Linh lâu chủ thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, "Thuộc hạ vừa rồi gặp Linh Hòa cô nương, thấy đang dắt một con ngựa rời đi nên dặn thuộc hạ hướng bên này tìm. Thuộc hạ vốn muốn tìm Linh Quan cô nương thông báo...... Quấy nhiễu cung chủ, thuộc hạ muôn lần đáng chết."


Hạc Linh lâu chủ tất nhiên không có khả năng không biết quy củ, hắn vốn đang muốn tìm Linh Quan, không nghĩ tới bị tiếng hét chói tai của Thanh La làm hỏng.


Đan Y liếc mắt nhìn Hạc Linh lâu chủ quỳ gối bên cạnh Thanh La, mười hai lâu chủ đều do y tự mình chọn, làm người thế nào y rõ nhất, chỉ là không có kiên nhẫn với Thanh La.


Vì Thanh Tộc làm ầm ĩ nên Đan Y cho bọn họ một cơ hội nhậm chức ở Hạc Linh lâu, tộc trưởng Thanh Tộc liền đem vị trí này cho Thanh La. Nếu Thanh La an phận thủ thường thì  không sao, nhưng lúc nào cũng muốn mình nổi bật nên bị mọi người ghét.


Hạc Linh lâu chủ cảm giác thấy tầm mắt của Đan Y, sau lưng không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thập phần hối hận vì hôm nay mang theo Thanh La tới đây. Việc đã đến nước này, chỉ có thể tận lực bù đắp, "Sớm sẽ tới Xuân Nhật yến, thuộc hạ đã làm xong kế hoạch, tới để thỉnh cung chủ xem qua. Thanh La nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với cung chủ nên thuộc hạ mới mang nàng tới."


Đan Y cầm lấy bản kế hoạch, hơi hơi xua tay, ý bảo lâu chủ đứng dậy, còn mình thì nhìn về phía Thanh La, "Ngươi có chuyện gì muốn nói với bổn tọa?"


Thanh La ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp phiếm thủy quang, tự sân tự oán.


Đan Y rũ mắt, uy trúc mễ cho đệ đang bò lại trên đệm mềm. Tiểu gia hỏa lười biếng duỗi trảo ngồi xuống, ngẩng đầu há to miệng muốn ăn, lại bị chôn trong một đống trúc mễ.


"Tự mình ăn đi." Đan Y điểm điểm đỉnh đầu đệ đệ.


"Pi pi kỉ!" Tiểu gia hỏa ghét bỏ bò ra, nhận mệnh mà tự mình mổ mễ ăn.


Mị nhãn bị vứt cho người mù xem, Thanh La âm thầm cắn răng, nhìn trái nhìn phải, không thấy Thần Tử Thích. Nghe nói thân thể phu nhân không khoẻ, cung chủ lại còn nhàn rỗi ở chỗ này chơi đùa, xem ra y đối vị phu nhân vừa qua cửa kia cũng không phải quá để ý.


"Thuộc hạ nghe nói Văn phu nhân thân mình không khoẻ, đặc biệt tới hiến dược." Thanh La lấy ra từ trong tay áo một bình sứ men xanh nhỏ, hai tay nâng lên hướng Đan Y.


Tiểu long trong tay áo bò tới trên cổ tay, dọc theo cánh tay uốn lượn hướng về phía trước, thân rồng mát lạnh xẹt qua da thịt mang đến một trận run rẩy rất nhỏ. Đan Y duỗi một bàn tay vào trong tay áo, túm chặt đuôi của tiểu long.


Thần Tử Thích quay đầu lại, ở đầu ngón tay thon dài kia cắn một ngụm, chờ y buông tay lại tiếp tục bò lên trên. Hắn vừa mới phát hiện, mình có thể không cần dùng chân mà học theo cách bò của rắn là có thể tiến lên, rất là thú vị, duỗi đầu muốn hướng đến bả vai.


Tay Thanh La nâng lên đến phát run cũng không thấy Đan Y cầm lấy, đành thu hồi, ngẩng đầu nhìn cung chủ. Lại thấy đuôi lông mày của cung chủ nhíu lại giống như không tin, liền mở miệng giải thích.


"Thuộc hạ không biết tại sao thân mình phu nhân không khoẻ, nên cả gan suy đoán, có thể liên quan đến hình thái phượng hoàng của cung chủ." Thanh La nói, nhịn không được đỏ mặt.


Hỏa phượng cùng thường nhân bất đồng, ở loại phương diện kia lợi hại ra sao không nói, tinh nguyên cũng không phải thứ người bình thường có thể tiếp nhận được. Thanh Tộc chuẩn bị nữ tử cho cung chủ hưởng dụng, từ rất sớm đã bắt đầu ăn loại dược này, luyện thân thể thật tốt đủ để thừa nhận ơn trạch của phượng hoàng.


"Phu nhân là phàm nhân, chỉ sợ không chịu nổi......" Thanh La lại lần nữa nâng lên bình sứ trong tay, vùi đầu giữa hai cánh tay.


Bí mật này chỉ có người Thanh Tộc biết, lúc trước biết được cung chủ muốn cưới Vương gia, trong tộc cũng có người đưa ra chủ ý hiến dược, tộc trưởng lại nói không cần. Thanh La thì nghĩ chờ thân thể phu nhân xảy ra vấn đề, lúc ấy dâng lên sẽ tốt hơn.


Tiểu long đã dọc theo ống tay áo bám chặt áo trong, dùng móng vuốt nhỏ túm lấy da thịt treo ở trước ngực, Đan Y bị làm cho ngứa ngáy, đối với Thanh La nói một đống lời vô nghĩa càng thêm mất kiên nhẫn, cầm lấy bình sứ men nhỏ ném sang một bên, cười lạnh nói: "Chuyện phòng trong của bổn tọa không tới lượt ngươi chỉ điểm, nếu quá nhàn rỗi thì đi hái trúc mễ......"


Còn chưa dứt lời, Đan Y liền mím môi, tựa hồ rất là sinh khí, nhẹ nhàng xoa xoa ngực. Tiểu long đang dùng răng sữa ngậm lấy ngực y.


Hạc Linh lâu chủ hối hận xanh cả ruột, còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, Thanh La này thật là muốn hại chết hắn.


Có những lời này của Đan Y, chính là trực tiếp tước đi vị trí của Thanh La ở Hạc Linh lâu, phạt nàng đến trúc phong làm việc nặng. Thanh La sắc mặt trắng bệnh bị Hạc Linh lâu chủ khom người cáo lui kéo đi, lúc gần đi, nhanh chóng nhìn thoáng qua tiểu tiểu hồng điểu đang nghiêm túc ăn trúc mễ trên bàn, trong mắt tối đen không rõ.


Hạc Linh lâu chủ vừa đi, Đan Y mới nhớ tới đã mấy ngày chưa xử trí công vụ, liền gọi Lam Giang Tuyết tới.


Võ lâm đại hội đã kết thúc, lần này diễn ra ở Hoàng Sơn. Khí Tông tan tác rơi rụng, đề cử Trần Cốc làm tông chủ Khí Tông.


Trần Cốc là sư thúc của La Hồng Phong, là lão quái vật trong môn phái, theo lý lẽ ra không nên xuất cốc. Nói là để ổn định Khí Tông nên tạm giữ quyền chưởng môn, kỳ thật trong lòng ai cũng rõ, là vì 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》 mà thôi.


《 Tiêu Thiều 》 có phương pháp trường sinh bất lão, xé rách hư không, chuyện này ở trên giang hồ đã không còn là bí mật nữa.


Kiếm Minh bên kia, Nhạn Đãng Sơn phái như cũ không tham dự, Hoàng Hóa Tàm áp đảo quần hùng, vẫn là Kiếm Minh minh chủ.


"Lý Vu Hàn không đến tranh vị trí minh chủ sao?" Đan Y móc tiểu long tác quái trong ngực ra, nắm chặt trong tay không cho hắn chạy.


Tiểu long vặn vẹo, bất mãn "Ngao ô" một tiếng.


Lam Giang Tuyết đang thấp giọng báo cáo tình hình thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, con ngươi thanh lãnh đầy kinh ngạc, "Đây là......" Xà sinh bốn trảo, trên đầu còn có mao mao, liếc mắt một cái là nhìn ra con rồng.


"Đây là Thích Thích," Đan Y vuốt vuốt vòng mao trên đầu rồng, "Ngươi truyền lệnh xuống, trong cung không cho phép có thứ nào mồi ăn là rồng."


Đây là Vương gia?! Lam Giang Tuyết trợn tròn mắt một lúc lâu, cúi đầu giữ lễ, nhưng vẫn nhịn không được tò mò mà nhìn tiểu thanh long kia, "Phu nhân đây là, phản tổ?"


"Không sai." Đan Y đặt tiểu long trên đầu mình.


Thần Tử Thích lần đầu tiên dùng góc nhìn này nhìn đầu Đan Y, hiển nhiên thấy mới lạ, lập tức bám vào đỉnh quan bò lên trên, nhìn thấy bảo thạch xinh đẹp liền dừng lại duỗi trảo gẩy gẩy. Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Đan Y biến thành tiểu hồng điểu liền ấu trĩ vô cùng, thật sự là bản năng, khống chế không được.


Làm Bạch Vân Sử kiến thức rộng, Lam Giang Tuyết vẫn tương đối ổn định được, lập tức chúc mừng Đan Y, "Thần long phản tổ, quả là trời phù hộ, chúc mừng cung chủ." Sau đó lại tiếp tục nói tới chuyện trên giang hồ.


Lư Sơn phái lần này không tham gia võ lâm đại hội là bởi vì Hoàn Vương Thần Tử Kiên ở Hoàng Sơn, trước đại hội để lộ ra ý mời thiên hạ hào kiệt đồng lòng vì đại kế. Chưởng môn Lư Tu Tề tuy rằng làm người có chút háo sắc, nhưng đầu óc vẫn sáng suốt, không muốn dính đến triều đình phân tranh, liền đơn giản không tham gia võ lâm đại hội.


Bất quá Hoàn Vương cũng không trực tiếp ở đại hội vung tay hô to, chỉ lén lút lôi kéo thương lượng với chưởng môn các đại môn phái.


Nghe xong công vụ, Đan Y trầm ngâm một lát, hỏi Lam Giang Tuyết, "Ngoài dẫn chân nguyên đan điền tản ra, còn có cách nào khác biến thành người không?"


Lam Giang Tuyết nhìn Thần Tử Thích đã bò đến đỉnh quan giả làm long văn, ho nhẹ một tiếng nói: "Cái này, thuộc hạ không biết, cung chủ thử xem lại 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》, có lẽ sẽ tìm ra đáp án."


Đan Y mím môi suy tư một lát, nhấc lên đệ đệ trên bàn, hồi tẩm cung.


Phượng Nhị còn chưa chơi đủ, kỉ kỉ pi pi kháng nghị, không bất ngờ bị huynh trưởng trực tiếp ngó lơ.


Đan Y đem tiểu long cùng đệ đệ đặt trên giường, lấy ra bản dịch Tiêu Thiều rồi nằm nghiêng một bên, tính toán đọc lại từ đầu một lần: "Thế có thần long, Chương Hoa sinh...... Long chi chân nguyên, bắt đầu từ linh đài......"


Tiểu long ở trên đệm chăn mềm mại tiếp tục tập bò, hiện tại đã đi khá tốt, đi hai bước mệt mỏi thì nhấc lên bốn trảo, giống xà uốn lượn thân thể. Tểu hồng điểu mào xanh liền bám sau đuôi, phấn khích đuổi theo.


Nghe thấy Đan Y đọc một câu này, tiểu long đột nhiên dừng lại bước chân, tiểu mao cầu chạy quá nhanh tức khắc bị vấp vào thân rồng thật dài.


Long chi chân nguyên, bắt đầu từ linh đài! Không có đan điền, nhưng có linh đài a! Thần Tử Thích đột nhiên ngộ đạo, hơn một tháng trước nội lực không ngừng biến mất còn không phải là hội tụ đến linh đài sao. Nhắm hai mắt, thử cảm nhận chân nguyên linh đài.


Đan Y bỗng thấy trước mắt hiện lên một trận thanh quang, ngẩng đầu, tiểu long lông xù xù không thấy nữa, thay vào đó chính là Thần Tử Thích cả người trơn bóng.


"Pi kỉ?" Tiểu hồng điểu ngơ ngác mà đứng trên cẳng chân Thần Tử Thích, nhìn trước mắt trắng bóng một mảnh, mào xanh trên đầu hoảng loạn không biết làm sao.


"Đi xuống!" Đan Y bắt lấy đệ đệ, nhanh chóng ném trên mặt đất, kéo chăn bọc lại Thần Tử Thích.


Phượng Nhị bị ném trên mặt đất ngã lăn quay, thở phì phì bò dậy, nghĩ muốn lên giường, lại thấy ca ca chui vào trong ổ chăn, không để ý tới nó. Dùng móng vuốt nhỏ cào cào mặt đất, Phượng Nhị quay đầu nhìn cánh cửa để lại một khe hở nhỏ, chớp chớp mắt đậu đen nhảy nhót chạy ra ngoài.
Ca ca chơi cùng tẩu tử, Phượng Nhị tự mình chơi, pi!


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


《 Điện thoại từ ba ba nơi xa 》


Điểu cha: Nhi tử, mấy ngày nay ở nhờ thế nào nha?


Đệ đệ: Ở rất tốt nha


Điểu cha: Nga, buổi tối ngủ chỗ nào?


Đệ đệ: Ngủ trong nôi, ca ca tẩu tử cùng nhau cấp đẩy


Điểu cha: Ăn cái gì nha


Đệ đệ: Phượng Nhị chôn trong trúc mễ


Điểu cha: Ca con đâu? Bảo nó tiếp điện thoại


Đệ đệ: Ca ca đang chơi tẩu tử, không rảnh tiếp


Điểu cha: Chơi gì cơ?


Đệ đệ: Tẩu tử nha!


Điểu cha:...... Lão bà, hai ta nhanh quay về thôi
------------------------
Ngao ngao ngao, chậm chậm, xin lỗi xin lỗi ~